Thượng Vị Câu Dẫn

Chương 28

Khi còn dư lại mấy quả dâu tây, Tô Mặc Huy không dùng lưỡi ép nó như lúc trước, mà là móc ra cây thương đã đứng thẳng của anh, thọc vào từ cửa huyệt, giã nện ra nước dâu tây tươi mới.

Sức của gậy thật đạn thật mỗi một lần va chạm đều thô mạnh, quả dâu tây non mềm yếu ớt sao có thể địch lại cây gậy thịt cứng rắn, chỉ chốc lát sau dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng liền tiến thẳng vào, đè ép đỏ bừng ướŧ áŧ, đảo vào trong nhụy hoa nghiền nát, "Xì xì" tràn ra, kéo theo dâʍ ŧᏂủy̠, chọc cho Tô Mông kêu rên không ngừng:

"A a... Thầy ơi... Thật lớn... Nóng quá..."

Xương chậu hai người dán sát, Tô Mông có thể cảm giác được lôиɠ ʍυ cứng rắn cọ trên môi âʍ ɦộ, vừa đau lại vừa ngứa, nhưng lại ngứa nhiều hơn, loại cảm giác ngứa này, làm cô càng thấy bên trong trống vắng, muốn để anh vào sâu một chút, sâu thêm chút nữa... Loại du͙© vọиɠ mãnh liệt này khiến cô cảm thấy thẹn càng nhiều hơn nữa là sự mẫn cảm.

Hoa tâm ở miệng cổ tử ©υиɠ như cảm ứng được du͙© vọиɠ của chủ nhân, bên trong huyệt thịt tiết ra một lượng lớn chất lỏng, dính vào chuyển động của Tô Mặc Huy, dần dần mở rộng chỗ sâu trong tử ©υиɠ, anh bắt đầu không e dè ôm mông cô, mạnh mẽ thọc vào rút ra.

Tô Mông cảm giác được qυყ đầυ góc cạnh cứng rắn của anh nhiều lần thọc đến chỗ sâu trong hoa tâm, tia điện từ hoa tâm lan ra, làm người ta không nhịn được thần phục với du͙© vọиɠ.

"... Thầy... Quá sâu... A a... Chịu không nổi..."

Mà dường như Tô Mặc Huy lại đang được ủng hộ, anh càng ra sức thâm nhập, không dùng kỹ xảo "Chín nông một sâu" trên người cô, chỉ muốn ra sức đâm ȶᏂασ, chứng minh chính mình, khiến cô vui sướиɠ cực hạn.

Sô pha bằng da đong đưa theo thân thể của Tô Mông, phát ra tiếng "Cót két", mà đương lúc cây gậy thô to rút ra, thật nhiều nước sốt và mị thịt cũng kéo ra, tản ra hơi thở da^ʍ mỹ đậm đặc, mật nước bị kéo ra còn bị trứng dái đập vào "Bạch bạch bạch", vung vẩy khắp nơi, các loại âm thanh ái muội khuấy động hòa cùng hương vị nɧu͙© ɖu͙© tạo thành chương nhạc sắc dục dâʍ ɭσạи nhất.

Sô pha bị dâʍ ŧᏂủy̠ vấy bẩn cũng có lẽ đã phủ kín chất lỏng của hai người, cô chỉ ở đây hai tháng, ai biết chủ nhân tiếp theo của nơi này sẽ là ai? Người đó hẳn sẽ ngồi ở nơi bọn họ hoan ái mà không biết gì, nghĩ đến đây cô có cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi làm chuyện xấu.

"Sao lại còn thất thần, là tôi ȶᏂασ không đủ sức sao?"

"Không phải... Em đang nghĩ... Chúng ta có cả đêm... A... Thời gian để điên cuồng làʍ t̠ìиɦ... Thật vui vẻ... A..."

Bởi vì cô vừa mới thất thần, Tô Mặc Huy trở nên hung ác chưa từng có, anh nhiều lần cắm sâu đâm mạnh, như không thể dùng hết sức để phát giận, gậy thịt hung hăng đâm vào cửa tử ©υиɠ, giã nện khiến Tô Mông kí©ɧ ŧɧí©ɧ không nói nên lời, tất cả giác quan đều bị che giấu, mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ còn lại căng trướng vô cùng, mỗi một lần thâm nhập đưa đẩy, đều sẽ khiến mật nước văng khắp nơi.

Lòng tự trọng của đàn ông đúng là không thể khiêu chiến được, Tô Mông bị đâm giống như thuyền nhỏ sắp lật giữa biển rộng, cô muốn nắm chặt cái gì đó để có được cảm giác an toàn, nhưng mà dưới thân là sô pha trụi lủi, cô đành túm kẽ hở sô pha để tránh mình bị văng đi.

"Thầy... Chậm một chút... Quá nhanh... Bị đâm bay mất..."

Tô Mặc Huy thấy cô không rảnh thất thần mới vừa lòng, nhưng cũng không dễ dàng buông tha cô, nhưng lại càng ngày càng dùng sức, càng ngày càng nhanh chóng đưa đẩy vòng eo thon dài hữu lực, giống như máy đóng cọc tăng tốc điên cuồng lao tới, nước hoa huyệt khuấy động dữ dội, tiếng "Òm ọp òm ọp" càng ngày càng nặng nề.

"A a... Thầy ơi... Nhẹ chút..."

Mỗi một lần đều thúc sâu vào cổ tử ©υиɠ, làm bụng nhỏ bằng phẳng của Tô Mông phồng lên một cái lều nhỏ, là hình dạng qυყ đầυ của Tô Mặc Huy, cô đưa tay sờ sờ, mụt nổi kia lúc ẩn lúc hiện, còn mang theo sự nóng bỏng cứng rắn của riêng dươиɠ ѵậŧ.

"Thầy... Em như vậy giống như đang mang thai con của thầy..."

Tô Mặc Huy tưởng tượng hình ảnh một học sinh trẻ tuổi mang thai con của mình, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tâm lý càng hung mãnh chạy nước rút, nhiều lần quấy đảo thẳng vào hoa tâm như muốn để cô thụ tinh.

"Muốn sinh con cho thầy? Đây liền thỏa mãn em, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của thầy đều bắn cho em."

Chẳng qua chỉ là nhất thời khẩu da^ʍ mang đến tình thú cho hai người, bọn họ đều biết sẽ không có khả năng mang thai.

Điên cuồng như thế không biết qua bao lâu, hai cánh tay và chân của Tô Mông đều không còn sức lực, chỉ còn lại ký ức cơ thể máy móc và tiếng rên thất thanh.

Cuối cùng Tô Mặc Huy dùng tốc độ thúc hông nhanh đến mức không thấy rõ, mị thịt của Tô Mông bị vô số lần trong ngoài hợp lại, kɧoáı ©ảʍ tích tụ đến cực điểm, cô cong người co rút eo bụng, nếp uốn trong huyệt thịt liều mạng xoắn lại, khi anh lần nữa giã thật mạnh vào hoa tâm, một lực lượng mạnh mẽ bao bọc lấy toàn thân, hoa tâm cấp tốc phun ra âm tinh, phả vào trên mã mắt đứng vững.

Cả người Tô Mông như bị điện giật co rút run rẩy, kɧoáı ©ảʍ cao trào làm ngón chân căng chặt co quắp lại mở ra.

Tô Mặc Huy không nén được gầm nhẹ, từng đốt xương sống dâng lên kɧoáı ©ảʍ run rẩy tinh tế, gậy thịt điên cuồng trướng lớn, nảy lên đánh vào phía sau của u lộ, rồi hướng về phía trước cửa cung còn đang phun nước, rải rác bắn nhanh tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng đặc sệt.

Tô Mông hoảng hốt nghĩ, may là cô đã uống thuốc tránh thai dài hạn, bằng không mỗi ngày đều bắn vào trong như vậy sớm muộn gì cũng mang thai.

Cô kéo tay anh để anh ngồi bên cạnh mình, Tô Mặc Huy cũng không chê vệt nước khắp nơi trên sô pha, cuối cùng cũng là do một tay anh xử lý hết.

Tô Mông trực tiếp ngồi trên đùi thon gầy nhưng rắn chắc của anh, đầu cô dựa sát vào bả vai rộng lớn, lôi kéo bàn tay to của anh để anh ôm eo cô, hồn nhiên lao vào không màng đến sự bực bội của anh khi trần trụi, mà lúc này ngoại trừ qυầи ɭóŧ không thấy tung tích đâu, thì Tô Mông vẫn còn tính là ăn mặc chỉnh tề.

Tô Mặc Huy cũng phát hiện ra hai người càng ngày càng thân mật, Tô Mông cũng càng ngày càng dính anh, chính là một con nhóc dính người, có điều dáng vẻ tin cậy ỷ lại vào anh lại đúng là khiến người ta trìu mến.

Anh cúi đầu hôn lên cái trán trơn bóng no đủ của cô, "Làm sao vậy?"

"Chính là rất thích thầy, muốn dính thầy như vậy."

Tô Mặc Huy nghĩ đến ước định của hai người, cũng hoảng hốt không muốn một hồi, anh không nói nhiều lời, ôm cô thật chặt.

Tô Mông chưa từng đắm chìm trong cảm xúc bi thương quá lâu, "Thầy ơi, ngày mai là chủ nhật chúng ta không có tiết, em muốn ăn bữa sáng thầy làm, có được không?"

"Đương nhiên, em muốn ăn cái gì?" Tuy rằng trước kia anh sẽ không nấu cơm, nhưng ở trường học nhiều năm như vậy, thỉnh thoảng anh cũng sẽ xuống bếp, về cơ bản thì vẫn biết làm chút cơm nhà.

"Khả năng nấu ăn của thầy chắc là tốt lắm, nếu bây giờ làm thì cũng chẳng ngạc nhiên gì."

"Em đừng có chờ mong nhiều quá, miễn cho ngày mai thất vọng."

"Sẽ không đâu, thầy làm cái gì cũng giỏi hết, ngay cả... Cũng là." nói xong lời cuối cùng, Tô Mông định cho qua, nhưng Tô Mặc Huy lại không buông tha cô.

Cố ý để sát vào tai cô, "Cũng là cái gì? Tôi không nghe rõ."

"Ừ hứ, chính là cái đó đó."

"Cái nào?" Tô Mặc Huy biết rõ còn cố hỏi.

"Làʍ t̠ìиɦ..." Giọng của Tô Mông nhỏ như muỗi kêu.

Một tay Tô Mặc Huy bế cô lên, anh cười xấu xa, "Vậy tôi đây phải chứng minh thật tốt cho em xem rồi."