Ngày hôm sau Thẩm Thanh Thu dậy rất sớm, có thể nói là sớm đến dọa người.
Tắm gội thay quần áo, chải vuốt tóc, một hồi làm xong, trời còn chưa sáng. Thẩm Thanh Thu liền ngồi lẳng lặng ở trên ghế, không mở cửa sổ, cứ như vậy để một chút ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ giấy mà chiếu lại đây.
“Tiểu Cửu.” Khi Nhạc Thanh Nguyên vào cửa, Thẩm Thanh Thu còn đang thất thần.
Cái gì cũng không quan tâm, thì tự nhiên cái gì cũng không để ý.
“Thất ca, gọi ta là Thẩm Thanh Thu.” Thẩm Thanh Thu hồi lại tinh thần cười cười, ngữ khí hiếm khi mà ôn nhu.
Thấy Nhạc Thanh Nguyên ngơ ngẩn, Thẩm Thanh Thu đứng dậy, trực tiếp quỳ xuống.
“Mau đứng lên.”
“Trưởng huynh như cha, ta nên quỳ.” Thất ca, cầu ngươi, đừng để ta giống một tên ngốc thiếu nợ ngươi.
Cả đời đố kỵ oán hận, ta không muốn lại xin lỗi ngươi.
“Là Thất ca không đối xử tốt với ngươi.” Cũng không phải là Nhạc Thanh Nguyên không muốn cứu giúp, chỉ cần hắn có động tác nào, Lạc Băng Hà muốn đáp trả thì vô cùng đơn giản. Nếu không sợ Thẩm Thanh Thu chết, hắn có thể đến. Nhạc Thanh Nguyên cũng không muốn giải thích nhiều, bản thân mình làm nhiều hay ít đều vô dụng, chung quy cả đời này của Thẩm Thanh Thu cũng không hề sung sướиɠ.
Ngồi xổm xuống ôm chặt Thẩm Thanh Thu, Nhạc Thanh Nguyên dường như cảm thấy hắn có chỗ nào không đúng, có lẽ là bắt đầu từ hôm qua, thư từ quá mức ngắn gọn? Tóm lại biệt nữu.
“Tha thứ cho Thất ca đi.”
Linh lực cùng khí tức biến hóa, Nhạc Thanh Nguyên đều cảm nhận được, nhưng cũng không muốn làm rõ, chuyện làm Thẩm Thanh Thu thương tâm, hắn sẽ không nhắc tới.
“Mọi việc đều đã qua, vô pháp tha thứ.” Là ta thiếu ngươi, Thất ca, ngươi đừng tha thứ ta.
“Thất ca, ngươi để ta quỳ một hồi đi, ta nên phạt.” Thẩm Thanh Thu miễn cưỡng cười cười. “Tất cả mọi người đều bởi vì ta chịu khổ, ta thật sự rất vui vẻ.”
Cảm nhận được thân hình trong lòng có chút run rẩy, Nhạc Thanh Nguyên biết, Thẩm Thanh Thu khóc.
Đem Thẩm Thanh Thu dựa ở trên vai mình, Nhạc Thanh Nguyên nhắm mắt lại.
“Thất ca ở đây, nếu ngươi mệt, liền nhắm mắt nghỉ ngơi một hồi.” Ngươi khóc đi, ta không xem.
“Thất ca, ngươi có nhớ khi còn nhỏ ngươi rất thích mua cho ta một ít đồ chơi hay không?” Thẩm Thanh Thu thanh âm có chút nghẹn, lại chấp nhất mở miệng nói. “Ta lúc ấy suy nghĩ, dựa vào cái gì ngươi có nhiều đồ vật như vậy, mà ta chỉ có thể chờ ngươi cho.”
“Trách không được khi đó ngươi lại không vui.” Nhạc Thanh Nguyên nói, xoa xoa đầu Thẩm Thanh Thu.
“Khi đó còn nhỏ a, nếu như hiện tại có người nguyện ý cho ta gì đó, ta thật sẽ ngượng ngùng lại ghen ghét.” Thẩm Thanh Thu đem đầu vùi ở trên vai Nhạc Thanh Nguyên, cọ cọ làm nước mắt thấm ướt. “Thất ca, ta không hiểu chuyện như vậy, ngươi đừng cần ta.”
“Ta sao có thể không cần ngươi.” Nhìn Thẩm Thanh Thu bộ dáng, Nhạc Thanh Nguyên mềm lòng muốn chết. “Để ngươi chịu khổ...”
“Tha thứ ta.” Thẩm Thanh Thu cúi đầu, dường như tự giễu cười cười.
Ta muốn ngươi nói một câu không có việc gì, chỉ cần một câu như vậy thôi.
“Ta rốt cuộc minh bạch sư tôn vì sao không cho ta hôm nay tới.” Lạc Băng Hà nhìn hai thân ảnh có chút ái muội kia, hoa văn trên trán lại đỏ thêm rất nhiều. “Quấy rầy chuyện tình cảm của các ngươi, thật ngượng ngùng. Bất quá ta muốn nói cho Nhạc chưởng môn một câu, người trong lòng ngực ngươi chính là người của ta, nếu ngươi không ngốc, hẳn là có thể cảm giác được.”
Tin tức tố tràn ngập, Thẩm Thanh Thu lập tức liền mềm xuống.
Nhạc Thanh Nguyên vừa muốn rút kiếm, đã bị Thẩm Thanh Thu đè lại. “Hắn sẽ không làm tổn thương ta, chưởng môn sư huynh, ngươi đi trước đi, chuyện của ta để ta tự mình xử lý.”
“Tiểu Cửu...”
“Cầu chưởng môn sư huynh đi trước, ta có suy nghĩ của riêng mình, mong ngươi không cần can thiệp.”
Mau sinh khí đi, Thất ca, ném một mình ta tại đây là được.
Người ký hiệu Thẩm Thanh Thu không thể nghi ngờ là Lạc Băng Hà, giờ phút này Thẩm Thanh Thu lại nói lời này, Nhạc Thanh Nguyên thật không thể cự tuyệt. “Cảm thấy Thất ca quản quá nhiều?”
“Ân.” Đừng trở lại nữa.