Bảo Bối, Thật Muốn Cùng Em!

Chương 89: Xe chấn (H+)

Thời gian như đã trôi qua rất lâu, nhưng không biết thế nào mà trong không không khí vẫn còn mùi hương ái muội sau trận kí©ɧ ŧìиɧ thoang thoảng.

Lâm Bội Bội bị anh bắn cho đầy một tϊиɧ ɖϊ©h͙, căng trướng mà lắc lắc mông: "Hạo... trướng quá, rút ra đi~ Chúng ta còn phải về." Âm thanh vừa nũng nịu vừa khàn khàn yếu ớt vang lên ở hành lang cầu thang làm cho không gian thêm da^ʍ mị.

Lục Vũ Hạo ôm chặt eo cô, lưu luyến hôn hôn vài cái lên cái gáy trắng mềm thịt, mỗi nụ hôn lại để lại một dấu hoa ngưng.

"Em là của anh mãi mãi phải không?" Từ yết hầu thoát ra âm điệu nam tính mà phảng phất mùi du͙© vọиɠ.

"Ừm."

"Ừm sao?" Côn ŧᏂịŧ nửa mềm ở bên trong hoa động khẽ cọ.

Má Lâm Bội Bội đỏ lên, dưới thân lại như có tia điện, trả lời câu hỏi của anh mặc dù không hiểu vì sao anh hỏi vậy: "Em mãi mãi là của anh!"

Tay ở eo cô xoa xoa, Lục Vũ Hạo lại ngẩng đầu từ gáy lên vành tai mềm mại của cô, "Ngoan, anh rút ra thì kẹp chặt lại, đừng để dịch chảy ra, lát anh kiểm tra đó." Anh cảm nhận được cô nghe lời mà xoắn chặt vách tường lại làm anh bị kẹp đến da đầu tê rần, anh rút ra, tay ở hạ thân hai người thuận tiện kéo lại qυầи ɭóŧ nhỏ của cô cho ngay ngắn.

Côn ŧᏂịŧ nửa mềm được rút ra, thân côn ŧᏂịŧ dính nhớp với một ít dịch trắng của anh, Lục Vũ Hạo đỡ dươиɠ ѵậŧ chà lên mông thịt non mềm mà đỏ hồng vì bị anh đánh lên để dịch trắng được lau sạch bởi mông mềm của cô.

Sau khi ăn no, anh luôn một bộ lười biếng mà thỏa mãn, tay chỉnh lại váy dài của cô cho chỉnh tề sau đó nhét côn ŧᏂịŧ vào quần rồi kéo khóa lên.

Lâm Bội Bội quay người lại, khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng, khóe mắt vẫn còn đọng chút nước mắt... có lẽ vì thoải mái? Nhìn đúng là vừa trải qua kí©ɧ ŧìиɧ.

Anh cười cười rồi ôm eo cô, cúi người xuống hôn môi ngọt, rồi lại hôn lên hai khóe mắt, hút đi hơi nước: "Bảo bối ngoan, hôm nay rất tốt! Bây giờ em chỉ cần kẹp chặt tao huyệt của em để không chảy dịch ra thì tối anh sẽ thưởng."

Mặt cô đỏ lên, sau đó nắm lấy tay anh kéo kéo, xấu hổ: "Anh bế em đi! Chân em mềm quá, không đi nổi." Nghe thấy giọng mềm yếu của Lâm Bội Bội, khóe môi anh cong lên vô cùng, vui vẻ bế vị hôn thê mình xuống bãi giữ xe.

Đặt cô vào ghế phụ, thắt dây an toàn, anh đi qua ghế lái.

Ngồi vào xe, nhìn đến vật nhỏ khuôn mặt cứ đậm xuân tình, cơ thể lại tỏa ra mùi hương yêu mi, phía dưới chân cứ cạ cạ vào nhau, đũng quần anh lại căng lên.

Lục Vũ Hạo dứt khoát tháo dây an toàn của cô ra, bế cô từ ghế lái phụ sang ghế lại, mông cô đáp trên đùi rắn chắc của anh.

Lâm Bội Bội kinh hô một tiếng với hành động của anh, chưa kịp phản ứng, trên thịt vυ', anh cọ lên, hít một hơi mùi hương của cô, "Bảo bối, em câu dẫn anh! Làm anh lại cương nữa rồi... Chúng ta lại làm thêm một lần nữa đi!"

"Nhưng... nhưng mà bây giờ chúng ta phải qua nhà mẹ Lục mà!" Cô bối rối đẩy đầu anh ra.

"Không sao, nhanh thôi!" Môi anh đáp xuống môi cô giao triền.

Lục Vũ Hạo nhấc mông cô lên, túm váy cô lại sau đó kéo qυầи ɭóŧ xuống. Qυầи ɭóŧ của cô được anh kéo xuống dính chất nhầy màu trắng kéo ra từ lỗ nhỏ đến qυầи ɭóŧ như sợi chỉ bạc rồi đứt ra, chảy lên đũng quần âu đen căng phồng của anh.

Tiếng lách cách của kim loại khi anh cởi dây lưng ra trong không gian nhỏ của chiếc xe lại còn rõ. Qυầи ɭóŧ vạch xuống, côn ŧᏂịŧ nóng rực mà cương cứng lại lần nữa búng ra.

Những ngón tay ở hoa môi tách cánh môi đỏ rực mà ướt ra, chảy thêm nhiều hỗn hợp dịch trắng nồng của hai người lên qυყ đầυ. Qυყ đầυ sưng to chống lên miệng huyệt, chà sát một chút như hôn nó rồi vọt qυყ đầυ vào, cả hai kêu lên, sau đó tiếp tục đâm cả thân cây vào bên trong.

Cả người Lâm Bội Bội co rúm, tay cô bấu lên cổ anh mấy vết đỏ. Cả người dựa vào l*иg ngực anh hít một ngụm khí với mùi hương nam tính của anh tỏa ra, rồi nhướn môi cắn lên môi anh:"Hạo ưm~ trướng quá~"

Côn ŧᏂịŧ bên dưới vừa mới vào như cá gặp nước mà rút ra rồi đâm lên, đâm vào thật sâu.

Cả người cô căng cứng, cảm nhận được sự sung sướиɠ vô cùng.

Lục Vũ Hạo ôm chặt eo cô, nhấc lên nhấc xuống, hoa huyệt nuốt lấy con quái vật rồi lại nhả con quái vật ra lại đón tiếp những trận ra vào tiếp theo. Môi vừa lưu luyến liếʍ mυ'ŧ môi lưỡi cô, tay cũng không rãnh mà mò vào trong lớp áo len, đẩy lên áo ngực không bao phủ hết cặρ √υ' lớn xoa nắn đôi vυ' cao ngất trong tay, bên dưới lại không ngừng đâm lên đâm xuống. Mà mỗi lần đâm vào, tử ©υиɠ bên trong co bóp như mυ'ŧ như hôn đến qυყ đầυ.

Lâm Bội Bội siết chặt cổ áo đã được mở ra hai cúc:"Hạo, mυ'ŧ núʍ ѵú em, thật ngứa!"

Lục Vũ Hạo cũng nghe lời mà cúi xuống liếʍ lấy nụ hoa đang sưng đỏ, vươn cao ngạo nghễ. Lưỡi anh đảo quanh quầng vυ', sau đó cả miệng ngụm một ngụm lớn đầṳ ѵú, hút hút nó, lưỡi bên trong linh hoạt đảo lộng núʍ ѵú. Anh mυ'ŧ đến cô kêu sảng, bỗng nãy ra ý xấu mà nhe răng cứa núʍ ѵú một cái, cùng lúc lại đâm mạnh côn ŧᏂịŧ bên trong.

Thiếu nữ trên người anh không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ, kêu lên một tiếng, trong tử ©υиɠ phun ra mật dịch nhưng lại bị chặn bởi côn ŧᏂịŧ đang ra vào trong hoa động của cô. Cô ngả vào hõm cổ anh thở dốc, sau đó hơi ngửa cổ lên, nhìn chằm chằm vào yết hầu đang chuyển động lên xuống phát ra tiếng hừ hừ rồi môi áp lên yết hầu đó, mυ'ŧ, hôn, liếʍ, cắn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ chồng lên kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Lục Vũ Hạo chìm vào trong bể tình, sung sướиɠ cảm nhận sự ấm áp, co chặt của cô, lại càng hưng phấn đâm thật mạnh, thật sâu vào trong tử ©υиɠ làm cho chiếc xe rung lắc.

Hên là chiếc xe Maybach đen này đậu ở trong góc hơi tối và cửa kính của xe là kính một chiều nếu không thì sẽ thấy rõ chiếc xe đó nhún lên nhún xuống như thế nào và hình ảnh một thiếu nữ với tấm lưng ngọt ngà, trắng bóng đang ôm cổ, cưỡi trên một người đàn ông khí sắc siêu soái.

Cả hai như lạc vào cõi tiên, không quan tâm đến bất cứ thứ gì, trong đầu bây giờ chỉ có ý niệm: Thêm nữa! Muốn thêm nữa! Muốn thao lạn kịch liệt thêm nữa!

Nhưng mà vào lúc này, tiếng chuông điện thoại lại vang lên trong không gian nhỏ hẹp đầy hương vị ái tình.

"A~ Hạo... ân... điện thoại a~"

"Kệ đi!" Tay anh vừa xoa mông cô, mặt chôn vào khỏa vυ' mà liếʍ mυ'ŧ đầṳ ѵú đã sưng đỏ.

Tiếng chuông điện thoại vang một hồi rồi tắt sau đó lại vang thêm một lần.

Lần này Lâm Bội Bội không muốn nhỡ cuộc gọi vì sợ có việc quan trọng. Cô vươn tay qua ghế lái phụ, từ chiếc túi của mình lấy ra điện thoại.

Màn hình hiển thị: Mẹ Lục.

Nhìn đến người gọi làm cô hoảng đến thiếu chút nữa là làm rớt điện thoại.

Vỗ vỗ vai người đàn ông, ý bảo dừng lại nhưng người đàn ông lại hừ một tiếng không hề dừng lại mà nắm đôi mông trong tay dập lên dập xuống đến lút cán, vang lên tiếng bạch bạch và nhóp nhép xấu hổ.

Lâm Bội Bội bị đâm đến ngửa cổ ra sau mà kêu rên nhưng cô vẫn cố gắng vực lại tinh thần: "Không được a~ Mẹ... mẹ anh gọi a... Phải bắt máy ư~"

Nghe vậy, tốc độ anh thả chậm lại, cô bắt máy.

Bên kia vang qua âm thanh của mẹ Lục: "Khám xong chưa con? Bác sĩ nói thế nào?"

"Dạ a... bác sĩ nói khá tốt." Mũi cô phát ra tiếng hừ hừ.

"Ừ. Vậy hai đứa đang trên đường về phải không?"

"Dạ mẹ." Cô không dám nói nhiều sợ lại phát ra âm thanh xấu hổ, bịt kín miệng lại.

"Vậy đi đường cẩn thận! Chạy chậm từ từ đến là được. Không vội nha!" Mẹ Lục dặn dò.

"Vâng mẹ." Sau đó cúp máy.

Vừa cúp máy, Lục Vũ Hạo lại tăng tốc lực đâm lên, hùng hổ như sói đói làm cô lại cao giọng rêи ɾỉ.

"Hạo hư~ đừng đâm mạnh như vậy mà~"

Nghe Lâm Bội Bội nói mình hư, tay anh vỗ trên mông cô mấy cái bạch bạch: "Anh là chồng tốt! Gọi anh là chồng tốt! Nói anh hư, anh thao hư luôn tao âʍ ɦộ của em!"

"A~ chồng tốt a... ân... Em... em sắp ra rồi a~"

Tay trên người mềm mại Lâm Bội Bội anh lại siết chặt như muốn khảm cô vào cơ thể rắn chắc của anh. Động tác thao lạn xàng thêm mãnh liệt: "Chờ anh! Chúng ta ra cùng!"

Sau đó, cả hai cùng bắn ra.

Lục Vũ Hạo chỉnh trang lại cho cả hai rồi lái xe về Lục trạch.