Trở Thành Nam Nhân Dã Man Nhất Trong Trò Chơi

Chương 77: Phiên tòa bàn tròn E14.

Tiến sĩ Ninh bỗng nghe được tin dữ, vội vàng ngựa không ngừng vó phóng xe ra khỏi nhà, đón Lê Tiệm Xuyên cả người đầy bùn đất đang nằm trong bụi cỏ.

“Có hô hấp, tim đập, anh vẫn còn sống.”

Ninh Chuẩn chạm vào l*иg ngực Lê Tiệm Xuyên, dùng cơ thể thiếu niên gầy gò cõng hắn lên, chật vật chuyển lên xe ba bánh, rồi lấy khăn tay ra lau người cho hắn.

“Màn chơi này không có hiện tượng ma quỷ, thân phận hiện giờ của anh còn sống nhưng lại xuất hiện trong phòng chứa xác của nhà tang lễ hẳn là có tình huống đặc biệt.”

“Đồ ngủ bằng lụa… chất liệu khá đắt tiền, dựa theo mức tiêu thụ bình quân đầu người ở thành phố Maine thì người dân bình thường không thể mua được. Trên tay có vết chai do cầm bút và dao giải phẫu quanh năm, sau tai có vết hằn của gọng kiếng, mùi nước hoa và dấu đeo đồng hồ vẫn còn trên cổ tay… “

Ninh Chuẩn bình tĩnh suy luận: “Thân phận này có khả năng là một bác sĩ giàu có hoặc là một nhân viên thí nghiệm.”

Lê Tiệm Xuyên lấy ra một cặp bao tay từ trên xe ba bánh đeo vào, lắc đầu: “Không có giấy tờ tùy thân, tôi nghi ngờ đây có thể là chết giả, rồi bị ngộ nhận là đã qua đời nên được đưa tới đây, chỉ là cách ăn mặc không được bình thường. Tôi nhớ trong khoa học có tồn tại hiện tượng chết giả… Phải rồi, em tìm đâu ra chiếc xe này vậy?”

“Ngoài trừ xe vận tải thì trong nhà bà xã nghèo nát mồng tơi của anh chỉ có cái này thôi.”

Ninh Chuẩn khẽ nhướn mày.

Nói xong, cậu giúp Lê Tiệm Xuyên mặc áo khoác vào, chân dài bước đến ngồi phía trước, khởi động xe. Trong bóng tối thâm trầm lúc nửa đêm, một chiếc xe ba bánh chạy điện phóng đi từ nhà tang lễ.

Nhà tang lễ nằm ở ngoại ô, cách trung tâm thành phố chừng một đoạn, nhưng rất gần với nơi ở của thiếu niên Phil.

Ninh Chuẩn chạy chừng nửa giờ, Lê Tiệm Xuyên nhìn xuyên qua màn đêm, thấy được một khoảng sân đổ nát, một chiếc xe tải cũ mèm cao to đang đậu ở đó.

Lân cận còn có vài hộ gia đình, nhưng trời sắp sửa hừng đông, tất cả đều chìm vào giấc ngủ say, song cửa sổ mờ tối chìm trong bóng tối như mực.

Ở nửa đường, Lê Tiệm Xuyên nhặt hai cành cây cứng cáp. Sau khi Ninh Chuẩn cho nước vào bồn tắm, hắn vừa ngâm bồn, vừa dùng dao làm bếp vót ra hai cây gậy ba-toong thô sơ.

Ninh Chuẩn ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ bên bồn tắm, kiểm tra quần áo đã thay ra của Lê Tiệm Xuyên, đồng thời cởi giày và vớ, đặt đôi chân trắng phau và thon thả của mình vào trong nước, đạp vào bụng Lê Tiệm Xuyên, tay nhặt tấm nhựa lên, mở đèn pin nhìn xem mảnh nhỏ bên trong: “Giống như mô người… là lớp da cứng tróc ra, hay là móng tay đây?”

“Đợi trời sáng rồi cầm đến đồn cảnh sát xét nghiệm.”

Lê Tiệm Xuyên quen thuộc bắt lấy đôi chân đang đạp tới đạp lui kia, giúp Ninh Chuẩn ấn lòng bàn chân.

Ninh Chuẩn co người lại, dựa vào bức tường lạnh băng mà nhìn Lê Tiệm Xuyên.

“Theo những gì anh nói, em cho rằng hung thủ của vụ gϊếŧ người liên hoàn đường hoa Tulip và kẻ đã cố gϊếŧ anh hai lần là cùng một người, hoặc là cùng một nhóm người. Rất có khả năng những manh mối mà chúng ta tiếp xúc được là do gã cố ý cho chúng ta tiếp xúc.”

“Gã muốn loại bỏ tất cả những người có thể tìm thấy manh mối và truy tìm sự thật. Ở phương diện này mà nói, gã sẽ chỉ gϊếŧ những người tìm ra manh mối chính, gồm hai thân phận trước đây của anh, thân phận hiện tại của anh, và người chơi ở nhà tang lễ mà anh nói.”

Ánh mắt của Ninh Chuẩn rơi xuống góc phòng tắm ẩm ướt.

“Hung thủ có thể có khả năng phá hủy camera giám sát hoặc là có đồng bọn, nói cách khác, bản thân gã hoặc đồng bọn của gã có khả năng là tin tặc hoặc là cảnh sát. Tin tặc không có khả năng xuất hiện trong bối cảnh của màn chơi này, như vậy rất có thể là cảnh sát, bằng không em không tin rằng nội bộ đồn cảnh sát lại dễ bị xử lý như vậy. Ví dụ như người đã gọi dịch vụ dọn dẹp kia là ai…”

“Nếu đúng là như vậy, cộng với việc hung thủ hình như có lợi thế về quy tắc trong việc gϊếŧ những người chơi tiếp xúc với đầu mối, thì chúng ta không thể trực tiếp dùng biện pháp cưỡng chế, tốt nhất là lợi dụng quy tắc để hành động.”

Lê Tiệm Xuyên nhéo cổ chân cậu: “Tương kế tựu kế, dẫn rắn ra khỏi hang à?”

Lông mày của Lê Tiệm Xuyên hơi nhíu lại, trầm ngâm nói: “Làm vậy sẽ rất rủi ro. Nhưng cũng có thể nhanh chóng kết thúc lượt xét xử này và tìm ra sự thật.”

Lượt xét xử này mang tới cảm giác càng kéo dài càng nguy hiểm. Sau một hồi suy nghĩ, hắn dứt khoát đưa ra quyết định: “Ngày mai tôi sẽ đến đồn cảnh sát một mình. Em vẫn ổn cho đến bây giờ đã cho thấy việc tiếp xúc với manh mối và ngẫu nhiên kích hoạt tử vong có lẽ chỉ giới hạn ở người chơi. Em vẫn chưa bị bại lộ nên cứ đợi ở đây, tôi vẫn còn một cơ hội sống lại.”

Ninh Chuẩn giẫm lên tay hắn: “Em sẽ đợi anh ở gần đồn cảnh sát, nếu mọi chuyện bình thường thì em sẽ đến đón anh.”

“Ừ.”

Lê Tiệm Xuyên buông chân Ninh Chuẩn ra, rửa tay, đang định xoa dầu gội lên đầu thì cảm giác được có dòng nước ấm chảy qua, hai bàn chân trên bụng trượt xuống phía dưới, lướt trên cơ bụng, mang theo cảm giác nhàn tản, nhẹ nhàng ấn xuống hai lần.

Mái tóc màu xanh xám trượt xuống, Ninh Chuẩn liếc xuống nước: “Nửa người dưới bị liệt… vậy nó còn đứng lên được không?”

Nói xong, cúi xuống muốn với tay sờ.

Lê Tiệm Xuyên nắm lấy cổ tay của Ninh Chuẩn, trừng mắt nhìn cậu: “Cứ quậy nữa xem… em ỷ vào tôi không nỡ chơi em hả. Cởi đồ ngồi vào đây, giúp tôi gội đầu.”

Hắn buông Ninh Chuẩn ra, đổ dầu gội đầu lên đầu.

Mái tóc của thân phận này khá dài, nhìn tướng mạo khoảng chừng ba mươi tuổi, đúng là một kẻ có văn hóa.

Ninh Chuẩn nhướn mày, không chút do dự cởϊ qυầи áo, mặc boxer bước vào bồn tắm, ngồi xuống đôi chân không chút cảm giác của Lê Tiệm Xuyên mà gội đầu cho hắn.

Trong lúc gội sạch bọt xà phòng, Lê Tiệm Xuyên quơ Ninh Chuẩn tới hôn cho đến kết thúc mới thôi, sau đó tranh thủ thời gian trở lại phòng ngủ nghỉ ngơi.

Nhưng cũng không nghỉ ngơi được bao lâu.

Ba, bốn tiếng sau, trời còn chưa sáng bửng, Ninh Chuẩn đã lái xe điện chở Lê Tiệm Xuyên đến một con hẻm tối gần đồn cảnh sát. Chỉ cần đi ra khỏi con hẻm tối và đi thêm 50 mét nữa là có thể đến cổng đồn cảnh sát.

Cậu ngồi đợi ở đây trong chiếc xe ba bánh.

Vào lúc tám giờ, Lê Tiệm Xuyên đeo khẩu trang, chống cây gậy ba-toong thô sơ, giả vờ là một người đi đường tản bộ vào buổi sáng, cảnh giác bốn phía, chầm chậm đi về phía đồn cảnh sát.

Đồn cảnh sát đã đến giờ làm việc, cảnh sát trực đêm vừa mở cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy Lê Tiệm Xuyên thì chợt sửng sốt, nói với giọng điệu không chắc chắn lắm: “Bác sĩ pháp y Tang của chúng tôi, là anh ư, Tang?”

Cậu cảnh sát rất phấn khích, vội vàng trèo qua cửa sổ.

Tiếng la của cậu ta đã báo động cho những người khác, có hai cảnh sát bước ra, và khi họ nhìn thấy Lê Tiệm Xuyên, tất cả đều lộ vẻ ngạc nhiên quen thuộc: “Này, Tang, tôi nghe nói anh có phát hiện, suốt đêm đi đến nhà tang lễ để kiểm tra thi thể của Sam, thế nào, có thu hoạch được gì không?”

“Bạn đồng nghiệp, sao anh lại thành ra thế này? Xe lăn của anh đâu rồi?” Có người quan tâm nói.

Lê Tiệm Xuyên liên hệ đến tình huống ở nhà tang lễ, mặc dù vẫn còn nhiều chỗ không giải thích được, song hắn vẫn mỉm cười tháo khẩu trang xuống, giả vờ mệt mỏi lắc đầu: “Tôi có đi được đâu, giữa đường bị tên tài xế taxi quỷ tha ma bắt làm thịt, ném tôi vào rừng núi hoang dã, xe lăn cũng bị mất luôn… “

“Chết tiệt, đúng là một tên khốn! Anh có nhớ biển số xe của gã không, Tang?”

Một cảnh sát trầm mặt, tức giận mắng.

“Tôi không nhớ, nhưng lúc gã lôi tôi xuống xe, tôi có lấy được một mảnh móng tay của gã, liệu ckia ó phiền nếu tôi đem nó đi xét nghiệm, bắt được tên khốn này không?” Lê Tiệm Xuyên lấy mảnh nhỏ cứng ra, hắn đã bỏ nó vào trong một túi nhựa nhỏ, cầm quơ quơ trước mặt vài tên cảnh sát.

“Tất nhiên là không rồi.”

Tất cả cảnh sát đều đồng ý, cử một người đưa Lê Tiệm Xuyên đến phòng xét nghiệm.

Những người trong phòng xét nghiệm quen thân với Lê Tiệm Xuyên hơn, chỉ với dăm ba câu nói suông có kỹ xảo, Lê Tiệm Xuyên đã có được thông tin về thân phận hiện tại của mình.

Thân phận này được gọi là Tang, là một bác sĩ pháp y được điều tới tạm thời, không thuộc về thành phố Maine, chẳng qua trình độ pháp y ở thành phố Maine không đủ để hỗ trợ cho vụ án gϊếŧ người liên hoàn đường hoa Tulip, vì vậy mới gọi Tang đến.

Kỹ thuật viên phòng xét nghiệm làm việc rất nhanh, Lê Tiệm Xuyên đợi ở bên cạnh, giữa chừng đi WC thì đυ.ng phải cảnh sát Bob.

Trông Bob đầy tâm sự, chỉ lạnh lùng gật đầu với Lê Tiệm Xuyên rồi rời đi.

“Đã xác nhận mảnh vụn này là móng tay, nhưng anh chắc nó là của tài xế taxi chứ?”

Người phụ nữ tóc xoăn trong phòng xét nghiệm nghi ngờ đưa bản báo cáo cho Lê Tiệm Xuyên, “DNA này không được tìm thấy trong kho dữ liệu gen của phần lớn các tài xế taxi, nhưng nó lại trùng khớp với một người trong vụ án gϊếŧ người trên đường hoa Tulip…”

Lê Tiệm Xuyên chợt ngẩng phắt đầu: “Trùng khớp với ai thế?”

“Là…”

Người phụ nữ tóc xoăn mở miệng, chỉ phát ra một chữ, tim của Lê Tiệm Xuyên chợt đập thịch một tiếng, không còn kịp nữa, người phụ nữ trước mặt bị một viên đạn giảm thanh bắn thủng cổ họng từ phía sau.

“Mẹ nó!”

Lê Tiệm Xuyên đỡ lấy người phụ nữ tóc xoăn, nhanh chóng trốn ra đằng sau bàn, nhìn liếc ra ngoài.

Viên đạn được bắn vào từ cửa sổ đang mở, ở khoảng cách rất gần, vì vậy dù cho Lê Tiệm Xuyên bắt được tiếng súng giảm thanh đi nữa, hắn cũng không thể đυ.ng ngã người phụ nữ tóc xoăn kịp thời với đôi chân có vấn đề này.

Cửa sổ mở một nửa đối diện với phòng giám sát của đồn cảnh sát.

Người phụ nữ tóc xoăn đã không còn hô hấp, Lê Tiệm Xuyên thở hắt ra, nói lời xin lỗi, sau đó nhét bản báo cáo xét nghiệm vào l*иg ngực, nhanh chóng rời khỏi phòng xét nghiệm.

Hắn đeo khẩu trang vào, giống như thong thả ra khỏi đồn cảnh sát.

Dọc đường đi, hắn gặp hai cảnh sát chào hỏi hắn, hắn nhẹ gật đầu, cẩn thận quan sát tất cả những ánh mắt rơi vào người hắn.

Trong đồn cảnh sát có nội gián, mỗi người hắn gặp phải đều có thể là người sẽ cho hắn một phát súng sau lưng. Nhưng thân phận của người này rõ ràng có cố kỵ nên sẽ không ra tay trắng trợn với hắn ở nơi có nhiều người.

Chỉ là, người này không ra tay không có nghĩa là gã sẽ không ra lệnh cho hung thủ ra tay.

Lê Tiệm Xuyên không có nhiều thời gian.

Hắn hòa vào dòng người trên đường, cố gắng không gây chú ý nhất có thể, nhanh chóng lủi vào vào con hẻm tối nơi Ninh Chuẩn đang đợi: “Đoán đúng rồi, đồng bọn là cảnh sát, tôi đã bị lộ tẩy, nhân viên phòng thí nghiệm bị bắn chết rồi. Hiện trường sẽ sớm được phát hiện, tôi đoán cái thao nước bẩn này sẽ được hắt lên người tôi, tôi có thể sẽ bị truy nã.”

Ninh Chuẩn thấp giọng hỏi trong khi phóng chiếc xe ba bánh: “Còn phiếu xét nghiệm thì sao?”

“Trên người.”

Lê Tiệm Xuyên ngồi trên xe ba bánh, nhanh chóng thay áo khoác và khẩu trang, đội mũ vào, kéo kín rèm của chiếc xe ba bánh, tiến tới gần chỗ ngồi của tài xế, thấp giọng nói: “Tôi đã đọc phiếu xét nghiệm, đó là móng tay, nhưng phiếu xét nghiệm không có ghi DNA trên móng tay thuộc về người nào. Người trong phòng thí nghiệm đã bị gϊếŧ khi đang nói, nhưng cô ấy nói rằng DNA thuộc về một người trong vụ án gϊếŧ người đường hoa Tulip, khẩu hình cuối cùng của cô ấy giống như cách phát âm chữ ‘A’, cộng với trước đó tôi từng đề cập đến khóe mắt màu đỏ, động tác dụi mắt, hình như là một cái đầu hói đội mũ trùm đầu… “

“Tôi đã có người hoài nghi.”

Với ánh mắt hơi lạnh lùng, Lê Tiệm Xuyên nói như đinh chém sắt: “Tới nhà của Andreas.”

Đúng vậy, người mà hắn nghi ngờ chính là người sống sót duy nhất trong số bốn nạn nhân, Andreas, người bị phát điên.

Chiếc xe ba bánh lao thẳng về phía trước.

Mặc dù Ninh Chuẩn không có bằng lái xe nhưng kỹ thuật phóng xe của cậu rất cừ. Sau khi lao ra khỏi con hẻm tối, cậu đi đường tắt đến thẳng chỗ ở của Andreas.

Tuy nhiên, khi bọn họ cách nhà Andreas khoảng ba con đường, Lê Tiệm Xuyên phát hiện có một chiếc xe tải hạng nặng đang bám theo họ.

Vào lúc Lê Tiệm Xuyên nhấc một góc màn nhìn ra phía sau, chiếc xe tải kia đột nhiên tăng tốc vọt tới.