Thần Linh Không Cho Tôi Yêu Đương

Chương 52: Cầm tù trên tháp cao (3)

Morren cho rằng câu trả lời ấy chính là một lời khẳng định. Cậu vô thức nở một nụ cười lấy lòng với Vernes rồi tùy ý cọ mặt mình lên mặt đối phương như một chú cún nhỏ, sau đó theo bản năng thơm lên môi của hắn mà không có chút kiêng kị nào.

Vernes không né tránh.

Morren không hài lòng mở mắt rồi thơm lên hai lần, nhưng chỉ thấy nó lạnh buốt như thể có tia điện.

Cậu sững sờ một chút, bỗng nhiên ôm ngực rồi giãy giụa khỏi người của đối phương.

Vernes dùng một vẻ mặt không rõ cảm xúc để nhìn cậu, rút bàn tay đang siết chặt của mình lại.

Hai người đứng cách một bước chân rồi im lặng nhìn nhau.

Morren nghi hoặc khống chế cổ tay hơi run rẩy của mình, không biết cảm giác thần kỳ trong người là gì. Cậu hơi bị phản ứng của cơ thể hù dọa, tựa như cậu không nên làm như vậy. Nó nói với cậu rằng, chuyện mà cậu đang làm vô cùng càn rỡ và vượt qua phép tắc giống như đang khinh nhờn thần linh vậy.

Cậu đứng yên lặng vài giây, đột nhiên lại liếʍ môi và nhào vào người Vernes lần nữa.

"A..." - Đầu gối của cậu đập xuống đất nên có chút thấy đau.

Vernes trông vừa như bị hù dọa, vừa như đang tức giận. Vẻ mặt ấy khiến Morren không tài nào phân biệt được rốt cuộc đó là cảm xúc gì. Thế nhưng Vernes cũng không phản kháng mà yên lặng không nói lời nào, để mặc cho cậu đè mình lên mặt đất. Chỉ có đôi mắt xinh đẹp kia vẫn đang nhìn Morren chằm chằm, yết hầu lên xuống hai lần.

Morren chẳng hiểu điều gì. Nhưng cậu biết vào lúc này, cậu muốn làm tất cả mọi thứ theo bản năng, cho nên mới không cần do dự mà thực hiện chúng ngay lập tức.

Cậu thích người trước mặt, hai người bọn cậu là người yêu của nhau.

Morren khát khao được thân mật với hắn, khát khao muốn dán sát vào da thịt của hắn và làm chuyện vui sướиɠ.

Trong căn phòng này rõ ràng có một chiếc giường mềm mại và ấm áp, nhưng hai người lại cứ quấn lấy nhau trên đất hết lần này đến lần khác.

Morren đỡ người rồi nhìn chiếc áo trắng tinh không nhiễm một hạt kia phủ lên mặt đất đầy bùn đen, cảm thấy chướng mắt vô cùng. Cậu nhíu mày, ôm lấy bả vai của Vernes với một vẻ mặt đầy chân thành.

Morren dùng chân kẹp lấy đối phương, ép mình xoay người nằm xuống phía dưới.

"......Em muốn làm gì?"

Từ đầu đến giờ, Vernes luôn dùng vẻ mặt vô cùng phức tạp như đang kiềm chế điều gì đó để nhìn cậu.

Cánh tay của hắn chống sang bên người Morren, khống chế cơ thể mình không đè lên cậu. Đáng tiếc là người được hắn săn sóc lại không hiểu được ý tốt của hắn, ngược lại còn không vui mà ghìm hông hắn xuống người mình.

Mới làm như thế, mái tóc của đối phương đã xõa xuống hai bên người của cậu, có vài lọn tóc chạm lên da thịt đang lộ ra ngoài của Morren.

Chúng vừa trơn vừa lạnh, nhưng khi tiếp xúc với cơ thể của cậu lại mang đến một cảm giác nóng bỏng.

"Em nóng quá". - Cậu ngơ ngác nói.

Câu nói "buông thả" ấy được cất lên từ miệng của Morren lại mang một cảm giác ngây thơ lạ thường.

Cậu nhìn người đang "bị trói" và đè trên người mình, trong đôi mắt thẳng thắn của cậu còn chứa đựng chút ít tham lam. Morren đột nhiên khoác một tay lên cổ của Vernes rồi nhìn phản ứng của đối phương. Tại sao tay của Vernes cũng run lên thế?

Hắn đang sợ chính mình hay sao?

Cậu rút cái tay đang đặt lên hông của Vernes ra rồi nắm lấy bàn tay đang run rẩy của đối phương, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Nhưng sau khi cậu làm vậy, Vernes lập tức chống người lên, không dính sát vào cậu nữa.

Morren mất hứng lấy chân quắp lên người đối phương, không cho phép hắn rời đi. Sau đó cậu kéo bàn tay kia tới gần môi mình, vừa liên tục thơm lên vừa dùng ánh mắt trông đợi và đáng thương nhìn Vernes chăm chú.

"Giúp em đi, có được không?"

Morren thấy hơi phiền não. Cậu chỉ có thể lấy lòng đối phương, nỗ lực để nhận được một chút chỉ dẫn.

Cậu còn ngứa tay kéo quần áo của hắn.

Vernes cúi đầu thu áo khoác của mình lại. Khi giương mắt nhìn Morren lần nữa, trong đôi mắt của hắn đã tràn đầy du͙© vọиɠ nồng đậm và đặc sánh như siro.

Bầu trời màu xám tro bên ngoài ngày càng trầm xuống, những vật chất kỳ diệu đang di động và ngưng tụ lại, trông có vẻ như sắp có mưa đen rơi xuống.

Tất cả những thứ này cùng lắm là bởi vực sâu đang hưng phấn mà thôi.

Nhưng e là hai người đang quấn quít bên nhau kia sẽ không thể để ý đến hiện tượng khác thường này được.

Morren đợi rất lâu mà chưa được đáp lại, cậu thật sự không muốn chờ đợi thêm nữa.

Cậu dùng sức bắt lấy gáy của Vernes, sau đó ghì hắn xuống để hôn lên.

"Hưʍ..."

Hô hấp của cậu hơi hỗn loạn, không chút kinh nghiệm mà dùng đầu lưỡi liếʍ lên kẽ hở trên môi hắn. Cậu còn muốn nhiều hơn nhưng lại chẳng biết phải làm sao. Điều đó khiến cho cậu gấp gáp đến mức rên hừ hừ.

Khó khăn lắm mới cạy được miệng Vernes ra, Morren lập tức luồn đầu lưỡi mình vào bên trong.

Cổ họng Vernes cất lên một tiếng rên nhẹ khiến cả da đầu và xương sống của Morren tê dại.

Đầu óc cậu vừa trống rỗng vừa thoải mái, cũng không ý thức được người đang đè trên người mình càng ngày càng dùng sức.

Thế chủ động loáng một cái đã bắt đầu thay đổi từ cậu sang đối phương.

Một tay Vernes nắm lấy cổ tay Morren, tay còn lại luồn xuống dưới gáy cậu, đồng thời đặt mu bàn tay mình lên sàn nhà lạnh lẽo và cứng rắn, sau đó ghì chặt đầu Morren về phía hắn.

Vernes tránh đôi chân đang chặn hắn lại của Morren mà chủ động chen chân mình vào giữa. Cậu choàng tay lên cổ hắn, hưởng thụ niềm vui sướиɠ đến thăng thiên đó.

Cho đến khi cậu cảm nhận được điều không thích hợp thì đã quá muộn.

Tiếng nước miếng nhớp nháp mà mập mờ vang lên. Vernes ôm Morren càng chặt, ham muốn càng ngày càng sâu nặng.

Morren dần dần thấy hơi khó thở. Cậu muốn đẩy hắn ra để há miệng hô hấp, nhưng lại không thể khiến đối phương dao động một chút nào.

Kɧoáı ©ảʍ không đúng lúc liên tục dâng lên. Cậu run rẩy cả người mà ngẩng cổ, khoe ra cần cổ trắng ngần mỏng manh, thậm chí không còn sức để mà rêи ɾỉ.

Cuối cùng thì Vernes cũng thả cậu ra, nhưng cơ thể của hắn lại lùi xuống dưới để hôn lên yết hầu và xương quai xanh trên người cậu.

Gò má Morren đỏ ửng, đôi mắt say sưa đắm đuối, ánh nước bóng loáng trên môi, miệng mở to rồi thở hổn hển.

Cậu vừa giống như đang kháng cự, lại vừa như thể vui sướиɠ mà giãy giụa không ngừng. Từ đầu đến bây giờ vẫn thấy thoải mái, cho đến khi cậu có cảm giác bị người ta cắn một cái vào cổ.

Ở nơi u ám tối tăm này, mùi máu tanh lan ra cả căn phòng. Morren bắt đầu vùng vẫy vì đau đớn, nhưng đối phương càng ngày càng bất thường, cứ vừa hôn vừa mυ'ŧ lấy vết thương của cậu như quỷ hút máu.

"Duy..." - Cậu đẩy vai Vernes - "Em đau lắm".

Vernes đột nhiên rụt tay lại như bị bỏng, dường như hơi chật vật và hốt hoảng mà đứng dậy.

Morren vẫn đang há miệng thở gấp trên sàn nhà.

Hắn như thể giật mình bừng tỉnh mà nhìn những đám mây cuồn cuộn ngoài cửa sổ, siết chặt bàn tay đang run rẩy của mình.

Những làn sương dày đặc vây quanh cổ Morren, nhanh chóng xóa bỏ những dấu răng trên đó.

Hắn khống chế tâm tình rồi bước lên để bế cậu nằm lên trên giường.

Dưới ánh mắt thân mật đang nhìn hắn chăm chú, Vernes thấy cậu lại sắp dính lấy hắn cho nên bèn lặng lẽ lấy tay che mắt cậu lại.

Đôi tay giơ lên không trung như đang chuẩn bị "quấy phá" lần nữa của Morren mất hết sức lực mà thả xuống giường.

Vernes đứng cạnh mép giường nhìn Morren rồi đưa tay xoa nhẹ lên nơi có vết thương đã lành lặn của cậu, bỗng nhiên nở nụ cười.

Hắn nhắm mắt lại, lẳng lặng ngồi đợi vài giây. Khi hắn mở mắt ra, hiện tượng bên ngoài vẫn chưa khôi phục lại vẻ yên ả, thậm chí còn có dấu hiệu xuất hiện của gió bão.

Những cuộn dây xích cuốn quanh cửa sắt đột nhiên vỡ nứt rồi rơi xuống đất khiến lối đi được mở ra.

Cơn gió bên ngoài mang theo sự ngột ngạt tràn vào. Giữa không gian nơi đây, bóng người của Vernes cũng biến mất theo những làn gió ấy.

Có một viên đá tròn màu bạc trắng rơi xuống từ trên người hắn, lăn mấy vòng trên đất rồi dừng lại trước chân giường.

Trên mặt đá được khắc lên hai dấu chấm và một đường vòng cung.

Trông nó giống như...

Một khuôn mặt cười vui vẻ.

........

Khi Morren tỉnh lại thì thấy hơi khó thở.

Cậu cau mày hít vào một hơi, ngay lập tức phát hiện đầu lưỡi của mình sưng lên một chút

Nhưng chuyện cơ thể cậu có vấn đề không phải điều quan trọng, mà phải là hoàn cảnh trước mắt khiến cậu không biết phải làm sao.

Cậu hoảng hốt ngồi dậy, đi xuống giường rồi cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.

Morren muốn rút kiếm ở đằng sau ra, nhưng chỉ sờ được khoảng không, ngay cả vỏ kiếm cậu cũng không cầm theo.

Điều này khiến cậu có cảm giác vô cùng bất an, đến mức chỉ muốn gỡ tấm gỗ trên chiếc ghế dài kia ra để phòng thân.

Nhưng ngồi chờ chết cũng không được.

Morren cắn răng đi đến cạnh cửa để thăm dò, dán lỗ tai lên để lắng nghe động tĩnh bên ngoài một cách kỹ càng vì sợ rằng có người mai phục ngoài cửa.

Cậu chuẩn bị tâm thế nghênh chiến xong xuôi, nhưng chưa tùy tiện mở cửa mà quyết định lục soát căn phòng một lần.

Cậu không biết nơi này là nơi nào, cũng quên mất vì sao mình lại đến đây. Nhưng cậu vẫn nhớ thân phận của mình, đó là một chiến sĩ tập sự đang thi hành nhiệm vụ diệt trừ Ma Nhân của trường học trừ ma

Dựa vào những điều đó, cậu chỉ có thể suy đoán được mình đã gặp bất trắc trong lúc tiến hành, vừa bị lạc đồng đội vừa bị mất đi toàn bộ trí nhớ liên quan tới nhiệm vụ đó.

Có lẽ cậu đã bị thương nghiêm trọng ở đầu, nếu không vì sao cậu lại thấy mê man và nặng trĩu như thế.

Nhưng tại sao cậu lại tỉnh dậy trên giường nhỉ?

Morren bước đến cửa sổ, đón lấy một trận gió lớn thổi tới. Cậu ngừng thở mà ngó ra ngoài dò xét, cảnh tượng bên dưới khiến cậu dựng hết tóc gáy.

Hơn nữa, nơi này quả thực quá cao. Cậu hãi hùng khϊếp vía lùi về sau vài bước, bàn chân bỗng nhiên giẫm lên một vật.

Morren dừng lại rồi cẩn thận cúi đầu nhìn, phát hiện đó chỉ là một hòn đá nhỏ tầm thường. Cậu bình tĩnh nhìn hoa văn trên đó vài lần, vừa xoa ngực vừa cầm viên đá trong lòng bàn tay, sau đó đứng dậy để lục soát những chỗ khác.

Nơi này dường như chỉ là một căn phòng ngủ hơi u ám. Morren không tìm được gì khác cho nên bước tới cửa sắt lần nữa, chần chừ vài giây, cả cơ thể căng thẳng mở cửa ra.

Bốn bề vắng lặng.

Cậu vẫn không buông lỏng sự tập trung.

Thứ đầu tiên cậu nhìn thấy là chiếc cầu thang chật hẹp, sâu đến mức không nhìn thấy đáy ở đối diện cánh cửa.

Morren đứng trong phòng, chưa bước ra ngay lập tức.

Cậu thấy một thanh kiếm không vỏ và có chút cũ kĩ đang nằm trên đất, trái tim hẫng một nhịp. Morren nhặt thanh kiếm lên, cầm nó trên tay rồi cẩn thận quan sát.

Ngay lúc này, có một tiếng rêи ɾỉ vang lên trong bóng tối cách nơi cậu đứng không xa.

Là Ma Nhân, hay là những người khác cũng bị kẹt ở chỗ này?

Morren nghiêm túc, lặng lẽ thở dài một hơi. Cậu giơ kiếm lên trước ngực, dựa người vào tường mà đến gần nơi phát ra âm thanh.

__________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Câu hỏi không có thưởng: Ma Nhân tên V biến mất để đi làm gì?