*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 10
Edit: Hye
Beta: Vũ
-----------------------------
[ Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
Tô Uyển đã cố gắng hết sức để bác bỏ mọi ý kiến và cho Cố Chân nghỉ hai ngày phép.
Ngày nghỉ đầu tiên, Cố Chân ngủ một giấc đến chiều, ngủ nhiều đến mức có chút mơ màng.
Hôm trước rạng sáng anh mới về đến nhà, tắm rửa xong bôi thuốc mấy vết mẩn đỏ trên da đã tan bớt đi nhưng vẫn chưa khỏi hẳn. Khi chạm vào vải cứng sẽ đau, đành phải lấy áo lụa tơ tằm ra để nằm và tận lực nằm im không nhúc nhích. Rồi sai Tiểu Lăng đi mua đồ ăn cho anh.
Cố Chân ở trong phòng chờ mãi, đói đến mức phải uống tạm vài ly sữa, đã gửi mấy chục tin nhắc giục Tiểu Lăng cuối cùng cũng đợi được tiếng gõ cửa.
Cố Chân thu lại áo choàng rồi đi ra ngoài mở cửa, người đứng bên ngoài lại là Phó Nghiêu.
Phó Nghiêu mặc một chiếc áo hoodie, trên cổ vẫn còn đang đeo tai nghe thể thao, trong tay cầm hai túi đồ ăn và phía sau là Robin. Hắn nói với Cố Chân, "Tôi ở dưới lầu đυ.ng phải cô bé trợ lý của anh, tôi giúp cô ý mang đồ ăn tới cho anh."
Cố Chân nhận lấy túi đồ ăn rồi đi vào, Phó Nghiêu và Robin cũng theo vào trong luôn.
"Anh ăn cơm tối sớm vậy à?" Phó Nghiêu nhìn Cố Chân đặt túi đó ăn lên bàn, hỏi anh: "Hôm qua anh không trả lời tin nhắn, tôi còn tưởng rằng anh không trở về."
Cố Chân ốm yếu gật gật đầu, cũng không nói chuyện, lấy cháo và bánh ngọt từ trong túi ra.
Anh ngủ đến mức chân tay đều mềm nhũn, mở nắp hộp cháo hai lần vẫn không mở được.
Phó Nghiêu không thể nhìn nổi nữa, lấy hộp cháo trong tay anh ra mở nắp rồi đẩy trở về. Cố Chân cũng không khách khí với hắn, cứ thế mà yên lặng ngồi ăn. Robin ngồi ở cạnh bên chân Cố Chân, dùng cái đuôi ve vẩy cái được cái không chạm vào bắp chân của Cố Chân.
Sau khi ăn được nửa hộp cháo, Cố Chân mới nhớ nói lời "Cảm ơn" tới Phó Nghiêu, chọc cho Phó Nghiêu vui vẻ.
Phó Nghiêu tay trái chống cằm nhìn Cố Chân, Cố Chân bị hắn nhìn lâu đến mức cảm thấy không được tự nhiên. Liền bỏ thìa xuống, hỏi hắn: "Cậu nhìn cái gì vậy?"
"Nhìn anh đó." Ánh mắt của Phó Nghiêu chứa đấy ngôi sao đầy ý cười mà nhìn anh, trông có vẻ rất cao hứng.
Cố Chân ngừng một chút rồi hỏi hắn: "Nhìn tôi mà vui như thế hả?"
Phó Nghiêu "Ừm" một tiếng, thu lại chút tươi cười nói: "Cố Chân, tại sao anh một chút cũng không thay đổi vậy?"
Phòng ăn của nhà Cố Chân là bàn ăn kiểu phương tây, Phó Nghiêu ngồi đối diện với Cố Chân. Theo lý thuyết mà nói, mặc kệ hai người có ngồi kiểu gì đi nữa thì bọn họ đều có thể duy trì khoảng cách xã giao một cách lịch sự. Nhưng Cố Chân lại cảm thấy bọn họ như cách nhau có mười centimet, anh còn có thể nhìn thấy những sợi râu mới đang mọc của hắn.
Phó Nghiêu nghiêng người dựa vào quá gần, gần đến nỗi làm cho nhịp tim của Cố Chân đập thật mạnh.
Nhất thời, Cố Chân không biết những lời nói này của Phó Nghiêu là hỏi thăm, cảm khái hay là nghi ngờ nữa. Một lúc sau, Cố Chân mới nói với Phó Nghiêu: "Vậy cậu thay đổi sao?"
[ Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
Anh mấy ngày nay nhịn không được mà đi đọc chút báo lá cải nói về ân oán của Phó thị, được Tô Uyển và Tiểu Lăng thích xem nhất. Mỗi người đều có cách nhìn khác về Phó Nghiêu.
Có người nói Phó Nghiêu giỏi mưu tính, âm mưu chiếm đoạt quyền thừa kế của trưởng tử Phó gia. Một số người nói rằng hắn là người kỹ tính và không thích những thứ kỹ thuật của Phó Quan Trình chút nào, chỉ là Phó Nghiêu trong mắt người khác lại hoàn toàn trùng hợp với ấn tượng đáng chú ý đó.
Cố Chân cho rằng Phó Nghiêu nên là một cậu bé vui vẻ không ưu lo và là một người làm mưa làm gió trong trường mới đúng.
Hắn phải hăng hái hơn, những cảm xúc bốc đồng lỗ mãng cũng không làm cho người khác chán ghét và làm tất cả những điều mà sinh viên trẻ thường làm. Trừ khi chạm vào điểm mấu chốt, nếu không cũng không thể nhìn hắn khác người thường ở chỗ nào. Phó Nghiêu hòa mình vào cùng những người khác, nhưng hắn đồng thời lại chói mắt hơn những người khác.
Phò Nghiêu nhìn Cố Chân nhếch miệng cười cười, hắn đứng dậy cách bàn ăn chỉnh lại cổ áo ngủ của Cố Chân rồi đứng thẳng lại, lắc đầu nói: "Tôi cũng không thay đổi."
Đề tài này đến đấy là kết thúc, Phó Nghiêu ở nhà Cố Chân gọi cho trợ lý của hắn, bảo trợ lý mang cơm tới.
Cố Chân cũng không có ý kiến gì, ăn xong bữa sáng và bữa tối anh nhìn thời gian hỏi Phó Nghiêu: "Cậu hôm nay không đi làm à?"
"Buổi chiều có mở một cuộc họp, xong liền về nhà." Phó Nghiêu nhún nhún vai, vừa đi đến bên Cố Chân giúp anh dọn lại cái bàn, vừa hỏi Cố Chân: "Có phải người anh có chỗ nào không thoải mái à?"
Cố chân đơn giản mà nói cho hắn nghe cảnh ngộ ngày hôm qua của mình, Phó Nghiêu không đồng ý mà nhíu mày, nhìn Cố Chân mà nói: "Cơ thể anh quá yếu rồi."
"Chỉ là không thích ứng được mà thôi." Cố Chân giải thích.
Robin thấy Cố Chân ăn xong rồi liền cọ cọ vào người anh kêu, Cố Chân tự nhiên mà cúi người xuống. Anh nghĩ muốn sờ sờ Robin một chút, ai ngờ Robin lại kích động dùng sức nhảy lên người làm anh ngã trên mặt đất.
Trong phòng của Cố Chân thật ra là có thảm, nhưng hiện giờ trên người anh vẫn còn vài vết thương cháy nắng chưa lành hẳn, bị Robin đè một chút. Đau đến mức thiếu chút nữa gào lên, cả khuôn mặt đều trắng mà đẩy Robin nói: "Đau, đau đấy!"
Ngay sau đó, Robin đã bị Phó Nghiêu cầm lấy gáy mà kéo ra.
"Robin." Giọng nói Phó Nghiêu hiếm thấy mà hung ác, "Ngồi xuống."
Robin dường như biết mình vừa gây ra chuyện, ngoan ngoãn ngồi một bên, cái đuôi rũ xuống mặt đất "Ô" một tiếng động cũng không dám động.
Phó Nghiêu quay đầu hỏi Cố Chân: "Vết cháy nắng vẫn còn đau à?"
Cố Chân gật gật đầu, nói: "Không thể dùng sức mà chạm vào được."
Cố Chân nhìn Robin đáng thương nên lại ngồi xổm xuống xoa đầu Robin, nhìn nó nói: "Chờ tao khỏe lại rồi ôm mày nhé."
Robin vươn đầu lưỡi mà liếʍ liếʍ tay Cố Chân, Cố Chân bị ngứa mà cười một tiếng, mang theo Robin ngồi vào sopha rồi dựa sát vào Robin, hỏi nó: "Hai chúng ta cùng xem phim nhé?"
"Còn tôi thì sao?" Phó Nghiêu ở một bên quái dị hỏi, "Về nhà ăn cơm một mình à?"
Không biết vì sao, nhưng Cố chân cảm thấy sắc mặt của Phó Nghiêu không được tốt lắm, hỏi lại hắn: "Cậu không thể ăn ở nhà tôi được à?"
Phó Nghiêu dường như bị nghẹn một chút, miễn cưỡng gật đầu nói, "Được."
"Cậu muốn xem phim gì?" Cố Chân ôm nửa người Robin, lười đến mức không muốn nhúc nhích, chỉ chỉ vào giá đựng CD màu xanh nói: "Cậu chọn đi."
[ Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
Phó Nghiêu xắn tay áo lên, đi đến giá CD tìm kiếm một lúc rồi quay đầu hỏi Cố Chân: "Xem phim hài hay xem phim kinh dị?"
"Phim hài đi." Cố Chân do dự mà nói.
Trên kệ có một số bộ phim kinh dị được đánh giá cao, nhưng Cố Chân chưa từng xem qua bởi vì không có ai xem chúng cùng với anh cả.
Ở trong nước, những bạn bè tốt mà có thể đến nhà Cố Chân chơi thì chỉ có Từ Như Ý thôi. Từ Như Ý là tổng biên tập của tạp chí thời trang, so với Cố Chân thì còn bận hơn anh rất nhiều. Cũng không có thời gian xem phim cùng anh ở Mỹ được, còn Tiểu Lăng thì chỉ cần nghe đến là xem phim kinh dị liền cách xa mấy mét, Tô Uyển thì lại càng không hứng thú còn nói thẳng với anh "Nếu anh sợ thì đừng có mà xem."
Nếu ba người kia mà nguyện ý cùng ngồi xem phim, Cố Chân nhất định không nói nhiều mà chọn phim kinh dị. Nhưng đây là Phó Nghiêu.... Phó Nghiêu chắc chắn không phải là ứng cử viên sáng giá để xem thể loại kinh dị này cùng nhau, vì vậy nên anh mới chọn một bộ phim hài.
Phó Nghiêu gật đầu, rút ra bộ phim "Kinh Hồn II", nói: "Chọn bộ này đi, tôi chưa xem qua bộ này."
"Không phải bảo là muốn xem phim hài sao?" Cố Chân cho rằng mình nghe nhầm.
"Không phải anh bảo tôi chọn sao?" Phó Nghiêu bật đầu đĩa Blu-ray và quay đầu lại nói.
Dưới sự kiên trì của Phó Nghiêu, Cố Chân ôm chặt Robin, 2 người 1 chó tắt đèn rồi cùng xem "Kinh Hồn II".
Hai mươi phút sau, cùng với tiếng nhạc căng thẳng, Phó Nghiêu vỗ vai Cố Chân đúng lúc có một gương mặt nhăn nhó hiện đằng sau lưng nam diễn viên.
"Trở lý của tôi tới rồi." Phó Nghiêu nhìn Cố Chân trợn trừng mắt nhìn hắn, nói: "Tôi đi lấy cơm hộp."
Thấy vẻ mặt của Cố Chân có chút ngưng trọng lại, Phó Nghiêu hỏi anh: "Làm sao thế?"
Trong lòng Cố Chân hết sức sợ hãi, giả bộ như không có việc gì xảy ra mà cầm lấy điều khiển từ xa, ấn tạm dừng nói: "Không xem, không xem nữa, cậu đi ăn cơm trước đi."
Anh định bật đèn lên, liền bị Phó Nghiêu nhìn ra thủ đoạn, Phó Nghiêu bắt lấy tay anh, nhìn Cố Chân cười nói: "Tiểu Cố ca ca, lá gan của anh cũng bé thật đấy."
Cố Chân chậm rì rì mà đẩy hẳn ra: "Đừng nói nhảm."
Phó Nghiêu bỏ tay anh ra cười cười, quay người ra cửa.
Thừa dịp Phó Nghiêu đi xuống dưới lầu, Cố Chân liền thu dọn tất cả đĩa Blu-ray của mấy bộ phim kinh dị, ly kì rồi nhét vào phòng mình. Phó Nghiêu trở lại thấy TV đang mở đài truyền hình, không nói gì cả mà đến ngồi vào bàn ăn mở hộp cơm ra.
Cố Chân cùng mang Robin đi tới, ngồi một bên.
Bữa ăn mà trợ lý của Phó Nghiêu đưa tới toàn là thịt. Cố Chân đã không ăn uống tử tế trong mấy ngày hôm nay, cảm nắng của anh vẫn chưa lành hẳn chỉ có thể ăn thức ăn thanh đạm. Lúc này nhìn thấy Phó Nghiêu ăn thịt, hâm mộ hắn đến mức không muốn chớp mắt.
"Cố Chân, rốt cuộc vì sao anh lại chuyển nhà?" Phó Nghiêu ăn được mấy miếng, đột nhiên hỏi anh.
Cố Chân cau mày nói: "Chị gái tôi không nói cho cậu biết à?"
Phó Nghiêu lắc đầu: "Chị ý chỉ nói anh muốn dọn qua đây thôi."
Cố Chân nghĩ nghĩ, sau một lúc thì anh kể với Phó Nghiêu rằng anh đã nhận được xác một con chim. Ngay lập tức mặt Phó Nghiêu thay đổi, hắn im lặng một lúc, đặt đũa xuống hỏi Cố Chân, "Đây là lần đầu tiên anh gặp phải chuyện này à?"
Cố Chân nhìn Phó Nghiêu, do dự trong chốc lát nói: "Xem như là thế đi."
"Vậy không phải lần đầu tiền." Phó Nghiêu liếc mắt một cái liền nhìn thấu anh, nói thẳng.
"Đừng có mà nói bừa." Cố Chân có chút không kiên nhẫn, chuyển nhà thì cũng đã dọn xong rồi, chuyện này anh đã sớm chuẩn bị sẵn tâm lý. Thế nào mà cả đám lại thần hồn nát thần tính hết cả lên.
"Anh đã nói cho Tô Uyển chưa?" Phó Nghiêu tiếp tục hỏi, "Mấy lần kia đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tôi đã nói là không có, hỏi nhiều như thế làm gì, cậu có ăn cơm không?" Cố Chân đứng lên, Robin cũng chạy về phía anh, cùng anh đứng một chiến tuyến. (Vũ: Đồ cẩu phản chủ ( ̄  ̄|||))
Phó Nghiêu cùng anh nhìn nhau một hồi rồi cúi đầu ăn cơm, Cố Chân đưa Robin vào phòng khách. Để lại một câu với Phó Nghiêu bảo hắn nhớ dọn dẹp bàn ăn.
Phó Nghiêu ăn xong liền đi ra phòng khách, chỉ thấy Cố Chân bật đèn tường và ngồi đọc sách, áo ngủ thì trải bừa trên sopha, Robin thì làm tổ ở bên chân anh mà ngủ gật. Cố Chân nhét chân mình vào lông của Robin, TV thì cho âm lượng nhỏ đi, mắt cá chân cùng mu bàn chân của anh đều trắng đến sáng bóng trơn nhẵn.
Cố Chân dùng ánh sáng của đèn tường mà nhìn thoáng qua Phó Nghiêu đi tới, cũng không thèm nhìn thằng vào hắn mà chỉ nói: "Đừng có mà lắm lời với chị gái tôi."
Phó Nghiêu đặt túi rác đã đóng gói ở cửa, bước lại khoanh tay nhìn Cố Chân rồi thở dài, như thể hắn đã quá bất lực với anh. Trông Cố Chân như một đứa trẻ đang trong thời kỳ nổi loạn, còn Phó Nghiêu thì như người lớn.
Cố Chân nghe thấy tiếng thở dài của Phó Nghiêu, cảm thấy rất chói tai và ngẩng đầu lên xác nhận lại với hắn: "Có nghe thấy không hả?"
"Không nói cũng được thôi." Phó Nghiêu ngồi ở bên ghế đơn của sopha, cùng nói điều kiện với Cố Chân, "Trước hết anh nói cho tôi biết những chuyện đã xảy ra đi, nói rõ ràng một chút."
Cố Chân nhìn biểu cảm nghiêm túc của Phó Nghiêu, mở miệng ra suy nghĩ một lúc liền đem những chuyện kì lạ trước kia nói với Phó Nghiêu.
Cố Chân nghĩ tới nghĩ lui, nếu phải chọn một ai đó để nói thì người đó chỉ có thể là Phó Nghiêu.
Ít nhất đối với Cố Chân mà nói, Phó Nghiêu cùng với những người khác vẫn là có chút khác nhau.
Bưu kiện thứ nhất làm Cố Chân cảm thấy quái dị xảy ra vào đầu tháng 5. Lúc đấy Cố Chân vừa mới kết thúc lịch trình biểu diễn kéo dài 4 tháng, mỗi ngày đều muốn nằm ở nhà chỗ nào cũng không muốn đi.
Tháng 5 là lần đầu tiên Cố Chân ra ngoài tham gia hoạt động, là tiệc từ thiện buổi tối do Từ Như Ý làm chủ. Để khiến anh lộ mặt mà Từ Như Ý đã quấy rầy anh mấy hôm trời, Cố Chân lúc này do bị quấy nhiễu nhiều quá nên mới đáp ứng.
Trong bữa tiệc tối, rất nhiều ngôi sao tụ họp lại, Cố Chân xã giao hơn nửa buổi tối. Đi vệ sinh một chút, trở lại chỗ ngồi của mình, khi định ngồi xuống thì chợt thấy sau lưng ghế lóe lên một tia sáng bạc. Anh nhìn xung quanh không thấy ai để ý, anh liền hơi cúi người xuống xem xét kỹ hơn thì thấy trên lưng ghế không biết ai đã để một hàng kim tiêm.
Cố Chân có thói quen ngồi ngả lưng ra sau, nếu không phải anh tinh mắt thì bây giờ anh đã bị kim đâm vào lưng mất rồi.
Anh vừa định hỏi mấy người bên cạnh xem thế nào, thì Như Ý đã bắt đầu nói chuyện, buổi bán đấu giá bắt đầu. Cố Chân không muốn phá hỏng bữa tiệc của bạn tốt, cũng không dám động vào mấy cái kim châm kia. Anh đành phải ngồi thằng, để ý để không bị kim đâm, ngồi như thế cho đến hết bữa tiệc.
Lúc đầu Cố Chân muốn đợi mọi người xong việc rồi sẽ hỏi Như Ý về danh sách những người tham dự hôm đấy. Nhưng sau đó không lâu, Cố Chân phải trở về đi công tác, anh lại bận bịu liền đêm chuyện này để sang một bên và không đề cập với Từ Như Ý.
"Cũng được hơn nửa năm rồi, tôi không biết phải nói với anh ta như thế nào." Cố Chân nói, "Có lẽ đấy không phải là một cây kim mà nó chỉ là một sợi chỉ bạc trên lưng ghế mà thôi. Lúc đấy, tôi cũng không dám cử động để xác nhận đó có phải là kim không."
"Tôi sẽ tìm người điều tra việc này." Phó Nghiêu nói ngay sau khi nghe, "Tôi sẽ không động đến những kẻ đấy, anh không cần phải xen vào đâu."
Cố Chân nhìn Phó Nghiêu vài lần, ngầm đồng ý với những gì Phó Nghiêu nói.
Phó Nghiêu lại hỏi anh: "Còn gì nữa không?"
"Vẫn còn một số chuyện lặt vặt khác." Cố Chân suy nghĩ một lúc rồi nói, "Cũng không biết có phải tôi bị rối loạn thần kinh hay chỉ là một sự trùng hợp nữa. Nhưng thật sự có vấn đề."
"Đều nói hết cho tôi đi." Phó Nghiêu dựa sát vào một chút rồi nhìn Cố Chân nói.
Phó Nghiêu mặc một chiếc áo hoodie màu xám, tóc được cắt ngắn gọn gàng. Hai bàn tay đan vào nhau lộ ra những khớp xương, giống như một sinh viên đại học chưa tốt nghiệp. Nhưng khi hắn nói ra câu "Đều nói hết cho tôi đi" với Cố Chân thì anh cảm thấy thật sự tín nhiệm hắn, anh cũng cảm thấy xấu hổ khi không nói cho hắn nghe.
"Vào cuối tháng 6, tôi có phát hành một đĩa đơn mang tên [Cold Drink]. Vào thời điểm đó, tôi phải thực hiện khá nhiều hoạt động quảng bá trên các phương tiện truyền thông." Cố Chân chậm rãi nhớ lại.
[ Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
Rất nhiều lần khi đi tuyên truyền ở nước ngoài vào những dịp khác nhau, Cố Chân đều có cảm giác như có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào lưng mình. Nhưng đến lúc Cố Chân quay người lại, cần thận tìm xem ai nhìn mình thì lại không tìm được cái gì cả.
Điều khiến anh ấn tượng nhất là có một cuộc phỏng vấn với tạp chí trong một quán cà phê.
Phóng viên phỏng vấn đã có mặt, trên tầng hai của quán cà phê chỉ có phục vụ, Cố Chân, phóng viên và nhϊếp ảnh gia mà phóng viên mang đến.
Cố Chân và phóng viên ngồi ở trên tầng hai, nhϊếp ảnh gia chụp vài bức anh rồi ngồi sang một bên để đổi ống kính. Cố Chân nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những cây xanh chắn nửa tầm nhìn cùng những người đi đường và suy nghĩ nhưng câu hỏi mà phóng viên đưa ra.
Đột nhiên, cái cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm lại đến.
Cố Chân chấn động, nhanh chóng quay lại quan sát những người đi đường ở dưới tầng. Anh cố gắng tìm ra nguồn gốc của ánh mắt đó, nhưng cảm giác bị nhìn chằm chằm ngay lập tức biến mất. Anh nhìn thật lâu nhưng cũng không tìm ra được manh nối nào cả, đành phải đổ lỗi cho việc anh quá căng thẳng.
Ngay sau đó, tạp chí đã gửi bản thảo điện tử cho Cố Chân trước khi nó được xuất bản, Cố Chân nhìn và dừng lại khi nhìn thấy một bức ảnh được chụp từ trên cao.
Trên ảnh chụp, mặt Cố chân bị mờ nhưng cây cối và dáng vẻ của những người đi đường lại được chụp rõ ràng. Cố Chân nhìn bức ảnh một lúc, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, anh phóng to một góc của bức ảnh. Nhìn đường lớn đối diện lối đi bộ, đặt một cái cốc nhỏ màu đỏ với một cái lót ly màu xanh dưới cốc, giống hệt bìa đĩa đơn của anh.
Cố Chân ngay lập tức gọi cho chủ biên tập, hỏi đấy có phải là do bên hậu kỳ làm ra không. Chủ biên tập cũng giật mình, đi hỏi một vòng thì ai cũng không biết ở đâu mà có.
Cố Chân nghĩ đi nghĩ lại, bảo chủ biên tập đừng nói việc này cho Tô Uyển biết. Có thể là do fan cuồng của anh làm, nói không chừng là để tạo cho anh một kinh hỉ. (Tin vui)
"Kinh hỉ." Phó Nghiêu giật giật khóe miệng không có ý cười, "Nội tâm anh cũng lớn thật đấy." (Ý chỉ rộng lượng hoặc quá lạc quan.)
"Cũng không có việc gì khác xảy ra," Cố Chân phảng phất giống như là không nghe thấy hắn nói, "Đều không có việc gì lớn cả, tôi cũng không nhớ rõ nữa."
"Anh còn nhớ quán cà phê đó tên gì không?" Phó Nghiêu hỏi anh, "Tôi sẽ tìm người đi điều tra, có điều thời gian lâu như vậy rồi sợ rằng sẽ không có gì, nhưng cứ thử xem."
"Như vậy có phải là chuyện bé xé ra to không?" Cố Chân cúi đầu mân mê lật một trang, xong lại lật hai trang "Tôi cũng đã chuyển nhà rồi...."
"Như thế này mà anh bảo chuyện bé xé ra to à?" Từ lúc hai người bắt đầu nói chuyện về việc này thì mặt của Phó Nghiêu chưa một giây nào tốt lên.
Cố Chân liếc mắt nhìn Phó Nghiêu một cái, nói: "Tôi lại không chịu bất kỳ một thương tổn nào cả."
Phó Nghiêu đi tới chỗ Cố Chân rồi rút cuốn sách trong tay anh ra, có chút lớn tiếng: "Chờ khi mọi việc thật sự xảy ra thì có phải là quá muộn rồi sao?"
Cố Chân giơ tay định cướp cuốn sách mà Phó Nghiêu lấy, sau khi có gắng cướp hai lần nhưng vẫn không chạm vào được mép cuốn sách, anh không vui nói: "Cậu muốn tôi nói rõ mọi việc, tôi cũng nói rõ rồi. Bây giờ còn có vấn đề gì sao?"
"Có" Phó Nghiêu ném cuốn sách sang một bên, nhìn xuống Cố Chân, nói: "Thái độ của chính là vấn đề."
[ Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh ]
Chân của Cố Chân để ở người Robin bỗng nhiên giật giật, dường như do hai người tranh cãi nên nó bị đánh thức.
Phó Nghiêu ngồi xổm xuống, cùng Cố Chân nhìn thẳng nhau. Ánh mắt của anh rất khác với mọi ngày, thay vào đó là sự nghiêm túc bướng bỉnh, hắn thả lỏng biểu cảm nhìn Cố Chân nói: "Anh có thể quan tâm đến việc của chính bản thân mình hay không? Không phải lúc nào cũng không để ý mọi thứ như thế."
Cố Chân bị Phó Nghiêu nhìn đến độ tim đập thình thịch, anh dừng một chút rồi tự giữ bình tĩnh nói: "Trẻ con thì biết cái gì."
Phó Nghiêu nghe vậy, ngẩn người một chút rồi bỗng nhiên bật cười, nhìn Cố Chân rồi lắc đầu.
Cố Chân không để ý đến hắn, tiếp tục nói: "Quên đi, tôi sẽ tự mình đi hỏi Từ Như Ý để giám sát, cậu đừng có mà nhúng tay vào, cứ coi như hôm nay tôi cái gì cũng chưa nói..... Nếu không có việc gì nữa thì tôi muốn nghỉ ngơi, cậu về nhà đi."
Phó Nghiêu nhìn chằm chằm Cố Chân, Cố Chân không nhúc nhích mà sờ sờ đầu Robin, nói: "Robin, đứng lên."
Robin quay đầu liếʍ liếʍ đầu ngón tay cùng lòng bàn tay của Cố Chân, vẫn cứ thế mà nằm bất động bên chân anh.
Phó Nghiêu nhìn Cố Chân, trầm mặc trong chốc lát rồi đứng lên nói, "Tôi vẫn sẽ đi điều tra để giám sát, tôi cũng sẽ tìm người đi điều tra. Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không để người khác biết."
Cố Chân cúi đầu, ôm Robin rồi xoa xoa, không thèm đáp lại Phó Nghiêu.
"Ngoài ra, nhắc nhở để cho anh nhớ một chút, tôi đã trưởng thành rồi." Phó Nghiêu bình tĩnh mà nói "Robin, đi về thôi."
Dứt lời, Phó Nghiêu ra hiệu cho Robin, Robin lưu luyến cọ cọ Cố Chân mà đứng lên.
Khi Phó Nghiêu đi đến cửa thì bỗng nhiên Cố Chân gọi hắn lại: "Phó Nghiêu."
Phó Nghiêu quay đầu lại, mặt treo nụ cười mà nhìn Cố Chân, giống như hai người chưa từng xảy ra cuộc nói chuyện khó chịu nào cả, lễ phép mà hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Cố Chân chỉ vào bọc rác để cạnh cửa nói: "Nhớ mang rác vứt đi."
Phó Nghiêu tươi cười càng lớn, hắn hướng Cố Chân mà làm dáng vẻ lưu manh vô lại noi: "Yes, Sir."
___end chương 10___