...
"Bội, Bội, Bội à. Dậy đi nào! Sắp muộn rồi đấy!" Lục Vũ Hạo mới sáng sớm đã qua phòng cô để cô giải quyết buổi sáng cho anh.
"Hử~ Gì vậy?... Cậu đừng làm phiền tớ, để tớ ngủ yên nào!" Lâm Bội Bội giọng ngái ngủ càu nhàu.
"Cậu mau dậy đi! Sắp trễ rồi!" Lục Vũ Hạo cứ lay người Lâm Bội Bội.
"Tớ biết rồi. Dậy rồi nè!" Lâm Bội Bội rốt cuộc cũng chịu dậy nhưng hai con mắt cứ nhắm trịch lại, người thì cứ như chỉ cần một ngọn gió thôi là làm cô chao đảo.
"Cậu tỉnh chưa?" Lục Vũ Hạo vỗ vào cái má có chút thịt trắng hồng của cô.
"Rồi." Đôi mắt cố gắng lim dim mở ra.
"Vậy cậu mau giải quyết nó cho tớ đi!" Lục Vũ Hạo đưa tay cô đặt lên côn ŧᏂịŧ đang 'thực hiện buổi chào cờ' mỗi sáng qua lớp quần dài.
"Cậu làm gì vậy?" Lâm Bội Bội bây giờ đã mở mắt ra.
"Tớ, tớ không muốn đâu! Cậu đúng là phiền phức mà!... Trễ gì chứ, mới có 6h30. Cậu kêu tớ dậy vì cái này thì có! Mà tối qua..." Tối qua cậu vừa làm thế với tớ rồi mà!
Vế sau cô vừa ngừng liền, không dám nói.
"Hửm.. Tối qua làm sao?" Lục Vũ Hạo lên giọng.
"Tối, tối qua... tối qua tớ, tớ uống hơi nhiều nên giờ tớ hơi mệt vậy nên không muốn đâu!" Cô vận hết chất xám của mình vào câu nói này.
"Hừ, tớ không biết đâu. Cậu mà không giải quyết thì tớ cũng có cách giải quyết cậu!" Lục Vũ Hạo hừ một cái thiệt rõ.
"Cậu, cậu không phải là sẽ nói với bà nội bắt tớ đi kia chứ?... Tớ, tớ, tớ xin lỗi cậu mà!" Lâm Bội Bội khuôn mặt có chút sợ.
"Cũng không nhất thiết là phải nói với bà nội để bắt cậu đi. Cách này đơn giản mà hiệu quả hơn, có lợi cho cả hai chúng ta!" Giọng của anh có phần gian tà.
"Cách gì vậy?" Lâm Bội Bội nghi hoặc.
"Đè cậu ra hϊếp!" Lục Vũ Hạo mặt không đỏ, tim không đập mà nói ra.
"Cậu, đồ lưu manh!" Cô hét lên.
Cô hồi tưởng lại những chuyện mà đêm qua Lục Vũ Hạo đã làm. Và mặt cô đỏ không còn chỗ nói.
"Bây giờ cậu muốn làm hay là muốn tớ hϊếp đây?"
"Tớ, tớ làm."
"Vậy có phải ngoan hơn không!" Lục Vũ Hạo xoa đầu Lâm Bội Bội, gương mặt cười như đang khen thưởng cô.
"Tớ dùng tay nha?" Lâm Bội Bội hỏi.
"Ừ. Sao cũng được. Tùy cậu." Lục Vũ Hạo cực kì thoải mái mà trả lời.
Lục Vũ Hào cởi chiếc quần dài của mình ra. Rồi bắt luôn Lâm Bội Bội cởϊ áσ ra vì nói là nếu như lát nữa bắn ra sẽ bẩn áo cô.
Lâm Bội Bội đang tính cởϊ áσ ra thì thấy hình như thấy cả người có vẻ mát nhỉ.
Và có một chuyện mà cô đã nhớ ra. Đêm qua, Hạo tắm cho cô rồi cũng chỉ mặc cho cô một chiếc áo phông dài.
Vì muốn xả giận vì Hạo không mặc đồ lót cho cô mà cô dỡ thoái đam mê diễn xuất của mình ra,"Đừng nói với tớ đêm qua là cậu tắm và thay đồ cho tớ?"
Cô cứ nghĩ Lục Vũ Hạo khuôn mặt sẽ tệ xuống rồi đập đầu nói này nói nọ giải thích, xin lỗi cô để cô có thể hả dạ. Nhưng cô lại không ngờ anh lại trả lời theo một cách không thể không có liêm sỉ như vậy được, "Ừ. Đêm qua cậu say quá nên tớ đem cậu đi tắm rồi thay đồ. Chứ nhà chúng ta đâu có người giúp việc?"
"Cậu, cậu... vậy thì sao cậu không để tớ như vậy đi. Chứ sao lại tắm cho tớ mặc áo cho tớ mà cậu không mặc qυầи ɭóŧ cho tớ chứ!!!" Ohhhh~~~ Cô buộc miệng nói ra những gì mình nghĩ rồi!
"À, rồi lần sau tớ sẽ chú ý việc này. Phải.. mang.. quần.. lót.. cho.. cậu!"
"Biếи ŧɦái!!!" Lâm Bội Bội thật muốn thả hàng nghìn icons phẫn nộ vào mặt Lục Vũ Hạo để cho số icons đó vả chết anh đi!
"Rồi, rồi. Cậu mau làm nhanh cho tớ đi. Nếu không thì chúng ta sẽ trễ mất!" Lục Vũ Hạo mặt vẫn cười tươi như đang được khen.
"Không làm nữa. Hôm nay tớ có buổi nghe giảng sớm ở bệnh viện, với lại 10 giờ là đi đón Chí Hạ nên tớ phải tranh thủ thời gian. Cậu tự giải quyết đi! Mà nhớ giải quyết cho nhanh nha. Còn đưa tớ tới bệnh viện nữa. Vậy đi! Ngoan! Thương!" Lâm Bội Bội xoa đầu Lục Vũ Hạo và khuôn mặt đầy bi thương của anh.
'Hừ! Cho cậu chừa!' Cô nói thầm.
Lâm Bội Bội chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
Còn Lục Vũ Hạo chỉ biết về phòng và giải quyết với khuôn mặt đầy sự uất hận.
Nhưng. Đâu thể dễ dàng như vậy mà để cho Lâm Bội Bội thoát được kia chứ!
Thua keo này ta bày keo khác!
Sửa soạn xong hai người đi xuống hâm lại mấy món mà hai mẹ Lâm, Lục đã làm sẵn cho hai người rồi giải quyết thật nhanh và đi làm.
...
Hôm nay Lâm Bội Bội mặc một chiếc váy len màu nâu nhạt ngang đầu gối, cổ cao phối với đôi sneaker trắng và chiếc balo nhỏ màu đen.
Còn Lục Vũ Hạo là một thân vest đen, giày đen.
Và hai người vẫn như hai sáng hôm trước, vẫn ngọt ngào, vẫn là một kiểu thế giới này chỉ có hai người, không hề để tâm đến người khác.
Lục Vũ Hạo bước xuống mở cửa xe cho Lâm Bội Bội.
"9 giờ 30 tớ sẽ qua chở cậu đi đón Chí Hạ!" Lục Vũ Hạo vừa nói vừa lấy tay vuốt tóc của Lâm Bội Bội.
"Ừ. Tớ biết rồi!" Cô cũng lại đưa tay chỉnh caravat lại cho anh.
Nhìn hai người thì chắc chắn ai cũng sẽ nói chính là một cặp yêu nhau đến ngọt ngào.
Lâm Bội Bội bước vào bệnh viện vẫn là không khí giống hai ngày trước.
Còn Lục Vũ Hạo thì lái xe đến công ty.
...
Tại tầng cao nhất của Lục thị.
"Phó Minh!" Lục Vũ Hạo gọi vào điện thoại nội bộ.
"Vâng. Boss. Boss có gì phân phó ạ?" Phó Minh từ bên ngoài phóng nhanh vào lễnh lệnh.
"Tháng trước ở bệnh viện X ba tôi có đặt một số máy móc phải không?" Bệnh viện X chính là bệnh viện cô đang thực tập.
"Dạ vâng ạ!"
"Ừ. Vậy chuẩn bị xe chúng ta đi thị sát!"
"Thị sát ạ?" Phó Minh hơi khó hiểu. Chỉ là tài trợ máy móc thôi thì thị sát làm gì?
"Hửm?"
"À. Dạ vâng. Tôi đi chuẩn bị ngay ạ."
...
"Nè, nè, nè. Mọi người biết gì chưa?" Một thực tập sinh cùng cô chạy nhanh vào phòng nghe giảng với vẻ có chuyện rất quan trọng.
"Chuyện gì mà nghe có vẻ gấp vậy?"
"Chuyện gì? Chuyện gì? Nói mau đi!"
"Để tớ uống chút nước đã... Là vầy, tớ nghe ở phòng họp, các bác sĩ nói là sẽ có người cấp cao bên Lục thị tới thị sát đó. Mà có thể là CEO mới nhậm chức của Lục thị rất đẹp trai đó!"
"Oa!!! Thật sao?"
"Không biết CEO mới của Lục thị đẹp trai như thế nào nhỉ? Mong quá đi!"
"..."
Cả phòng nghe giảng nháo nhào lên.
"Khụ..khụ.. Các em về chỗ nào! Chúng ta bắt đầu buổi nghe giảng!" Bác sĩ hướng dẫn bước vào.
Cả phòng nghe giảng sau đó cũng im lặng mà nghe giảng.
Nhưng mà chỉ riêng một mình Lâm Bội Bội cô tâm không hề lặng chút nào, mà nó đang cực kì dậy sóng!
CEO Lục thị? Là Hạo nhà cô chứ ai!
Tới đây thị sát? Hừ! Thật có mùi nghi vấn là người nào đó đến đây là vì lúc sáng cô không chịu giải quyết giúp hắn ta!
...
Trước cổng bệnh viện, một chiếc Maybach đen đổ lại.
Phó Minh xuống xe mở cửa sau.
Chiếc cửa được mở ra, đôi chân dài và đôi giày bóng loáng của Lục Vũ Hạo đặt xuống. Sau đó anh bước ra.
Lục Vũ Hạo tay chỉnh lại áo.
Biểu cảm lạnh lùng như thể chả có một thứ gì có thể lọt vào mắt anh.
"Chào mừng Lục tổng đến với bệnh viện! Thật là ngại quá khi không đón tiếp ngài từ xa!" Tổng giám đốc bệnh viện bước đến.
"Không sao! Bây giờ tôi muốn đi khảo sát những máy móc đó xem sao!" Lục Vũ Hạo tay bắt với vị ấy.
"Vâng để tôi dẫn đường ạ!"
"Không cần! Cho tôi một người để dẫn đi là được."
Lục Vũ Hạo từ xa đã thấy Lâm Bội Bội từ phòng nghe giảng bước ra, trên tay cầm một tập tài liệu.
Bước tới chỗ của cô, anh đưa cầm lấy tài liệu trên tay cô, sẵn tiện cầm luôn tay cô rồi quay qua nói:"Giản tổng, để cô ấy đi với tôi với tôi là được. Còn những người còn lại thì về phòng khám của mình đi!"
"À vâng. Được!"
"Hạo, cậu đang làm gì đấy?" Lâm Bội Bội hỏi với giọng khá u ám và đề phòng.
"Tớ có làm gì đâu? Chỉ là muốn cậu dẫn tớ đi thị sát thôi mà!" Lục Vũ Hạo vẫn bình tĩnh trả lời.
"Vậy đi mau lên. Tớ dẫn cậu đi." Lâm Bội Bội kéo Lục Vũ Hạo đi.
Để lại phía sau cả đống người hoang mang.
Vị Giản tổng quay qua hỏi Phó Minh, "Trợ lí Phó, hình như tôi thấy có gì đó khá sai?"
"Tôi còn không biết sai cái gì? Mà ông hãy nói với mọi người về phòng khám đi. Hai người đó làm gì thì ngài đừng bận tâm. Kệ họ là được."
"À. Ừ."
Những thực tập sinh và các bác sĩ xung quanh thì bàn tán nhôn nhao.
"Nè, vị Lục tổng đó có phải là cái anh chàng đẹp trai mấy ngày này đưa đón Lâm đồng học không vậy?"
"Trời ơi, Lục tổng thật là đẹp trai quá đi! Thật ganh tị với Lâm đồng học!"
"Nè, có khi nào hai người đó đang yêu nhau không? Nhìn thấy hai người đó thật thân mật và ngọt ngào!"
"Hả, vậy chả phải là bông hoa vừa mới xuất hiện thì đã bị người khác ngắt đi cho vào chậu rồi không?"
"Thật là tiếc quá đi!"
"Nhưng nhìn hai người đó thật xứng đôi! Phải không? Đúng nghĩa là trai tài gái sắc mà!"
Mọi người cứ tôi một câu anh một câu mà làm nháo lên cả đại sảnh bệnh viện.
...
Bên này, Lâm Bội Bội dẫn Lục Vũ Hạo đi một vòng xem các máy móc đó rồi dẫn vào cầu thang bộ mà ít người đi.
"Nè, cậu dẫn tớ vào đây làm gì đây?" Cái giọng như là con gái nhà lành đang bị người ta ép bức.
"Cậu nói thật đi! Cậu muốn gì?" Lâm Bội Bội sử dụng tư thế kabe-don với Lục Vũ Hạo.
Tay của Lục Vụ Hạo đặt lên vai của Lâm Bội Bội sau đó chuyển mình thành anh áp cô vào tường bằng kabe-don.
"Tớ tới để thị sát thôi mà! Cậu nói vậy là sao? Tớ không hiểu! Chứ cậu nghĩ là tớ làm gì cậu? Hử?" Khuôn mặt của Lục Vũ Hạo thật ngây thơ.
"Cậu...!!! Nếu cậu không nói thật thì đừng trách tớ!" Khuôn mặt của Lâm Bội Bội có chút đỏ nhưng cũng không kém phần tức giận.
"Thôi được rồi. Tớ khó chịu. Cậu mau giúp tớ! Dù gì thì cậu có vẻ cũng không có việc gì với lại nếu làm xong thì chúng ta thuận tiện đi đón Chí Hạ luôn? Được không?" Anh cười cười.
"... Vậy cũng được... Nhưng, nhưng mà nếu cậu lại bắn vào người tớ thì làm sao? Tớ không muốn đâu!" Lâm Bội Bội đỏ mặt.
"...Vậy thì dùng chân của cậu đi. Như vậy sẽ không bắn vào người cậu. Được không?" Lục Vũ Hạo lại nổi ý gian.
"... Được. Nhưng mà lỡ có người..."
"Không sao! Cậu quay người vào tường đi!" Lục Vụ Hạo chỉ đạo.
Lâm Bội Bội quay người vào tường.
Bàn tay của Lục Vũ Hạo kéo chiếc váy len của Lâm Bội Bội lên.
"Cậu, cậu làm gì vậy!" Cô phát hoảng.
"Tớ phải kéo váy cậu lên thì mới làm được chứ. Dù gì thì tớ cũng thấy hết rồi chứ có phải chưa thấy đâu!"
"Lưu manh nhà cậu!" Cô nhỏ giọng mắng.
Anh cười rồi tiếp tục kéo váy của cô lên.
Ohhh~~~ Thật dễ thương! Qυầи ɭóŧ là màu hồng. Anh thầm cảm thán.
Cầm lấy hông của cô, anh cạ nơi tư mật của cô vào đũng quần của mình.
"Á đau!" Cô kêu lên.
"Sao vậy?" Anh lo cho cô.
"Cái khuyu quần của cậu cạ vào chân của tớ làm tớ đau..."
"À, tớ xin lỗi." Nói xong anh mở dây thắt lưng, rồi cởi chiếc quần âu ra.
Chỉ cách hai mảnh vải, anh tiếp tục ma sát hạ thể của hai người vào nhau.
"Ư~"Chiếc qυầи ɭóŧ đang bao bọc lấy con quái vật của anh đang dần cộm lên nên nó chọt vào hang động của cô làm cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Lục Vũ Hạo nghe Lâm Bội Bội kêu lên một nhỏ thì cười hưng phấn.
Lần này, quái vật trong quần được thả ra ngoài.
Anh cầm lấy nó đã bán cương lên mà chọt vào tiểu huyệt đang dần có chút ướt của cô làm rên lên.
"Hừ, cậu rên lên thật dễ thương! Cậu có cảm nhận được không? Nó đang dần to lên vì tiếng rên của cậu nè!" Anh thì thầm vào tai cô.
"Cậu đừng nói bậy!"
"Bội, tớ cởϊ qυầи lót của cậu ra nhé. Yên tâm, tớ sẽ không cho vào đâu. Tớ chị ma sát ở bên ngoài thôi. Nha?"
"Nhưng..." Lâm Bội Bội đang tính nói thì Lục Vũ Hạo lại nói tiếp:"Như vậy tớ sẽ ra nhanh hơn."
"Được." Lâm Bội Bội đồng ý ngay.
Lục Vũ Hạo cười rồi kéo chiếc qυầи ɭóŧ của cô sang một bên.
"Bảo bối, cậu thật nhạy cảm!" Anh đưa tay chạm vào hoa huyệt rồi cho Lâm Bội Bội xem ngón tay của anh đang dính đầy xuân tình của cô:"Nè, cậu có thấy không? Tay của tớ dính đầy dâʍ ɖị©ɧ của cậu này! Cậu rất thích phải không? Cậu có muốn mình cho 'tiểu huynh đệ' của mình vào thăm 'tiểu sư muội' cùa cậu không?" Giọng nói của anh như đang dụ dỗ cô.
"Cậu đừng nói bậy! Cậu làm lẹ đi, không thì trễ mất!" Lâm Bội Bội nghe những da^ʍ ngữ của Lục Vũ Hạo thì vừa xấu hổ vừa bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ không thôi.
"Vậy thì tớ làm!"
Lục Vũ Hạo đặt côn ŧᏂịŧ ngay mật động, nói Lâm Bội Bội kẹp chặt chân lại sau đó thì luân động một cách mạnh mẽ.
Cứ luân động mạnh mẽ làm cho một khoảng cầu thang vang lên những tiếng va đập của cơ thể, tiếng thở nặng nề của người nam và tiếng rên nhỏ của người nữ.
"Hạo~tớ, tớ thấy khó chịu. Như có cái gì... đang chảy ra vậy!" Cô rên lên.
"Vậy sao? Cố gắng kiềm một chút rồi chúng ta cùng ra!" Lục Vũ Hạo vui như muốn nhảy cẩn lên vì tiểu bảo bối của anh đang dần cao trào.
"Hạo~Ah~~~"Nhưng mà Lâm Bội chính là không chịu nổi nữa. Lâm Bội Bội lên cao trào, bên trong tuôn ra một dòng mật ngọt. Tất cả chảy dài lên thân của của cây côn ŧᏂịŧ nóng hổi đang không ngừng chà sát lên mật động của cô.
Hoa huyệt vì vừa cao trào mà run rẩy, hai cánh môi cứ mấp máy như muốn nuốt thêm cả côn ŧᏂịŧ làm cho anh cũng hừ lên mấy tiếng.
Người cô dần xụi lơ nhưng vẫn còn Lục Vũ Hạo đỡ cô lại.
Lục Vũ Hạo không vì cô cao trào mà dừng lại mà tiếp tục luân động thêm một lúc nữa.
"A~Bội, Bội. Tớ sắp ra. Bội, Bội~~~" Anh luân động thêm vài cái nữa, cả người gồng lên căng cứng ôm lấy Lâm Bội Bội, gầm lên tên cô và côn ŧᏂịŧ giật lên rồi phóng ra mặt tường những đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Lục Vũ Hạo vẫn ôm cô thở hổn hển.
"Bội, cậu làm tớ sướиɠ đến chết mất!" Hơi thở nam tính phả vào tai và cổ cô làm cô lại có chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Khắp nơi bao quanh cả một mùi hoocmon nồng đậm. Đầu óc cô cứ mong lung.
"Nhìn xem, thoải mái không?" Đến khi cô lấy lại được lí trí, Lục Vũ Hạo đưa cái tay xuống hoa mật rồi lại đưa lên trước mặt cho cô xem. Bàn tay anh ướt đẫm ái dịch của cô.
Lâm Bội Bội mặt đỏ bừng xấu hổ như muốn bốc cháy, vội đẩy anh ra và chỉnh lại áo quần.
Lâm Bội Bội lấy trong chiếc balo nhỏ ra một túi khăn ướt. Cô lau đi những dâʍ ɖị©ɧ ở hạ thể và chân rồi đưa cho Lục Vũ Hạo ý là lau cái chất dịch ấy đi.
"Hì hì... Cậu thật dễ thương làm sao, bảo bối của tớ!" Lục Vũ Hạo nói làm cho Lâm Bội Bội có chút xấu hổ.
"Cũng sắp tới giờ rồi! Mau đi đón Chí Hạ thôi!" Lục Vũ Hạo cũng chỉnh lại áo quần.
"Để tớ đi xin chủ nhiệm." Lâm Bội Bội nói.
"Không cần! Trợ lí của tớ đã xin giúp cậu rồi. Chúng ta đi!"
Hai người nhanh chân đi đến sân bay và vừa đúng 9h45.
~~~~~~~~~~~~