Nắm Tay Anh Cùng Ngắm Sao Trời

Chương 5: Lâm thư dung (5)

Editor: Hựu Ngạn

Lâm Thư Dung dẫn theo Thanh Nhược trở về nhà.

Trực tiếp đi thẳng đến tiệm cơm.

"Em đợi ở đây một lúc." Lâm Thư Dung cùng Thanh Nhược nói một tiếng, bảo Thanh Nhược đứng chờ ở cửa rồi sau đó tự mình đi vào cửa hàng.

Tối hôm qua điện thoại của Lâm Thư Dung tắt máy, cha mẹ Lâm dù đang bận rộn ở trong phòng bếp nhưng vẫn không quên nói về việc không biết đứa bé này chạy đi đâu chơi, sáng nay vẫn chưa trở lại.

Ngay thời điểm Lâm Thư Dung bước vào, mẹ Lâm liền buông công việc trong tay xuống, quay đầu lại hỏi "Thư Dung, tối hôm qua sao con không trở về, sáng nay cũng không đi học? "

"Ừm." Lâm Thư Dung ừm một tiếng, lấy balo trên vai xuống bỏ lên trên giường trong phòng nhỏ, mẹ Lâm đi theo, giọng điệu trách cứ "Sao con lại bỏ học? "

Lâm Thư Dung mím môi đi ra ngoài, hắn cả một đêm đều không ngủ, bây giờ tinh thần không tốt lắm, cùng mẹ Lâm đứng ở cửa phòng thu ngân, mẹ Lâm vẫn đang chờ hắn trả lời. Lâm Thư Dung dựa vào khung cửa, giơ lên một ngón tay chỉ ra ngoài "Có thấy người con gái đứng gần cửa không? "

Trí nhớ của mẹ Lâm không phải là tốt, nhưng khách đến tiệm ăn cơm thì vẫn có thể nhớ mặt, huống chi Thanh Nhược lúc ấy liên tục đến mấy bữa, gật gật đầu "Làm sao vậy? Con biết cô bé đó à? "

Lâm Thư Dung liền cười, cười đến có chút tùy ý "Mẹ, chuyện là vậy, cô gái này sau khi xem con thi đấu thì liền trở thành một fan não tàn. Hôm qua gặp nhau cổng trường nên lôi kéo con đi ăn cơm cùng. Con uống hơi nhiều một chút, đầu óc không tỉnh táo nên đã lên giường cùng cô ấy."

Mẹ Lâm đánh một cái tát lên đầu Lâm Thư Dung, hoảng sợ run run rẩy rẩy "Thật, thật sao? Tiểu Dung, con đừng dọa mẹ. "

Lâm Thư Dung nhún nhún vai " Con đã nói với cô ấy rằng sẽ chịu trách nhiệm. Cô ấy tạm thời không có ý kiến, nhưng lại không dám nói cho người trong nhà."

Cha Lâm đao to búa lớn tức dậy từ trong phòng bếp phi ra, nhấc chân đá Lâm Thư Dung "Thằng mất dạy, con có phải muốn chết hay không."

Thanh Nhược đứng ở cửa nhìn thẳng về phía này, tuy rằng không nghe được gì, nhưng vẫn rất nôn nóng khi thấy mẹ Lâm cùng cha Lâm lao vào đánh Lâm Thư Dung.

Lâm Thư Dung xua xua tay về phía cô, bị đánh cũng không biện giải "Mẹ, bây giờ mẹ mua cho cô ấy một viên thuốc trước. Về phần còn lại con sẽ tính sau."

Cha Lâm còn muốn đánh tiếp, mẹ Lâm vội vàng kéo lại "Được rồi, con trai đã hơn hai mươi tuổi rồi. Ông bây giờ đánh hắn thì có ích lợi gì, để tôi đi mời cô gái kia vào trước. "

Mẹ Lâm lại vỗ vỗ cha Lâm dặn dò "Ông đừng đánh Thư Dung nữa. Con gái nhà người ta nhìn cũng không tốt. "

Mẹ Lâm trước khi đi ra ngoài thì còn cẩn thận dùng khăn lau lau tay, nhưng thời điểm đứng cạnh Thanh Nhược lại có chút chần chừ ngập ngừng.

Trên mặt bà lộ ra một nụ cười "Trời lạnh, mau đi vào, bên trong có một cái lò sưởi nhỏ."

Bà nói bằng giọng địa phương của Tấn Thành, Thanh Nhược vẫn luôn mỉm cười, gật đầu "Gì khỏe ạ."

Cô đáp lại bằng giọng phổ thông tròn trịa rõ ràng, mẹ Lâm trong lòng có chút run rẩy, lại cẩn thận khen "Nói chuyện thật dễ nghe, con cũng tốt. Tên con là gì, bao nhiêu tuổi rồi?"

"Con họ Sở, Sở Thanh Nhược, năm nay 22 tuổi. "

Mẹ Lâm thở phào nhẹ nhõm, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô làm bà còn tưởng chưa đến 18 tuổi, khiến bà sợ hãi một hồi. 22 cũng rất tốt, lớn hơn Thư Dung hai tuổi.

Lúc mẹ Lâm mang theo Thanh Nhược đi vào, cha Lâm là một người đàn ông thô thiển nên không biết phải nói cái gì, ông so với mẹ Lâm thì còn căng thẳng khẩn trương hơn, chỉ có thể xoa xoa tay cười ngây ngô. Mẹ Lâm không đành lòng nhìn, liền tức giận đánh một cái trên đầu Lâm Thư Dung.

"Thư Dung, đứng đó làm gì, mau rót cho Tiểu Sở một ly nước. "

"Ồ." Lâm Thư Dung lười biếng đáp lời, mẹ Lâm nhìn động tác chậm chạp của hắn liền tức giận.

Thanh Nhược cảm thấy rất tò mò, không biết Lâm Thư Dung nói gì với cha mẹ hắn mà có thể khiến cho cha Lâm và mẹ Lâm đối xử với cô còn cẩn thận hơn cả con dâu.

Hai người ở trong phòng, Thanh Nhược ngồi trên giường, Lâm Thư Dung ngồi trên băng ghế nhỏ, điều khiển TV là mẹ Lâm nhét cho Thanh Nhược, nước nóng là mẹ Lâm bảo Lâm Thư Dung pha, bánh bí ngô và khoai tây chiên đều là những món ăn vặt mà cha Lâm làm cho cô.

Thanh Nhược chọc chọc vào bả vai Lâm Thư Dung, hắn ngồi trên chiếc ghế nhỏ nên lùn hơn cô một đoạn, dùng khẩu hình hỏi "Anh đã nói gì với cha mẹ mình thế? "

Lâm Thư Dung cười "Chuyện xảy ra tối hôm qua. Một lúc sau mẹ tôi mua thuốc cho em, em đừng uống mà hãy lén vứt nó đi. "

"(⊙o⊙)" Đây là biểu cảm của Thanh Nhược khi nghe hắn nói.

Thật lợi hại nha anh trai ><

Lâm Thư Dung trước đây cũng không phải là con ngoan trò giỏi, thời điểm học cấp 3 còn thường xuyên trốn học đến quán net chơi game, sau đó lại trực tiếp bỏ học tham gia huấn luyện rồi dự các giải đấu khác nhau. Khi đó cha Lâm khuyên ngăn hắn cũng vô dụng, ngay cả hắn chạy đi đâu cũng không tìm được, biết hắn chơi trò chơi cũng chỉ có thể mặc kệ.

Sau này bị tai nạn xe cộ, hắn trở nên ngoan ngoãn, nhưng suốt ngày cứ vô hồn, cả người mang theo hơi thở u uất trầm mặc, một chút cũng không có bộ dáng thanh xuân tươi trẻ của thiếu niên. Cha mẹ Lâm cũng lo lắng, hiện tại thì hoạt bát hơn rồi, nhưng vẫn cứ (lầm lì)

Mẹ Lâm ở trong phòng bếp vừa cắt thức ăn vừa nghĩ đến Lâm Thư Dung thì nhíu mày "Cha mẹ thật sự là kiếp trước nợ đứa nhỏ này"

Buổi trưa, Thanh Nhược được hưởng thụ đãi ngộ cao nhất ở cửa tiệm nhỏ nhà họ Lâm.

Mẹ Lâm đi ra ngoài khoảng mấy phút, lúc trở về ân cần hỏi Nhược Thả đã ăn no chưa, sau đó kéo Thanh Nhược đến căn phòng nhỏ, cẩn thận đưa thuốc trong tay cho Thanh Nhược "Tiểu Sở a, con xem, kỳ thực Thư Dung là một đứa trẻ ngoan, nhưng hiện tại các con đều đang đi học, những chuyện như thế này trước tiên không thể vội vàng được. "

Thanh Nhược cố gắng nhịn cười, làm ra biểu tình nghiêm túc, gật gật đầu, "Gì, con biết. Cám ơn gì. "

Mẹ Lâm nhìn cô dịu dàng nghe lời như vậy càng cảm thấy áy náy, cũng chỉ có thể gượng cười đưa nước cho cô "Ôi, con là một cô gái ngoan, dì rất thích con, chỉ là bây giờ tuổi còn quá nhỏ."

Thanh Nhược không chần chừ mà uống thuốc ngay trước mặt mẹ Lâm.

Mẹ Lâm thở phào nhẹ nhõm.

Lâm Thư Dung đi tới, cầm lấy balo của cô "Con dẫn cô ấy đi mua vài thứ. Đến buổi chiều sẽ đi học. "

Mẹ Lâm còn muốn kéo hắn hỏi chút chuyện, Lâm Thư Dung đã bước ra ngoài, Thanh Nhược vội đi theo. Bà ở phía sau đuổi tới cửa, kéo tay Thanh Nhược "Tấn Thành vào thu rất buốt giá, đừng để gió thổi lạnh, con muốn ăn cái gì thì hãy bảo Thư Dung mua cho."

Lâm Thư Dung bước chân cũng không dừng lại, Thanh Nhược ngoan ngoãn đáp lời mẹ Lâm rồi vội vàng chạy theo hắn, phía sau vẫn còn nghe thấy giọng nói của bà "Thư Dung, chăm sóc tốt cho Tiểu Sở, đừng bắt nạt cô ấy."

Sau khi đi qua ngã rẽ, Lâm Thư Dung nhíu mày "Em uống thuốc?"

Thanh Nhược gật gật đầu "Để gì yên tâm một chút."

Tầm mắt Lâm Thư Dung rơi trên bụng cô, hắn vươn tay xoa xoa đầu cô "Nếu như em cảm thấy khó chịu, như chóng mặt và buồn nôn thì nói với anh, thời gian hành kinh tiếp theo có thể sẽ bị ảnh hưởng. Em đừng sợ."

Thanh Nhược chớp chớp mắt nhìn hắn "Này, sao anh lại có kinh nghiệm phong phú như vậy?"

Lâm Thư Dung cười đến xấu xa hư hỏng, cùng với vết sẹo trên trán càng làm khuôn mặt hắn trở nên ngông cuồng không đứng đắn.

Hắn không trả lời Thanh Nhược, chỉ đem lòng bàn tay của mình hướng về phía cô "Tôi dắt em?"

Thanh Nhược bình tĩnh nhìn hắn, khóe miệng nở nụ cười, từng câu từng chữ nói rất rõ ràng "Lâm Thư Dung, nếu chuyện tối hôm qua thật sự xảy ra, anh sẽ chịu trách nhiệm với em sao? "

Lâm Thư Dung gật đầu "Vậy em muốn tôi phụ trách sao?"

Thanh Nhược cười cười, không trả lời, sau đó nghiêng đầu lại hỏi "Tại sao anh lại muốn cầm tay dẫn em đi?"

Bàn tay của Lâm Thư vẫn đang đặt trước mặt cô không di chuyển, trên khóe môi hắn là nụ cười tà mị "You must follow."

Thanh Nhược mỉm cười, đưa tay đặt lên.

Lâm Thư Dung cúi đầu, thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt thành kính mà kiên định "I will rise again, more powerful than you can ever imagine."

Lâm Thư Dung nắm tay Thanh Nhược đi về phía trước, âm thanh phát ra rất nhẹ nhàng, rất sung sướиɠ "Có mang theo chứng minh thư không?"

"Dạ, có mang theo." Thanh Nhược nói xong liền muốn mở balo để tìm kiếm.

Lâm Thư Dung nắm chặt tay cô "Không vội, đến nơi rồi tìm."

Lâm Thư Dung dẫn Thanh Nhược vào một quán Internet, sau khi giơ lên thẻ căn cước của mình thì lại đưa qua CMND của Thanh Nhược "Của cô ấy nạp vào 30." Hắn đặt tiền ở trên quầy.

Thanh Nhược còn đang thắc mắc tại sao chỉ nạp có một người thì đã thấy nhân viên cửa hàng trả lại giấy tờ tùy thân cho Lâm Thư Dung. Anh ta ngẩng đầu nhìn Thanh Nhược rồi cười hỏi Lâm Thư Dung "Nơi nào mang đến một em gái xinh đẹp như thế này?."

Thanh Như không nói nên lời giật giật khóe miệng, đại ca, tốt xấu gì anh cũng đang cầm chứng minh thư của tôi, hãy nhìn vào ngày sinh rồi mới nói chuyện có được không?

Lâm Thư Dung ôm bả vai Thanh Nhược, cả hai người dựa sát vào nhau "Bạn gái tôi."

"Yo ~ không tồi nha, không hổ là Lãnh Xà."

Anh ta nói xong liền cúi đầu nạp tiền cho Thanh Nhược, lời nói phát ra có chút châm chọc.

Thanh Nhược nghiêng đầu về phía Lâm Thư Dung, Lâm Thư Dung vẫn cười như trước không hề bị ảnh hưởng chút nào, ba ngón tay phải cầm CMND của Thanh Nhược đang đặt ở trên quầy, trực tiếp bỏ vào túi, sau đó lại đắc ý làm càn giật khóe miệng. Tay trái của hắn xoa xoa đầu Thanh Nhược "Em có muốn uống nước hay dùng đồ ăn vặt không?"

Thanh Nhược ngoan ngoãn nhìn hắn, thanh âm mềm nhẹ "Không cần."

Lâm Thư Dung lại càng thể hiện ra dáng vẻ càn rỡ phách lối, trong ánh mắt vừa châm chọc vừa ghen tị của hai nhân viên phục vụ thản nhiên ôm Thanh Nhược đi vào bên trong.

"Phi, đồ tàn tật."

Thanh Nhược nghe thấy được. Cô mím môi, giơ cánh tay lên, ôm lấy eo Lâm Thư Dung.

Lâm Thư Dung gần như là khựng lại một giây, sau đó làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, ôm Thanh Nhược đi vào phòng riêng của hai người.

Thanh Nhược cũng giả vờ là không có chuyện gì, tò mò hỏi hắn "Anh tới đây lên mạng không cần phải trả tiền sao?"

Lâm Thư Dung liền cười, tự hào và kiêu ngạo "Năm đó toàn thành phố thi đấu ở đây, với tư cách là ADC đứng đầu trong trận đấu solo của thành phố, tôi được miễn phí truy cập Internet suốt đời. "

"Wow ~ Hay quá~" trong đôi mắt của cô lấp lánh những ngôi sao nhỏ.

Lâm Thư Dung liền bật cười "Thật ngốc, cái này thì có cái gì mà hay."

Trong phòng riêng có cửa, bên trong chỉ có hai máy tính, Lâm Thư Dung đóng cửa lại, khởi động cả hai máy rồi hỏi cô "Em muốn chỗ nào? "

"Sao cũng được ạ."

Lâm Thư Dung ngồi bên phía có cửa sổ, để chỗ gần tường lại cho cô "Em có biết chơi không? "

Thanh Nhược gật gật đầu "Tất nhiên là có rồi, nếu không biết chơi thì em đã không thích như vậy."

Lâm Thư Dung cười, "Thiếu nữ võng du, cho tôi mượn tài khoản của em được không?"

Thanh Nhược gật đầu "Tài khoản của anh đâu? "

"Không muốn dùng." Lâm Thư Dung tùy ý trả lời, cúi đầu nhìn xuống con chuột, tay phải chậm rãi đặt lên. Chuột trong quán net là chuột chơi game chuyên dụng, hơi lớn, hắn chỉ có ba ngón tay nên có chút khống chế không được tốt lắm.

Sau khi Lâm Thư Dung đặt ba ngón tay vào, hắn thử di chuyển. Màn hình máy tính hiện ra yêu cầu nhập ID và mật khẩu.

Tốc độ của Thanh Nhược rất nhanh, đã đăng nhập xong tài khoản của chính mình, cô quay đầu nhìn hắn.

Cả khuôn mặt của Lâm Thư Dung đều trầm xuống, không phải là mất hứng, mà là ngưng tụ thành một loại bình tĩnh ổn trọng.

Có chút không quen, nhưng các thao tác cơ bản hắn vẫn điều khiển rất nhanh.

Thanh Nhược mở ra giao diện trò chơi "Anh chơi với các bạn của em đi, đúng lúc đang ở trong một khu."

Lâm Thư Dung không sao cả gật gật đầu, mở ra giao diện của game rồi nghiêng người về phía sau bảo cô nhập tài khoản "Khu nào?"

"Đảo bóng đêm."

Biểu tình bình tĩnh của Lâm Thư Dung dừng lại một chút, "Khu 11 hả?"

Thanh Nhược gật gật đầu, nhập tài khoản rồi quay đầu híp mắt liếc hắn "Anh đây là vẻ mặt gì? Có ý kiến sao?"

Lâm Thư Dung bật cười "Không ý kiến."

Hắn lôi kéo tay cô lắc lắc, bày ra dáng vẻ làm nũng "Ngồi chờ đại thần Thanh Nhược đưa cho tôi trang bị, dẫn theo tôi bay haha"

Thanh Nhược rất bình tĩnh mà rút tay ra, nối tiếp câu của hắn "Dẫn anh bay vào đống rác ~"

Hình ảnh của Lâm Thư Dung hiện tại vốn không liên quan gì đến bộ dáng tiểu thịt tươi ngông cuồng quyến rũ thời điểm tham gia thi đấu của mấy năm trước, hắn bây giờ cả người đều cẩu thả không nói, chính là vết sẹo dài 5,6 cm đang hiện rõ ở trên trán, còn làm nũng bán manh.

Ha hả... Thật cảm ơn, nhưng hắn có thể tự mình lưu lại hưởng thụ đi, cô không thể tiếp nhận được việc này ><

Lâm Thư Dung giật giật khóe miệng, nhìn vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc của em gái nhỏ, trong lòng thực đau như cắt.