“Hơn nữa, cuối cùng có thể hợp tác hay không vẫn cần thương lượng hợp đồng ngày mai mới có thể quyết định được.” Anh kết luận với giọng điệu không chút thăng trầm.
Mạc Ưu thấy mặt anh không biểu cảm, một vẻ chí công vô tư, gánh nặng trong lòng thực sự đã tiêu tan rất nhiều, thở phào.
Cô gật đầu: “Lục tiên sinh yên tâm, nếu có thể hợp tác, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để làm tốt công việc.”
Lục Tấn Uyên liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Đi thôi, muộn rồi, tôi đưa cô về.”
“Không cần có phiền phức như vậy đâu, tôi tự bắt taxi về được rồi. Hôm nay anh đã giúp tôi rất nhiều rồi.”
Anh không phải là người tốt tính gì, việc Mạc Ưu từ chối liên tục khiến anh có chút tức giận, không khỏi nheo mắt, đột ngột tiến lên một bước, nhốt cô giữa vòng tay của mình.
Mạc Ưu kêu lên, sau khi phát hiện tư thế của hai người, tim kịch liệt nhảy lên, vành tai lập tức đỏ bừng.
“Cô hình như rất sợ tôi?”
Giọng nói trầm ấm thì thầm bên tai, khí chất nam tính độc nhất vô nhị quấn lấy cô, phản ứng đầu tiên của Mạc Ưu, không đẩy anh ra là việc khó thấy.
Trong mắt cô thoáng hiện lên một tia bối rối, cô hơi sững sờ, không biết có phải là ảo giác của cô không nữa. Hơi thở này... mang đến cho cô một cảm giác rất quen thuộc, quen thuộc đến mức khiến cô cảm thấy mình trước đây giống như đã từng thân mật với hơi thở này.
Cô lập tức hoàn hồn trước ý nghĩ kinh ngạc này, cả mặt đỏ bừng, trong lòng không nhịn được mà tự phỉ nhổ bản thân quyết liệt, dù sao đây không phải là lần đầu tiên bản thân có loại phỏng đoán như vậy đối với Lục Tấn Uyên.
Lục Tấn Uyên chủ động buông cô ra: “Đi thôi.”
Lần này, Mạc Ưu không có từ chối, mà thành thật đi theo.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm Vương Kiến Chương đã đưa Mạc Ưu đến tập đoàn Lục thị.
Đứng ngoài cổng lớn Lục thị, ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà khổng lồ trước mặt, Mạc Ưu lại một lần nữa cảm thấy Lục Tấn Uyên và cô không ở cùng một thế giới.
Đó là lần đầu tiên cả hai đặt chân đến Lục thị, Vương Kiến Chương tươi cười hết cỡ, ngay cả đối với cô nhân viên lễ tân cũng rất lễ phép.
Ngay sau đó, một người đàn ông lịch thiệp và đẹp trai trong bộ vest đi về phía họ.
“Xin chào hai vị, tôi là trợ lý An Thần, Lục tổng đã giải thích rõ rồi, hai người cùng tôi đi lên thôi.”
“Ha ha, được được, Lục tổng cao quý rất bận, còn có thể nhớ đến kẻ hèn này, thật là rất vinh dự.” Vương Kiến Chương cười kiểu nhìn thấy răng không nhìn thấy mắt.
Thời gian ở công ty thiết kế của Mạc Ưu không ngắn, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy sếp của mình trông như thế này, nhưng cũng có thể hiểu được, suy cho cùng chỗ này là Lục thị.
Sau khi trợ lý An Thần để họ ở trong phòng họp, liền đi ra ngoài.
Vương Kiến Chương thở phào nhẹ nhõm sau khi thấy người rời đi, kỳ quái nhìn Mạc Ưu: “Tiểu Mạc, được nha, cô vậy mà quen với tổng tài Lục thị, chưa từng nghe cô nói, giấu giếm cũng quá tốt rồi.”
“Nhưng bây giờ biết cũng không muộn, tiểu Mạc này, cô ở công ty nhiều năm như vậy, tôi cũng không đối xử tệ bạc với cô. Bây giờ sinh tử của công ty đang ở thời điểm mấu chốt, muốn sống sót qua khó khăn đều tùy thuộc vào cô rồi.”
Da đầu Mạc Ưu tê dại, vô cùng bất lực, lúng túng giải thích: “Vương tổng, anh hiểu lầm rồi. Tôi và Lục tổng chỉ là tình cờ gặp nhau, cũng không có giao tình gì.”
Vương tổng hoàn toàn không tin, Lục Tấn Uyên là người như thế nào? Đối tượng không có giao tình làm gì có thể để tâm như vậy?
Anh ta hờ hững xua tay, trên mặt mang theo ý cười mập mờ: “Tôi hiểu, tôi hiểu, yên tâm đi, tôi sẽ không nói ra đâu.”
Mạc Ưu: “...” Cô sao lại có loại cảm giác càng tô càng đen.
Đang chuẩn bị nghiêm túc làm rõ thì Lục Tấn Uyên đi tới.
Một bộ âu phục thẳng tắp ôm lấy dáng người cao gầy của anh, cổ áo sơ mi cài cúc, một tay đút túi quần, nét mặt cực kỳ tuấn tú không chút biểu cảm, uy nghiêm, ngông cuồng và phóng túng.
Mạc Ưu không khỏi bị sốc khi lần đầu tiên nhìn thấy anh như thế này, chắc chắn đây là một người đàn ông dường như tỏa sáng khắp mọi nơi.
Vương Kiến Chương lập tức đứng lên, khuôn mặt hóa thành hoa cúc nở nụ cười đắc ý, khiến người ta không thể nhìn thẳng.
“Lục tổng, không ngờ anh lại đích thân tiếp đón, thật là khiến Vương mỗ được sủng ái mà lo sợ nha.”
Lục Tấn Uyên liếc anh ta một cái không lo lắng, ngồi xuống trước mặt hai người không nói gì, trợ lý An Thần phía sau lấy ra một văn kiện, đặt trước mặt Vương Kiến Chương.
“Đây là điều kiện của bên chúng tôi, mời xem.”
Vương Kiến Chương sửng sốt, lập tức mở ra hợp đồng xem kỹ, càng xem càng nhíu mày, trên mặt đầy vẻ vướng bận.
Anh ta vốn là có ý lợi dụng mối quan hệ giữa Mạc Ưu và Lục Tấn Uyên, dự định lần này sẽ dựa vào Lục thị để khiến Vương thị đi lên kịch liệt.
Nhưng ý tưởng rất tốt mà bản hợp đồng này lại phá vỡ mọi kế hoạch của anh ta.
Các yêu cầu bên trong là rõ ràng trong nháy mắt, đưa ra hai bản hợp đồng. Lục thị chi phí tất cả, Vương thị có thể ở phía sau làm theo, Lục thị không so đo, nhưng thời hạn chỉ có một năm.
Nói một cách thẳng thắn trong lĩnh vực thiết kế thời trang chính là đạo nhái cao. Chuỗi ngành thiết kế trong nước luôn có kẽ hở về đạo văn và luật pháp chưa được thiết lập cụ thể.
Ngay khi mùa cao điểm đến, sẽ có vô số công ty may mặc làm theo thiết kế và logo của các thương hiệu lớn, chỉ cần thay đổi một chút căn bản không thể bắt bí.
Nhưng Lục thị thì khác, vài năm trở lại đây, quần áo của Lục thị bán online và offline năm nào cũng vậy, chỉ cần nó chạy theo trào lưu là sẽ tiến hành những biện pháp nặng tay để trấn áp.
Nhưng giờ đây, trong hợp đồng của Lục thị có ghi rõ rằng thiết kế của Vương thị có thể được phép thực hiện trong một năm mà không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào, nhưng mức độ đạt được sau một năm là tùy thuộc vào chính Vương thị.
Ở bản hợp đồng thứ hai, Lục thị trực tiếp mua bản thảo thiết kế của Vương thị trong nửa cuối năm và tài trợ thêm 0,1% cho Vương thị trong ba tháng. Khi hết thời hạn, hợp đồng sẽ bị chấm dứt.
Những khúc ruột khó khăn của Vương Kiến Chương được thắt chặt. Đầu tiên trong hai bản hợp đồng này là nới lỏng giới hạn một năm. Miễn là chúng được sử dụng tốt, Vương thị thậm chí có thể thành lập thương hiệu của riêng mình và hoàn toàn bắt đầu cháy hàng.
Nhưng nguy hiểm chỉ tồn tại trong một năm, nếu không đạt được kết quả như mong đợi, nó sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.
Cách thứ hai, dù là mua ngoài hay mở kênh thì số tiền kiếm được sẽ tăng lên gấp đôi, đây cũng là một sự cám dỗ khó cưỡng.
Vương Kiến Chương không khỏi mỉm cười nói: “Cái đó, Lục tổng, anh xem Mạc Ưu đã làm việc ở công ty chúng tôi nhiều năm, là nhân viên cũ.”
“Thiết kế phần này luôn là bộ phận của Mạc Ưu, cho nên cái này...”
Anh ta đang định chơi bài cảm xúc, nhưng Mạc Ưu vừa nghe xong đã cau mày, muốn ngắt lời Vương tổng.
Trong mắt Lục Tấn Uyên không chút dao động, khẽ liếc anh ta một cái: “Ý của Vương tổng là không định hợp tác nữa?”
Anh ta sửng sốt, lập tức lắc đầu: “Không, không có, Vương mỗ tuyệt đối không có ý này. Có thể hợp tác với Lục thị là vinh dự của chúng tôi, tôi chỉ là...”
Lời chưa nói xong, Lục Tấn Uyên cau mày, có khí tức bức bách: “Nếu đã không phải ý này, vậy hãy chọn một trong hai hợp đồng. Năm phút nữa tôi còn có cuộc họp, hy vọng Vương tổng có thể làm việc hiệu suất một chút.”
Vương Kiến Chương: “...”