Lúc trước khi không biết thân phận của Mạc Ưu, cậu kêu mẹ kêu vô cùng thuận miệng, bây giờ đã biết, ngược lại cậu lại kêu rất ngượng ngùng.
Cậu muốn hỏi chính là, sau khi Mạc Ưu biết cậu là con trai cô, biểu hiện vui mừng hay là không vui mừng.
“Không có phản ứng gì.” Lục Tấn Uyên khinh nói nhẹ bay.
Cậu nhóc trợn tròn mắt, cả người đều không tốt, chân ngắn nhỏ vừa giẫm, từ trên giường nhảy xuống dưới: “Không phản ứng gì? Sao lại không có phản ứng chứ ba? Ba ba, ba ngẫm kỹ lại xem.”
Trong mắt anh hiện lên một chút ý cười, trên mặt vẫn không thay đổi như trước: “Đột nhiên nhảy ra một con trai lớn như vậy, kinh ngạc quá mức, cho nên quên phản ứng cũng có thể hiểu.”
“Được rồi, xuống lầu ăn cơm trước.” Lục Tấn Uyên nói xong liền đi ra ngoài, để lại cậu nhóc một mình trong lòng đầy rồi rắm kia.
Bạn gái gì đó, Lục An Nhiên hoàn toàn ném tại sau đầu, bây giờ trong lòng cậu đều nghĩ đến là sau khi Mạc Ưu biết, có khi nào không thích cậu hay không.
Tuy là lúc trước cô rất thích cậu, nhưng bây giờ tình huống không giống nữa.
Ba ba nói qua, mẹ mất trí nhớ, không nhớ rõ chuyện lúc trước, bây giờ đột nhiên nhảy ra một cậu con trai như mình, lỡ như... lỡ như, cô không thích cậu làm sao bây giờ?
Lục An Nhiên ngồi trên bàn cơm, mày nhỏ nhíu thật chặt, một chút lòng ăn uống cũng không có, cuối cùng bực bội ném muỗng nhỏ lên bàn ăn rồi rời đi.
“Con không muốn ăn.”
Lục Tấn Uyên nhìn thân ảnh nhỏ bé của cậu chạy lên lầu cũng không ngăn lại, mà ưu nhã buông bộ đồ ăn, lấy di động gọi qua cho Mạc Ưu.
Mạc Ưu do dự tiếp điện thoại, sau đó đột nhiên đứng lên, mặt đầy nôn nóng: “Cái gì, không ăn cơm?”
“An Nhiên nhỏ như vậy, cơ thể còn đang phát triển, sao có thể không ăn cơm chứ?”
Khóe miệng anh gợi lên một chút độ cong đẹp, trong miệng lại thở dài: “Anh nói thân phận của em cho nó, có thể là vì nguyên nhân này.”
“Mạc Ưu, tính cách tên nhóc này rất quật cường, hay là em qua đây xem nó đi, nếu không, nó không ăn cơm không uống nước, cơ thể nhỏ như vậy sao có thể chịu nổi.” Lục Tấn Uyên cố ý nói tình hình nghiêm trọng.
Mạc Ưu cũng sắp vội muốn chết, nơi nào còn có thể nghĩ cái khác, lập tức đồng ý.
Cô tới rất nhanh, Lục Tấn Uyên vẫn luôn ở trong viện chờ cô.
“An Nhiên đâu? Tôi đi xem.” Mặt cô đầy lo lắng.
“Lầu 3 quẹo trái, chính là phong thứ nhất, em đi lên đi.” Anh nói xong, giao cái khay cho cô, trên khay là một chén canh trứng cùng một ít rau nhỏ tinh xảo ngon miệng.
Mạc Ưu lập tức bưng lên lầu, dọc theo đường đi, trong đầu cô đều là dáng vẻ thương tâm của con trai An Nhiên, đau lòng không thôi.
Mà tình huống thật, hoàn toàn tương phản.
Cậu nhóc ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường, hai tay chống cằm nhỏ, banh khuôn mặt nhỏ tự hỏi nhân sinh, cậu suy nghĩ, có nên gửi tin nhắ cho Mạc Ưu không, gửi nội dung gì?
Tiếng đập cửa vang lên, đánh gãy suy nghĩ của cậu, Lục An Nhiên không vui vẻ, nhíu mày: “Ai thế, không cần quấy rầy con.”
Qua vài giây, Mạc Ưu thật cẩn thận nhẹ giọng nói: “An Nhiên?”
Cậu nhóc trừng lớn mắt, bộ dáng ngốc nghếch, sau khi phản ứng lại lập tức muốn đứng lên, kết quả vấp một cái ở trên giường lộn chổng vó lên trời, nhìn qua rất buồn cười.
Cậu lập tức ngồi đàng hoàng, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc dị thường, nói chuyện lại nói lắp: “Vào… vào đi.”
Mạc Ưu nhẹ nhàng vặn cửa ra, đối mặt với một giương mặt bánh bao, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, thật may không có khíc, buông khay xuống, do dự không biết có nên đi qua hay không.
Lục Tấn Uyên nói, sau khi An Nhiên biết cô là mẹ cậu cho nên mới không ăn cơm.