Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn

Chương 335: Chiến Thắng Trận Đấu

Là một nhà thiết kế có trình độ, ngoài khả năng sáng tạo và vẽ vời, khả năng thực hành cũng cần vững vàng, những bộ quần áo chất lượng cao đều là tự nhà thiết kế làm thủ công.

Thời gian trôi qua từng phút từng phút.

Bên Ngải Vi Nhi, hai mẫu váy lộng lẫy rất giống nhau đã được khoác lên mình hai người mẫu.

Cả phần eo và chân váy đều được làm bằng chỉ vàng, hai bộ lễ phục vừa nhìn có thể biết là trang phục chị em, kiểu dáng rất giống nhau, nhưng ở một số chi tiết sẽ có chút khác biệt.

Mạc Ưu xem qua phải công nhận là bên kia rất có thế lực, hai bộ váy này đều rất đẹp và tinh xảo, bất kể cô gái nào nhìn thấy cũng đều có ý muốn mặc chúng.

Cô bình tĩnh thu lại ánh mắt và tiếp tục công việc của mình, bên bản thân cũng sắp được hoàn thành rồi.

Ngải Vi Nhi dừng lại trước và khinh thường liếc nhìn cô, sau khi nhìn thấy bộ váy của người mẫu, sự mỉa mai trong mắt cô ta càng hiện rõ.

Với trình độ này cũng đòi lấy ra đấu với cô ta, thật là không biết xấu hổ.

Lục Tấn Uyên vô cảm trong suốt quá trình, hoàn toàn nhìn không ra đối với tác phẩm của ai hài lòng hơn.

Thời gian đến, hai chị em sinh đôi trong phòng chờ được thư ký đưa đến.

“Dương tiên sinh, đây là tác phẩm của hai nhà thiết kế. Ngài và con gái ngài có thể thử mặc hiệu quả.”

Hai chiếc váy của Mạc Ưu, kiểu dáng, màu sắc, phong cách bất kể giống chỗ nào cũng đều hoàn toàn trái ngược nhau.

Bộ thiết kế cho người chị là một chiếc váy dài màu trắng với những viên kim cương rời trên vai, quý phái và thanh lịch.

Còn bộ còn lại là một chiếc váy dài đến đầu gối với tông màu tím, vừa bí ẩn vừa quyến rũ, có chút gì đó giống như một yêu tinh trong đêm.

Cả hai chiếc váy đều đẹp, nhưng xét cho cùng, thiết kế của Ngải Vi Nhi có phần chói mắt hơn, tối thiểu Dương tiên sinh đã chú ý đến nó ngay từ cái nhìn đầu tiên và rõ ràng là rất hài lòng với vẻ bên ngoài.

“Lục tổng, không cần mặc thử đâu, tôi xem thì hai bộ này đi.” Bộ Dương tiên sinh chọn là thiết kế của Ngải Vi Nhi.

Một nét tự mãn thoáng qua trên khuôn mặt Ngải Vi Nhi, nhưng giây tiếp theo...

“Ba, con thích cái này.”

Cô em gái đột nhiên nói, tay chỉ vào chiếc váy màu tím do Mạc Ưu thiết kế. Ngay sau, người chị cũng chỉ vào chiếc váy trắng bên cạnh.

“Ba, con cũng thích cái này hơn.”

Trong lòng Mạc Ưu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra cô đoán đúng rồi.

Dương tiên sinh sững sờ, mặc dù không biết tại sao, nhưng cả hai cô con gái nếu đã đều chọn cùng một nhà thiết kế, ông cũng chỉ có thể chiều theo ý con gái.

Trong mắt Lục Tấn Uyên hiện lên nụ cười, Mạc Ưu có thể nhìn ra, anh lại thế nào nhìn không ra, không ngờ người phụ nữ này vẫn cẩn thận như vậy, giống như lúc trước…

Suy nghĩ của anh dừng lại, trong mắt lóe lên.

Ngải Vi Nhi lấy toàn bộ sức lực để kiềm chế bản thân không bộc lộ sự phẫn nộ, hít một hơi thật sâu và bước tới với khuôn mặt cứng đờ và đôi môi căng mọng.

“Hai cô em gái, em không thích những chiếc váy do chị thiết kế sao? Rõ ràng rất đẹp không phải sao.”

“Hơn nữa, hai người là chị em sinh đôi, lẽ nào không muốn cùng nhau mặc những chiếc váy giống nhau trong lễ trưởng thành sao?”

Tính cách người em thẳng thắn, những cảm xúc không vui sẽ không che giấu chút nào, câu nói tiếp theo coi như đã hoàn toàn làm cô ấy khó chịu, cô ấy trừng mắt nhìn Ngải Vi nhi, giọng điệu rất hung hăng.

“Ai nói rằng các cặp sinh đôi thì phải mặc quần áo giống nhau? Chúng tôi trông giống nhau thì nhất định mặc cũng phải giống nhau sao? Còn lễ trưởng thành cần gì phải hai người tham gia, chỉ cần làm một người là được rồi.”

“Chị có phải là một thiết kế không đấy? Một chút sáng tạo cũng không có, làm ra hai bộ y phục giống nhau là muốn lấy lệ hay là muốn ăn bơ làm biếng. Hừm.”

Mặt mày Ngải Vi Nhi tái xanh vì tức giận, toàn thân run rẩy.

Nụ cười trên khuôn mặt của chị gái bên cạnh cũng biến mất, mi mắt lặng lẽ buông xuống.

Dương tiên sinh không ngờ đứa con gái nhỏ của mình lại đột nhiên phát cáu, lời nói không khách sáo chút nào, không khỏi lúng túng trừng mắt nhìn con gái.

“Người ta chỉ là hỏi con, con sao lại nói như thế chứ, mau đến xin lỗi cô ấy. Vị thiết kế này cũng không có nói sai, hai người các con là cặp song sinh, mặc thì…”

Chưa dứt lời, cô em gái còn hung hăng hơn.

“Cặp song sinh thì sao? Ba xem con và chị từ nhỏ đến lớn, mặc giống nhau, ăn giống nhau, phòng ngủ giống nhau, mỗi năm quà nhận được cũng giống nhau.”

“Con đã mười tám tuổi rồi, nhưng nhiều năm như vậy, hai chúng con trông vẫn giống nhau, cùng chiều cao, cùng cân nặng, huyết thống cũng giống nhau.

“Ba, ba có biết con mỗi sáng nhìn thấy chị, như thể nhìn thấy một bản thân khác vậy, nhưng người ta sống trên đời đều là tồn tại có một không có hai, không giống như chúng con, nhiều năm như vậy ba và mẹ vẫn không thể phân biệt rõ được con và chị, con sớm đã chịu đủ rồi.”

Dương tiên sinh sửng sốt lắng nghe lời nhận xét của cô con gái nhỏ và vô thức liếc nhìn cô con gái lớn.

Người chị mím môi nhàn nhạt nói: “Ba, hai đứa trẻ sinh đôi chỉ trông giống nhau thôi, nhưng các khía cạnh khác thì không giống nhau, cũng… không nghĩ giống nhau.”

Cha mẹ luôn thích gán ghép chị em bọn họ với nhau, cái gì cũng giống nhau. Họ lại không thích nó chút nào.

Dương tiên sinh có chút bối rối, nhìn trái phải hai cô con gái, mím môi, mười tám năm vậy mà đột ngột đến, ông ta thật sự không biết nói những gì.

Lục Tấn Uyên cắt ngang mâu thuẫn của gia đình này: “Dương tiên sinh, nếu hai vị tiểu thư đã chọn hai bộ trang phục này, vậy bên chúng tôi liền sẽ khẩn trương hoàn thành, ba ngày nữa sẽ có người đưa tới cửa.”

Dương tiên sinh cũng không muốn trước mặt người ngoài nói chuyện gia đình mình, lập tức đưa hai cô con gái rời đi.

Sau khi họ rời đi, Lục Tấn Uyên tuyên bố rằng trận đấu lần này, Mạc Ưu thắng cuộc.

Ngải Vi Nhi cũng hiểu những gì hai chị em song sinh nói vừa rồi, cũng hiểu tại sao bọn họ không chọn thiết kế của bản thân, nhưng cô ta không cam tâm, lần này Mạc Ưu có thể thắng, hoàn toàn chỉ là gặp may mắn, căn bản không thể chắc chắn.

Nhưng cô ta còn chưa kịp phản bác thì Lục Tấn Uyên đã nói tiếp: “Ngoài ra, hạng mục hợp tác lần này, Ngải Vi Nhi sẽ ra khỏi để người khác vào thay thế.”

Cô ta mở to mắt và hoảng sợ: “Lục tổng, dựa vào cái gì chứ? Trò chơi này rõ ràng người thắng nên là tôi. Những lời của cặp song sinh đó anh cũng nghe thấy rồi, không phải…”

“Đủ rồi.”

Anh lạnh lùng nói: “Đầu tiên, ngay từ đầu trò chơi đã quy định. Thiết kế của ai làm hài lòng khách hàng, người đó chính là người chiến thắng, không có bất kì ý kiến khác, cô thua chính là thua còn muốn tranh cãi.”

“Thứ hai, tôi thay thế cô, không liên quan gì đến trận đấu. Cho dù cô thắng trận đấu này thì tôi vẫn sẽ thay cô.”

“Một nhà thiết kế đơn thuần không tuân theo sự sắp xếp của công ty và kɧıêυ ҡɧí©ɧ một cách trắng trợn. Nếu cô đã có bản lĩnh như vậy, tôi thấy cũng không cần ở lại Lục thị nữa. Tôi không sa thải cô ngay tại chỗ đã là giữ thể diện cho cô rồi. ”

Ngải Vi Nhi cắn môi và không nói gì. Nhưng dù có tức giận thế nào cô ta cũng không dám nói gì.

Trong ngành thời trang trong nước, Lục thị được coi là đầu trùm, có thể vào được phòng thiết kế và làm nhà thiết kế của Lục thị đã là điều không dễ dàng, đương nhiên cô ta không muốn vì chút chuyện này mà bị đuổi ra.

Ngải Vi Nhi đã lớn như vậy, con đường thiết kế luôn suôn sẻ, Mạc Ưu hại cô ta mất mặt như vậy, chuyện này cô ta không thể bỏ qua như thế.