Bảo Bối, Thật Muốn Cùng Em!

Chương 72: Bà nội muốn có cháu 3 (H+)

"A~" Đâm vào bên trong, đôi tình nhân lại một nữa ca thán vì kɧoáı ©ảʍ, ca thán vì cái co rút, ca thán vì cái sâu mạnh.

Lục Vũ Hạo chưa động ngay mà thẳng người, nhìn đường cong từ phía sau cô. Đôi vai nhỏ co lại vì đôi tay ôm chặt chiếc gối đầu trong lòng. Bờ lưng trắng nõn, nhìn vừa có thịt lại vừa có đôi xương cánh bướm mê người. Nhìn xuống nữa là chiếc eo chỉ bằng một vòng tay có thể ôm hết, anh bóp lấy chiếc eo một cái, cô ngâm nga. Lại đến đôi mông căng tròn, mềm mịn, đàn hồi, mà trên đó có một dấu răng và dấu hôn. Cúi xuống nữa, chính là hai bối thịt ướŧ áŧ đến dầm dề, đỏ hỏn vì trận giao hoan trước, nhìn đến là anh muốn phát điên với cái căng múp, chặt chẽ bao lấy anh, kẹp lấy anh, co bóp lấy anh.

Lục Vũ Hạo hai mắt như lóe lên tia sáng, tay phải từ eo cô lê đến mông thịt ngon lành mà xoa mấy cái, ừm, đàn hồi mà cũng lại mềm, tay anh dơ lên sau đó lại hạ xuống.

Một cái chát lên mông Lâm Bội Bội, cô kêu lên. Mông trắng hiện lên một mảnh đỏ hồng. Cái cảm giác nóng rát, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ập tới, hoa huyệt co rút một cái, bên trong như có hàng ngàn cái miệng ngậm mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ làm anh cũng hít lấy một chút khí lạnh.

Thật kí©ɧ ŧɧí©ɧ!

Thật đáng yêu!

Thật yêu!

Thật mê luyến!

Tiếp, sau những tiếng chát từ tay anh hạ trên mông Lâm Bội Bội đó là những tiếng rêи ɾỉ cao vυ't của cô.

Đôi mông đỏ bừng, nóng rát!

"Thật biết kẹp nha~" Lục Vũ Hạo cười một tiếng. Cái kẹp của cô thật sự sung sướиɠ, nếu không phải anh nhịn chắc là đã bị kẹp cho bắn rồi.

"... Đừng đánh nữa mà... Động đi..." Lâm Bội Bội lặc lắc mông, giọng vừa nũng nịu vừa ủy khuất đáng thương khiến anh như mất lí trí mà bắt đầu đâm mấy cái thật sâu, thật nặng, thật mạnh.

Những cái đâm của anh như vận động pít- tông, mỗi lần đều kéo ra đến gần hết, chỉ chừa mỗi qυყ đầυ, sau đó lại đâm vào đến tận tử ©υиɠ nhỏ hẹp, nông nông cạn cạn, đâm đến toàn là tiếng bành bạch, đâm đến hai túi ngọc đánh lên hạt châu đỏ sưng, đâm đến mông thịt cô cũng nóng rát.

Tay phải anh đỡ lấy gáy Lâm Bội Bội, quay đầu cô lại, lòng ngực nóng rực với nhịp tim nhanh nhanh áp lên bờ lưng của cô, môi Lục Vũ Hạo chuẩn xác đáp một nụ hôn mạnh bạo lên môi cô. Mυ'ŧ môi trên lại mυ'ŧ môi dưới sau lại cắn ở khóe môi. Tiếp tục mυ'ŧ lấy chiếc lưỡi đinh hương rồi cũng đưa lưỡi của mình liếʍ lấy lưỡi cô và đảo quanh một vòng trong khoang miệng ngọt ngào đến từng kẽ răng, lại nuốt hết những mật dịch.

Tay trái lại chộp đôi vυ' cao ngất, mềm như đậu hủ của cô, xoa nắn chúng đến không ra dạng. Lúc thì bóp ở thịt vυ' thật mạnh rồi kéo chúng ra, sau đó ngón trỏ chà đạp lên nụ hoa đã sưng cứng, đỏ rực. Lại lúc thì nhào nặn, đem con thỏ trong tay ép sát vào rồi xoa đều xoa đều.

Mà bên dưới, động càng mạnh mẽ hơn!

Tất cả những tiếng rêи ɾỉ ư ư a a vì kɧoáı ©ảʍ đều bị anh chặn lại ở nụ hôn mãnh liệt.

Lục Vũ Hạo làm Lâm Bội Bội sướиɠ đến tê dại. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng tế bào tìиɧ ɖu͙©, tình yêu của cô. Làm cô như đóa hoa rực nở, vừa thơm, vừa đẹp, vừa hoang dại.

Nụ hôn vừa tha thiết vừa mê luyến đến lâu, lúc cả hai như thiếu oxi rồi bắt đầu choáng váng và cổ của Lâm Bội Bội dần mõi, Lục Vũ Hạo buông ra.

Chiếc lưỡi như con rắn câu lấy cô đi rồi, nhưng, trong khoang miệng bỗng lại thay thế bằng vật khác. Hai ngón tay anh cho vào miệng cô, dây dưa với chiếc lưỡi non mềm.

"Liếʍ nó đi em." Giọng anh vừa như tiếng đàn du dương vừa khàn khàn vì tìиɧ ɖu͙© mê người vang bên tai Lâm Bội Bội khiến cô bất giác làm theo.

Chiếc lưỡi ngoan ngoãn liếʍ lấy ngón tay dài mà mảnh khảnh của Lục Vũ Hạo, liếʍ từ trên xuống dưới rồi lại ngậm mυ'ŧ, từng chút từng chút hôn hôn như lúc cô ngậm mυ'ŧ lấy côn ŧᏂịŧ ăn vậy. Cảm giác ấm nóng, ướŧ áŧ, nhột nhột từng chút khiến anh như phát điên, bên dưới côn ŧᏂịŧ lại ra vào càng tà ác hơn.

Anh đâm một cái mạnh, qυყ đầυ chen chúc lọt vào tiểu tử ©υиɠ, cô cao trào với âm thanh cao vυ't.

Lục Vũ Hạo rút tay trong miệng Lâm Bội Bội ra, hai tay anh vòng chặt hai khỏa vυ' cô, ôm chặt lấy cô như muốn khảm cô vào thân thể mình, eo của anh như gắng động cơ, chuyển động mạnh nhanh vô cùng.

Lục Vũ Hạo cúi đầu hôn cắn lên cổ, lên lưng cô, để lại những đóa hoa ngưng rực đỏ và dấu răng dường như muốn búng máu.

"A!... Hạo~ nhanh...nhanh quá... mạnh quá a~... nhẹ chút...a~..." Nếu không phải mỗi lần bị anh đâm tới đều được anh ôm chặt lấy cô rồi kéo người cô lại về anh thì cô nghĩ bây giờ trên trán cô đã bị sưng to vì bị anh đâm đến bay mà đập đầu vào đầu giường!

"Đã nói lúc anh thao em thì đừng nên nói nhẹ chút, không là anh sẽ đâm mạnh hơn mà!" Chính là đâm mạnh hơn!

"Hạo! Hạo~ em... em ra mất!!!... Ha...a... Hạo! Em ra mất!"

"Kêu lão công anh bắn cho em!" Lục Vũ Hạo hừ hừ bên tai cô.

"Lão...lão công~ Anh...a... anh bắn! Em mõi!"

Anh lại đáp lên nụ hôn ở môi Lâm Bội Bội. Mưa rền gió dữ, hành động nhanh, mạnh, sâu của anh lặp lại hơn trăm lần. Sau đó, anh rít lên một tiếng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc nóng, sền sệt lại bắn vào tử ©υиɠ của cô làm cho cô cao trào theo.

Đôi nam nữ ôm chặt nhau thở dốc.

Cuối cùng, Lâm Bội Bội lên tiếng:"Hạo... Rút ra... Trướng quá..."

"Sao lại rút ra?"

"Hử?"

"Chúng ta tiếp tục!"