Ôn Lam nghe những lời Dư Phi Minh nói, gương mặt trang điểm đậm đã xanh mét, tức giận tắt máy, sau đó gọi điện thoại.
Dư Phi Minh làm như vậy rõ ràng đang đánh thẳng vào mặt cô ta.
Lẽ nào anh ta vẫn lưu luyến con khốn Ôn Ninh đó sao? Cô có điều gì tốt mà khiến anh ta mãi không quên?
Dư Phi Minh đang định gõ cửa, điện thoại di động đột nhiên vang lên, vừa thấy là Ôn Lam gọi đến, anh ta lập tức mất đi vẻ kiêu ngạo, cả người đều im lặng lại.
“Anh Phi Minh, anh đang ở đâu vậy? Vừa rồi chị gọi cho em, nói rằng anh ở cửa phòng bệnh của chị, là thật sao?”
Ôn Lam nén giận, dù bây giờ vô cùng tức giận nhưng cô ta vẫn giữ thái độ dịu dàng, hào phóng. Cô ta hiểu rõ chỉ có như vậy mới không làm phật lòng đàn ông, thậm chí còn khiến Dư Phi Minh cảm thấy có lỗi với cô ta.
Dư Phi Minh lúng túng bước đi vài bước: “Đừng nghe lời cô ấy nói bậy, anh vừa thấy cô ấy bị một người đàn ông lạ quấy rầy nên muốn đến hỏi có chuyện gì xảy ra.”
Ôn Lam đương nhiên biết anh ta đang nói dối, nhưng cũng không vạch trần, thay vào đó, cô ta lo lắng đáp: “Anh Phi Minh, em cũng nghe nói chị em hình như đang làm một số việc đáng xấu hổ, chẳng hạn như… làʍ t̠ìиɦ nhân của người khác, còn nhiều cái khác nữa? Anh có lo lắng cũng là điều bình thường.”
Dư Phi Minh nghe những lời đó, chợt tỉnh ngộ, căm hận nhìn về phía sau.
Thảo nào người phụ nữ chết tiệt Ôn Ninh này lại nằm ở phòng VIP, chẳng trách trông cô đẹp hơn nhiều so với lúc mới ra tù, hóa ra cô là một loại người không biết xấu hổ mà lén lút đi làʍ t̠ìиɦ nhân cho người khác sao.
“Không ngờ cô ấy lại không biết xấu hổ như vậy.” Dư Phi Minh càng nghĩ càng tức giận, nhưng chỉ là hạng đồ chơi, chơi chán rồi thì bị vứt bỏ, vậy mà lại còn ra oai, đáng để tự hào sao?
“Cuộc sống của chị cũng không dễ dàng gì, nói không chừng là vì bất đắc dĩ thôi?” Giả bộ tốt bụng, thật ra là đang chà đạp lên người Ôn Ninh. Nhưng Ôn Lam vẫn không yên lòng: “Anh Phi Minh, tối nay em sẽ đi gặp ông nội. Nói với ông nội chuyện chúng ta sắp kết hôn, ông nhất định sẽ rất vui.”
Dư Phi Minh lơ đễnh đồng ý, mặc dù đang nói chuyện với Ôn Lam nhưng không hiểu sao trong đầu anh ta đều nghĩ đến Ôn Ninh.
Hôm nay cô đối mặt với anh bằng ánh mắt lạnh lùng, cả người đều toát lên vẻ xinh đẹp khiến người ta không dám xem thường, từ trước đến nay Dư Phi Minh chưa bao giờ thấy Ôn Ninh xinh đẹp như vậy, nhưng lúc đó anh thật sự bị làm cho kinh ngạc.
Đặc biệt, nghĩ đến cảm giác sẽ như thế nào khi đặt một người phụ nữ cứng đầu như vậy dưới thân, Dư Phi Minh không khỏi có chút suy nghĩ vớ vẩn.
Sớm biết như vậy, lúc trước không nên cùng cô yêu đương từ từ làm gì. Vừa nghĩ tới Ôn Ninh bị người đàn ông khác chiếm hữu, Dư Phi Minh trong lòng bực bội.
…
Bên trong phòng bệnh.
Sau khi Dư Phi Minh đi, bên ngoài yên tĩnh lại, Ôn Ninh cũng yên tâm.
Lục Tấn Uyên nhìn vẻ mặt đờ đẫn, khó hiểu của người phụ nữ trước mặt qua ánh sáng yếu ớt của đèn pin.
“Cô rất sợ làm anh ta tức giận?”
Vừa rồi nếu như Ôn Ninh không có kéo anh vào, Lục Tấn Uyên đương nhiên phải dạy cho anh ta một bài học.
Vì vậy, cô sợ rằng anh sẽ làm tổn thương người đàn ông đó, người gọi là vị hôn phu của cô?
Ôn Ninh liếc nhìn Lục Tấn Uyên, bản năng cho cô biết rằng người đàn ông này dường như đang tức giận.
“Bây giờ đang mất điện, anh ta không nhìn rõ ai. Nếu lát nữa có điện rồi, anh ta nhận ra anh là ai, lúc đó sẽ rất phiền phức.”
Ôn Ninh nghiêm túc giải thích, Dư Phi Minh người này kiêu căng tự cho rằng mình là đúng, nói không đúng có thể làm cho mối quan hệ giữa bọn họ lan truyền ra ngoài, khiến mọi việc càng thêm rắc rối.
Ôn Ninh cũng không muốn tăng thêm phiền toái, huống chi, xem Dư Phi Minh với Ôn Lam cắn nhau cũng rất thú vị không phải sao?
“Cô và anh ta thật sự là có hôn ước?” Lục Tấn Uyên nghe lời giải thích của Ôn Ninh, không khỏi hỏi.
“Trước đây là như vậy, nhưng hiện tại anh ta là vị hôn phu của Ôn Lam, chúng tôi đã không còn có quan hệ gì nữa rồi.”
Lục Tấn Uyên suy nghĩ một chút, mới nhớ tới nhà họ Dư đã thông báo đính hôn, đối tượng đính hôn luôn là Ôn Lam, nếu hôm nay không phải chính tai nghe, anh sẽ không tin Ôn Ninh là vị hôn thê của anh ta.
Cho nên, em gái cướp lấy vị hôn phu sau khi chị vào tù?
Cách nhìn của Lục Tấn Uyên đối với Ôn Lam càng ngày càng cẩn thận xem xét.
Trên đời có rất nhiều đàn ông, lại tình cờ kết đôi với anh rể cũ... Thật là trùng hợp đến mức không thể tin được.
Chỉ là Lục Tấn Uyên không thể nhìn ra trên mặt Ôn Ninh có biểu hiện gì là đau khổ, bực tức về chuyện này, khiến cho anh có chút buồn bực.
Nhưng mà, loại ruồi hay bâu người như Dư Phi Minh, để tránh phiền phức vẫn là nên nhanh chóng đuổi đi mới tốt...
Đang nghĩ ngợi, anh mới nhận ra ánh sáng trong phòng vẫn chưa được sửa, không khỏi nhíu mày: “Làm sao vậy? Mất điện?”
Bệnh viện này cũng thuộc sở hữu của tập đoàn Lục thị, tiền viện phí rất cao, là một trong những bệnh viện quý tộc hàng đầu ở Giang Thành, là một ông chủ, Lục Tấn Uyên cảm thấy loại sự cố nhỏ này không nên sửa chữa lâu như vậy, giờ vẫn chưa sửa xong.
“Có lẽ đã có người đi sửa, hay là tôi ra ngoài xem thử…” Ôn Ninh từ từ quen với loại bóng tối này, nhưng cô sợ Lục Tấn Uyên không kiên nhẫn nên định ra ngoài tìm người.
Đang định rời đi, chiếc đèn pin đang bật đột nhiên nhấp nháy hai lần, hình như hết pin rồi, Ôn Ninh lao vào bóng tối không để ý tới bàn nhỏ trước mặt. Đâm trúng bàn, thân thể lập tức mất thăng bằng.
Ôn Ninh hét lớn, theo bản năng muốn bắt lấy cái gì đó, Lục Tấn Uyên tay rất nhanh liền kéo cô đang run rẩy lại, ôm vào trong lòng.
Động tác của Ôn Ninh dừng một chút cho đến khi nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh truyền vào bên tai, cô mới từ trong mộng lớn tỉnh lại, rất nhanh liền muốn lùi lại hai bước.
Cô thực sự không cố ý, Lục Tấn Uyên sẽ không nghĩ cô cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh chứ?
“Đừng nhúc nhích!”
Lục Tấn Uyên thấy Ôn Ninh vẫn không thành thật, cúi đầu hít sâu, bên cạnh cô là một cái bàn nhỏ với những góc kính sắc nhọn, nếu ngã xuống va vào đâu sẽ không phải chuyện đùa.
“Không, tôi...” Ôn Ninh có chút luống cuống, cô thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim trên ngực trái lộn xộn đến mức thở không nổi.
Vừa lúc Ôn Ninh muốn bảo Lục Tấn Uyên buông cô ra, ánh sáng trong phòng nhấp nháy hai lần, dường như điện đã sửa được rồi.
Ôn Ninh thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn bàn nhỏ bên cạnh suýt chút nữa cô vấp phải, nhất thời cảm thấy sợ hãi.
Vừa rồi nếu không phải Lục Tấn Uyên phản ứng nhanh, sợ là cô đã vội vàng lao tới. Nếu như đâm trúng đầu, còn có thể bình yên đứng đây sao?
“Cảm ơn.” Ôn Ninh nói mà mặt đỏ bừng, vừa rồi trời tối đen như mực, cô không thể nhìn rõ tư thế của bọn họ, chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và mùi của người đàn ông vây quanh mình.
Bây giờ đã có ánh sáng, nhận ra chuyện này mờ ám đến mức nào, Ôn Ninh lập tức muốn đẩy Lục Tấn Uyên ra, nhưng ngay khi vừa giơ tay, trên đầu liền có một cơn đau nhói.