Ôn Ninh không nắm chắc, chỉ là cô vẫn muốn cố gắng thêm chút, có lẽ biết đứa bé là của anh thì ngăn cách vô hình giữa hai người cũng có thể xóa bỏ.
Quãng đường không ngắn, trong lúc Ôn Ninh nghĩ ngợi lung tung rất nhanh đến nơi cần đến.
Tới khách sạn ngày hôm qua đến, Ôn Ninh trực tiếp gọi điện thoại cho Lục Tấn Uyên.
Lục Tấn Uyên vừa đi ra từ hội trường, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, lấy ra xem thấy người gọi là Ôn Ninh, tâm tình vốn rối rắm càng thêm phiền muộn, dứt khoát chuyển sang chế độ im lặng.
Ôn Ninh gọi điện không ai nhấc máy, hơi thất vọng, nhưng nghĩ đến có thể anh đang bận làm việc, trong lúc tăng ca không thể nghe điện thoại, cô cũng không tiện tiếp tục gọi, thế là gửi tin nhắn cho anh: “Tấn Uyên, tôi có chuyện rất quan trọng cần nói với anh, mong anh họp xong sẽ gọi lại cho tôi, tôi đang ở khách sạn ngày hôm qua đợi anh.”
Lục Tấn Uyên nhận được tin nhắn, nhíu mày, anh cứ nghĩ ngày hôm qua Ôn Ninh sau khi bị anh lạnh lùng tỏ thái độ thì hôm nay sẽ không đến nữa, hơn nữa, bụng cô to như vậy rồi, đi đi lại lại, rất vất vả.
Không ngờ, tính cách kiên cường của người con gái lúc này lại bộc lộ.
Chỉ là, nghĩ đến tin nhắn sáng nay, Lục Tấn Uyên kìm xuống ý định muốn trả lời, nhanh chóng xóa tin nhắn của Ôn Ninh đi.
Vừa hay, lúa này một người đàn ông muốn làm quen lôi kéo mối quan hệ với Lục Tấn Uyên đi tới: “Ngài Lục, bên này của tôi đang tổ chức tiệc rượu, không biết ngài có muốn tham gia hay không? Ngài đến chính là vinh dự của chúng tôi.”
Trên mặt người đàn ông tràn đầy nét cười nịnh bợ, ý đồ muốn lôi kéo lộ rõ mồn một, nếu là thường ngày, Lục Tấn Uyên chắc chắn sẽ không quan tâm đến loại người đi đường ngang ngõ tắt, tâm địa bất chính này.
Nhưng giờ, cứ nghĩ đến Ôn Ninh có thể đang ở khách sạn đợi anh, mày của Lục Tấn Uyên cáu lại, ngay sau đó, lạnh lùng gật đầu: “Được.”
Người kia vốn chỉ là thử vận may, dù sao thì Lục Tấn Uyên là một đại nhân vật trong hội nghị lần này, chuyện ngày hôm qua Khải Sắt Lâm bắt chuyện không thành mà còn bị nhục nhã một phen đã được truyền ra rồi, không ngờ vận may của anh ta lại tốt như vậy, thế mà lại được Lục Tấn Uyên đồng ý rồi?
Nghĩ ngợi, người đàn ông càng thêm niềm nở, đi đằng sau Lục Tấn Uyên cứ như là chó đi theo chủ hỏi tới hỏi lui, sau đó mới lái xe tới tiệc rượu mà mình đã đặt sẵn.
“Nhớ kĩ, sắp xếp vài người xinh đẹp trẻ trung, tiền nong không phải vấn đề, chỉ cần phục vụ tốt vị này, bao nhiêu tiền tôi đều trả hết.”
Vừa lái xe, người đàn ông vừa gọi điện thoại dặn dò thuộc hạ, xem ra, Lục Tấn Uyên cũng không phải là Liễu Hạ Huệ không nhiễm bụi trần gì đó, chỉ cần nắm bắt được cơ hội, nói không chừng có thể bám víu vào tập đoàn Lục Thị.