Giang Sơn Vi Sính [Bác Chiến]

Chương 44: Bốn mươi tám

Từ biệt năm năm, hiện giờ gặp lại, Tạ Doãn vẫn tuấn lãng như cũ, giữa mày càng thêm khí chất trầm ổn kiên định.

Người ở phía sau Tạ Doãn, một thân hắc y khiêm tốn, nhưng mày kiếm mắt sáng, không giận tự uy. So với năm năm trước, người trước mắt vẫn bắt mắt như thể sao sáng giữa bầu trời, Tiêu Chiến nhìn hắn mà lòng như lửa đốt. Bước chân y lảo đảo, hơi lui về sau, Quý Hướng Không lặng lẽ đỡ y một phen.

Hắc y trường kiếm, không phải Vương Nhất Bác thì còn là ai? Chỉ là so với năm năm trước, người thiếu niên khí phách hăng hái kia đã thu liễm rất nhiều, có thêm một tia trầm ổn, giống như sư tử mạnh mẽ trên cánh đồng hoang vu, biến tiến biết lùi.

Tiêu Chiến cuống quít rời mắt, giả bộ thành thục hành lễ với Tạ Doãn.

"Kính uy danh Nhϊếp Chính Vương đã lâu, hiện tại mới gặp quả nhiên không tầm thường."

May mà dược của Tạ Chiêu cho có thể tạm thời thay đổi giọng nói của y.

Tạ Doãn nhìn Tiêu Chiến cũng hơi giật mình, tuy rằng hắn biết thừa tướng Tề quốc tuổi không lớn, nhưng cũng không ngờ là lại trẻ tuổi như thế. Hôm nay Tiêu Chiến mặc một bộ áo bào lụa trắng, tóc cũng không buộc nghiêm chỉnh như lúc ở trong triều, nhìn qua căn bản không giống quyền thần chìm nổi trong chốn quan trường, mà càng giống như công tử thế gia phong lưu.

"Tiêu thừa tướng cũng quả là làm người ta bất ngờ, nào, xin mời vào trong."

Trong lòng Tiêu Chiến biết, trận chiến với quân Liêu, sớm muộn gì cũng phải gặp Vương Nhất Bác, lại không nghĩ tới sẽ đột ngột đến mức không kịp phòng ngừa như thế. Giờ phút này trong lòng bất ổn, đủ loại ý niệm kiếp trước kiếp này đều nhảy ra ngoài, căn bản không nghe rõ Tạ Doãn nói gì, chỉ đi theo hắn vào trong phòng.

Bố trí bên trong vô cùng lịch sự tao nhã, một gian dùng cơm ngăn cách với bên ngoài.

Tạ Doãn theo bản năng ngồi xuống bên cạnh thủ vị, bị Vương Nhất Bác kéo một phen mới nhớ ra lúc này Vương Nhất Bác là tuỳ tùng của mình. Tiêu Chiến xem hết thảy trong mắt, không hề chỉ ra.

Hôm nay y vốn định lấy gương mặt thật gặp người, hiện tại vừa muốn chế ngự người Liêu lại vừa phải không chế tình hình dịnh bệnh, hai nước buộc phải liên thủ. Bất kể y mang theo thành ý lớn đến đâu, hai nước cũng phải làm theo ý mình, Tạ Doãn thế nào cũng sẽ có lòng nghi ngờ với thừa tướng Tề quốc, nhưng đối với Tiêu Chiến thì sẽ không. Chỉ là thế sự khó đoán, không ngờ y sẽ gặp lại Vương Nhất Bác sớm như thế, chuyện ngả bài với Tạ Doãn chỉ có thể tạm từ bỏ.

Vương Nhất Bác cũng đồng thời đánh giá Tiêu Tán. Ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tiêu Tán, hô hấp của hắn cơ hồ như ngừng lại, trong lúc hoảng hốt cứ ngỡ hồn phách của người nọ sống lại. Lúc hắn mới gặp Tiêu Chiến, người nọ cũng mặc một bộ bạch y, thân hình gầy ốm, khí chất vô song. Hai người dáng vẻ giống nhau đến thế, mãi đến khi ánh mắt Vương Nhất Bác chạm đến khuôn mặt đối phương mới như tỉnh mộng mà thu hồi tầm mắt.

Quý Hướng Không theo Tiêu Chiến ngồi xuống, đôi mắt không dấu vết đánh giá Tạ Doãn và Vương Nhất Bác. Chuyện của Tiêu Chiến ở Đại Yến chỉ có vài người biết được. Quý Hướng Không cũng không biết người ở bên cạnh Tạ Doãn là Yến đế, từ lúc bọn họ vào nhà, người này vẫn luôn nhìn trộm Tiêu Chiến, sự đánh giá và chiếm hữu dục trong mắt hắn khiến Quý Hướng Không cực kỳ chán ghét.

Một hàng bốn người, ba người đều mang theo tâm tư của mình, bữa cơm này ăn rất trầm mặc, Tạ Doãn cho rằng Đại Tề chú ý lúc ăn lúc ngủ không nói, liền cũng không nói lời nào. Qua ba tuần rượu, không khí mới sinh động trở lại, Tạ Doãn mở lời đầu tiên.

"Tiêu thừa tướng, tình hình Tương Dương có tốt không?"

Tiêu Chiến không muốn giấu giếm, nói: "Nếu Tề, Yến hợp tác, ta không nói lòng vòng nữa. Tại hạ thẳng thắn với Nhϊếp Chính Vương, trước khi bổn tướng đến, tên cẩu quan ở Tương Dương đã gϊếŧ hơn một ngàn bá tính nhiễm bệnh, giam hơn một ngàn trong ngục, còn có 300 bá tính bệnh tình nhẹ hơn.

Trên mặt Tạ Doãn có nét bi thống, nói với Tiêu Chiến: "Tiêu thừa tướng thẳng thắn thành khẩn như thế, quả là may mắn của hai nước. Thiên tai nhân hoạ, khổ nhất là bá tính. Thật không dám giấu, tình hình trong thành An Dương cũng chỉ có hơn chứ không kém Tương Dương. Hiện giờ U Châu bị đoạt, An Dương càng bị bao bây. Bổn vương hảo tâm nhắc nhở thừa tướng một câu, Tiêu thừa tướng phải cẩn thận Thiên Khuyết Quan, nếu không Tương Dương cũng sẽ gặp cảnh khốn cùng như An Dương."

Chuyện Tạ Doãn nói Tiêu Chiến cũng hiểu, U Châu bị đoạt, chính là kế hoạch bắt đầu từ nửa năm trước của quân Liêu. Trong nửa năm này không thể đảm bảo bọn chúng sẽ không đặt tâm tư như thế trên Tề quốc, Thiên Khuyết Quan giống như một lá chắn của Tề quốc. Nơi đó dễ thủ khó công, một khi bị người Liêu cướp đi, lá chắn này sẽ vây chặt Tương Dương, Tề quốc nhiều bình nguyên, ra khỏi Thiên Khuyết Quan, quân Liêu sẽ có thể một đường đi thẳng tới Thịnh Kinh.

Tiêu Chiến đã nghĩ đến vậy, thì cũng đã dự phòng từ sớm. Một năm trước, lần đầu tiên Tiêu Chiến dẫn binh giao thủ với quân Liêu đã chú ý đến tính hai mặt của Thiên Khuyết Quan, khải hoàn hồi triều xong liền trình tấu chương lên cho Tề đế, từ đó phàm là thương nhân người Liêu đi qua Thiên Khuyết Quan thì đều phải đăng kí danh sách, xong thì phải rời đi trong vòng ba tháng.

Chỉ là Tạ Doãn một lòng muốn giúp, Tiêu Chiến không tiện nói kĩ, chỉ nói: "Vương gia có lòng rồi, bổn tướng sẽ để ý. U Châu bị chiếm, An Dương đã không còn đường vận chuyển lương thảo quân nhu, không biết lương thảo trong thành còn đủ chịu bao nhiêu ngày?"

Trong mắt Tạ Doãn thoáng có vẻ mệt nhọc, trên cằm cũng lấm tấm ít râu, Tiêu Chiến nhìn vào mắt, liền biết hắn vì chuyện lương thảo trong thành cũng đã lo sầu vài ngày.

"Kho lúa thành An Dương, nếu chỉ cung cấp cho bá tính thì còn có thể chống đỡ được hơn một tháng, nhưng nếu còn cả tướng sĩ biên quan, thì nhiều nhất là 10 ngày."

Tình hình bên trong thành An Dương, tình báo của Tiêu Chiến đã sớm tìm hiểu rõ, Tạ Doãn nói 10 ngày là đã dư dả rồi, chỉ sợ An Dương sẽ ngay lập tức rơi vào cảnh không có lương thảo thôi. Lúc này toàn bộ hy vọng của Tạ Doãn đều đặt trên người Trác Chí Vị, mong cho hắn nhanh chóng đoạt lại U Châu. Chỉ là sự thay đổi trong nháy mắt trên chiến trường, không ai nắm chắc được.

Tạ Doãn vẫn không muốn nói ngọn ngành với mình, Tiêu Chiến đành phải bày tỏ thành ý của mình trước.

"Chạng vạng ngày hôm nay sẽ có mấy thương đội Tề quốc vào thành An Dương, mong rằng Nhϊếp Chính Vương sẽ đồng ý." Tiêu Chiến thổi thổi chén trà, không chút hoang mang uống một ngụm.

Hiện tại hai thành đều gặp tình hình dịch bệnh khó khăn, làm sao còn có thương đội dám đến nữa. Trực giác Tạ Doãn nhạy bén, cơ hồ như lập tức đoán ra được dụng ý của Tiêu Chiến.

"Tiêu thừa tướng như vậy là có ý gì?"

"Lấy từ tư trướng của ta ra, đủ một phần lương thảo, có thể hỗ trợ được cho quân của Vương gia trong ba ngày."

Làm thế như thể đại ân với Tạ Doãn, nhưng vô công bất thụ lộc, cho dù Tề Yến muốn liên minh, nhưng đây cũng là chuyện của hai quốc gia, vì sao Tiêu Tán phải giúp Tạ Doãn hắn?

"Xin Vương gia hãy cho người lui hết."

Tạ Doãn liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác một cái, dường như trưng cầu ý kiến của hắn. Tuy rằng trong lòng Vương Nhất Bác dấy lên một chút không vui, nhưng vẫn đi ra ngoài cùng Quý Hướng Không. Hắn cứ cảm thấy như thể nhìn xuyên qua đôi mắt của Tiêu Tán, sẽ có thể nhìn thấy người kia, nhưng Tiêu Tán cũng xấu xa y như người kia, chỉ tín nhiệm Tạ Doãn.

"Vì sao Tiêu thừa tướng lại giúp ta?"

Tạ Doãn đi thẳng vào vấn đề, hắn không dám coi nhẹ ý tốt của Tiêu Tán.

Tiêu Chiến nhìn Tạ Doãn, chỉ cười, thuật dịch dung có thể thay đổi gương mặt, lại không thay đổi được đôi mắt của một người. Cặp mắt thuỵ phương riêng biệt lộng lẫy đa tình của Tiêu Chiến khi xưa, cùng với dáng vẻ Tiêu Tán cười rộ lên lúc này khiến cho Tạ Doãn nhớ tới... Còn có vị Tạ Chiêu trong truyền thuyết đi cùng với Tiêu Tán, và cái cảm giác kì lạ khi hắn nói chuyện với Tiêu Tán, phảng phất như thể bọn họ cực kỳ quen thuộc, có ý niệm kinh hoàng dần hình thành trong lòng Tạ Doãn.

Như thể xác minh suy nghĩ trong lòng Tạ Doãn, lòng bàn tay Tiêu Chiến nắm lấy thứ nhô ra phía sau tăng, chậm rãi xé tấm mặt nạ xuống.