Chương 55
“Vυ't. . . . . .”Một cái mũi tên lông vũ mang theo tiếng gió thẳng tắp mà bắn về phía một con sói đứng cách đó không xa đang nhìn chung quanh. Cơ hồ là ở cùng thời khắc đó, đến từ phương hướng khác một mũi tên cũng bắn tới, hai mũi tên ngay ngắn cắm vào cổ con sói, sói kêu gào một tiếng rồi ngã xuống.
Một bé trai đem cung treo phía sau lưng chính mình rồi nhanh chóng hướng phía con sói trúng tên chạy tới.
“Chờ một chút!”
Thời điểm lúc hắn sắp đến chỗ phụ cận con sói, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói của một người phụ nữ.
Bé trai dừng bước, xoay người lại cười hì hì nhìn người phụ nữ đang tách cành lá dày đặc ra hướng mình bước tới.
Trên người cô mặc kiểu váy ngắn liền lệch nghiêng vai đơn giản, tóc dài tết thành một cái đuôi sam tùy ý buông ở phía sau, hai chân trần trụi, làn da toàn thân lộ ra bên ngoài có màu mật ong làm nổi bật lên ánh mắt đen nhánh hữu thần, làm cho cả người cô thoạt nhìn có tư thế oai hùng bừng bừng. Trên tay cô cầm một cái cung nỏ xanh đậm, bên hông đeo túi da đựng tên, sải bước hướng đứa bé trai kia đi tới.
“Thiểm Điện, mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi hả? Con còn nhỏ, không nên một mình chạy đến đây. Vạn nhất nếu đυ.ng phải mãnh thú làm sao bây giờ?”
Cô đến trước mặt bé trai, giận tái mặt trách cứ.
“Mẹ, mẹ nói sai rồi. Mấy ngày hôm trước cha mới vừa nói con đã đủ tám tuổi, đã là người lớn, cha còn tặng con cây cung đây! Sói ăn thỏ con nuôi, con muốn giống như cha bắn chết nó!”
Bé trai được gọi là Thiểm Điện lộ ra vẻ không phục lắm, chống nạnh đầu hếch lên trả lời với mẹ.
Người phụ nữ đang bị chính đứa con của mình trả lời chính là Mộc Thanh.
Mộc Thanh nhìn gương mặt Thiểm Điện bị mặt trời chói chan phơi ngăm đen tràn đầy bộ dạng không phục, liền nghiêm mặt hù dọa hắn: “Con nghe lời cha con như vậy, thì mấy ngày nữa cả nhà chúng ta đi thảo nguyên Lãng Đạt, mẹ sẽ kêu cha, mang theo đệ đệ Phích Lịch, sẽ cho con ở lại giữ nhà. Xem cha con còn mang con đi theo hay không!”
Ánh mắt Thiểm Điện xoay tròn, bỗng chốc nhào vào trên người Mộc Thanh cọ qua cọ lại, cười hì hì nói: “Mẹ thông minh như vậy, tại sao lại nói sai rồi? Mẹ suy nghĩ một chút xem con nghe cha, cha nghe lời mẹ, vậy cuối cùng con không phải là vẫn nghe lời của mẹ sao? Mẹ nhất định phải mang con đi!”
Khuôn mặt căng cứng của Mộc Thanh không nhịn được mà bật cười.
Thiểm Điện hoan hô một tiếng, xoay người lôi kéo Mộc Thanh đi qua hướng con sói trúng tên ngã xuống đất kia.
Lúc này hình thể sói so sánh với chó nuôi bình thường trong nhà lớn hơn nhiều, thân thể cường tráng bền chắc, tứ chi ngắn mảnh, thoạt nhìn càng giống linh cẩu, nhưng miệng há rất lớn, đoán chừng ngay cả xương cũng có thể cắn nát. Gần đây quanh quẩn bên cạnh thung lũng của bọn họ thường xuất hiện một đám sói như vậy, mấy ngày hôm trước thậm chí có một con không biết từ nơi nào lẩn vào trong thung lũng , cắn chết mấy con gà rừng và thỏ Thiểm Điện nuôi. Thiểm Điện tính tình trẻ con liền mang thù, đoạn thời gian trước luôn một mình len lén chạy ra ngoài muốn đi bắn chết sói. Bị Mộc Thanh phát hiện liền dạy dỗ cho một trận rồi nhốt hai ngày, hôm nay mới thả ra, cô quay người lại, chỉ thấy đứa con trai nhỏ năm tuổi Phích Lịch nện bước hai cái chân ngắn mập mạp tới đây, nãi thanh nãi khí (âm thanh như trẻ con đang bú) mà tố cáo, nói anh trai đã chuồn êm đi ra ngoài không mang theo hắn chơi. Mộc Thanh không yên lòng, lúc này mới ra ngoài tìm. Thời điểm tìm được vừa lúc nhìn thấy hắn giương cung muốn bắn một con sói mới gặp, sợ sói không bị bắn chết mà cắn trả lại, nên cô cũng bất chấp cái khác, tự mình cũng vội vàng rút ra mũi tên cài vào cung bắn ra một mũi.
Nơi cổ họng Sói cắm vào một mũi tên trúc sắc bén màu xanh thật sâu. Một mũi tên khác chỉ cắm trên bụng.
Thiểm Điện dùng sức rút ra hai mũi tên, giơ lên trước mặt Mộc Thanh hoan hô nói: “Mẹ, mẹ lại thua rồi. Mẹ nhìn con bắn vào cổ họng của nó này, còn mẹ thì lại chỉ bắn trúng bụng của nó. Cha nói, một thợ săn giỏi, thời điểm bắn chết con mồi nhất định phải một mũi tên bắn trúng cổ họng của nó, như vậy mới không cho nó cắn ngược lại. Mẹ bắn bụng nó, hơn nữa cắm vào cũng không sâu, làm sao có thể bắn chết sói? Có điều mẹ là phụ nữ, cha nói, đàn ông trong rừng rậm phải bảo vệ phụ nữ . Mẹ có con và cha bảo vệ, tên bắn ra qua qua loa loa cũng không có sao.”
Mộc Thanh nghe trong miệng hắn đột nhiên nói ra câu ngày hôm trước mình đã dạy “Cũng qua qua loa loa”, một chuỗi ngôn ngữ của Ly Mang và ngôn ngữ của cô hỗn loạn, lộ ra vẻ có chút chẳng ra gì cả, mà tuổi còn nhỏ khi nói lời ở phần sau không ngờ trịnh trọng giống như một tiểu đại nhân, lại luôn mồm cha cha , cô cố nén cười, gật đầu ừ theo hắn, rồi ngắt vài miếng lá cây lau đầu tên bị dính máu sói, đem tên tiện tay cắm trở về túi da bên hông.
Mộc Thanh khom lưng muốn nhấc con sói kia lên, Thiểm Điện đã giành trước một bước xách ném lên vai của mình, hướng Mộc Thanh cười đắc ý.
Mộc Thanh nhìn con trai cao cơ hồ đã cùng mình sóng vai, trước mắt hiện lên bộ dáng hắn khi còn bé mới lớn được mấy tháng, trong lòng không khỏi hơi có chút cảm xúc.
Ngày tháng thoi đưa, lúc mình vừa tới nơi này phảng phất như là ngày hôm qua, thoáng một cái không ngờ đã trải qua tám năm.
Cô lấy ra dây đeo có cái còi trước ngực ra thổi lên, rất nhanh, một đại gia hỏa toàn thân đen bóng cực kỳ nhanh từ trong bụi cây nhảy ra ngoài, nhào tới trước mặt cô.
“Tiểu Hắc!”
Thiểm Điện đem sói trên vai ném xuống mặt đất, hai tay ôm lấy đầu Tiểu Hắc sờ bộ lông nó, thân mật mà đem mặt của mình cùng nó cọ tới cọ lui, Tiểu Hắc có chút ghét bỏ mà nghiêng đầu, nhưng vì không tránh thoát, lúc này mới phảng phất như rất bất đắc dĩ tùy ý hắn cọ. Chờ Thiểm Điện cọ đủ rồi, liền tung người nhảy lên lưng nó, lúc này nó mới dùng sức lắc lắc đầu, lông ở trên đầu mới vừa rồi bị Thiểm Điện làm cho rối loạn lập tức liền suông xuống.
Tiểu Hắc hiện tại trên đầu có hai cái sừng nhỏ như sừng trâu, lông trên thân và cục bứu sừng ở phía sau gáy bóng loáng tỏa sáng, một đôi mắt màu vàng vào ban đêm thoạt nhìn tựa như hai cái đèn l*иg. Trong nhà Mộc Thanh hiện có ba tấm da hổ, trừ tấm sớm nhất kia, còn dư lại hai tấm cũng là huy chương chiến tích quang huy của Tiểu Hắc. Có lần lúc nó và Ly Mang cùng nhau đi ra ngoài săn thú, ngoài ý muốn đã gặp gỡ đến hai con Cọp Răng Kiếm. Bị quấy nhiễu con cọp nổi điên lên, bổ nhào lên tới tấn công. Thừa dịp Tiểu Hắc đấu với hai con hổ, Ly Mang giương cung lên, dò xét bắn vào mắt con cọp, cuối cùng hợp lực với nhau đem hai con cọp gϊếŧ chết. Trận chiến ấy Tiểu Hắc mặc dù bị thương, nhưng khí thế vương giả vô địch từ đó tự nhiên mà thành, trong rừng rậm đừng nói động vật tầm thường, coi như là mãnh thú nghe thấy được nó phát ra tiếng kêu tất cả đều tránh không kịp.
Mộc Thanh cầm con sói mới vừa rồi bị Thiểm Điện ném trên mặt đất lên, tự mình cũng giơ chân ngồi ở phía sau Thiểm Điện. Đợi cô ngồi ổn rồi, Tiểu Hắc lập tức hướng thung lũng tung mình chạy đi.
Chiến hào năm đó Ly Mang đào ở lối đi của miệng hang đã sớm biến mất, thay vào đó là tường đá lấp kín dựng lên cao dựa vào hai bên vách núi, ở giữa có treo phiến cửa gỗ thô, phía trên có hai sừng dùng dây đay bện thành dây thừng cùng dây leo lâu năm trên vách núi xoắn lại mà thành dây thừng thô treo lên hoặc để xuống.
Tiểu Hắc thật nhanh nhảy vào cánh cửa này, vọt tới trước phòng, lúc này mới dừng chân lại. Mộc Thanh từ trên người nó đi xuống, theo thói quen ôm cổ nó hôn xuống tỏ vẻ cảm tạ. Cùng mới vừa rồi hoàn toàn bất đồng, Tiểu Hắc đối với loại thân mật của cô rất là hoan nghênh, trong cổ họng phát ra trận âm thanh ôn nhu ư ư. Phích Lịch đang ngồi ở trên thang lầu trông ngóng, nhìn thấy bọn họ trở về, rất cao hứng mà vỗ tay chạy tới, trong miệng không ngừng la hét “Tắm tắm” .
Phích Lịch nói tắm, cũng không phải là gọi Mộc Thanh tắm rửa cho nó, mà là nó và anh trai Thiểm Điện cùng nhau đi tắm với Tiểu Hắc.
Mộc Thanh thì vẫn có thói quen định kỳ tắm cho Tiểu Hắc, bằng không để lâu, sẽ bốc mùi. Tiểu Hắc trước đó không có thói quen này, lúc cô nhấn nó xuống nước một cái, sẽ bỏ trốn mất dạng, nhưng nhiều năm như vậy rồi, chính nó dần dần cũng yêu thích sạch sẽ, cách mấy ngày là sẽ phải xuống nước một lần. Từ trước cũng là Mộc Thanh tự tắm và chải lông cho nó, hiện tại Thiểm Điện và Phích Lịch lớn dần, vào chạng vạng tối mùa hè thế này, hai đứa bọn hắn thường xuyên cùng Tiểu Hắc nghịch nước trong dòng suối nhỏ.
Mộc Thanh nhìn Tiểu Hắc mang theo hai đứa bé của mình hướng dòng suối nhỏ trước mặt cách đó không xa để bơi nghịch nước, nhớ tới Ly Mang còn đang ngâm sợi đay, cô vội vã đi qua muốn phụ làm việc. Chuyển qua ngọn núi nhỏ trong liếc thấy mặt đất trên bờ đê bên cạnh vũng hố chất đầy bó đay được buộc lại. Cái này là do bọn họ trồng khi bắt đầu vào mùa thu sẽ cắt xuống, chuẩn bị ngâm ủ ở trong nước .
So với ban đầu phát hiện cái chủng loại đay kia… tương đối thô cứng, bọn họ bây giờ lại có thêm một giống. Đó là một loại sợi đay sau này mới phát hiện tách bỏ màu nâu non, ngâm ủ ra sợi đay mềm mại tinh tế, dệt ra vải bố vừa thoáng mát vừa hút mồ hôi, hơn nữa lại vô cùng mềm mại. Hiện Tại váy ngắn và qυầи ɭóŧ Mộc Thanh mặc trên người chính là dùng vải bố này làm. Cho nên hiện tại hàng năm bọn họ đều trồng hai loại đay này, một loại dùng để bện dây thừng dệt thảm vân vân, một loại dùng để làm quần áo, vải bố dư ra thì dự trữ . Dĩ nhiên quần áo phần lớn cũng là Mộc Thanh tự mặc. Ly Mang, Thiểm Điện và Phích Lịch ba cha con nhiều nhất là mặc quần cụt chạy loạn đầy đất. Muốn cho bọn hắn vào mùa này mặc quần áo, quả thực so với lên trời còn khó hơn.
Mộc Thanh nhích tới gần chồng đay , thấy Ly Mang đang đứng ở trong ao sâu tới eo giơ cao búa đá ra sức đóng cọc. Nửa người trên lộ ra khỏi mặt nước với làn da màu đồng cổ và cơ bắp rắn chắc, phía trên dính dầy đặc một tầng giọt nước, dưới ánh mặt trời chiếu xuống lòe lòe tỏa sáng, không biết là mồ hôi hay là bọt nước bị văng lên người.
Đã nhiều năm như vậy rồi, hắn vẫn còn trẻ tuổi anh tuấn, tràn đầy sức mạnh cùng nhiệt tình như vậy, cùng với lúc ban đầu bọn họ gặp nhau không kém bao nhiêu.
Ly Mang ngẩng đầu, nhìn thấy Mộc Thanh đứng ở bênh cạnh bờ đê của vũng ao đang nhìn mình, thì hướng cô cười, dùng sức đánh xuống một cái cọc gỗ cuối cùng, bọt nước bắn tung tóe, sau đó lội nước đi lên bờ, vừa đem một bó đay ở trên mặt đất đã buộc tốt xuống dưới nước, cột vào cái chốt mới vừa rồi đóng tốt trên mặt cọc gỗ trong vũng ao, vừa hỏi cô đã đi nơi nào.
“Thiểm Điện vụn trộm lén chạy ra ngoài, em sợ con gặp nguy hiểm nên đi ra ngoài tìm nó, vừa lúc nhìn thấy nó bắn sói, em cũng bắn một mũi tên, trúng bụng sói đó!”
Mộc Thanh cao hứng kể, nên không có chú ý tới giọng điệu của mình ở câu cuối cùng còn có chút đắc ý và khoe khoang nho nhỏ. Thật ra đại khái cô hi vọng Ly Mang có thể khen tài bắn cung của cô. Mặc dù cô so với Ly Mang lớn hơn năm tuổi, nhưng mấy năm gần đây nhất, hai người liền phảng phất như đổi chỗ, Ly Mang càng ngày càng trầm ổn, mà cô ở trước mặt hắn giống như càng sống ngày càng nhỏ.
Nhưng Ly Mang nghe lời của cô nói, không những không có khen cô, ngược lại còn khẽ nhíu mày, từ trong nước đứng thẳng lưng nhìn cô nói: “Thiểm Điện đã không có nhỏ rồi, nó sắp cao bằng em đó. Nó muốn đi bắn sói, thì em cứ cho nó đi. Không cần lúc nào cũng lo lắng như vậy mãi. Tài bắn cung của nó rất tốt, so với anh năm đó khi còn bé còn tốt hơn. Lúc anh bằng tuổi nó, cũng đã mình một mình đi ra ngoài bắn sói, mẹ anh chưa bao giờ ngăn cản anh.”
Mộc Thanh có chút chán nản mà nhìn hắn.
Cô thừa nhận hắn nói có chút đạo lý, các bé trai trong rừng rậm của bọn họ có lẽ cũng từng bước trưởng thành để làm một dũng sĩ hợp cách như vậy. Nhưng để cho Thiểm Điện mới tám tuổi một mình đi ra ngoài, cô không yên lòng. Mặc dù cô cũng biết sức lực của hắn không nhỏ, lúc kéo cổ tay có thể dễ dàng đánh bại cô, thậm chí cô kiên trì không tới năm giây. Nhưng mà cô vẫn không yên lòng.
Cô trầm mặc, dùng cái này để tỏ vẻ bất mãn của mình.
Ly Mang khom lưng đem một bó đay cột vào cái chốt ở trên mặt cọc gỗ dưới nước, một hồi lâu không nghe thấy tiếng của cô, ngẩng đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện cô tức giận.
Hắn lắc đầu cười, một lần nữa lội từ dưới nước lên, dùng tay dính bùn của mình ở cái trán cô quẹt một vết gạch ngang, lúc này mới cúi đầu nhìn cô nói: “Thanh, so với Thiểm Điện , thật ra anh lo lắng cho em hơn. Một mình em đi ra ngoài càng nguy hiểm hiểu chưa. Sau này không nên đi ra ngoài một mình. Cho dù là muốn tìm Thiểm Điện thì nói với anh, anh đi tìm là được.”
Tất cả bất mãn cùng ủy khuất của Mộc Thanh lập tức theo cái đυ.ng chạm và giải thích của hắn tan thành mây khói.
“Em kêu Tiểu Hắc cùng nhau đi.”
Cô khẽ nói.
Ly Mang cười ha hả, trong ánh mắt nhìn cô tràn đầy cưng chiều: “Tiểu Hắc cũng không được. Trước khi tài bắn cung của em không luyện đến lúc anh hài lòng, thì em không thể đi ra ngoài một mình. Nhớ kỹ nhé?”