*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 5:
Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt + Vũ
[ Chỉ có ở nhà Ý Vị Nhân Sinh ]
---------------------------
Cố Chân không thích mơ về những chuyện đã xảy ra, nhưng hôm nay anh vẫn mơ thấy Phó Nghiêu. Cố Chân thấy Phó Nghiêu đứng ngoài ban công phòng ngủ của anh, gõ cửa sổ.
Khi anh mở mắt ra, trong đầu toàn khuôn mặt Phó Nghiêu, kể cả thanh âm hắn đang nói " Cố Chân ngoan, mở cửa ra đi nào." (*)
(*) 顾真乖乖,把门开开: Cố Chân ai gia, giữ cửa lái một chút (cũng có nghĩa bóng là ch*ch nhé)
Năm năm trước Cố Chân đi Malibu giải sầu, nguyên nhân cũng không mấy vẻ vang. Khi đó album mới của anh đổi mới phong cách, lượng tiêu thụ bán ra thấp kỉ lục, bị người mắng không đáng giá một đồng.
Cố Chân từ nhỏ đến lớn đều suôn sẻ, xưa nay chưa bao giờ chịu qua thất bại. Ngày nào cũng vậy, phải xem những tin tức tiêu cực, khiến anh không đêm nào ngon giấc, người gầy đến tiều tụy, thậm chí còn có tờ báo lá cải nào đó suy đoán anh chơi ma t.úy nữa.
Tô Uyển quan sát Cố Chân một quãng thời gian, phát hiện anh bị mất ngủ đến mức cần phải điều trị, nhưng Cố Chân cứ mạnh miệng nói mình chỉ là bị ảnh hưởng thời tiết nên không ngủ ngon được thôi, Tô Uyển không còn cách nào khác đành gọi điện cho người nhà Cố Chân mà không có sự đồng ý của anh.
Người nhà Cố Chân đều ở nước ngoài, vừa nghe Tô Uyển kể lại, mọi người ai cũng lo lắng, cha Cố Chân bàn bạc với công ty người mẫu, công ty đồng ý thả cho Cố Chân hai tháng nghỉ phép. Sau đó chưa được mấy ngày, toàn bộ gia đình Cố Chân đã bay vào nước, đích thân áp giải Cố Chân lên phi cơ.
Thời gian đầu, Cố Chân sống tại New York cùng cha mẹ và chị gái, mỗi ngày đều được người nhà 'quấy rầy' bằng những ánh mắt cực kỳ quan tâm không thể giấu được khiến cho tinh thần anh không yên.
Sau khi đi khám bác sĩ nhiều lần, bác sĩ đã nói chuyện với gia đình, kiến nghị Cố Chân nên tạm ngừng điều trị tâm lý và đến một nơi tương đối yên tĩnh để tịnh dưỡng, thả lỏng tinh thần. Gia đình để Cố Chân đến sống trong một ngôi nhà bên bờ biển Malibu.
__[ Chỉ có ở nhà Ý Vị Nhân Sinh ]__
Cố Chân đến Malibu ngày đầu tiên, đã gặp được Phó Nghiêu.
Lúc anh tới Malibu thì trời đã xế chiều, quản gia cầm hành lý, Cố Chân hai tay trống trơn theo phía sau.
Anh không thường đến ngôi nhà này, trừ những kỳ nghỉ ngắn ngày với gia đình lúc còn nhỏ. Năm ngoái, căn nhà được sửa sang một lần, sớm không còn là căn nhà trong trí nhớ của anh nữa.
Bước vào cổng lớn, Cố Chân nghe thấy bên trái truyền đến tiếng 'rừm rừm' lạ lùng, quay đầu lại nhìn, xuyên qua hàng rào thưa thớt, anh nhìn thấy một chàng trai Hoa kiều to lớn đeo kính kỳ lạ, đang đẩy máy cắt cỏ trong hoa viên.
Nhìn thấy sát vách có người đi vào, thiếu niên tạm ngừng làm cỏ, chạy tới: "Chào."
Cố Chân gật đầu với hắn.
"Là người Trung quốc sao?" Đối phương đổi tiếng Trung, dựa nhoài người trên lan can, thân thiện bắt chuyện cùng Cố Chân, "Tôi còn tưởng không có ai sống bên cạnh. Xin chào, xin chào, tôi tên Phó Nghiêu."
Phó Nghiêu nhìn qua chừng hai mươi tuổi, so với Cố Chân gần một mét tám thì hắn cao hơn nửa cái đầu, tóc tai cắt rất ngắn. Nhìn gần hơn, hắn đeo một bộ kính bảo vệ mắt, sống mũi rất cao, có đôi môi mỏng, hắn đưa lưng về phía ánh nắng Nam California lúc 3 giờ chiều, giọng nói cùng với tiếng cười như còn vương vấn.
Dường như hắn hoàn toàn xa lạ với tình hình trong nước, cũng không nhận ra Cố Chân là một ca sĩ nổi tiếng, chỉ xem Cố Chân như một người hàng xóm mới bình thường, tùy ý tán gẫu.
Phó Nghiêu tính cách rộng rãi, hay nói chuyện, mới chưa đầy mười phút, Cố Chân đã biết Phó Nghiêu năm nay 19 tuổi, sinh ra ở Mỹ, người trong nhà đều nói tiếng Trung, cho nên tiếng phổ thông cũng không tệ lắm. Hắn học cũng khá tại một Trường đại học Bách Khoa nổi tiếng. Kỳ nghỉ hè vừa qua đã thành sinh viên đại học năm hai, gia đình Phó Nghiêu vừa chuyển tới đây nửa năm trước, hắn mới làm phẫu thuật cận thị cách đây không lâu, vừa nhìn vào ánh sáng, hắn thấy rất khó chịu cho nên mang theo kính bảo vệ mắt.
Khi đề tài sắp sửa chuyển hướng từ Phó Nghiêu sang Cố Chân, quản gia đúng lúc đi ra cứu nguy.
Quản gia nói Cố Chân sáng mai 9 giờ người chỉnh đàn sẽ đến, hỏi anh ta có cần có mặt ở đây không. Cố Chân vốn đang hồn bay phách lạc, không có tâm tình gì xã giao với hàng xóm, mượn cớ nói mình vào trước sắp xếp đồ đạc, rồi đi vào nhà.
Nhà hướng ra biển, từ phòng khách đã có thể trông thấy cảnh biển, đi ra ban công lầu một có cầu thang trắng dẫn trực tiếp tới bãi biển.
Dương cầm được đặt trong thư phòng lầu hai, Cố Chân thử một chút âm thanh, nhưng tiếng đàn không quá chuẩn.
Gần cây đàn có một kệ gỗ, chất đầy phổ nhạc và nhiều cuốn sách bán chạy nhất được bày biện trên giá sách, thậm chí ngay cả phòng chiếu phim cũng có đầy đủ đĩa Blu-ray (*) những bộ phim mới nhất, tất cả đều là chủ ý của Cố Tân kêu người chuẩn bị cho Cố Chân.
(*) Blu-ray hay Blu-ray disc là tên một định dạng đĩa quang thế hệ kế tiếp thay thế DVD được phát triển bởi Hiệp hội Đĩa Blu-ray (Blu-ray Disc Association) bao gồm các hãng sản xuất điện tử tiêu dùng, sản xuất máy tính và truyền thông hàng đầu thế giới tham gia phát triển như LG, Pioneer, Panasonic, Samsung, Sony, Apple, Dell, Hitachi, HP, JVC, Mitsubishi, Philips, Sharp...
__[ Chỉ có ở nhà Ý Vị Nhân Sinh ]__
Trước khi Cố Chân tới, Cố Tân tịch thu hết điện thoại di động với máy vi tính của anh, bởi vì chỉ cần Cố Chân cầm máy vi tính hay điện thoại di động sẽ vô tình tìm các bình luận tiêu cực trên mạng về album mới. Sau khi Cố Tân bắt gặp anh mấy lần, Cố Chân thì dạy mãi mà vẫn không sửa được, Cố Tân lại không nỡ nổi nóng với anh nên đã thẳng tay cắt đứt nguồn thông tin của anh.
Cố Chân đi một vòng quanh nhà, rồi lại quay về thư phòng, loay hoay phút chốc anh mang đàn ghi ta lại, kết nối với máy nghe nhạc với dàn âm thanh nổi xong, anh chơi bài hát yêu thích gần đây, rồi ngồi ngẩn người.
Đến thời gian bữa tối, hầu gái tới gõ cửa, Cố Chân tiếp tục đi ăn cơm, lại trở về phòng, nhìn chằm chằm biển một hồi, hai tay trống rỗng, ngứa ngáy, luôn muốn xem chút thông tin bên ngoài, cho dù không có liên quan gì với mình.
Bác sĩ nói rằng tâm lý cai nghiện phải cần một khoảng thời gian thích ứng, nhưng Cố Chân không ngờ lại khó như vậy. Anh đi tới đi lui, vào thư phòng chọn một quyển sách, quay lại trong phòng ngủ rồi đọc.
Cố Chân mới thi vào Học viện âm nhạc được một năm thì gặp may, đúng dịp về nước hoạt động âm nhạc nên anh nổi danh sớm, sự nghiệp thành công, ai ai cũng khen ngợi anh, đi ra đường thì được ôm, chỉ có một lần ngã xuống thôi, dường như ai cũng có thể tới đạp anh một cước, đem các tác phẩm trước đây của anh ra nghiên cứu đi nghiên cứu lại, lấy ra một đống gai nhọn, cứ như thể từ đầu đến cuối Cố Chân đều là trò cười cho thiên hạ, chỉ có sự nổi tiếng là hư danh mà thôi.
Sách trong tay là sách hay nhưng Cố Chân buồn bực mất tập trung, xem xong một đoạn thì quay lại đọc tình tiết đó lần nữa, cứ như vậy liên tục nhiều lần, cuộc sống thật gian nan.
Đột nhiên, cửa kính phòng ngủ bị người gõ vang.
Bởi vì trong một lần vào khách sạn, các tay săn ảnh đã chụp được cảnh anh bán thể thay quần áo nên từ đó Cố Chân luôn có thói quen kéo rèm cửa sổ lại dù ở bất cứ chỗ nào. Ngay cả khi ở trong một ngôi nhà giấu kỹ như vậy, Cố Chân cũng kéo rèm cửa sổ bằng vải sa bên ngoài tầng lên.
Lúc này sắc trời đã gần hoàng hôn, tia sáng bên ngoài yếu ớt, Cố Chân nghe tiếng thì ngẩng đầu, chỉ thấy nhìn thấy sau vải sa, một bóng đen in trên tấm kính sát đất ngoài ban công phía bắc phòng ngủ, tim Cố Chân đột nhiên chùng xuống rồi bị doạ nhảy dựng lên.
"Cố Chân!" Người bên ngoài vừa gõ cửa vừa kêu, "Cố Chân!"
Cố Chân lấy lại bình tĩnh, bật hết toàn bộ đèn trong phòng lên, đi tới kéo rèm ra, phát hiện bên ngoài trời đang mưa, không biết làm sao Phó Nghiêu leo lên ban công nhà anh được nữa, trong tay cầm theo một túi đồ, vừa thấy Cố Chân kéo rèm cửa sổ ra, Phó Nghiêu rũ mái tóc ướt nhẹp, nói với Cố Chân: "Giúp tôi mở cửa với!"
Cố Chân ngẩn người nhìn qua cửa sổ, mở cửa kính ra, mùi mưa hòa quyện vào mùi mặn của sóng biển cùng làn không khí thô ráp, làm ướt sàn gỗ trong phòng Cố Chân.
Phó Nghiêu vội vã một bước vượt cửa sổ, trở tay đóng cửa lại, ngăn cách tiếng mưa bên ngoài. Hắn không đeo kính bảo vệ mắt chiều hôm đó nữa, hắn hơi thấp người đặt túi xuống đất, vừa mới quay sang Cố Chân, mở miệng muốn nói chuyện, lại đột nhiên nhíu mày, nghiêng đầu hắt hơi một cái.
Cố Chân nhìn hắn vài giây, hỏi hắn: "Có cần khăn mặt không?"
"Cần..." Phó Nghiêu ho khan hai tiếng, mới quay mặt lại, tội nghiệp mà nói, "Tôi quên mang chìa khóa, hôm nay trong nhà cũng không có ai."
Ngũ quan Phó Nghiêu dị thường sâu sắc, chiếc áo phông bó sát vào người, hiện ra các đường cơ múi, giọt nước lăn dài trên gò má hắn, trong đôi mắt Phó Nghiêu có một tia sắc bén, nhưng khi hắn nở nụ cười thì tia sắc bén kia liền không nhìn thấy. Chỉ có một nguồn sức sống rất tự nhiên mà đáng quý, khiến người ta không đành lòng hà khắc quá mức với hắn.
Cố Chân bất đắc dĩ gật đầu, vào phòng tắm tìm cho Phó Nghiêu một chiếc khăn sạch sẽ, khi bước ra, Phó Nghiêu đã cởi cái áo phông ra, lộ ra phần thân trên cân đối, rồi hắn ném áo vô túi.
Trên người Phó Nghiêu đầy nước, không dám đi lại nhiều, hắn nhận khăn trong tay Cố Chân, lau mặt với tóc tai, nói: "Tôi muốn mượn ban công phía nam của anh để leo về nhà tôi được không, cửa sổ ban công phía nam của tôi không khóa."
"..." Cố Chân quay đầu lại nhìn ban công phía nam một chút, hỏi Phó Nghiêu, "Sao cậu lên được trên đây?"
"Leo cây." Phó Nghiêu chỉ vào bụi cây miễn cưỡng cao hơn lan can bên ngoài ban công phía bắc.
Phó Nghiêu nói, ôm lấy cánh tay của mình, cả người hắn ướt đẫm, quần thể thao dính sát bắp chân, trông lạnh lẽo, khó chịu.
Cố Chân không nhìn được nữa, nghĩ một chút, miễn cưỡng mở miệng nói: "Cậu... tắm trước đi."
"Thật tốt quá. " Phó Nghiêu thở ra một hơi, nhíu mày với Cố Chân, "Tôi không khách khí đâu nhé."
Cố Chân đau đầu nhìn hàng xóm mới vừa quen của mình, giúp hắn tìm một cái áo phông lớn một chút, sau đó đưa hắn vô phòng tắm.
Phó Nghiêu tắm xong, mưa cũng tạnh, Phó Nghiêu quấn khăn tắm quanh eo, tay phải cầm quần áo Cố Chân bước ra, ủy khuất nói với Cố Chân: "Anh Cố Chân, cái áo phông của anh nhỏ quá, chi bằng không mặc còn hơn."
[ Chỉ có ở nhà Ý Vị Nhân Sinh ]
___end chương 5___