Bảo Bối, Thật Muốn Cùng Em!

Chương 11: Đón nữ thần

Tại sân bay.

Mặc dù Lâm Bội Bội và Lục Vũ Hạo biết gì cảnh tượng này cũng xảy nhưng không ngờ nó lại làm cho người ta phải phát hoảng như thế này. Nên hai người đành đứng chờ ở trước xe.

"Chí Hạ! Chí Hạ! Chí Hạ!"

"Nữ thần! Anh yêu em!"

"Nữ thần! Em chính là tiên nữ của lòng anh!"

"Goddess! You are our warm sunshine!" (Nữ thần! Em là ánh nắng ấm áp của chúng tôi!^-^)

.......

Nguyên một đội quân fan hùng mạnh gồm nữ, nam, cong, thẳng, già, trẻ gì cũng có đều la hét như muốn đánh sập nơi đây, các bảo vệ vào can mà cũng không được.

Vì sao mọi người lại hò hét như vậy ư?

Vì Lệ Chí Hạ- nữ minh tinh hiện đang rất nổi tiếng vừa mới từ Pháp trở về sau chuyến quay chụp của mình. Và mọi người đang đón cô ấy.

"Shhhh!!!Nào, nào, Lệ Chi của tôi bình tĩnh nha! Phải trật tự, đừng có kích động như vậy. Không nên làm ảnh hưởng người khác nha!" Một giọng nói mềm mại dịu dàng như dòng nước từ cô gái mặc một chiếc váy midi dáng dài phối cùng chiếc sweater, bên cạnh là con chó Alaska lông trắng dễ thương vang lên và đằng sau là cả mấy người vệ sĩ, trợ lí và quản lí.

Đáng lẽ giọng nói sẽ chìm lắng xuống những âm thanh la hét này nhưng nó lại có một năng lực làm cho mọi người nghe theo.

Lệ Chi là tên của chung của fan hâm mộ Lệ Chí Hạ.

(Lệ Chí Hạ- Lệ Chí- Lệ Chi)

"Shhh!!!" Tất cả đồng loạt ra hiệu.

"Cảm ơn các Lệ Chi đã đến đây để đón tôi. Nhưng lần sau thì không nên đến đón như vậy đâu! Nếu không sẽ ảnh hưởng đến khác người và thời gian của các bạn mất." Lệ Chí Hạ khẽ khàng.

"Không sao đâu mà nữ thần!"

"Không ảnh hưởng gì đâu!"

"Lần sau sẽ trật tự nên nữ thần đừng lo!"

"Ôi! Nữ thần à, hôm nay nữ thần và chú chó này thật đẹp!"

"Đúng vậy! Nhìn nó thật dễ thương!"

Mọi người nhốn nhao nói.

"Ừ. Vậy chúc các Lệ Chi buổi trưa vui vẻ nha~ Tôi đi trước đây! Yêu mọi người nhiều lắm!" Lệ Chí Hạ nói xong thì được các vệ sĩ dẫn đường cho ra cổng chính.

"Tạm biệt nữ thần!"

"Nữ thần cứ việc mãi đẹp! Mọi thứ có hậu cung lo!"

"..."

"...Alo, Bội cậu đang ở đâu vậy?" Lệ Chí Hạ vừa gọi điện cho Lâm Bội Bội vừa ngó quanh ngó quất.

"Tớ ở đây!" Lâm Bội Bội hướng về phía Lệ Chí Hạ mà chạy tới và vẫy tay.

"À, tớ thấy rồi!" Lệ Chí Hạ cũng hướng về hướng của Lâm Bội Bội mà vẫy tay.

"Oh chérie,tu me manques mort!" * Lâm Bội Bội lao thẳng đến nơi của Lệ Chí Hạ.

(* Tiếng pháp:Ôi em yêu, chị nhớ em chết mất!)

Lệ Chí Hạ dang rộng cái vòng tay ấm áp của cô ra tính là để Lâm Bội Bội nhào vào mà ôm.

Nhưng, Lâm Bội Bội chính là trêu cô!

Đúng là Lâm Bội Bội lao đến nơi của Lệ Chí Hạ. Nhưng lại là lao vào sự ấm áp của Tiểu Bạch nhà cô chứ không hề quan tâm gì đến cái cô minh tinh idol gì đó.

Lệ Chí Hạ đứng hình. Tay dang rộng, khuôn mặt cười ấm áp và bây giờ thì có chút đơ.

"Lâm Bội Bội!!!" Âm thanh thật sát khí phát ra từ Lệ Chí Hạ, "Fu--" Lệ Chí Hạ như muốn tuôn lời bậy nhưng Lâm Bội Bội đã ngăn kịp.

"Haha... Stop nào! Tớ, tớ đùa thôi mà! Cậu bớt nóng! Chúng ta vẫn còn đang ở sân bay, vẫn còn rất nhiều fan của cậu ở đây đấy. Nếu không ngày mai cậu sẽ lên báo với tựa đề là#Nữ minh tinh Lệ Chí Hạ vì bị bạn bỏ rơi mà tuôn lời chửi bậy, mất hết hình tượng."

Nghỉ một chút rồi Lâm Bội Bội đứng dậy ôm lấy Lệ Chí Hạ,"Ôm như vậy đã được chưa, Lệ Chi của tớ!?"

"Hứ! Buông ra đi! Lão nương không cần! Lão nương hờn! Vũ Hạo! Cậu lo mà quản chặt con chó nhà cậu đi!" Lệ Chí Hạ đánh một ánh mắt không mấy thiện cảm qua Lục Vũ Hạo.

"Ừ. Mau lên. Chúng ta đi ăn! Có hẹn với Song Y và Thiên Hàn rồi. Ăn xong thì tới kí hợp đồng." Lục Vũ Hạo đi tới cầm hành lí cho lên xe.

"Chị Lạc, đã có Lục tổng đây rồi thì chị cứ yên tâm. Lát nữa chị tới Lục thị rồi kí hợp đồng cũng được. Còn bây giờ thì cho em đi ăn với nghỉ trưa nhé? Em hơi mệt!" Lệ Chí Hạ nói với quản lí của mình.

"Ừ." Doãn Lạc, quản lí của Lệ Chí Hạ rất hoang mang không biết Lục tổng của Lục thị vì sao lại đến đón Chí Hạ.

Thế là cả ba người và Tiểu Bạch lên xe đi đến nhà hàng và có thêm một chiếc xe dành cho vệ sĩ kè kè phía sau.

...

Tại nhà hàng.

Cả ba bước vào phòng phục vụ riêng.

"Tới rồi!" Đường Song Y reo lên."Ôi! Hạ Hạ của tớ, lại đây tớ ôm nào! Mới đi có một tuần mà sao lại ốm rồi thế này! Phải bồi bổ! Tớ sẽ lo cho cậu!" Sau đó bước tới ôm Lệ Chí Hạ.

"Được rồi, vào ăn thôi!" Đông Phương Thiên Hàn nói. "Phục vụ, cho lên món đi!"

"Vâng ạ. Có ngay."

"Tớ biết là cậu ở Pháp làm việc rất vất vả và cũng hơi ngán món Pháp rồi phải không? Nên là tớ đã chuẩn bị cho cậu nguyên một bàn thức ăn đây! Thấy tớ tốt không?" Đường Song Y nói.

Lệ Chí Hạ chính là cảm nhận được rất nhiều tình thương và tình bạn nhưng chỉ đến khi đồ ăn lên bàn thì nó đã bị thứ gọi là tình bạn cuốn đi.

Tất cả món ăn đều được lên món và tất cả đều là món Pháp. Pate gan ngỗng, súp hải sản Bouillabaisse, gà sốt vang Coq au vin và steak tartare.

"Cậu...! Thật là tốt với tớ? Biết tớ ở Pháp ăn ngán rồi giờ cậu còn gọi món Pháp? Tớ thật là cảm ơn cậu!!!" Lệ Chí Hạ thật không tin vào cái gọi là sự tốt bụng của mấy người này.

"Haha. Đương nhiên là tốt với cậu rồi. Cậu đi Pháp làm việc nhiều rồi ốm quá chừng nên tớ phải gọi mấy món này bồi bổ cho cậu chứ! Với lại cậu đi Pháp là cậu ăn món Pháp chứ có phải là tụi tớ ăn đâu? Hì hì." Đường Song Y trả lời.

"Hừ, thật tốt?" Lệ Chí Hạ ấm ức.

"Thôi mà, đừng giận! Lát nữa cho cậu ăn bánh mới của tớ!" Đường Song Y nói.

"Hứ! Vậy còn được!" Lệ Chí Hạ bắt đầu ăn.

"Nè, lúc nãy cậu nói kí hợp đồng là sao vậy?" Đang ăn thì Lâm Bội Bội nhớ lại chuyện ở sân bay rồi hỏi.

"Không có gì! Chỉ là tớ và một diễn viên nam khác sẽ đống quảng cáo chung để quảng bá cho Lục thị." Lệ Chí Hạ trả lời.

"Ồ, là ai vậy? Đẹp trai không?" Lâm Bội Bội hỏi tiếp.

"Không---..." Lệ Chí tính nói nhưng Lục Vũ Hạo lại lên giọng cắt ngang,"Cậu thắc mắc?"

"À không, tớ không thắc mắc." Lâm Bội Bội chối bỏ ngay vì cái sát khí và cái âm thanh dị thường của Lục Vũ Hạo. Cô có làm gì đâu? Cô chỉ thắc mắc là không biết người đó là ai thôi mà. Thế mà Hạo cũng nổi giận.

"À đúng rồi, Y Y, cậu đã hứa là làm bánh cho mình ăn rồi nhé! Lát nữa mình muốn ăn!" Lâm Bội Bội nói tiếp.

"Rồi rồi, bé heo ngốc của tớ!"

"Ăn nhiều sẽ mập!" Lục Vũ Hạo ở bên thì nói.

"Bội Bội mập lên dễ thương!" Lệ Chí Hạ cũng nói lại.

"Nhưng cậu ấy ở nhà than là mập lên mập xuống!"

"Tớ chỉ là muốn ăn thôi mà! Với lại về chạy bộ là hết thôi! Phải không? Mà tớ không phải là bé heo nha!" Lâm Bội Bội đánh mắt với Đường Song Y.

"Nhưng bữa trước cậu nói chạy bộ mà vẫn chưa hề chạy bữa nào!"

"Tớ rãnh tớ sẽ chạy! Với lại mấy bữa này tớ không chạy bộ là do--... Không có gì." là do cậu bắt tớ giải quyết cho cậu nên tớ không có thời gian.

Lâm Bội Bội ngừng ngay vế sau.

"Ừ. Cậu muốn sao cũng được!"

"Khoan đã! Mình nghe cậu chuyện của hai cậu hình như hơi sai nhỉ? Hai cậu ở chung sao?" Lệ Chí Hạ hoang mang.

"Tớ và Hạo đang ở chung vì tớ bỏ nhà đi." Lâm Bội Bội thong dong trả lời.

"Vì sao vậy?"

"Bà nội ép hôn."

"Không phải bà nội Lâm thương cậu lắm mà sao lại ép hôn cậu được?"

"Tớ không biết! Haizzz! Cậu đừng nguấy vào nổi khổ của tớ nữa!"

"Bảo bối của tớ thật tội nghiệp! Hay qua nhà tớ ở đi! Chứ sao cậu ở với Hạo được?"

"Không sao! Tụi tớ ở được!" Lục Vũ Hạo trừng mắt về phía Lệ Chí Hạ.

Qua một hồi đấu chiến thì bữa cơm cũng kết thúc. Nhưng cả bàn cơm mà ăn trong không khí khá ngập thuốc súng!

Mà Lâm Bội Bội cảm nhận được đầu cơ của thuốc súng chắc chăn là từ Đông Phương Thiên Hàn và Đường Song Y. Bình thường, cả hai người nhau mà gặp nhau thì khi nào cũng nói móc nhau hoặc là cãi nhau nhưng hôm nay cả hai người đều im lặng, cả một ánh mắt cũng không đánh vào.

"Cậu muốn đến công ty với tớ và Chí Hạ rồi đến tiệm bánh ngọt của Song Y hay sao?" Ăn cơm xong, Lục Vũ Hạo và Lệ Chí Hạ phải đến công ty để kí hợp đồng.

"Hừm... Vậy tớ đến công ty cậu là không sao phải không?" Lâm Bội Bội hỏi.

"Ừ!"

"Vậy tớ muốn đến để xem nơi cậu làm việc như thế nào dù gì thì cả chiều nay tớ sẽ được nghỉ mà!"

"Ừ."

Cả ba đến Lục thị.

...

Tại tầng cao nhất của Lục thị.

"Chào Lục tổng!"

"Chào Lục tổng!"

"Thưa Lục tổng, 20 phút nữa ngài có cuộc họp ạ." Triệu Ninh báo cáo công việc. Triệu Ninh là thư kí của Lục Vũ Hạo, còn Phó Minh là trợ lí của anh.

Lệ Chí Hạ đang đeo khẩu trang cùng kính râm nên Triệu Ninh và Phó Minh không nhận ra.

"Ừ. Tôi biết rồi. Nói với bên bộ phận Truyền thông tung ra tin công ty giải trí Trí Nhất bây giờ là của chúng ta rồi đi!"

"Vâng ạ." Triệu Ninh đáp.

"Vũ Hạo! Có thật là cậu thâu tóm công ty Trí Nhất rồi không vậy? Vậy là cậu có thể làm chủ công ty Trí Nhất phải không?" Đi vào phòng làm việc của Lục Vũ Hạo Lệ Chí Hạ hào hứng hỏi.

"Ừ. Mà có việc gì? Tớ bây giờ cũng là ông chủ của cậu rồi đấy nên phải chú ý lời nói của cậu!" Lệ Chí Hạ cũng là nghệ sĩ của Trí Nhất.

"Tớ nói thì cậu phải giúp tớ nha?"

"Tùy."

"Nam diễn viên cùng quay với tớ..." Lệ Chí Hạ có hơi ấp úng thế là Lục Vũ Hạo nói thẳng luôn,"Là Ngụy Chí Trạch. Đã quyết ngay từ đầu rồi!"

"Là Ngụy Chí Trạch thật sao? Hay quá đi!" Đầu óc của Lệ Chí Hạ lâng lâng.

"Có việc gì?"

Không đợi Lệ Chí Hạ trả lời, Lâm Bội Bội đang ngồi nhấp trà thì trả lời:"Cậu ấy thích Ngụy Chí Trạch!"

"À. Rồi sao? Cậu báo đáp tớ sao đây?"

"Hừm... Vì báo đáp cậu. Tớ quyết định sẽ làm người đại diện cho công ty cậu thêm 2 năm nữa. Và bây giờ tớ sẽ qua chị Lạc nói chuyện để hai cậu có riêng tư. Bye bye. Bội Bội, lát đi ăn nhé?"

"Ừ."

Lệ Chí Hạ đi ra khỏi phòng Lâm Bội Bội liền hỏi Lục Vũ Hạo:"Hạo, lúc nãy ăn cơm, cậu có thấy Y Y và Thiên Hàn rất lạ không? Hai cậu ấy không nói chuyện cũng không đánh với nhau một ánh mắt nào luôn."

"Tớ không biết. Cậu đi hỏi hai cậu ấy đi!" Ngưng một chút, Lục Vũ Hạo với ánh mắt đâm chiêu nhìn Lâm Bội Bội, "Bội, cậu lại đây. Tớ nói với cậu cái này!"

"Gì vậy?" Lâm Bội Bội thả tách trà xuống đi tới trước bàn Lục Vũ Hạo.

"Cậu qua đây tớ nói." Lục Vũ Hạo nói Lâm Bội Bội vòng qua chiếc bàn để tới kế bên anh.

"Sao?" Lâm Bội Bội nghe theo lời Lục Vũ Hạo.

"Á..." Lục Vũ Hạo bỗng kéo cô lên đùi anh ngồi làm cô giật mình.

"Cậu làm gì vậy?" Tay cô đặt lên l*иg ngực anh có ý hơi chống cự.

"Bội, tớ khó chịu. Cậu giúp tớ đi!" Lục Vũ Hạo tay ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô, đầu vùi vào hõm cổ cô tham lam hít hà mùi trên cơ thể cô mà nỉ non.

"Không được! Ngoài kia có người, chả phải cậu cũng có cuộc họp sao!... Với lại, quan trọng hơn là tớ mới giúp cậu lúc sáng mà!" Giọng cô càng lúc càng nhỏ.

"Mới có một lần thôi sao mà đủ được! Tớ là một người đàn ông mạnh khỏe, đang trong kì sung sức nhất mà!... Mà ngồi kế bên cậu thì lửa dục của tớ lại được đốt mạnh mẽ hơn."

Lửa...Lửa dục? Từ đó sao có thể nói ra một cách thản nhiên như vậy được chứ? Với lại, đâu ra cái màn đổ thừa như vậy kia chứ? Cậu ấy 'chào cờ buổi sáng', cô cũng giúp, thế nào gọi là cô đốt lửa? Đạo lí ở đâu? Có phải mấy người trên thương trường lúc nào cũng lễu lượng như vậy không?

"Cậu, cậu... rõ là cậu, tự cậu... chứ tớ có làm gì đâu mà cậu đổ thừa tớ?" Lời nói năng cô lấp lửng.

"Tớ đâu có đổ thừa cậu đâu. Tớ là đang khen vẻ mị hoặc của cậu thôi mà!" Lục Vũ Hạo lại tỏ vẻ khen thưởng trẻ ngoan.

"Nhưng mà để về nhà rồi làm được không?... Tớ không muốn làm ở đây!" Lâm Bội Bội nài nỉ.

"Được. Vậy cậu cứ đi ăn bánh ngọt với Chí Hạ. Tớ kí hợp đồng xong thì sẽ qua đón cậu."

"Được."

"Tớ nói với Phó Minh chuẩn bị xe để chở cậu và Chí Hạ."

"Được. Mà cậu đem Tiểu Bạch về nha! Chứ không dắt nó theo phiền lắm!"

"Ừ."

~~~~~~