Bảo Bối, Thật Muốn Cùng Em!

Chương 32: Tớ đau lắm...Tớ sợ lắm...(H-)

"Hạo, Hạo...ưʍ...đừng mà... Hạo..." Lâm Bội Bội tay đè lên ngực Lục Vũ Hạo đánh vài cái, vũng vẫy.

"Tớ chịu hết nổi rồi!" Lục Vũ Hạo buông môi cô ra rồi một lần nữa hôn tới, hai tay bắt lấy quả đồi mà nhào nặn.

Chiếc lưỡi của Lục Vũ Hạo sục sạo trong khoang miệng, điên cuồng, mạnh bạo khiến môi của cô bị chèn ép đến phát đau. Hai ngón tay trên cặp đồi cô vờn vờn nhũ hoa, rồi vân vê se lại.

Lục Vũ Hạo rời khỏi môi cô, tiếp tục hôn xuống cằm, xuống cần cổ, rồi xuống xương quai xanh, tiếp đến là bầu ngực cô và dừng lại tại nụ hoa của cô mà ngậm lấy rồi mυ'ŧ mạnh, một bên tay anh lại nắn bóp mạnh hơn. Mà môi anh đi đến đâu, ở đó liền xuất hiện một vết hồng ngưng.

"Ưm~Hạo..." Hành động của anh làm cô lại phát ra tiếng nỉ non.

Lâm Bội Bội cố đẩy anh ra nhưng sức của cô làm sao mà bề được với anh. Thật ra, cô cũng có chút hơi nóng trong người rất muốn được Lục Vũ Hạo giải tỏa, nhưng trong tình thế này quả thật là không được! Lâm Bội Bội cô đang tới kì! Cô không muốn anh nhìn cô đang bộ dạng này! Cùng với, cô cũng muốn cùng anh làm nhưng không phải bởi vì sự ép buộc này mà là một sự dịu dàng, nâng niu.

"Hạo... Hạo! Cậu dừng lại, dừng lại đi mà!" Cô cong người đẩy đầu anh ra nhưng hành động của cô lại khiến anh mυ'ŧ mạnh hơn nữa. Lâm Bội Bội chịu không nổi với kí©ɧ ŧɧí©ɧ này của anh:" Ưm~ đừng mà..."

Lâm Bội Bội bắt đầu sợ, nước mắt cô lưng tròng, cô cố đẩy anh nhưng không được. Lục Vũ Hạo không dừng lại, không nói gì, tiếp tục liếʍ mυ'ŧ nụ hoa của cô đến sưng lên, dính đầy nước bọt thì mới dời đầu qua bên kia nhũ hoa còn lại đang dần nở rộ mà liếʍ mυ'ŧ. Liếʍ đến khi cả hai đỉnh đồi sáng bóng thì anh hôn dần xuống bụng, rốn, bụng dưới rồi hôn lên vùиɠ ҡíи cách lớp qυầи ɭóŧ và lớp bông*.

(*: Mọi người không hiểu lớp bông này thì cmt để mình giải thích nha^.^)

Lâm Bội Bội kẹp chân lại, vùng vẫy:"Hạo, dừng lại! Cậu bình tĩnh đi rồi tớ giúp chứ không thể làm được! Cậu có nghe tớ nói không? Cậu mà không dừng lại là tớ giận đó! Tớ giận thật đó!"

Lục Vũ Hạo chau mày không nghe thấy hay căn bản là không quan tâm. Mặc cho cô hét, mặc cho cô giãy giụa, mặc cho cô đánh anh mặc cho cô níu, anh vẫn ngoan cố mà cởi chiếc qυầи ɭóŧ của cô, quăn xuống sàn.

Anh chen vào giữa hai chân cô mà ngắm nơi ướŧ áŧ ấy. Nơi tư mật của cô trơn nhẵn, hai cánh môi có dính chút đỏ của máu và một chút sền sệt màu trắng trong. Mùi máu tanh nồng xộc lên cùng với mùi ngọt ngào dư vị của cô làm anh càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Một ngón tay của anh theo sự trơn tru trong hang động của cô mà tiến vào mà thăm dò. Tay anh nhịp nhàng ra vào rồi lại danh dần đến dồn dập làm tiếng thở dốc và rêи ɾỉ của cô càng vang vọng hơn. Lại thêm một ngón rồi thêm một ngón nữa mà ra vào làm cô khóc thét. Đây là lần đầu tiên mà anh cho ba ngón tay vào bên trong cô, mặc dù nó chưa bằng cây côn ŧᏂịŧ của anh nhưng cũng rất đau. Ba ngón tay của anh luật động thật nhanh, rồi chậm lại, mơn trớn, xoay.

"Hạo, Hạo... tớ...Hạo aaaa..." Cô cao trào rồi. Một dòng nước nước pha với nhưng tia máu đỏ trào ra.

Lục Vũ Hạo nhìn cô cao trào rồi cầm lấy cây côn ŧᏂịŧ từ nãy giờ chịu không nổi mà sưng đỏ cứng đến lợi hại mà vuốt vài cái.

Lâm Bội Bội mấy ngày này nhìn nó đã quen, nhìn nó cũng ít phần đáng sợ nhưng không biết sao bây giờ lại cảm giác nó thật hung tợn, cô rất sợ nó.

"Không! Hạo! Tớ... tớ... Cậu đừng vậy mà! Tớ xin cậu... Tớ sợ lắm..." Cô bật khóc nức nở.

Lục Vũ Hạo nhìn cô, con ngươi đen lại nhìn cô, anh không nói gì. Lục Vũ Hạo xông tới hôn cô, phía dưới côn ŧᏂịŧ trướng lớn chạm vào bụng dưới của cô, anh liền ma sát nó vào bụng dưới của cô.

"Ưm ư..."

Lục Vũ Hạo buông môi cô ra, áp sát lên người Lâm Bội Bội, sức nóng từ anh lan tỏa sang cô, thiêu đốt cô. Anh ghé vào tai cô, giọng khản đặc:"Bội, tớ cứng quá rồi."

"Cậu điên rồi! Buông tớ ra, buông tớ ra!" Hơi thở anh phả vào tai cô, cô lắc đầu nguầy nguậy.

Lục Vũ Hạo liếʍ tai cô, cắn nhẹ, cô run lên.

"Bội, tớ cứng, khó chịu lắm! Cho tớ vào!"

Nước mắt ướt dẫm cả hai bên tóc mai, Lâm Bội Bội lắc đầu không chịu. Lục Vũ Hạo ở phía dưới lại tiếp tục mơn trớn cô, vừa liếʍ lộng tai cô, bất ngờ ba ngón tay đâm mạnh vào trong.

"A!" Cô vì đau và bất ngờ kêu lên.

Lục Vũ Hạo bắt đầu thủ thỉ dụ dỗ bên tai cô, chậm rãi bằng chất giọng khàn khàn do du͙© vọиɠ.

"Bội, tớ khó chịu..."

"Thì kệ cậu! Mặc kệ cậu! Rút tay ra!"

"Bội, đau..."

"Kệ cậu! Tớ cũng đau! Rút tay ta!"

"Bội, tớ không chịu nổi nữa! Cứng lắm rồi, nổ tung mất..."

"Mặc kệ cậu! Đồ xấu xa!" Mặc kệ Lâm Bội Bội khóc lóc, chửi bới Lục Vũ Hạo vẫn kiên nhẫn thủ thỉ bên tai cô.

Nhưng, đúng là bây giờ Lục Vũ Hạo không chịu được nữa rồi! Cùng với du͙© vọиɠ bùng cháy, sự mị hoặc của cô như thế này của cô càng làm anh phát điên, chạm đến giới hạn của mình!

Lục Vũ Hạo mặt trầm lại, rút ba ngón tay ra. Lâm Bội Bội thở phào nhưng bên trong lại không phải là cảm giác thoải mái như cô nghĩ mà là một sự ngứa ngáy, trống trái làm cô vặn vẹo người.

Đang còn bận với cảm giác khó chịu ở bên dưới chưa nghĩ ngợi gì, Lâm Bội Bội đã hoảng hốt khi Lục Vũ Hạo đã cầm lấy côn ŧᏂịŧ cọ lên hoa huyệt cô.

"Hạo! Cậu điên rồi! Tớ đã nói không được và cũng không muốn rồi mà!" Cô bật dậy muốn bỏ chạy, nhưng Lục Vũ Hạo lại mạnh mẽ chồm tới, đè cô xuống, hai tay nắm chặt hai cánh tay cô đau điếng. Phía dưới, côn ŧᏂịŧ trướng lớn nóng hổi và cứng như thép không ngừng cọ cọ vào khe suối nhiễu nước của cô.

"Ah~...ah....Bội..." Anh cọ vào cô, kêu hừ hừ.

Bây giờ cô cảm thấy người càng nóng lên, cô như đang có hứng! Nhưng, cô không muốn làm! Cô thật sự không muốn làm trong trường hợp như thế này! Lâm Bội Bội cô cũng rất muốn lúc hai người thật sự làm, Lục Vũ Hạo có thể nói lời yêu cô chứ không phải trong tình cảnh này! Cô không muốn!

Phía dưới Lâm Bội Bội không tự chủ được mà không ngừng mấp máy, giống như đang hấp lấy côn ŧᏂịŧ của Lục Vũ Hạo, khiến anh ta càng kích động hơn. Anh giữ chặt cô, tay kia cầm dươиɠ ѵậŧ, từ từ ấn qυყ đầυ vào trong cô.

"Đau đau đau...Hạo!!!" Lâm Bội Bội kêu lên, liều mạng giãy giụa. Tuy rất nhiều bôi trơn và cũng đã là lần thứ ba cho vào nhưng là cơ thể chưa hề khai phá nên nó vẫn khít và chặt. Mà đặc biệt côn ŧᏂịŧ của Lục Vũ Hạo như to hơn làm cho cô cảm thấy nơi tư mật của mình như muốn rách rồi.

"Hạo! Tớ ghét cậu! Tớ ghét cậu! Tớ không muốn mà! Cậu cút đi, cút đi! Đừng bao giờ gặp tớ nữa!" Cô khóc lớn lên.

Lâm Bội Bội gào đến khản cổ, tay quơ quào loạn xạ, bấu vào tay anh đang giữ cô, móng tay cắm vào da thịt anh.

Lục Vũ Hạo dường như đẩy vào được gần một nửa, nghe cô gào lên, anh bây giờ mới ý thức lại, anh ngẩng lên nhìn cô, ánh mắt tối đen có phần hốt hoảng.

Lục Vũ Hạo buông Lâm Bội Bội ra, rút côn ŧᏂịŧ cứng nóng ra khỏi người cô. Cô vội vã bật dậy, cằn người lui sát thành ghế, cầm lấy cái gối, co người ngồi khóc. Mà hành động cằn người lui sau của cô làm cho những đợt máu tanh nồng từ khe huyệt cô rỉ ra ghế thành một đường.

"Tớ ghét cậu lắm!" Lâm Bội Bội ngước đôi mặt tèm nhem nước mắt mà nói.

Lục Vũ Hạo nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của cô thì càng hoảng sợ. Anh ý thức lại những gì anh vừa mới làm với cô. Anh làm cô sợ, anh làm cô khóc, anh làm cô đau. Khuôn mặt của anh lại càng tái mét, anh sợ, anh sợ bây giờ cô sẽ bỏ anh vì anh đã làm như vậy với cô.

"Bội, Bội, tớ...cậu... Bội, tớ xin lỗi! Tớ xin lỗi cậu mà! Tớ xin lỗi cậu! Cậu đừng khóc có được không! Cậu đừng khóc mà! Tớ sai! Là tớ sai! Cậu trách, cậu đánh tớ đi! Cậu làm gì tớ cũng được nhưng cậu đừng khóc mà! Tớ biết sai rồi! Sau này tớ sẽ không làm vậy nữa đâu! Tớ sai! Tớ sai! Tớ sai! Là tớ sai!..." Lục Vũ Hạo nhanh chóng ngồi đến bên cạnh cô, anh cũng như muốn khóc rồi. Anh ôm cô nói sau đó buông cô ra, cứ một hai từ tớ sai là anh lại tự đánh lên mình. Khuôn mặt anh lằn những vết đỏ. Nói rồi lại ôm cô,"Bội, tớ biết tớ sai rồi! Cậu đừng khóc mà! Tớ đau lắm! Tớ sợ lắm! Cậu đừng khóc mà! Cậu đừng giận tớ! Cậu đừng ghét tớ! Cũng đừng đuổi tớ mà!" Giọng anh khàn khàn mà yếu đuối nói bên tai cô. Chính là anh tổn thương khi cô buông lời "cút đi" rồi.

Qua một hồi lâu, cô vẫn khóc thút thít lâu lâu còn nấc lên, anh lại ôm chặt cô trong lòng, thủ thỉ năn nỉ cô ngưng khóc, năn nỉ cô tha thứ.

Thêm một lúc nữa, cô nín khóc, cũng đã bình tĩnh lại nhưng anh thì chưa. Anh vẫn còn hốt hoảng, lo sợ, nước mắt cũng rơi theo cô mà nói xin lỗi liên tục.

Lục Vũ Hạo ôm cô chặt trong lòng, cô có thể cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của anh và cả hơi thở nóng, nặng nề phả trên đầu cô. Mà cả ở phía dưới của anh từ nãy bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ vẫn cương cứng đến không thể cứng hơn, đến mức không màng gì mà muốn đẩy vào bên trong cô, không dễ gì mà xuống được.