Bảo Bối, Thật Muốn Cùng Em!

Chương 18: "Mùi như thế nào?" (H-)

Lâm Bội Bội cả người run run bức rức ngồi trên sofa, hai chân thả lỏng xuống dưới đất, tay nắm chặt để lên đùi. Hạ thể cô khó chịu, thật muốn giải tỏa nhưng lại không biết làm sao.

Hạ thể vì ham muốn mà bất giác cặp mông trắng tròn kia chà sát lên mặt nệm. Tiểu huyệt được áp lên mặt nệm mềm mịn cảm giác nhột nhột, liền nhanh chóng tìm thấy kɧoáı ©ảʍ mà trong vô thức cô lại rên lên.

Lâm Bội Bội chà sát đến say mê, cảm giác như sắp cao trào thì...

"Bội, cậu sao vậy? Mặt sao lại đỏ thế kia?" Lục Vũ Hạo thân chỉ có tấm khăn mỏng để quấn quanh hông, tay lau tóc ướt hỏi.

Thật ra nãy giờ anh đứng ở trên lầu nhìn xuống đã thấy cô làm gì nên nhẹ chân bước xuống nhìn cô mà cô không hay biết. Anh đứng nhìn cô một hồi, nhìn thấy vẻ mặt sắp cao trào của cô thì côn ŧᏂịŧ có vẻ như đang rục rịch nhưng trong lòng lại nghĩ ý xấu nên mới gọi cô.

"Hả... Hạo, Hạo cậu, cậu xuống từ lúc nào?" Lâm Bội Bội đang chìm trong kɧoáı ©ảʍ thì bị anh gọi làm giật mình đỏ mặt hốt hoảng, trả lời lắp bắp.

"Hử! Mới xuống. Cậu sao mà mặt đỏ vậy?" Lục Vũ Hạo nhướng mày lên hỏi.

"Không. Không có gì. Chắc, chắc tại điều hòa hơi lạnh thôi!" Lâm Bội Bội trả lời.

"Máy lạnh mở có 24 độ thì sao mà lạnh? Thôi, để tớ đi chỉnh lại." Anh cao giọng nói.

"Không cần đâu! Để vậy đi. Lát là hết lạnh thôi!" Trời ơi, nếu là tăng nhiệt độ chắc cô chết quá! Cô là người sợ nóng đó nha!

"Ừ." Lục Vũ Hạo cười cười sau đó ngồi xuống sofa.

"Này, sao cậu không mặc quần áo cho đàng hoàng vào chứ!" Lâm Bội Bội cảm thấy... Ừm, chính là cô giống như sói đói mà nhìn thấy anh tươi ngon mộng nước mặt cô làm "tiểu sư muội" của coi có vẻ lại rỉ xuân tình rồi.

"Để vậy cho mát. Dù gì trước đây cũng đâu phải tớ không mặc vậy! Với lại lát nữa ngủ nude, cởi ra lại phiền." Lục Vũ Hạo vắt cái khăn lau tóc lên thành ghế, chân phải vắt lên chân trái, cố gắng che giấu sự trổi dậy.

"Xì..."

"Kính thưa quý vị, đêm nay sẽ có một cơn mưa rất to và có lẽ sẽ có bảo..." Tiếng nói từ đài dự báo thời tiết vang lên.

"Hừm... Bão sao? Bão là sẽ có sấm chớp!" Lục Vũ Hạo vừa lên tiếng, đột nhiên chân trời lóe lên một tia chớp, tiếng sấm nổ ùng ùng vang lên, gió bắt đầu rít gào ngoài cửa sổ...

"Á... sấm sét!" Lâm Bội Bội la lên lao nhanh qua chỗ Lục Vũ Hạo, nhấm ngay trên đùi anh mà ngồi lên, tay ôm cổ anh, đầu vùi vào khoảng ngực săn chắc mà run rẩy, miệng cô cứ liên tục khóc lên vì quá sợ sấm sét.

"Haiz..." Lục Vũ Hạo bị cô lao qua rồi ngồi lên ngay vật đang dần ngoi ngốc làm bất ngờ nhưng rồi cũng lấy lại lí trí, tay vòng qua eo cô rồi vuốt ve tấm lưng mà dỗ dành:"Ngoan nào, ngoan nào. Có tớ đây rồi... Không khóc nữa... Lên phòng tớ ngủ nha! Ngoan!" Lục Vũ Hạo cứ thế mà vuốt ve cô rồi bế cô trong tư thế để hạ thể của hai người áp vào nhau, chân tay cô quấn lấy người của anh.

"Ngoan... Không khóc nữa!" Lục Vũ Hạo đặt cô xuống giường.

Lâm Bội Bội được anh đặt xuống giường liền nhanh chóng lấy chăn trùm qua đầu, bịt lấy hai tai, cơ thể co rúm là như con ốc sên.

"Sấm, sấm sét áaaaa..." Cô run rẩy cả người.

Thật ra, cô lúc nhỏ không sợ sấm sét nhưng lúc cô 6 tuổi, có ngày đó trời mưa to cực kì, sấm sét thì đùng đùng mà trong căn biệt thự lúc đó lại tối vì mọi người chơi trốn tìm. Đông Phương Thiên Hàn và Lệ Chí Hạ vì muốn chọc cô nên nói cô đi vào căn phòng đó trốn. Hai người đó nhốt cô trong phòng tối đó sau lại quên bẵng để cô ở trong căn phồng tối hơn nữa đêm, trời thì sấm sét đùng đùng và mưa to gió lớn kiểu đó thì lại làm cô bé nhỏ sợ đến không thôi. Sau khi cô được tìm thấy thì Đông Phương Thiên Hàn cùng Lệ Chí Hạ bị gia đình phạt nặng. Từ đó cô bắt đầu sợ sấm sét kinh khủng.

"Trong đây cách âm rồi, không có sấm sét nữa. Mau kéo chăn ra không thôi ngột chết!" Lục Vũ Hạo nằm lên giường, kéo chăn rồi bao lấy cả người cô bằng vòng tay của mình.

"Thật không?" Cô mở chăn ra, giọng run run hỏi.

"Thật!"

"Nhưng ngoài kia cứ chớp mãi thôi! Tớ sợ!" Lâm Bội Bội nhìn qua chiếc cửa sổ cứ chớp sáng làm cô sợ.

"Ôm tớ chặt vào. Nhắm mắt lại thì không sợ." Giọng anh dụ dỗ.

"Ừ." Cô chui rúc vào lòng anh.

"Như thế này sẽ chặt hơn!" Lục Vũ Hạo đem chân cô gác lên chân anh, cố gắng áp hạ thân của mình vào cô.

"Ừm." Lâm Bội Bội cũng lại nghe theo.

Anh đem khen quấn cởi ra, để côn ŧᏂịŧ chưa cương hẳn cạ vào tiểu huyệt. Tay anh vén áo cô lên, bắt lấy cặp mông mà xoa nắn.

"Này, này cậu làm gì vậy hả!" Lâm Bội Bội Bội nhận ra có cái gì rất sai nên đẩy người anh ra.

"Cậu nằm bên tớ, chịu không nổi! Muốn!" Lục Vũ Hạo liếʍ một đường vành tai rồi thì thầm nói.

"Không aaa~Đừng mà~" Tay anh trực tiếp đâm vào tiểu huyệt vẫn còn chút nhớp nháp lúc nãy rồi rút ra đẩy vào nhẹ nhàng.

"Không thoải mái sao?" Giọng anh như ma quỷ.

"Không. Không thoải a~ mái chút a~ nào! Đau lắm!" Cô thì có chút hưởng thụ nhưng lòng lại không chịu.

"Nè bảo bối, cậu là đang khẩu thị tâm phi đó sao? Cậu nói là không thoải mái nhưng bên dưới lại thành thật hơn nhiều, xem nó chảy nước này!" Lục Vũ Hạo đưa tay cho cô xem, một mảng nhày nhụa.

"Không mà!" Lâm Bội Bội rúc vào lòng ngực ấm áp mà khóc, lắc đầu nguầy nguậy, tay cũng không ngừng đánh vào ngực anh.

"Ngoan bảo bối, tớ làm cậu thoải mái! Sẽ không đau đâu!" Anh hôn lên đuôi mắt của cô, hút đi những giọt pha lê, trượt xuống chiếc mũi thanh cao của cô rồi cuối cùng, anh nhanh nhảu chộp lấy đôi môi đỏ hồng của cô. Cái miệng lớn ngậm lấy môi dưới của cô, đầu lưỡi của anh chui vào khoang miệng thơm tho mà liếʍ hàm răng trắng, rồi cậy mở hàm răng mà quyến rủ chiếc lưỡi đinh hương.

Trong mắt anh không hề giấu sự mê luyến của mình đối với cô.

Môi lưỡi hai người gặp nhau, chất lỏng ngọt ngào lưu luyến chảy trong miệng hai người.

Lục Vũ Hạo đưa tay sờ soạng tiểu huyệt của cô. Ngón tay ma quỷ vờn qua vờn lại ngoài hang động làm tiểu huyệt mấp máy hai cánh môi.

"Ah~~ưm~" Ngón tay anh bất chợt chui vào hang động làm bờ môi đang bị anh khóa Lâm Bội Bội cũng rên lên một tiếng kɧoáı ©ảʍ.

Lục Vũ Hạo buông môi cô ra. Tay anh ở bên trong linh động xoay tròn, ma sát nội vách ẩm ướt mềm mại làm dâʍ ɖị©ɧ ồ ạt chảy ra. Khuấy động một hồi, Lục Vũ Hạo cho thêm một ngón nữa vào hoa huyệt ướŧ áŧ.

Mặc dù ngày hôm qua anh đã cho một nữa côn ŧᏂịŧ vào nhưng cơ thể xử nữ này của cô vẫn là rất chặt!

Hai ngón tay ma mãnh của Lục Vũ Hạo ở bên trong cô càn quấy khắp nơi, lúc thì đảo lộn, lúc thì không ngừng ra vào, lúc thì ngoáy tròn, ngón cái thì ma sát bên ngoài. Ngón tay anh hơi gập lên, khiến Lâm Bội Bội run rẩy.

"Hạo..Hạo.." Cô bất giác kêu tên anh.

"Tớ đây!" Hơi thở Lục Vũ Hạo nặng nề phả vào cần cổ, giọng hơi khàn thì thầm bên tai. Chỉ nghe giọng anh thôi, cũng đủ để cô cảm thấy ấm áp.

Tên ma quỷ làm cô điên loạn vùi đầu ngay vào bộ ngực của cô, hít một hơi thật sâu, sau đó cắn ngay một ngụm thật mạnh lên nụ hồng vì anh mà căng trướng lên như đang muốn phát tiết.

Cơn đâu nhói ở đầu ngực cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở phía dưới anh mang đến làm cô không chịu nổi mà hét lên một tiếng lớn.

"Cậu a~, cậu! Cậu sao lại cắn ngực tớ chứ!" Lâm Bội Bội đánh vào cái đầu đang ngọ nguậy ở bộ ngực cô.

"Vì cậu mê người!" Lục Vũ Hạo ngước dậy mà trả lời.

"Lưu manh!" Cô lớn giọng mắng.

Anh cười rồi phía dưới ngón tay càng lúc ra vào càng nhanh, kɧoáı ©ảʍ ồ ạt ập tới. Cô nắm chặt ga giường, ưỡn người lên đón nhận. Cảm giác mồ hôi rịn ra khắp người.

"Ư...ah....Hạo...Hạo... tớ...ưʍ...!" Bao nhiêu kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh mang đến đều được cô giải tỏa ra cho bằng hết.

Cả người cô mềm nhũn, há miệng thở hổn hển.

Lục Vũ Hạo hôn chụt lên môi cô, ánh mắt như muốn thiêu chết cô, "Thoải mái không?" Anh hỏi.

Lâm Bội Bội nhìn ánh mắt của anh thì ngại ngùng không thôi liền quay mặt tránh né, " Không. Không thoải mái chút nào!" Cô rì rà rì rầm.

"Hử? Sao lại không thoải mái? Ở dưới chảy bao nhiêu là nước luôn này!... Thật ngọt!" Anh đưa tay lên miệng liếʍ cho bằng hết những ái dịch của cô rồi lại thấp giọng trêu:"Vậy thêm một lần nữa để xem lại nha?"

Cô đỏ mặt, lắc đầu nguầy nguậy:"Không! Không! Thoải mái rồi!"

"Thật không?"

"Thật!"

"Vậy ngồi dậy giải quyết nó cho tớ!" Lục Vũ Hạo tay kéo cô dậy, tay cầm lấy côn ŧᏂịŧ từ nãy giờ đã cương cứng, những đường gân nổi lên như muốn dọa người.

"...Giải quyết như thế nào?" Cô hỏi.

"Liếʍ nó!" Anh quả quyết nói.

"...Ừ!" Mặt cô đỏ như quả cà chua chín.

Lâm Bội Bội ngồi vững lại cầm lấy vật cương cứng ấy.

"Ah~" Nhẫn nhịn đã lâu, được cô cầm vào anh không khỏi thoải mái mà thở ra một tiếng.

Lâm Bội Bội cô như muốn đùa giỡn! Một tay nắm lấy phần dưới, tay kia vuốt vuốt từ qυყ đầυ xuống, như vuốt ve một con mèo. Sau đó nghịch ngợm dùng ngón trỏ lướt theo những đường gân. Móng tay cào nhẹ từ trên xuống, gãi gãi chỗ đầu khấc, gẩy gẩy mã mắt, rồi dùng lòng bàn tay xoa đỉnh hai cái, rồi nắm lấy vuốt xuống. Tay rồi lần xuống mà xoa nắn tiểu cầu.

Nhưng hành động giỡn của cô lại khiến anh thích thú mà thoải mái.

"Ah...ha~..." Côn ŧᏂịŧ lâu lâu cứ giật nãy lên rồi Lục Vũ Hạo lại rên lên vài tiếng vụn vặt. Âm thanh mê người ấy làm cô rất thích thú.

"Bội, liếʍ nó đi! Tớ chịu không nổi!" Qua một hồi vuốt ve, Lục Vũ Hạo chịu không nổi nữa mà yêu cầu cô liếʍ "cậu nhỏ" cho anh.

Lâm Bội Bội nuốt nước miếng nhìn "tiểu huynh đệ" của anh, 2 giây,... 5giây... 10 giây... Cuối cùng, cô nghe anh gọi mới mím mỗi một cái đầy quyết tâm, há miệng ra ngậm lấy qυყ đầυ, mυ'ŧ mạnh.

"A!" Anh vì đợt công kích của khoang miệng ẩm ướt mυ'ŧ mạnh qυყ đầυ, không kìm được mà rên lên một tiếng.

Lâm Bội Bội cố há miệng ngậm hết phân nửa, khoang miệng ẩm ướt khiến anh phải gồng lên chống đỡ sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Đầu lưỡi cô linh hoạt liếʍ láp, không ngừng đảo qua đảo lại. Tay vẫn không ngừng nắn bóp hai tiêu cầu. Cô mυ'ŧ qυყ đầυ nhanh và mạnh.

"Ah~..."Cuối cùng, Lục Vũ Hạo vì không khống chế được nữa mà rên lên một tiếng rồi bắn ra.

Một đạo tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào khuôn miệng của cô quá bất ngờ mà cô liền bị sặc.

"Khụ..khụ.." Cô nhả côn ŧᏂịŧ ra ho văng hết những mầm mống của anh.

"Bảo, bảo bối. Tớ xin lỗi!" Anh cười nhẹ không để cô thấy rồi vuốt sống lưng cô."...Chã lẽ mùi vị... tệ lắm sao?"

"Chết tiệt!" Cô tức giận quay ra hôn lên môi anh. Môi lưỡi giao triền, bao nhiêu tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng cô đều truyền qua miệng anh.

"Bây giờ thì cậu biết chưa?" Thật ra cô tức giận vì ghét mùi này nhưng cứ bắn vào trong miệng cô như thế thật khó chịu.

Cả người anh cứng đờ.

"Này, không phải là vì lần đầu nếm nên cậu bị sốc với mùi của mình đấy chứ?" Lâm Bội Bội lay lay người anh.

"Bảo bối hư!" Lục Vũ Hạo chồm qua hôn lại cô như muốn trút hết nổi hận.

Sau một hồi day dưa, cả hai cũng tiến vào giấc ngủ.