Chương 50
Edit: Vi ViBeta: Tiểu Tuyền
Ước chừng nửa tháng sau, Ly Mang và Mộc Thanh cùng nhau rời khỏi thung lũng, đưa Do Do trở về, Tiểu Hắc cũng đi ra ngoài theo.
Kế hoạch ban đầu là một mình Ly Mang đưa Do Do, nhưng suy nghĩ đến đi mất khoảng mười ngày, mà cây kê đã chín bị hoãn lại mấy ngày nay phải thu hoạch đã, cho nên hai người chỉ có thể bận bịu thu hoạch. Chờ tất cả đều ổn thỏa rồi, hôm sau Ly Mang muốn đưa Do Do lên đường thì nửa đêm đột nhiên lại nói không yên lòng một mình Mộc Thanh ở lại chăm Thiểm Điện. Sau khi bàn bạc, cuối cùng quyết định cứ đi ra ngoài cả, mang cả Tiểu Hắc theo luôn.
Đi cùng Ly Mang ra ngoài, Mộc Thanh vốn cũng mong muốn. Nếu đã sinh sống trong thời đại rừng nhiệt đới này rồi, cô không có khả năng sẽ vĩnh viễn sống trong căn nhà nhỏ bé ở một góc sơn cốc đó, tránh né hiểm ác đáng sợ trong thế giới rừng rậm. Điều duy nhất có chút không yên lòng chính là Thiểm Điện, sợ bé chịu không nổi khốn khó bên ngoài. Nhưng thấy kể từ sau khi khỏi bệnh, chỉ chưa tới nửa tháng, bé chẳng những có thể tự mình vững vàng ngẩng cổ lên, ôm trên tay cảm thấy cũng đầy đặn lên không ít. Nghĩ đến chỉ cần trên đường chú ý nhiều hơn, cộng thêm có Ly Mang và Tiểu Hắc ở bên cạnh, hẳn là không có vấn đề gì. Cho nên rốt cục cô đã quyết định như vậy. Nhưng vì bảo đảm trên đường không hề sai sót, cô vẫn chuẩn bị một chút.
Từ đầu mùa xuân đến bây giờ, hơn nửa năm qua, trên tay cô đã chứa rất nhiều đủ loại da động vật. Mộc Thanh lựa một ít, cắn ngay ngắn, dùng kim xương và sợi mây khâu các tấm da với nhau.
Ly Mang và Do Do đầu tiên nhìn thấy cô vá cái loại túi to đặc biệt này, thì không biết là cái gì. Chờ khi Mộc Thanh lấy mấy cây gậy tre đều đều từ trong đống tre còn dư lại khi làm nhà, chỉ bảo Ly Mang dùng đằng điều dây mây bó đống gậy tre lại, làm thành một dàn giáo đầu nhọn cao không tới đầu người, sau đó móc trúc to đã khâu xong lên đó, thì hai người họ đều vẫn chưa hiểu ra sao.
Mộc Thanh nói cho bọn họ biết cái này gọi là lều, ban ngày dễ gập lại, còn tiện mang theo bên người, buổi tối thì mở ra, người ngủ bên trong có thể tránh ngủ ngoài trời gió lạnh, để tiện ra vào, cô còn cố ý để lại lỗ hổng hình vuông, có thể treo một cái rèm cửa bằng da thú. Lúc này hai người mới hiểu ra. Ly Mang còn tốt, hắn sớm đã quen việc thỉnh thoảng cô lại cho ra một ít đồ mới mẻ. Nhưng Do Do sờ soạng cái lều rất lâu, nhìn Mộc Thanh với ánh mắt tràn đầy sùng bái.
Suy nghĩ đến bây giờ là trời thu mát mẻ, sợ ban đêm hơi lạnh. Mộc Thanh dứt khoát lại dùng da dầy hơn may thành ba chiếc túi ngủ, nhỏ cho Do Do, hai cái to thì một cho Ly mang, một cái cho mình và Thiểm Điện. Lại cất tất cả lương thực vào trong hang núi, dùng đá đậy kín cửa hang. Cuối cùng đuổi đám chim rừng hoang đang nuôi trong chuồng lên trên lều cỏ, cung cấp đủ cỏ khô, hơn nữa trong chuồng vốn cũng có bãi cỏ, cây cỏ mùa thu ngày càng nhiều, dự đoán có thể duy trì mười ngày nữa. Cừu nuôi trong hang động cũng bỏ đủ cỏ khô. May mà những động vật này vẫn còn dã tính bẩm sinh, ăn no rồi sẽ ngừng ăn, không giống như động vật trong nhà đời sau, chỉ cần có thức ăn thì cứ ăn đến no chết mới thôi
Chờ toàn bộ công tác chuẩn bị đều ổn thỏa rồi, sáng sớm hôm nay, người một nhà ra khỏi cốc, lên đường ngược dòng sông lớn đi lên khu quần cư.
Mùa thu rừng nhiệt đới tuy ngắn ngủi, nhưng bớt nước mưa và cái nóng khắc nghiệt mùa hè, trời trong xanh như là bảo thạch tinh khiết nhất, ánh mặt trời rực rỡ, cộng thêm hành trình không vội, cho nên trên thực tế chỉ cần Mộc Thanh có tâm trạng, hoàn toàn có thể coi lần đi ra ngoài này là đi bộ du lịch đường xa.
Ly Mang gánh rất nặng, vai trái vác cái túi to căng phồng đựng cái lều, thức ăn và muối ăn mang cho các tộc nhân, vai phải khiêng mười cây gậy tre làm chân lều, vũ khí đương nhiên cũng mang theo bên người. Lều tuy nhỏ đến mức chỉ có thể chứa vừa bốn người bọn họ nằm song song, nhưng vì da dày, thể tích lúc gấp vào lại không tính là nhỏ, trọng lượng cũng nặng. Cho nên Mộc Thanh từ chối đề nghị muốn cõng Thiểm Điện trên lưng mình của Ly Mang, cô dùng một cái túi khâu từ da thú quấn Thiểm Điện vào trước người mình, bên trên còn đội lên một cái mũ có thể vén lên, che Thiểm Điện kín đáo. Thế mà thằng nhóc này lại không ngoan ngoãn, ngồi vào túi da xoay trái xoay phải, thỉnh thoảng lấy tay đẩy cái mũ che kín tầm mắt mình, tò mò nhìn trái nhìn phải, khiến Mộc Thanh buồn cười không dứt.
Do Do từ trước đến giờ cũng rất hiểu chuyện, biết lần này bọn họ đặc biệt đưa mình trở về. Mặc dù có chút lưu luyến cuộc sống nơi này, nhưng nghĩ đến rất nhanh sẽ gặp lại người nhà đã xa cách gần mấy tháng, cô bé vẫn hết sức vui vẻ, chủ động muốn giúp cầm đồ. Mộc Thanh không lay chuyển được cô bé, để cô cầm cái giỏ cô vốn mang theo, bên trong chính là đồ ăn cho ngày hôm nay đã phân ra cho tiện.
Dĩ nhiên hưng phấn nhất trong đoàn người phải kể tới là Tiểu Hắc. Bình thường mặc dù nó cũng thường xuyên lén lút đi chơi, nhưng cùng cả một nhóm người đi xa giống như bây giờ vẫn là lần đầu, hưng phấn mà chạy tới chạy lui trước sau Mộc Thanh. Không bao lâu đại khái là bọn họ đi chậm quá không đã nghiền, nó tung chân cực kỳ nhanh biến mất trong rừng, một lúc lại chui ra bên cạnh mình, lắc lắc cây cỏ lá khô không biết từ đâu dính lên mình nó, hoặc là bỏ lại một con vật nhỏ vừa bị nó cắn.
Khứu giác và thính giác của Tiểu Hắc cực kỳ bén nhạy, Mộc Thanh hoàn toàn không lo lắng nó chạy lạc.
Đến tối, bọn họ dừng lại ở một chỗ bên cạnh con sông. Đoàn người để đồ xuống. Ly Mang chọn một chỗ bằng phẳng tránh gió, cắm cố định gậy tre trên đất rồi nhanh chóng dựng cái giá, che phủ lều lên, bốn góc dùng dây thừng buộc cố định, bên trong cũng trải một tầng thảm dùng da thú khâu thành, một cái lều giản dị thế là được dựng lên rồi. Ban đêm bọn họ ngủ ở trong, Tiểu Hắc thì nằm sấp bên ngoài canh giữ.
Thú dữ khổng lồ trong rừng rậm đều có tập tính ban ngày ẩn nấp, đêm ra ngoài, hơn nữa nơi có nước dễ dàng thu hút thú dữ khác đến, cho nên nửa đêm Ly Mang dậy nhiều lần, thấy Tiểu Hắc cũng không có rời đi, chẳng qua là nằm sấp xuống mặt đất sát lều, vừa nghe thấy tiếng động của hắn lập tức cảnh giác ngẩng đầu, đôi mắt lóe ra ánh vàng lợt trong bóng đêm, lúc này hắn mới có chút yên lòng, khích lệ sờ soạng bộ lông dài trên đầu nó.
Chuyến đi xem như là nhàn nhã như vậy gần mười ngày, rốt cuộc đã đến gần chỗ bộ lạc của Ly Mang ở trước kia.
Đối với Mộc Thanh, một chuyến đi này có cảm giác hoàn toàn khác với chuyến ngược hướng hơn một năm trước. Khi đó cô vừa bị tộc nhân của Ly Mang đuổi ra, theo Ly Mang không rời không bỏ mình xuôi dòng sông lớn đi về hướng đông, có một tia cảm giác mờ mịt đối với tương lai không thể xua đi. Nhưng mà lần này thực sự rất thả lỏng, thậm chí có thể gọi là vui sướиɠ. Cô đã có gia đình của mình, có một người đàn ông hết lòng với mình có thể tin tưởng gửi gắm cả đời, còn có một đứa con máu mủ ruột thịt. Cô căn bản không lo lắng cho mình lần này trở về, sẽ khiến tộc nhân của Ly Mang lần nữa bao vây xua đuổi cô. Bởi vì Ly Mang đã nói, hắn sẽ không tiến vào khu quần cư, chỉ ở cánh rừng phía ngoài dùng tiếng hú mà hắn và phụ thân của Do Do đã quy ước riêng lần trước để báo tin. Chờ khi ông ấy đi ra đón Do Do và muối ăn bọn họ mang đến, hắn sẽ dẫn cô lập tức trở về.
Càng đến gần khu quần cư, không vui mừng giống với Do Do, Mộc Thanh phát hiện Ly Mang càng ngày càng trở nên trầm lặng, mím chặt môi, cái khe giữa càm càng thêm sâu
Cô sống chung với hắn lâu như vậy, tự nhiên biết đây là vẻ mặt bất giác lộ ra lúc tâm trạng hắn nghiêm túc.
Dù sao Ly Mang cũng khác với cô. Có lẽ đây chính là nỗi sợ hãi khi về đến quê hương của hắn sao?
Đúng lúc hoàng hôn, bọn cô dừng ở ngoài bìa rừng quen thuộc, Ly Mang hú mấy tiếng nhịp nhàng lanh lảnh, rất nhanh, mơ hồ ở một phía cánh rừng khác từ khu quần cư vọng tới tiếng vang.
Hắn chọn một tảng đá bằng phẳng, bảo cô cởi Thiểm Điện xuống ngồi ở phía trên nghỉ ngơi, còn mình yên lặng nhận lấy Thiểm Điện.
Thiểm Điện mặc dù còn chưa nặng lắm, nhưng đeo đã lâu, bả vai cô vẫn hơi nhức mỏi.
“Anh. . . . . . Nếu như nhớ thì đưa Do Do đi vào cũng được. Em có thể chờ ở đây, có Tiểu Hắc ở đây sẽ không có chuyện gì.”
Mộc Thanh vừa xoa vai của mình, vừa hơi mỉm cười nhìn hắn mà nói.
Ly Mang run run một chút, nhưng ngay sau đó cũng cười, đơn giản nói: “Bọn họ chưa chắc muốn gặp anh.”
Mộc Thanh cười ha ha một tiếng, đón Thiểm Điện từ trong tay hắn trở về dìu bé ngồi trên đùi mình, nhẹ nhàng lắc lắc chân trêu đùa con. Thiểm Điện phát ra tiếng cười a a, hấp dẫn lực chú ý của Ly Mang, hắn cũng ngồi xỗm bên cạnh Mộc Thanh, có chút ngốc cùng nhau đùa Thiểm Điện.
Không lâu sau, Do Do đột nhiên hoan hô chạy về phía trước, Tiểu Hắc ở bên cạnh lập tức xù lông, vận sức chờ phát động. Đây là tư thế công kích quen thuộc nó bày ra khi nhìn thấy người xa lạ.
Mộc Thanh nâng mắt nhìn lên, thấy trong rừng xuất hiện bóng dáng Na đóa và phụ thân của Do Do, hai người đang vội vã chạy về đây. Trong lòng bỗng chốc vui mừng, vội vàng quát Tiểu Hắc, rồi từ trên tảng đá đứng lên, ôm Thiểm Điện cùng Ly Mang nghênh đón.