Năm Tháng Trong Tiếng Đạn

Chương 4: Mỹ nhân có độc

Lạc Phong có thói quen không đeo lon quân hàm lúc tản bộ trong đại doanh nhà mình, vì thế khi Lương Chính tập hợp cả đội, các đội viên huấn luyện tuyển chọn đều tưởng hắn là thư ký của đội trưởng nào đó trong Liệp Ưng — Trẻ tuổi, khôi ngô, nói theo cách của Doãn Thiên thì là, trông còn đẹp hơn cái mặt nhìn như phẫu thuật thẩm mỹ của Ninh Thành.

Người đẹp như thế, không vào đội danh dự tam quân (lục quân, không quân, hải quân) mà lại vào đội đặc công, nguyên nhân có lẽ là do không cao tới 1 mét 8.

Vừa nghe Lạc Phong nói để Doãn Thiên và Ninh Thành cộng tác thì lông mày Lương Chính giật lên giật xuống, vội vàng giải thích hai đứa này một là mũi nhọn một là gà nhép, nhưng Lạc Phong cười bảo, “Tôi thấy đâu có hơn kém nhau mấy, cùng lắm thì… Tôi đếm xem nào, chênh lệch giữa tám múi cơ bụng và sáu múi cơ bụng mà thôi.”

Lương Chính sốt ruột, “Không được, chắc chắn Doãn Thiên sẽ làm vướng chân Ninh Thành.”

“Không được?” Lạc Phong tiếp tục cười, vẻ mặt chuyển sang lạnh lùng, “Cậu nói với tôi là không được? Ai không được? Hai đứa nó không được hay là cậu không được?”

Lương Chính giật mình, môi mím thành một đường thẳng.

Lạc Phong đảo mắt nhìn các đội viên vừa hô vừa khiêng khối gỗ, âm thanh rất nhẹ, nhưng lộ rõ sự uy nghiêm không thể chối cãi, “Không có lính mới gà nhép, chỉ có sĩ quan huấn luyện gà nhép, huấn luyện không tốt…”

Lương Chính nghiến răng ngắt lời, “Huấn luyện rất tốt!”

Lạc Phong lại cười, bá vai hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ, “Thế mới phải chứ.”

Đèn trong sân huấn luyện không sáng lắm, các đội viên ướt đẫm mồ hôi, tò mò quan sát người đàn ông xinh đẹp bên cạnh Lương Chính.

Bóng đêm và ánh đèn vàng cũng vì Lạc Phong mà dịu dàng hơn.

Lương Chính chưa kịp giới thiệu, hắn đã ung dung nói, “Hai cậu mặc qυầи ɭóŧ bên trái kia, sĩ quan huấn luyện của các cậu đã quyết định, từ hôm nay trở đi, hai cậu sẽ tham dự huấn luyện theo hình thức cộng tác song phương.”

Hàng ngũ rơi vào sự im lặng kỳ dị, ai cũng lộ vẻ kinh ngạc, Lương Chính im lặng đảo mắt nhìn trời, lông mày Doãn Thiên nhướn lên, bên cao bên thấp, khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Thành cũng vặn vẹo.

3 giây sau, rốt cuộc Doãn Thiên mới phản ứng, hùng hùng hổ hổ quát, “Đệch mẹ anh là ai đó? Anh bảo tôi cộng tác với cái thằng đàn bà này là tôi phải cộng tác ngay à? Sĩ quan huấn luyện của bọn tôi còn chưa lên tiếng mà đã tới lượt cái gã bình hoa thư ký quèn như anh à?”

Sắc mặt Lương Chính cực kỳ khó coi, liếc sang Ninh Thành, lại phát hiện tên này còn ngu ngốc gật đầu.

Trái ngược, Lạc Phong chỉ hờ hững cười, quay sang hỏi Lương Chính, “Cậu nói với họ tôi là thư ký quèn của cậu à?”

“Không!” Lương Chính oan ức quá, quay sang quát Doãn Thiên, “Thư ký quèn cái gì! Vị này là đại đội trưởng Liệp Ưng chúng ta!”

Vẻ mặt các đội viên khác còn khoa trương hơn, đến Quách Chiến xưa nay chín chắn cũng phải dùng hai đầu ngón tay đẩy gọng kính để nhìn rõ hơn một tí.

Ninh Thành rụt cổ, âm thầm vui mừng vì mình chỉ gật đầu. Doãn Thiên thì choáng váng, không thể ngờ được người đẹp bị mình mắng “Bình hoa thư ký quèn” lại là sếp lớn của Liệp Ưng lừng lẫy.

Cậu bắt đầu suy luận, đủ loại khả năng nhảy nhót trong đầu.

Nào là “Đại đội đặc công tuyển đội trưởng bằng nhan sắc à? Tức là về sau mình sẽ phải nhường chỗ cho Ninh Thành sao?”

Nào là “Sĩ quan huấn luyện sợ hắn như thế, chẳng lẽ hắn biết ma thuật quyến rũ?”

Nào là “Nguy hiểm quá, hắn có truyền lại ma thuật quyến rũ cho Ninh Thành không?”

Lạc Phong thích thú nhìn vẻ mặt phấn khích vô cùng của Doãn Thiên, gọi, “Này, bạn qυầи ɭóŧ.”

Ninh Thành cũng nhìn sang.

Lạc Phong cười tít cả mắt, không chấp nhặt câu “Bình hoa thư ký quèn”, chỉ nói, “Từ nay phải hòa thuận nhé, đừng có đυ.ng cái là đánh nhau. Cộng tác ấy mà, tức là phải cạnh tranh với nhau, cùng nhau tiến bộ. Một người trâu bò chẳng là gì cả, trâu bò thật sự là phải khiến tất cả mọi người bên cạnh cũng trâu bò lên như mình.”

Lương Chính thầm cười ha hả, im lặng ói mửa: Lại tự sướиɠ kìa.

Lạc Phong nói tiếp, “Tất nhiên bây giờ các cậu chưa đủ bản lĩnh khiến cho mọi người xung quanh cùng trâu bò lên, nên cứ thử khiến cho cộng sự ngốc nghếch bắt kịp mình trước đã.”

Vẻ mặt Ninh Thành rất phức tạp, Doãn Thiên lại “Chậc” một tiếng.

Lạc Phong nhìn cậu, nói tiếp, “Cộng sự ngốc nghếch không phải nói cậu, dù Ninh Thành là mũi nhọn hạng nhất trong mắt sĩ quan huấn luyện của các cậu, nhưng biết đâu ở hạng mục nào đó lại cũng là cộng sự ngốc nghếch thì sao?”

Ninh Thành lặng lẽ bĩu môi, Doãn Thiên mắt sáng rực.

Lạc Phong không nhìn hai người nữa, chuyển sang nói với các đội viên còn lại, “Ăn ý là nhân tố quan trọng trong tác chiến của đặc công, đợt huấn luyện tuyển chọn này cũng triển khai gần một tháng rồi, chắc các cậu đã phát hiện ai đó cực kỳ, cực kỳ phù hợp với mình. Muốn hợp tác với ai thì lát nữa cứ nói với sĩ quan huấn luyện. Hai người cộng tác hoặc nhiều người cộng tác đều được. Về sau các cậu cũng phải chia tổ để huấn luyện dã ngoại và sát hạch, đừng để tới lúc đó mới nhận ra mình không ăn nhịp với đồng đội.”

Vẻ mặt Lương Chính khá cay đắng, câu này của Lạc Phong nghe có vẻ như chỉ điểm cho các đội viên lầm lạc, thực chất lại là tát bôm bốp vào mặt hắn.

Thân là sĩ quan huấn luyện, hắn dạy dỗ bọn họ gần một tháng, trọng tâm hầu như chỉ đặt trên người các đội viên lọt top 10, tuy không vứt bỏ nhóm gà nhép cuối xe, nhưng đúng là cũng không để tâm mấy, mắng nhiều chỉ bảo ít, trong tiềm thức đã cho rằng bọn họ không qua nổi kỳ sát hạch, phí công vô ích làm gì.

Hắn đã quên tôn chỉ của trại huấn luyện Liệp Ưng.

“Giúp cho tất cả các đội viên tham dự huấn luyện tuyển chọn — Được chọn, không được chọn, đều trở thành quân nhân mạnh mẽ không thẹn với lòng. Dù sau 10 tháng bị trả về quân đội ban đầu thì vẫn có thể ưỡn ngực ngẩng đầu mà nói: Tôi đến từ trại huấn luyện Liệp Ưng.”

Lạc Phong nói đúng, không có lính mới gà nhép, chỉ có sĩ quan huấn luyện gà nhép.

Ai cũng thích mũi nhọn, thiên vị cũng không có gì đáng trách, nhưng sĩ quan huấn luyện không thể bất công, thiên vị là thất trách.

Lạc Phong chỉ ở lại một lát rồi đi, trước khi đi còn dặn các binh nhì mỗi tối hãy nghĩ xem mình được và mất những gì sau một ngày huấn luyện, đặt ra mục tiêu mới cho ngày hôm sau.

Lương Chính đảo mắt nhìn khuôn mặt nghiêng không thể bắt bẻ của hắn, nhớ lại những ngày trong trại huấn luyện, khi hai người mới 19 tuổi.

Nhiều năm qua rồi, trải qua vô số mưa bom bão đạn và gió tanh mưa máu, ánh mắt người đàn ông đẹp đẽ này chưa bao giờ nhạt phai sự nghiêm túc và kiên nghị.

Chẳng trách từ năm 27 tuổi, hắn đã trở thành linh hồn không thể thay thế của chiến đội Liệp Ưng kiên cường và quả cảm.

Sau khi giải tán, Quách Chiến kiên quyết kéo Chu Tiểu Cát chạy tới, nói, “Sĩ quan huấn luyện, em và Gà con một tổ.”

Chu Tiểu Cát đau khổ đắn đo, “Anh Chiến, em sẽ làm vướng chân anh.”

Quách Chiến đã học là phải thực hành ngay, bắt chước giọng điệu Lạc Phong đáp, “Khiến cộng sự trâu bò lên thì anh mới thật sự trâu bò.”

Trở lại ký túc xá, các đội viên kết thành đôi nhộn nhịp đổi giường ngủ — Không phải giường trên giường dưới thì cũng là hai chỗ nằm gần nhau.

Doãn Thiên và Ninh Thành bị “ép hôn” lại không có động tĩnh, giường trên của Doãn Thiên là Chu Tiểu Cát, cậu không muốn cho Ninh Thành ngủ bên trên mình, câu “Mày ngủ trên tao đi” đáng xấu hổ quá, không tiện nói ra, mà câu “Để tao ngủ trên mày” nghe cũng không đứng đắn lắm.

Quách Chiến thì muốn Ninh Thành đổi chỗ với Chu Tiểu Cát, để Chu Tiểu Cát chuyển sang ngủ cạnh mình, nhưng Ninh Thành không chịu, lý do là ban ngày đã phải dính với họ Doãn thiểu năng, buổi tối nhất định phải tránh xa.

Bệnh thiểu năng truyền nhiễm, mặt có đẹp mấy thì cũng không phải vắc-xin phòng bệnh.

Trước lúc tắt đèn, Chu Tiểu Cát cưỡi trên lưng Doãn Thiên mát xa cho cậu, nghe cậu than thở, “Cứ nghĩ ngày mai phải huấn luyện chung với Ninh công công, anh chẳng dám ngủ nữa.”

“Anh đừng kỳ thị Ninh công công mà.” Chu Tiểu Cát nghiêm túc khuyên nhủ, “Thực ra Ninh công công ưu tú lắm.”

“Ưu tú chỗ nào?” Doãn Thiên ỉu xìu hú.

“Cái mặt ưu tú đó.” Chu Tiểu Cát nói, “Ảnh chọc anh giận thì anh cứ nhìn mặt ảnh, nhìn thẳng vào khuôn mặt như thế, giận thế nào em cũng nguôi.”

Doãn Thiên thoắt cái trở mình, suýt thì hất Chu Tiểu Cát rơi xuống giường, “Gà con mi có lập trường không thế hả? Đưa mặt ra thay cơm ăn được à?”

“Được chứ.” Chu Tiểu Cát chính trực đáp, “Nằm sấp xuống nằm sấp xuống, em ấn thêm vài cái cho.”

Doãn Thiên bị câu “Được chứ” này chọc giận, nhưng vẫn muốn hưởng thụ mát xa thêm một lát, ai ngờ vừa nằm sấp xuống đã nghe Chu Tiểu Cát thở dài, “Haizz, nếu mặt không ăn thay cơm được thì Doãn Thiên anh xấu tính như thế, em đã đánh chết anh từ lâu rồi.”

Quách Chiến và Ninh Thành đang nghe lén cộng sự mới nói xấu mình, lúc này một cười toét cả miệng, một đảo mắt nhìn trời không thấy tròng đen.

Quách Chiến khẽ cười nói, “Này, anh thấy Gà con trông có vẻ hiền lành mà nói chuyện độc dã man ấy.”

Ninh Thành hừ một tiếng, nghĩ thầm: Đứa nào gọi mình là Ninh công công thì đều là cóc độc.

Sáng sớm hôm sau, trời vẫn tối như mực, Doãn Thiên đã tỉnh dậy.

Đang giùng giằng mặc quân phục rằn ri, từ cái giường cách đó không xa cũng truyền ra tiếng động, Ninh Thành ngồi trên giường dụi dụi đôi mắt thâm quầng.

Doãn Thiên không muốn để ý tới cậu, kéo chăn của Chu Tiểu Cát gọi, “Gà con! Gà con!”

Chu Tiểu Cát trở mình ngồi dậy, nhảy xuống chạy qua giường Quách Chiến, khẽ gọi, “Anh Chiến ơi, rèn luyện sáng sớm.”

Doãn Thiên chửi một câu “Con bà nó”.

Ninh Thành thay đồ xong xuôi, mở cửa ra ngoài, Doãn Thiên lúng túng đứng tại chỗ, nhìn bóng dáng cộng sự mới, lại nhìn bộ dạng cộng sự cũ hú hí với Quách Chiến, cảm thấy mình bị hắt hủi vô cùng.

Có lẽ vì mãi mới được gặp đại đội trưởng Liệp Ưng, các đội viên được cổ vũ tinh thần, ai cũng dậy rất sớm, chẳng bao lâu sau, từ các giường lục tục truyền ra tiếng vang lạch cạch, các binh nhì ngáp ngáp, xoa mặt, bộ dạng vẫn chưa tỉnh ngủ, nhưng ai cũng hăng hái chạy ra sân huấn luyện.

Tất nhiên Ninh Thành vẫn chạy ở hàng đầu.

Đã có bài học hôm qua, Doãn Thiên không vác thêm vật nặng, vung vẩy hai cái chân dài xông lên trước, thấy sắp vượt qua Ninh Thành, trong lòng lại mâu thuẫn.

Vượt lên thì có vẻ mình cố tình chạy theo nó.

Không vượt lên lại có vẻ mình bị nó đàn áp.

Đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng quyết định vượt lên.

Ninh Thành chỉ dùng bảy phần sức, chạy chầm chậm thảnh thơi, cảm giác có người vượt lên từ phía sau thì cũng không ngăn cản.

Nhưng tới lúc trông thấy Doãn Thiên ‘vυ't’ một cái lướt qua mình, lông mày cậu nhíu tít lại.

Doãn Thiên hả hê trong bụng, ngoái đầu dựng ngón giữa kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Thách thức trắng trợn!

Ninh Thành hít sâu một hơi, thình lình tăng tốc, đôi chân dài như lướt gió lao về phía Doãn Thiên.

Doãn Thiên chỉ thiếu sức bền, còn tốc độ và sức bật thì bẩm sinh đã có. Ninh Thành lao tới, chẳng biết sao cậu phấn chấn hẳn lên, miệng còn toét ra cười.

Vì thế tất cả các đội viên nhàn nhã chạy đều trợn mắt há mồm nhìn hai người phóng như điên, ngươi truy ta đuổi.

Có người “Chậc” một tiếng, cười nói, “Chạy bộ buổi sáng thôi mà, hai người kia chạy nước rút làm gì thế?”

Người khác nói, “Doãn Thiên dở hơi mà Ninh Thành còn dở hơi theo nó.”

Người thứ ba tổng kết, “Xong xong, bệnh thiểu năng truyền nhiễm thật rồi.”

Dùng tốc độ nước rút 100 mét chạy 400 mét, Doãn Thiên hết thở nổi, khom lưng đứng bên sân phì phà phì phò, thằng khốn Ninh Thành lại chậm rãi chạy đến, từ trên cao nhìn xuống, cười nhạo, “Thể lực này… Mà đổi thành vận động trên giường thì chắc là… Xuất tinh sớm nhỉ?”

Doãn Thiên lập tức thẳng người lên, chưa kịp há miệng chửi đã thấy Ninh Thành khinh bỉ lắc đầu, “Mắt có ghèn kìa, không chùi à? Tuốt súng hết giấy rồi à?”

Nói xong thì nghênh ngang bỏ đi.

Doãn Thiên choáng váng mấy giây, tới khi người ta đã đi xa lắc mới ngoác mồm rống, “Ninh Thành! Đm mày có tin ông gϊếŧ chết mày không?”

“Không tin.” Đáp lời cậu là một đám đồng đội hóng hớt cười đùa hí hửng chạy qua.

Tới lúc hít thở bình thường lại, cậu mới chợt nhớ ra, trời ạ, sao mình lại quên mất mỹ nhân hiểm độc Ninh Thành này rất thích nói chuyện da^ʍ ô chứ!Hết chương 4