◇◇
Suy nghĩ có chút hỗn loạn, Tạ Doãn thoát ra khỏi kí ức, suýt thì rơi vào ma chướng.
Ngọn đèn dầu trong cửa tiệm bập bùng một hồi, Tạ Doãn nhẹ nhàng vung tay lên, cả căn phòng lập tức sáng như ban ngày.
Bây giờ Ngôn Băng Vân mới nhìn thấy rõ, trong góc phòng có một đứa nhỏ mặc y phục đen, tóc bạc, cuộn tròn lại run lẩy bẩy.
"Đó là... con trai ngươi?"
Tạ Doãn suýt thì phun cả ngụm trà ra, khoé miệng nâng lên, cười nhẹ nói: "Vội nhận con trai thế à?"
Tạ Doãn vươn tay gọi nó lại, hài tử liền sợ hãi run rẩy dịch lai gần hắn hai bước. Ngôn Băng Vân ngồi xổm xuống muốn xoa đầu nó.
Mới đầu đứa nhỏ kia còn lui về sau, mở miệng phát ra mấy tiếng kêu bén nhọn điếc tai, dần dần như phát hiện ra mình không gặp nguy hiểm gì, bàn tay trên đỉnh đầu lạnh lạnh mát mát, từng chút vuốt ve mái tóc dài của nó, dường như cũng hơi thoải mái, liền không phản kháng nữa.
"Ngươi lúc nào cũng thế..."
"Ngươi nói cái gì?"
"Không có gì..." Tạ Doãn học theo y xoa đầu nó hai cái, giải thích, "Đây là Mộng Yểm, ăn mộng cảnh của con người, cũng tạo ra ảo giác, ở trong tiệm ta lâu rồi, cứ đến ngày hối thì sẽ mất khống chế, thường xuyên làm nhiễu loạn tinh thần ta, cũng đau đầu lắm."
*Ngày hối: ngày cuối tháng âm lịch, không có trăng
"Mộng Yểm... Từng nghe trong thoại bản rồi, những hoá ra lại là một đứa nhỏ sao."
"Mắt nhìn thấy thế cũng chưa chắc là thật." Tạ Doãn buông Ấp Dũ, nó quay đầu liếc nhìn Ngôn Băng Vân một cái, một ngọn khói toả lên là đã biến mất.
Ngôn Băng Vân nhìn thấy hắn lấy một cái lư từ phía sau bàn ra, trên cái giá bằng vàng là quả cầu huân hương rỗng bằng thiên tằm băng ti, long văn điêu khắc tinh xảo, bên trong kim cầu khói cuộn mờ mờ, đang châm một loại hương không biết tên nào đó, sợi khói toả ra hương khí quỷ dị.
Ngôn Băng Vân chưa bao giờ nhìn thấy.
"Ở Bồng Lai có một loại vô diệp sơn trà, năm trăm năm nở hoa một lần, hái xuống rồi lấy cùng giọt lệ ngàn năm để chế thành hương, đốt lên, có thể khiến thứ không phải người được hoá hình.
"Năm trăm năm mới nở? Thế cũng hiếm có."
"Ngươi đặt sai trọng điểm rồi, cái khó không phải là hoa, mà là giọt lệ ngàn năm, người phàm trên đời sống không quá trăm tuổi, cỏ cây tinh quái người tu tiên, tới ba trăm năm đã phải chịu thiên kiếp, không được thì hồn phi phách tán, mà được thì đắc đạo thành tiên, một khi đã liệt vào tiên ban thì sẽ mất đi thất tình lục dục, không thể rơi lệ được nữa."
"Vậy hương này là..."
"Của ta." Tạ Doãn nhìn thẳng vào Ngôn Băng Vân, hốc mắt đột nhiên hơi ướt, "Của ta..."
Một chỉ tương tư khổ, hai lượng biệt ly thương, ba phần cầu chẳng được.
Tất cả nước mắt của Tạ Doãn trong cuộc đời đằng đẵng này chẳng có bao nhiêu, nhưng cũng chỉ đều là vì một Ngôn Băng Vân mà thôi.
◇◇
Lần này Ngôn Băng Vân tiến cung không cưỡi ngựa nữa, Tạ Doãn không biết lấy từ đầu ra một cỗ xe ngựa, từ yên ngựa đến đỉnh kiệu đều là một kiểu mỹ ngọc màu nước, huênh hoang xa hoa cực độ.
Ngôn Băng Vân lại hơi lo lắng: "Đi xe có lâu lắm không? Ta cần phải nhanh một chút..."
"Xe của ta cũng không phải xe bình thường đâu." Tạ Doãn nhướn mày đánh giá y, "Phiên Vũ là một trong bát tuấn ngày xưa đấy, một ngày có thể đi được vạn dặm."
Ngôn Băng Vân nghiêng đầu nhìn con ngựa tên là Phiên Vũ kia, mới phát hiện ra lông ngựa rất dài, phi từ xa tới, lông trắng tung bay như chim.
Chẳng trách lại lấy cái tên như thế.
Ngôn Băng Vân nhìn Tạ Doãn một cái, vẻ mặt đối phương vân đạm phong khinh, y cũng không thể tỏ ra vội vàng khiến người ta khó chịu, vì thế thở dài, cuối cùng cũng yên tâm đi vào trong.
Thế nhưng Ngôn Băng Vân ở trong cỗ xe ngựa bọc lụa đẹp đẽ ấy một ngày, hai ngày, ba ngày mà Tạ Doãn vẫn không có ý cho xe dừng lại, hắn ngồi trên bàn vuông cẩm thạch trắng uống trà chơi cờ ăn điểm tâm, mạng người quan trọng nhưng cũng chẳng hề nóng lòng.
Đến ngày thứ tư, Ngôn Băng Vân rốt cuộc không nhịn nổi nữa, mở miệng ngữ khí không vui hỏi: "Chúng ta bao lâu nữa mới tới?"
"Ngươi muốn bao lâu thì bấy lâu thôi." Tạ Doãn cầm một miếng liên hoa tô đưa lên miệng Ngôn Băng Vân, "A, há miệng nào."
Ngôn Băng Vân không ăn, nhíu chặt mày hỏi hắn: "Ngươi có ý gì?"
"Có ý gì là ý gì, bảo ngươi ăn nhiều chút thôi mà, gầy quá."
"Ta nói là, muốn bao lâu thì bấy lâu là ý gì?"
"Thì ý là... đấy." Tạ Doãn dừng lại, hất cằm với y, ý bảo y nhìn ra ngoài cửa sổ, Ngôn Băng Vân xốc rèn cửa màu tím lên, đập vào mắt là tấm bia đá ngoài cửa thành Lâm Giang.
Ý là, bao giờ Ngôn Băng Vân tức điên lên thì đến thôi.
"Ngươi chơi ta à?"
"Ai dám đâu." Tạ Doãn cười, "Uống rượu với Ngôn đại nhân mấy ngày, thả lỏng tâm tình chút không tốt sao?"
Tạ Doãn xuống xe trước, xoay người nắm tay Ngôn Băng Vân, người không nắm được, nhưng lại có mấy sợi tóc không ngoan ngoãn lướt qua đôi môi hắn, Tạ Doãn ngẩn ra một hồi, mới nghe thấy Ngôn Băng Vân hỏi hắn.
"Sao lại không vào cung luôn?"
"Khụ, đi dạo xung quanh tí đã."
"Ngươi cũng có hứng thú thật đấy."
Tạ Doãn nghiêng đầu nhìn về phía y, hơi hơi mỉm cười không tỏ ý gì.
Hắn đã quen chủ nhân của gương mặt này từ rất lâu rồi, hôn đã hôn rồi, ngủ đã ngủ rồi, cửu biệt trùng phùng cũng không cảm thấy ngại ngùng gì vì những lời nói hành động ám muội ấy, nhưng hắn đã làm quá nhiều chuyện sai trái, nhiều đến mức mấy năm nay, chỉ nhắm mắt lại là trong đầu hắn sẽ hiện lên đôi mắt Ngôn Băng Vân ngoái đầu lại nhìn hắn khi ấy, thất vọng mà tuyệt tình.
Hắn cứ tưởng rằng... Ngôn Băng Vân sẽ bài xích hắn.
Hắn đã nhìn quen luân hồi rồi rồi, những ái hận khúc mắc của kiếp trước sẽ trở thành bản năng của cơ thể, những người từng yêu nhau khi gặp lại vẫn sẽ thề non hẹn biển, những người từng hận nhau trong bất cứ tình huống nào cũng có thể rơi vào gϊếŧ chóc, chuyện này không có giải pháp gì cả, y hẳn là phải bài xích hắn.
Nhưng không, Tạ Doãn không nói rõ được vì sao y lại không, nhưng may mà y đã không.
Mười dặm phố phường trong thành đèn đuốc sáng trưng, có thiếu niên dẫn bạn bè chạy xung quanh bọn họ, các cô nương đặt hoa vào tay Tạ Doãn, nhưng lại không ai để ý đến Ngôn Băng Vân.
Mọi người đều biết vị Ngôn đại nhân này thanh danh không tốt, người lại thanh cao.
Phải rồi, Ngôn Băng Vân thanh cao, với cả Hoàng Đế cũng còn duy trì xa cách, nhưng từ ngày đầu tiên gặp Tạ Doãn, da mặt y đã bị lột xuống, vứt ra sau lưng.
Ngôn Băng Vân nhìn Tạ Doãn, cứ cảm giác như đã quen rất lâu, nhưng y lại thật sự không muốn thừa nhận rằng mình với nam nhân kia là lần đầu gặp mà đã như sớm quen.
Tạ Doãn ôm đầy hoa trong lòng, Ngôn Băng Vân lại giống như nhớ ra gì đó, nhàn nhạt nói một câu: "Hôm nay là tết khất xảo."
*Tết khất xảo = thất tịch
Thanh âm ấy nhẹ quá, Tạ Doãn cong cong môi.
"Tết khất xảo ở nhân gian thì sẽ tặng hoa thược dược sao?"
"Không phải, đây là tập tục riêng của thành Lâm Giang."
"Ngôn đại nhân biết rõ thế à?"
"Ừ, biết."
Đương nhiên là biết.
Không chỉ biết, y còn từng nhận được.
◇◇
Thuở niên thiếu, Ngôn Băng Vân và Cảnh An cùng được nuôi ở lãnh cung, ma ma dạy dỗ họ là một lão phụ nhân mặt đầy dầu mỡ, đối đãi với họ đều rất khắc nghiệt, thân là hài tử không được sủng ái trong nhà, Ngôn Băng Vân đã quen với sự khắc nghiệt ấy từ nhỏ, nhưng Cảnh An nhỏ tuổi ngông cuồng, thường xuyên trốn trong phòng chứa củi đập đồ đạc.
Khi đó Ngôn băng Vân còn không biết tình ý của mình với Phương Cảnh An là cái kiểu thích như tình cảm nam nữ.
Có một ngày Cảnh An bắn chim làm vỡ mái ngói, bị ma ma đưa vào viện phạt 50 thước, đều đánh vào lòng bàn tay, từng thước đánh xuống là một vết máu đỏ bừng.
Lần này phạt còn tàn nhẫn hơn trước, chưa đến 20 thước bàn tay Phương Cảnh An đã lẫn lộn máu thịt.
Bàn tay cầm bút cầm đũa, đánh tới 50 thước thì sẽ phế mất.
Ngôn Băng Vân quỳ bên cạnh khóc lóc khuyên nhủ, Cảnh An cắn răng chịu đau bảo y đứng lên. Hắn lớn hơn Ngôn Băng Vân năm sáu tuổi, lúc đó cũng chẳng qua mới có 13, 14, học khẩu khí của người lớn, nói nam tử hán đại trượng phu, không quỳ thiên địa không quỳ cường quyền, có quỳ cũng chỉ quỳ với vợ và mẹ.
Ngôn Băng Vân chẳng biết hắn nghe mấy lời linh tinh ấy ở đâu, chẳng giống lời mà một Hoàng Tử nên nói chút nào, vì thế lại càng khóc lớn hơn.
Ma ma bị Ngôn Băng Vân khóc đến phát phiền, có lẽ cũng đánh mệt rồi, nên liền ném thước bảo bọn họ cút đi, còn mình đi vào nhà ngủ bù một giấc.
Phương Cảnh An vì thế lảo đảo quỳ đến trước mặt Ngôn Băng Vân, dùng bàn tay vẫn còn sạch sẽ lau nước mắt cho y.
"Băng Vân đừng khóc, Cảnh An ca ca cho ngươi xem cái này nhé."
Nói xong, không biết từ đâu lấy ra được một đoá hoa thược dược nhăn nhúm.
"Hôm nay là khất xảo, nghe ngạch nương nói, ở trên phố nếu có người thích nhau, thì sẽ trao nhau một đoá hoa thược dược." Phương Cảnh An chớp chớp mắt nhìn y, nhếch miệng chọc y cười, "Ta đã tìm lâu lắm đây, chỉ có viện của ma ma trồng thược dược, nở mỗi một đoá, liền hái xuống đưa cho ngươi."
Ngôn Băng Vân lau nước mắt, vẻ mặt hoảng sợ: "Ngươi cố ý!"
"Suỵt!"
Phương Cảnh An xoa mặt y: "Ta mà bắn chim, có bao giờ trượt đâu?"
Đoá hoa thược dược ấy, sau này được Ngôn Băng Vân phơi khô, để vào túi hương, đi đâu cũng mang theo.
"Từ chuyện đó ngươi mới bắt đầu thích hắn hả?" Tạ Doãn nghe xong bĩu môi, "Ngôn Băng Vân, ta có một bí mật ngươi muốn nghe không?"
"Không nghe."
"Thế ta càng phải kể."
"Tránh ra."
"Đây là bê bối của Thiên giới đấy, ta mạo hiểm bị Thiên Lôi đánh chết để kể cho ngươi. Sao ngươi lại không biết điều thế!"
"Ta vội vào cung, Cảnh An còn đang đợi ta."
"Ngôn Băng Vân." Tạ Doãn thu lại ý cười, trên mặt mười phần bất mãn, "Bây giờ ngươi là người của ta rồi, cứ nhắc đến nam nhân khác trước mặt ta là thế nào?"
"..." Ngôn Băng Vân bị hắn làm cho nghẹn họng, cuối cùng không thể không nhân nhượng thấp giọng nói, "Biết rồi, muốn kể thì kể đi."
Bây giờ Tạ Doãn mới vui vẻ lại, hai ngón tay nhéo mũi đối phương, cong mi nói: "Ngôn đại nhân cũng ngoan nhỉ."
_____________
Phường cợt nhả không ai bằng anh =)))))))