Viễn Cổ Y Điện

Chương 52

Chương 52
Editor: Tiểu Ly

Giống như ngửi thấy được mùi gì khác thường, một con thương âm đột nhiên rời khỏi đội ngũ, chạy tới hướng của bọn Mộc Thanh.

Xuyên qua khe hở giữa rừng cây, Mộc Thanh trông thấy nước bọt không ngừng chảy ra giữa răng nhỏ của nó. Sợ kinh động đến nó, bọn họ cũng không rời khỏi đó ngay lập tức, vẫn nín thở dừng lại ngay tại chỗ.

Thương âm đi đến dưới cái cây mà bọn họ vừa dừng chân nghỉ ngơi, cúi đầu ngửi trên mặt đất một lúc, đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt hung ác giống như xuyên qua cả rừng cây chiếu đến người bọn họ. Đã có một vài con thương âm khác theo tới phía sau nó, người của Khu Thú tộc cũng đã phát hiện ra nơi này có việc bất thường, có người đã đi tới.

Ly Mang tay cầm duệ mâu thật chặt, ngay sau khi hắn đẩy Mộc Thanh lên một cây lớn, dặn dò cô không được đi ra ngoài, Tiểu Hắc một bên đã sớm không kìm nén được mà gào thét một tiếng, phóng nhanh như một tia chớp, nhảy tót ra ngoài, rừng cây phía trước bị cán đổ một mảng lớn kêu răng rắc.

Tiểu Hắc có thể nhảy được rất cao, lúc phóng xuống đυ.ng ngã con thương âm có vóc người chỉ cỡ khoảng một phần hai của nó, móng vuốt sắc bén tiện thể đâm vào trong lưng tạo thành mấy rãnh máu thật sâu. Thương âm bị đau kêu gào lên một tiếng, lộn mấy vòng trên mặt đất muốn đứng lên, Tiểu Hắc lại không cho nó cơ hội, một lần nữa nhảy lên thật mạnh mẽ, trước khi nó đứng vững đã một nhát cắn đứt cổ họng của nó, máu tươi tanh tưởi bỗng chốc phun tung tóe ra.

Tiểu Hắc chiến đấu chấm dứt rất nhanh gọn, nhưng Đồ Lỗ nghe thấy tiếng động, lúc chạy đến nơi thấy Ly Mang và Mộc Thanh, vẻ mặt biểu lộ tràn đầy kinh ngạc. Mặt hắn trầm xuống, nhỏ giọng nói mấy câu với một người đàn ông giống như thủ lĩnh của Khu Thú tộc. Người đàn ông kia nhìn chằm chằm vào Ly Mang một lúc, rồi nói với người bên cạnh một tiếng: “Bắt lấy hắn!”, lập tức liền có mấy người xua thương âm tụ tập lại đi qua, mà bên cạnh thi thể con vừa bị Tiểu Hắc gϊếŧ chết, một vài con thương âm khác đã nhào tới xé xác ăn thịt đồng loại của mình.

Mấy con thương âm tiến lên phía trước đánh tới. Trong nháy mắt, Ly Mang đã chắn trước người Mộc Thanh, duệ mâu trong tay đã đâm trúng một con thương âm tiến đến gần hắn, nó nổi giận gầm lên một tiếng rồi lùi ra xa. Nhưng rất nhanh, những con còn lại đã nhào tới, mấy con đang xé cái thi thể kia ra để ăn thịt cũng bị xua đuổi tiếp tục xông tới, khóe miệng vẫn còn dính máu tươi lại, trong mắt lóe lên vầng sáng của sự hung ác tham lam.

Tiểu Hắc đột nhiên vọt trở lại trước người Ly Mang, hai cái chân trước không nhúc nhích, con mắt hiện ra ánh sáng màu vàng nhìn chằm chằm thương âm, rống lên một tiếng thật dài, thật hùng hồn mà đanh thép. Tiếng rống này làm kinh động cả một đàn chim lớn trong cánh rừng gần đó, một loạt tiếng vỗ cánh cùng tiếng kêu lo lắng vang lên rất to.

Mộc Thanh đã từng nghe qua tiếng kêu như vậy. Đó là năm ngoái, lúc nó tấn công đám khỉ trong khe núi cũng phát ra một tiếng kêu như thế. Bây giờ cũng đã cách gần một năm, uy nghiêm bao trùm bên trong tiếng rống này càng lớn, đó là loại uy nghiêm không cho phép xâm phạm, trên tất cả các loại uy nghiêm.

Mộc Thanh sợ Thiểm Điện nằm bên trong túi da sẽ sợ hãi mà khóc, vội vàng muốn cho hắn bú sữa, cúi đầu đã thấy hai mắt hắn đang mở to tròn, vẻ mặt lại có vài phần chăm chú.

Mấy cái thương âm ở gần đã sợ đến bất động nằm sấp trên mặt đất, sắc mặt của đám người đang xua đuổi cũng có phần hơi trắng bệch, đã lùi về sau mấy bước, đề phòng nó hướng về mình mà đánh tới.

Thế bao vây tấn công tạm thời bị ngăn chặn.

“Ngồi lên Tiểu Hắc đi mau! Về đến nhà chờ anh!”

Ly Mang quay đầu lại hướng Mộc Thanh, kêu to một tiếng, tay vỗ vào trán Tiểu Hắc, quát to một tiếng: “Đi!”

Tiểu Hắc mắt nhìn thương âm trước người, lại quay đầu lại nhìn Mộc Thanh, tựa hồ có chút không chắc chắn về ý định của nam chủ nhân.

Mộc Thanh giống như run rẩy, tay kéo cái còi ở bên trong ngực ra, thổi một tiếng. Tiểu Hắc lập tức chạy qua chỗ cô. Giống như cô từng cưỡi qua nó lúc trước ở trong khe núi, bò lên trên lưng của Tiểu Hắc, hai tay dùng sức bắt lấy phần trên phía sau cái sừng gai của nó, đem Thiểm Điện nằm trong cái túi da ở trước người vòng ra phía sau sống lưng, vững vàng địu trên vai cô, rồi bị Tiểu Hắc mang đi chạy nhanh về phía trước.

Lúc cô quay đầu lại, cảnh cuối cùng cô được nhìn thấy là một mình Ly Mang bị thương âm vây quanh thành một vòng, bên ngoài còn có người của Khu Thú tộc tay cầm cung tên.

Hắn sẽ không có chuyện gì đâu. Cái thủ lĩnh của Khu Thú tộc kia chỉ là gọi người bắt lấy hắn mà thôi.

Mộc Thanh không ngừng tự nói với bản thân mình như vậy, thế nhưng nước mắt cô vẫn không nhịn được mà lã chã rơi xuống.

Giống như cảm nhận được nữ chủ nhân trên lưng đang đau khổ, Tiểu Hắc giảm tốc độ chậm lại, cuối cùng dừng lại.

Mộc Thanh khóc một lúc rồi cũng lau nước mắt, bởi vì Thiểm Điện trước người cô đang lộ ra có chút lo lắng sốt ruột.

Cô bế Thiểm Điện ra cho bé uống sữa, chờ bé ngủ thϊếp đi lần nữa mới bỏ bé vào túi da buộc trở lại trên người mình, một lần nữa bò lên lưng Tiểu Hắc.

Cô phải vừa đi về sông lớn lúc nãy vừa phải nhìn xuống.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve dưới mặt Tiểu Hắc, vỗ vỗ đầu nó, làm cho nó quay đầu trở về hướng vừa rồi. Sợ Tiểu Hắc chạy quá nhanh sẽ làm Thiểm Điện vừa ăn no bị ói, cho nên cô cho Tiểu Hắc chạy chầm chậm lại. Đợi đến lúc trở về, đã là hoàng hôn rồi. Ánh chiều tà như máu, đọng ở phía thượng du sông lớn hướng núi cao phía chân trời, nhuộm đỏ thẫm cả nửa mặt sông.

Giống như suy nghĩ của cô, nơi đó đã không có ai nữa rồi.

Trên mặt đất, trong bụi cỏ, khắp nơi tràn ngập một đống dấu chân cùng vết móng chân giẫm đạp hỗn độn, còn có thi thể của hai người Khu Thú tộc và năm sáu con thương âm nằm ngổn ngang, giống như đã bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt yết hầu. Cây dao đó lúc ấy Ly Mang đặt trong túi da mang trên người.

Khắp nơi đều là màu máu đỏ tươi, trong không khí tràn đầy mùi tanh làm cho người ta buồn nôn.

Không nhìn thấy thi thể của Ly Mang, Mộc Thanh mới nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng rất nhanh, cô đã bị thu hút bởi một vết máu thật dài trên mặt đất. Vết máu loang lổ kéo dài một đường, kéo một đường thẳng dài hơn chục bước đến bờ sông. Trong bụi cỏ bên bờ sông, một cây duệ mâu cắm nghiêng trên mặt đất.

Đó là cây mâu Ly Mang đã từng dùng, ngay cả bên trên chuôi mâu cũng dính đầy vệt máu loang lổ.

Cô hiểu rất rõ Ly Mang, hắn tuyệt đối sẽ không thể nào khoanh tay chịu trói mà đi theo bọn họ được.

Như vậy rốt cuộc lúc ấy đã xảy ra chuyện gì? Ly Mang, bây giờ hắn ra sao rồi?

Mộc Thanh giống như ngây ra mà nhìn dòng sông đang không ngừng chảy về hướng đông trước mặt mình, cho đến khi cô cảm nhận được một luồng hơi nóng trên mu bàn tay mình truyền tới.

Đó là Tiểu Hắc khẽ liếʍ nhẹ tay cô, trong cổ họng phát ra tiếng kêu ô ô trầm thấp.

Mộc Thanh bò lại lên lưng Tiểu Hắc, thẳng dọc theo bên cạnh bờ sông lớn hướng phía dưới mà đi, đôi mắt không ngừng rà soát mặt sông cùng hai bên bãi sông.

Cô vẫn chưa từ bỏ ý định.

Cô không tin Ly Mang cứ như vậy mà biến mất, trừ phi cô tìm được thi thể của hắn.

Đến lúc trời tối, lúc cô trong tình trạng kiệt sức trở về điểm xuất phát, tại rừng cây lúc đầu cô và Ly Mang ẩn náu, cô tìm được bọc hành lý tùy thân của bọn hắn. Đồ Lỗ và người của Khu Thú tộc chắc hẳn đã nóng lòng chạy đi, cho nên cũng không khám xét hay kiểm tra đến những vật này.

Cô nhóm một đống lửa, tùy ý dựng lều vải hình tam giác lên, đợi Thiểm Điện nằm ở bên trong túi ngủ thϊếp đi mới một mình ngồi ở cửa lều vải, ngây ngốc nhìn cái cán mâu bị cô rút trở về đang đặt ngang ở trên mặt đất trước mặt.

Câu nói sau cùng Ly Mang nói với cô là bảo cô trở về nhà chờ hắn. Nhưng hắn sẽ trở về sao?

Bầu trời đêm mùa thu một mảnh sâu thẳm, trăng tròn phủ ánh sáng vàng óng ánh treo một góc trên nền trời đêm.

Mộc Thanh cuối cùng cũng đưa ra quyết định.

Cô nhất định phải đi đến khu quần cư báo tin tức cho mọi người, đuổi đến báo tin trước khi Đồ Lỗ và người của Khu Thú tộc đến. Tốc độ của Tiểu Hắc, bọn họ đi bộ tuyệt đối không cách nào sánh bằng được.

Sở dĩ cô làm như vậy, tất nhiên là vì một nhà của Na Đóa, nhưng càng quan trọng hơn còn là vì Ly Mang.

Hắn cho rằng đó là trách nhiệm của hắn. Thế nhưng bây giờ hắn đã không còn khả năng để tiếp tục gánh vác trách nhiệm này, vậy hãy để cho cô thay hắn đi hoàn thành. Đây là một việc duy nhất mà bây giờ, cô – với tư cách là người đàn bà của hắn có thể giúp đỡ được hắn.

Những mãnh thú cỡ lớn trong rừng đều có thói quen ban ngày ẩn náu chờ đến ban đêm mới đi ra, sợ trên đường gặp phải, cho nên cô phải dựa vào Tiểu Hắc ngay tại chỗ, lại giữ cho đống lửa bùng cháy cho đến rạng đông.

Sau khi trời hửng sáng, cô đứng dậy sắp xếp lương khô và một ít đồ dùng cần thiết thành một cái gói nhỏ, gánh ở phía sau, sau đó dùng cành lá bao trùm lên những đồ vật còn lại có cả cây mâu của Ly Mang.

Trước khi đi, cô dùng những hòn đá nhỏ, xếp thành bức vẽ ký hiệu mũi tên hướng về phía khu quần cư trên mặt đất.

Cô nghĩ vạn nhất Ly Mang có thể may mắn thoát khỏi, hắn nhất định sẽ đến nơi này xem xét trước tiên. Cũng giống như cô bây giờ.

Cô thả Thiểm Điện vào bên trong túi da ở trước người, cưỡi lên lưng Tiểu Hắc để xuất phát.

Tiềm lực của con người, có đôi khi đúng là vô hạn. Ngoại trừ việc dừng lại cho Thiểm Điện uống sữa mẹ, cho Tiểu Hắc ăn ít thịt nướng, Mộc Thanh giống như đều không ngừng mà chạy đi dọc theo bờ sông lớn.

Cô vốn có chút lo lắng Thiểm Điện sẽ không chịu đựng nổi xóc nảy như vậy, lúc khởi hành không dám để cho Tiểu Hắc chạy quá nhanh, về sau cô mới phát hiện ra Thiểm Điện không những khỏe mạnh, ngược lại bộ dáng vô cùng hưng phấn, lúc này cô mới yên tâm lại.

Đã đi đường nửa ngày, đến giữa trưa ngày thứ hai, cô thấy được những dấu vết còn mới trên mặt đất: phân và nướ© ŧıểυ động vật còn mới, cùng tàn khói, tro tàn còn lưu lại của đống lửa đã cháy hết, cô biết được người của Khu Thú tộc có lẽ vừa từ nơi này đứng dậy xuất phát, bây giờ có lẽ đang ở phía trước, cách mình không xa, liền xua Tiểu Hắc đi vòng qua trong rừng bên cạnh, vội vàng đuổi trước bọn hắn.

Mộc Thanh và Ly Mang rời khỏi khu quần cư, cho đến nơi gặp phải Khu Thú tộc, ước chừng bằng một nửa chặng đường từ khu quần cư đến thung lũng của bọn họ, nếu không nghỉ ngơi hai đêm, bọn họ có thể đi đến nửa ngày thứ hai mới tới nơi. Nhưng bây giờ dựa vào tốc độ và thể lực của Tiểu Hắc, trong vòng một ngày đến lúc chạng vạng tối, cô đã có thể đến nơi.

Cô lại để cho Tiểu Hắc tự đi đến nơi gần đó săn mồi thư giãn gân cốt.

Cho đến lúc cô lê cái thân thể mệt mỏi giống như rã rời đi qua cánh rừng, đi vào khu quần cư kia, trông thấy khói bếp từng đợt bên trong, khắp nơi là tiếng hoan hô vui mừng của bọn nhỏ.

Cảnh tượng này cô đã vô cùng quen thuộc.

Mọi người trong tộc của Ly Mang nhìn thấy cô. Kinh ngạc rất nhanh đã qua đi, những người phụ nữ nhao nhao bỏ mọi việc đang làm trong tay xuống, lao qua chỗ cô, tranh nhau dùng tay sờ trán cô, chăm sóc Thiểm Điện trong ngực cô.

Đúng lúc Thiểm Điện tỉnh dậy. Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều người như vậy nhưng hắn không luống cuống chút nào, bàn tay mập mạp nhỏ bé nắm lấy cái viền của túi da, trong miệng không ngừng bi bô.

Mộc Thanh đột nhiên cảm thấy có chút nghẹn ngào. Nếu như Ly Mang ở đây, thấy Thiểm Điện như vậy, hắn nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.

Do Do và Na Đóa đang ở cách đó không xa, phát hiện rối loạn tại đây, thấp thoáng nhìn thấy Mộc Thanh đang bị vây quanh, vừa kinh ngạc lại vừa hưng phấn mà chạy tới.

Mộc Thanh rất nhanh đem chuyện Đồ Lỗ và người của Khu Thú tộc đang đi về đây nói ra.

“Bọn hắn sẽ đến đây rất nhanh, bảo đạt ô của các người chuẩn bị sẵn sàng đi.”

Toàn bộ lập tức lặng ngắt như tờ, trong mắt mọi người đều đã hiện lên sự sợ hãi. Rất nhanh đã có người vội chạy đi phòng lớn ở chính giữa khu quần cư báo tin tức.

Dĩ Gia cùng một vài người đàn ông khác vội vàng chạy tới.

Đây là lần đầu tiên kể từ sau một năm rời khỏi nơi đây Mộc Thanh nhìn thấy Dĩ Gia. Liếc nhìn về hắn, Mộc Thanh có chút cảm giác lạ lẫm, rất nhanh cô đã phát hiện ra đó là bởi vì nụ cười giống như lúc trước trên gương mặt hắn đã không còn, thay vào đó là vẻ nghiêm trọng ẩn trên khuôn mặt.

Thoạt nhìn hắn đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Mộc Thanh kể lại mọi chuyện vừa rồi với hắn một lần nữa, nói hết số người cùng số lượng thương âm của đối phương.

Hắn xem ra cũng không nghi ngờ, do dự, chỉ hỏi: “Ly Mang đâu?”

Trong lòng Mộc Thanh đau xót, nhưng rất nhanh đã mỉm cười nói: “Hắn có chuyện khác, nhưng rất nhanh sẽ đi tới đây. Hắn nói với ta, muốn tới cùng kề vai chiến đấu với các người.”

Dĩ Gia cũng không hỏi thêm nữa, chỉ nhìn mặt cô một lát, quay đầu nhỏ giọng bàn bạc cùng mấy người đàn ông ở bên cạnh, lúc này mới nói với một số người phụ nữ đang lộ ra có chút hoảng sợ mà xúm lại với nhau: “Dĩ Phất nói trong rừng phía sau núi có một cái hang có thể chứa được người, các ngươi tạm thời mang theo đồ ăn và bọn trẻ ẩn náu phía sau núi đi. Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, đều không được qua đây, cho đến khi chúng ta đi đón các ngươi!”

Dĩ Phất chính là cha của Do Do.

Mấy người phụ nữ bắt đầu thút thít khóc lóc, cũng có người cắn răng nguyền rủa, sau một lúc ầm ĩ, từng người vội vàng bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Mộc Thanh lúc này mới cảm giác mình có chút đứng không vững, còn có cảm giác Thiểm Điện ở trước người cũng bắt đầu trở nên nặng nề, làm cho cô có chút không thở nổi. Ngay lúc cô cảm thấy chân mình đã đứng không nổi, Dĩ Gia và Na Đóa giống như đồng thời cùng vọt tới trước mặt cô, giơ tay về phía cô.

Mộc Thanh vịn lấy tay Na Đóa, gắng sức hít thở lấy không khí, cái cảm giác choáng váng này mới qua đi.

Dĩ Gia dừng lại, có chút ngượng ngùng mà rút cánh tay trở về.

Na Đóa gỡ Thiểm Điện từ trên người Mộc Thanh xuống, tự mình ôm lấy, Mộc Thanh đi theo cô.

Lúc cô đi qua chỗ của Dĩ Gia, đột nhiên nghe thấy hắn đang gọi tên cô phía sau lưng.

Cô quay đầu lại.

“Người trong tộc tôi có lẽ đều biết ơn cô. Cô lại giúp đỡ chúng ta một lần nữa.”

Dĩ Gia nhìn cô, nghiêm túc chậm rãi nói.

Mộc Thanh khẽ cười: “Tôi nên làm vậy mà. Các người đều là người cùng tộc với Ly Mang.”

Nói xong lời này, cô quay đầu, rất nhanh vượt qua Na Đóa.

Dĩ Gia nhìn bóng lưng của cô, hơi có chút mất mát.

Thật ra vừa rồi hắn còn muốn nói rằng sắc mặt cô rất khó nhìn, lại muốn dặn dò cô nghỉ ngơi nhiều hơn một chút. Nhưng cuối cùng hắn lại không nói ra.

Kỳ thật cho dù hắn có nói, có lẽ cô cũng sẽ không cảm kích. Hay có thể nói là cô vốn không cần sự quan tâm của hắn.

Thoạt nhìn cô yếu đuối như vậy, nhưng hành động của cô, lại luôn làm cho hắn không cách nào tưởng tượng được, cho dù là lúc trước, hay là bây giờ.

Lúc hắn hơi giật mình, đã bị tiếng cãi lộn của người trong tộc làm bừng tỉnh. Lúc này hắn mới lắc đầu, chuyện quan trọng nhất của hắn bây giờ, là cùng những chiến sỹ của hắn nghĩ ra phương pháp đối phó với kẻ thù.

Mộc Thanh đã không còn sức để ngay lập tức quay trở về nhà nữa. Huống hồ cô còn ôm hy vọng, hy vọng có thể ở nơi này chờ Ly Mang xuất hiện.

Chỉ cần hắn còn một hơi thở, hắn nhất định sẽ chạy tới nơi này. Cô hiểu rõ hắn hơn ai hết.

Chỗ mà những người phụ nữ và bọn trẻ tạm thời nương thân chính là cái hang núi mà lúc trước cô đã ở tạm qua hai đêm.

Tất cả mọi người đều đến đây, kể cả Nao Nao. So sánh với lần trước, cô ta tỏ ra rất bình tĩnh, chỉ ngồi ngẩn người ở trước cửa hang núi.

Đêm đến, đợi tiếng người ầm ĩ dần dần lắng xuống, lúc này phần lớn mọi người đều đã đi vào giấc ngủ, Na Đóa ngủ ở bên cạnh người Mộc Thanh đột nhiên cầm tay cô nói.

“Ly Mang rốt cuộc thế nào rồi?”

Cô nhỏ giọng hỏi.

“Anh ấy bảo em chờ ở đây.”

Mộc Thanh chỉ chậm rãi nói như vậy.

“Em đã mệt mỏi lắm rồi, mau đi ngủ đi. Hắn nhất định sẽ đến.”

Áp sát trong bóng tối, một lúc lâu sau, vang lên tiếng Na Đóa thấp giọng thở dài.

Ngày hôm sau ban ngày bình yên trôi qua. Màn đêm lại phủ xuống. Ngay lúc mấy người phụ nữ nóng nảy lo lắng vây quanh những người đàn ông phụ trách bảo vệ, yêu cầu bọn hắn đi qua thám thính tin tức, hướng khu quần cư đột nhiên âm ỉ chiếu rọi một mảnh ánh lửa.

Lửa càng lúc càng lớn, cuối cùng, giống như đã chiếu sáng nửa bầu trời đêm.

Khoảng cách từ nơi này đến khu quần cư cũng không tính là xa, nhưng cũng không phải là gần. Các cô không nghe được tiếng động từ nơi đó, nhưng mọi chuyện thì mọi người đều biết rõ, chiến tranh có lẽ đã xảy ra.

Không có ai nói tiếp, ngay cả những đứa trẻ cũng im lặng, mọi người đều trông ngóng nhìn về hướng kia.

Không biết đã qua bao lâu, khi ánh lửa dần dần vụt tắt, mấy người phụ nữ lại bắt đầu lo lắng, một số người đã bắt đầu khóc lóc thút thít, một số người ồn ào, số khác cúi đầu trên mặt đất cầu xin thần linh.

Mộc Thanh dựa vào thành động, ngồi trên đống rơm chồng chất đã được lót da thú, vừa cúi đầu cho Thiểm Điện bú sữa, vừa nhẹ nhàng vuốt ve lỗ tai của bé.

Bên ngoài đột nhiên vang lên một trận xao động, giống như có người tới báo tin, dường như tất cả mọi người đều vọt hết ra ngoài, Na Đóa vốn luôn ở cùng cô cũng cực kỳ nhanh đẩy đám người ra mà luồn lách đi ra ngoài. Không lâu sau đó, Mộc Thanh chợt nghe thấy bên ngoài vang lên một trận hoan hô, thỉnh thoảng cũng có tiếng khóc rống.

Chắc là đã đánh lùi Khu Thú tộc? Sau đó có những tiếng khóc rống kia, chắc hẳn là phát ra từ những người phụ nữ bị mất đi người thân. Mỗi lần chiến tranh qua đi, sẽ luôn có tiếng khóc như vậy. Cho dù là chiến thắng hay là thất bại. Mộc Thanh yên lặng thầm suy nghĩ.

Thiểm Điện ăn no xong đã ngủ rồi. Mộc Thanh đứng dậy nhẹ nhàng đặt bé ở bên người, giật khối da thú đắp lên cho bé.

Lúc này, ngoài động đột nhiên yên tĩnh trở lại, cửa động vốn đầy ắp người cũng đã giãn ra thành một con đường.

Mộc Thanh ngẩng đầu nhìn lên.

Một người đàn ông cao lớn hướng về phía cô mà đi tới.

Cho dù bước chân của hắn hơi tập tễnh, mặt mũi và khắp người tràn đầy máu đen, nhưng nhờ đống lửa đang bùng cháy ở cửa động chiếu rọi, cô vẫn nhìn thấy rõ ràng.

Đó là Ly Mang.

Hắn lướt qua nhiều người như vậy, vượt qua Nao Nao đang ngây ngốc nhìn hắn, đi thẳng về phía cô.