"Dù sao thì, hôm nay cũng cảm ơn cậu đã giúp đỡ!"
Morren cố hết sức che giấu nỗi khổ trong thâm tâm, miễn cưỡng nở nụ cười rồi chia tay với Neil ở giao lộ. Sau khi rời khỏi bệnh viện, cậu lại trợ giúp cậu ta chất lại đống rơm rạ lên xe đẩy. Mặc dù cậu mệt đến chết, nhưng trên thực tế lại không hoàn thành một việc gì cả.
Morren không hiểu tại sao trên thế giới lại có người như Vlad. Hắn hoàn toàn là ác ma như lời mà ông bảo vệ trường và bác sĩ nói hay sao? Vì thế nên hắn mới có thể có năng lực tự khỏi bệnh đáng sợ và hành vi kháng cự lại lòng tốt của người khác như vậy? Nhưng khi cậu suýt chút nữa bị người ta đánh oan, rõ ràng hắn còn quay lại cứu cậu mà. Ác ma sao có thể quan tâm tính mạng của người khác, hắn cứ tiếp tục chạy trốn là được.
Morren không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ nữa. Cậu dùng khuôn mặt xám xịt đi tới trường học, trong lòng đã biết mình khả năng sẽ không được nếm mùi ngon ngọt gì đâu. Bây giờ đã là buổi trưa, cậu đã đánh mất hết điểm của tuần này vì nghỉ bốn tiết học.
Cậu chưa bao giờ "phản nghịch" như thế, nhưng cậu biết Persi - người bạn cùng ký túc xá với cậu đã từng gian lận trong buổi thi văn, bị trừ mất điểm của một tuần, nhà trường còn phạt cậu ta quét dọn nhà xí nửa tháng.
Còn có cả Juneau ở lớp bên cạnh đã từng cãi lại lời thầy giáo, cho nên bị phạt đi làm công ở nhà thờ khu dân nghèo và hoàn thành truyền bá đạo giáo.
Cậu sẽ phải đối mặt với hình phạt gì nhỉ, có tồi tệ hơn những hình phạt kia không đây?
Morren mặt mày xanh xao bước vào sân trường, vốn định cố gắng lén lút lẻn vào tòa dạy học, sau đó chủ động nhận "tội" với cô chủ nhiệm Joan, không ngờ chuyện xấu không chỉ dừng lại ở đó.
Cậu đột nhiên thấy bốn, năm người đang đứng trên đường vào tòa dạy học, bọn họ đang trò chuyện, lúc nào cũng cầm bút lên viết nọ viết kia xuống quyển sổ trong tay, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc như đang thảo luận một chuyện quan trọng nào đó.
Không khéo chính là, Morren đều biết những người này.
Theo thứ tự, những người đó bao gồm: Cô Shanna dạy văn, cô Joan chủ nhiệm, thầy Duke dạy lễ nghi, thầy Tommy dạy môn thần học và Ferguson - bạn cùng lớp của cậu.
Người thô kệch và ngang ngược như Ferguson ấy thế mà giờ lại như con chim cút, cúi đầu đứng bên cạnh các thầy cô giáo đang bàn luận, nhìn một cái là biết cậu ta lại mắc lỗi gì đó rồi. Đôi mắt lúng túng của cậu lọt vào tầm nhìn của các thầy cô, họ đột nhiên quay sang nhìn Morren đang rón rén đi vào.
Hỏng bét!
Morren thầm kêu khổ, không đợi Ferguson "vạch trần" thì cậu đã nhanh chóng đi "tự thú".
"Thưa thầy thưa cô, thật xin lỗi, em..."
"Morren, vậy mà em lại đến muộn! Hay lắm, cả một buổi sáng." - Duke không đợi cậu nói xong đã không vui mở miệng - "Lỗi này không thể dễ dàng tha thứ, các thầy cô thấy sao?"
"Trừ điểm của tuần này." - Cô Joan cau mày quan sát bộ quần áo xộc xệch không đàng hoàng của Morren, sau đó bắt đầu viết gì đó lên quyển sổ của mình.
Morren dùng tay kéo vạt áo của mình để nó thẳng thớm lại một chút, xấu hổ nói: "Em xin lỗi, tại trên đường em gặp một vài sự cố."
"Không cần phải giải thích rõ, mọi người chỉ để ý kết quả. Khi em ra trường, cũng không có người ngoài nào bằng lòng cho em cơ hội giải thích." - Duke lắc đầu, ánh mắt lại chuyển từ Morren sang Ferguson - "Morren, dáng vẻ và hành vi của em vô cùng thiếu lễ phép, cá nhân thầy cho rằng điều này còn nghiêm trọng hơn việc gây gổ và làm hỏng cửa phòng học."
Ferguson nghe thấy những lời này, ai cũng có thể thấy được cậu ta đang bắt đầu đứng thẳng lưng lên.
"......" - Morren hết cách phản bác, hình như trong nội quy trường cũng đã ghi như vậy.
Làm hỏng của công trong nhà trường bị trừ điểm của năm tiết học, đi muộn hoặc cúp học trừ hai điểm mỗi tiết. Cậu bỏ bốn tiết, nhân lên là biết tội của cậu có điểm gần gấp đôi của Ferguson.
Thầy Tommy từ nãy đến giờ chưa nói câu nào, nghe thấy vậy thì ngẩng đầu lên. Ông dùng ánh mắt đầy vẻ sáng suốt của mình để quan sát Morren một lúc lâu, trầm ngâm nói: "Có lẽ, chọn em ấy vẫn thích hợp hơn đấy."
"Hả?" - Cô Shanna hơi ngạc nhiên - "Ý thầy là, để Morren hoàn thành nhiệm vụ này à?"
"Trong tiết thần học, Morren luôn có thành tích xuất sắc." - Thầy Tommy như đang thuyết phục chính mình, giọng nói càng trở nên chắc chắn hơn - "Tôi tin em ấy là một đứa trẻ vừa chững chạc vừa có trách nhiệm, nói không chừng có thể thành công. Dù sao thì vẫn hơn việc chúng ta bỏ rơi những đứa bé đang lầm đường lạc lối kia."
"Tôi sợ sẽ hơi nguy hiểm, ít ra thể trạng của Ferguson có thể bảo vệ được bản thân em ấy." - Shanna thở dài, cầm bút chấm vài cái trên quyển sổ của mình - "Khu vực này có một người khá phiền phức, tôi không tin thầy chưa từng nghe nói đến những tin đồn đó."
Ferguson vừa mới ưỡn ngực thẳng lưng lại trùng người xuống, cúi đầu thấp đến mức tạo thành một góc chín mươi độ, đứng ngay ngắn nhìn chăm chú bàn chân của mình.
"Linh hồn chưa được gột rửa bằng tri thức luôn có một mặt kích động như vậy, sứ mệnh của chúng ta chẳng phải là trấn an chúng hay sao?" - Tommy hờ hững nói - "Tại sao chúng ta không hỏi xem em ấy có đồng ý hay không, em nói sao, Morren?"
"Dạ?" - Morren hoàn toàn không rõ tình huống trước mặt. Cậu tổng hợp qua loa lại những thông tin mà mọi người nói một chút, suy đoán rằng các thầy cô giáo đang bất đồng ý kiến khi quyết định hình phạt cho cậu.
Tommy ôn hòa nói: "Em có bằng lòng đến nhà thờ độc lập ở khu phố Luwarren làm công một tuần và truyền bá đạo giáo hay không?"
Sau đó, ông rút một tờ giấy ra rồi đưa tới trước mặt Morren.
"Đây là tài liệu của những người đang đi sai đường mà em cần tiếp xúc."
Morren không ngờ rằng mình còn có thể lựa chọn nên tiếp nhận hình phạt này hay không. Cậu theo bản năng cầm tờ giấy để nhìn qua, tầm mắt lập tức bắt được một cái tên trong danh sách đó, hơn nữa nó còn khiến tâm trí cậu trở nên rối loạn.
Vlad!
Sao có thể trùng hợp như vậy?
Chẳng lẽ là do sự sắp đặt của ông trời...
Người nổi tiếng tên Vlad, quanh khu vực này chỉ có mỗi mình cậu ấy thôi đúng không?
Trái tim Morren đột nhiên đập nhanh, cậu còn chưa suy nghĩ kĩ càng và cẩn thận thì đã thốt lên: "Vâng."
"Được, vất vả cho em rồi." - Tommy vui mừng cười, vỗ bả vai Morren.
"Em chắc chắn không, nghĩ kĩ chưa đó? - Trông cô Shanna có vẻ như không đồng ý. Cô dùng ánh mắt phức tạp nhìn Morren rồi lắc đầu, cuối cùng vẫn nghiêm túc nói - "Thôi, nhớ phải cẩn thận đấy nhé."
Morren gật đầu, cất danh sách vào trong cặp dưới những vẻ mặt khác nhau của các thầy cô và ánh mắt chằm chằm của Ferguson.
"Em sẽ hoàn thành nhiệm vụ." - Cậu kiên định nói.
Nhà thờ phố Luwarren nằm ngay bên cạnh bệnh viện mà cậu mới tới sáng nay. Sau khi xe ngựa của nhà trường hộ tống cậu đến nơi quen thuộc này, cậu thật sự cảm thấy duyên số đúng là rất kì diệu. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà cậu đã chạy qua chạy lại chỗ này tận hai ba lần.
Là một nhà thờ ở khu dân nghèo, kiến trúc của nơi này đã được xây dựng ở mức tốt nhất mà nó có thể đạt được.
Xe ngựa dừng lại trước cổng, Morren ôm hành lý mà buổi trưa mình mới chạy về ký túc xá để sắp xếp rồi gõ cổng nhà thờ.
Nhân viên phụ trách công việc trong nhà thờ đã nhận được thông tin từ sớm, khi cậu đến thì có một vị nữ tu nhiệt tình tiếp đón, cũng sắp xếp cho cậu một căn phòng nhỏ ấm cúng.
Cô còn quan tâm, để cậu tự do quyết định hoạt động của nửa ngày còn lại, sang ngày mai mới chính thức "chấp hành nhiệm vụ". Buổi chiều cậu có thể đến giáo đường hoặc đi thăm dò xung quanh con phố này một chút, hoàn thành công tác chuẩn bị cho công việc của mình.
Morren chợt nhận ra đây không phải một hình phạt, tâm trạng mất mác lúc trước đã bay sạch sẽ. Không cần dọn nhà xí, không cần ở trong trường học, lại còn có cơ hội được gặp Vlad, may mắn quá ấy chứ.
Cậu cất gọn hành lý, trải ga giường, sau đó ngồi lên bàn đọc sách, lấy danh sách kia ra để cẩn thận đọc và tìm hiểu.
Đến giáo đường làm công là nhiệm vụ phải hoàn thành đầu tiên, bao gồm hỗ trợ các hoạt động thường ngày trong giáo đường như quét dọn vệ sinh chẳng hạn, trợ giúp mọi người tiến hành cầu nguyện, tuyên truyền một chút về kiến thức thần học, vân vân.
Bình thường mà nói, nhiệm vụ truyền bá đạo giáo này tương đối khó khăn. Tỷ lệ phổ biến của tín ngưỡng ở khu dân nghèo không cao, nhà thờ cũng sẽ thường xuyên tổ chức một ít buổi tuyên truyền đạo giáo, thế nhưng đó vẫn là quá nhiều đối với dân cư ở đây.
Có thể tưởng tượng được, những người cần được gặp gỡ riêng lẻ ở trong danh sách này chắc chắn không chỉ đơn giản là không có tín ngưỡng. Đa số bọn họ đều có thái độ chống đối tôn giáo, thậm chí còn có khả năng phạm phải một số chuyện tồi tệ, ví dụ như làm loạn trong giáo đường, hoặc ném trứng thối vào nhân viên nhà thờ đang tuyên tuyền ở quảng trường.
Những người như vậy được thầy Tommy gọi là "Chú dê con lạc đường".
Mâu thuẫn ở một chỗ đó là, trường học dành cho dân nghèo là cơ sở được từ thiện do nhà thờ bỏ tiền xây dựng lên, nhưng học sinh trong đó toàn là "đàn dê" không được dạy dỗ lòng biết ơn. Trước kia Morren cảm thấy chẳng hiểu gì, nhưng sau khi tự mình trải nghiệm bằng một chuyến đi vào ngày hôm nay, dường như cậu có thể hiểu được một chút.
Nhìn thấy tên của Vlad xuất hiện ngay ở thứ tự đầu tiên trong danh sách, Morren vừa thấy hơi không tưởng tượng nổi, vừa cảm thán: "Ồ, đúng là cậu ấy."
Thế nhưng khi cậu đọc qua một chút thì vẫn hơi chấn động.
"Vlad, nam. Ngu xuẩn, hồ đồ, cô độc, u ám. Người có độ nguy hiểm cao, cô nhi, không rõ ngày sinh. Từng có tiền án tổn thương nhân viên nhà thờ, từng dùng dao đâm vào bụng linh mục Griffin đang tại chức. Hiện tại không có chỗ ở cố định (?), hay thoắt ẩn thoắt hiện trên phố Luwarren. Ba lần dạy dỗ trong một năm đã thất bại."
Morren nheo mắt, im lặng sắp xếp lại lượng thông tin to lớn xong xuôi rồi kẹp chúng vào trong sổ ghi chép. Sau đó cậu ngồi tại chỗ một lúc lâu, mới chậm rãi đứng dậy rời khỏi phòng, đi ra ngoài nhà thờ.
Cậu chuẩn bị đi gặp nhân vật nguy hiểm trong truyền thuyết mà mình mới "tiếp xúc thân mật" vào sáng ngày hôm nay.
Mặc dù đã được nghe người ta kể và đọc qua tài liệu, nhưng trong lòng cậu không thấy sợ hãi chút nào cả. Ngược lại cậu chỉ cảm thấy lo lắng, dù sao đối phương cũng là một người không có chỗ ở cố định, còn đang bị thương nặng nữa. Cũng không biết tự tin ở đâu ra, cậu lại chắc chắn trăm phần trăm rằng mình sẽ không bị thương.
Ít nhất là, không thể bị Vlad làm tổn thương.
......
Sự thật chứng minh rằng, cậu quá tự tin, hoặc là quá mù quáng.
Cuối cùng cậu vẫn bị tổn thương bởi Vlad.
Cậu đi vòng vèo trong con phố không lớn lắm cả một buổi chiều và tối, từ lúc mặt trời vẫn lên cao cho đến khi nó lặn xuống núi, lúc mây đen giăng rộng trên bầu trời đêm, một trận mưa trút xuống, cậu vẫn không thấy Vlad đâu!
Lần này cậu thật sự bị thương trong lòng. Cả ngày hôm nay coi như uổng phí, Morren trở về với một khuôn mặt đầy thất vọng.
Những giọt nước mưa đang lất phất rơi xuống, vì để không bị mắc kẹt ở dưới cơn mưa to, cậu đành phải từ bỏ. Vừa mới chạy đến cổng nhà thờ thì mưa lập tức nặng hạt. Morren vẩy mấy giọt nước dính trên tóc, nhìn con phố đang bị nước mưa bao phủ trong đêm lần cuối. Đang định xoay người đi vào, cậu lại phát hiện ra một con vật có bộ lông bẩn thỉu đang bước đến gần cậu trong làn mưa. Nó dừng lại dưới chân cậu, sau đó cọ một cái lên ống quần cậu như đang lấy lòng.
Morren rất ngạc nhiên.
Đó là một con mèo.
Nó bị nước mưa thấm ướt đến mức Morren suýt chút nữa không phân biệt ra được nó là mèo hoang.
"Mày không có nhà à, có phải sắp chết đói rồi không?" - Cậu ngay lập tức mềm lòng. Morren cẩn thận ngồi xuống bế mèo lên, dùng áo khoác nhẹ nhàng lau chùi nước mưa trên người nó, xong xuôi thì ôm nó vào nhà thờ rồi đóng cổng lại.
Một con mèo đáng yêu như vậy mà lại đi lạc, tất nhiên cậu không đành lòng nhìn nó lang thang trong mưa. Chú mèo không hề chống cự mà lại ngước nhìn Morren với vẻ đáng thương như đang muốn nói gì đó.
Cậu đi vào phòng, đặt nó lên áo khoác của mình, cầm lấy một chiếc khăn tay rồi cẩn thận chà lông cho nó.
Con mèo này nghe lời không chịu nổi, luôn luôn nằm ngoan và không động đậy trên áo trong suốt quá trình cậu vệ sinh cho nó, trông vừa dễ mến vừa dễ thương.
"Mèo con đáng thương, cho mày một cái tên nhé. Gọi là..."
Morren trầm ngâm một lúc, bất đắc dĩ thở dài rồi ngửa đầu nhìn trời.
"Gọi là Vlad đi ha." - Cậu vuốt ve sống lưng của nó, nặng nề nói.