Mắt Bão

Chương 50: Quá khứ 9

Buổi chiều ngày hôm sau Tào Diệp vẫn chưa về, giữa trưa Lương Tư Triết nằm dài trên giường nghỉ ngơi một lát, khi tiếng đập cửa vang lên, anh mới vừa lim dim ngủ.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, phản ứng đầu tiên của Lương Tư Triết là Tào Diệp về rồi, anh ngồi dậy từ trên giường, tóc cũng không buộc, buồn ngủ xuống giường đi tới bên cạnh cửa. Vốn cho rằng kéo cửa ra sẽ gặp được Tào Diệp đứng ngoài cửa, mở cửa ra lại là hai ông chú tang thương đứng ở cửa – là thợ đến lắp điều hòa tại nhà.

Lương Tư Triết dẫn hai chú thợ đi vào, bà chủ cũng đi lên theo, ló đầu vào, dựa khung cửa, cao giọng nói: “Ơ, muốn lắp điều hòa à!”

Lương Tư Triết “Dạ” một tiếng.

“Đúng là người tôn quý mà… Sao sếp Trịnh không nói với tôi?”

Giả vờ phải giả cho tròn, Lương Tư Triết nói với giọng bình thường: “Là đạo diễn Tào tìm người đến lắp.”

Bà chủ chậc một tiếng bảo: “Đạo diễn lớn bận rộn như thế còn tìm người đến lắp điều hòa, rất quan tâm đến con trai của mình.” Có lẽ lần đầu nhìn thấy Lương Tư Triết xõa tóc, bà chủ liên tục quan sát anh, “Khi nào thì bắt đầu đóng phim?”

“Không biết.” Lương Tư Triết đi đến bên giường, cầm lấy dây thun buộc tóc lại, đoạn ngồi xuống nhìn hai chú thợ bên cạnh mở thùng giấy ra, chuyển ra cái điều hòa mới tinh anh hao tâm tổn trí chọn rất lâu.

“Vậy đợi các cậu đi rồi, cái điều hòa này sẽ tặng không cho chúng tôi à?” Bà chủ lại hỏi.

“Cháu cũng không biết.” Lương Tư Triết nói.

“Con trai của đạo diễn lớn đi đâu rồi?”

“Ra ngoài chơi rồi.”

“Sao cậu không đi cùng?”

“Cháu không muốn đi.” Lương Tư Triết thuận miệng nói, đoạn với điện thoại cúi đầu gõ bàn phím, thật ra cũng không có gì muốn gõ, chỉ muốn bày ra dáng vẻ mình không muốn nói chuyện.

“Thợ đến lắp điều hòa rồi.” Anh nhập một dòng chữ vào trong khung gửi đi, lúc định nhất nút gửi thì ngón tay dừng lại, lại xóa từng chữ một.

Thôi, chắc một lúc nữa sẽ về. Lương Tư Triết nghĩ.

“Có phải cãi nhau không?” Bà chủ lại hỏi.

“Không phải.” Lương Tư Triết đáp xong ném điện thoại sang bên cạnh.

Bà chủ tựa cạnh cửa nhìn một lúc, thấy Lương Tư Triết cũng không nhiệt tình đáp lời với mình thì mất hứng đứng thẳng người đi xuống tầng.

Lương Tư Triết ngồi bên giường, nhìn chú thợ bận rộn bên cửa sổ, nghĩ đến lời nói vừa rồi của bà chủ – đúng rồi, sau khi họ rời khỏi căn phòng này, điều hòa phải làm thế nào? Kiểu gì họ cũng sẽ rời khỏi Lam Yến, rời khỏi phố Nhân Tứ này.

Vậy thì xem ai rời đi trước thôi, Lương Tư Triết tính toán trong lòng, nếu là mình rời đi trước, vậy để điều hòa ở lại đây, tháo điều hòa ngay trước mặt Tào Diệp không thực tế cho lắm, vả lại sau khi mình đi có lẽ Tào Diệp vẫn muốn tiếp tục ở đây. Nếu Tào Diệp rời đi trước, vậy anh tìm người tháo điều hòa ra bán lại, nói thế nào cũng bỏ ra mười nghìn tệ, có thể hồi vốn được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu…

Buổi tối Lương Tư Triết xuống tầng ăn cơm một mình, đi quanh hẻm tản bộ vài vòng, nhìn đồng hồ mới trôi qua nửa tiếng, trước kia tản bộ vài vòng với Tào Diệp đã phải về tắm rửa, nhưng hôm nay thời gian hình như trôi qua vô cùng chậm.

Vẫn là đường hẻm đó, ngay cả gương mặt thực khách cũng không thay đổi nhiều, thậm chí tối nay khách hàng ngồi ở quầy hàng ngoài trời còn đông hơn ngày thường, nhưng vẫn cảm thấy hơi vắng vẻ.

Chú chó đất màu trắng ở góc phố lại gần ngửi giày anh, dường như nó cũng cảm thấy quạnh quẽ. Tào Diệp luôn gọi nó là “Tiểu Bạch”, thật ra nó cũng không trắng lắm, trông xám xịt, là màu lông cho dù tắm sạch cũng không thể nói là trắng như tuyết được.

Lương Tư Triết cúi đầu nhìn nó, một lát sau ngồi xổm xuống sờ đầu nó, lông Tiểu Bạch khá ngắn, sờ vào hơi cứng.

Sờ không thích bằng sờ tóc Tào Diệp. Trong đầu xuất hiện ý nghĩ này, Lương Tư Triết nhanh chóng cảm thấy buồn cười, sao mình lại so sánh đầu của Tào Diệp với đầu của một chú chó nhỏ nhỉ…

Mấy buổi tối trước đó trải qua như thế nào? Xuống tầng ăn cơm, đi tản bộ, trêu chó, uống nước giải khát, trèo lên sân thượng, xem phim, đọc kịch bản… Đơn giản là những chuyện này, trước khi Tào Diệp vào ở mình sống rất có trật tự, sao bây giờ lại đột nhiên cảm thấy không quen được?

Rõ ràng đã sống một mình hơn một năm, dài hơn thời gian ở cùng Tào Diệp rất nhiều mà…

Muộn thế này rồi, đêm nay Tào Diệp cũng không về đúng không? Rốt cuộc Chương Minh Hàm tìm Tào Diệp có chuyện gì? Lần trước thử vai cũng không thấy họ thân quen bao nhiêu… Ít nhất không đến mức Tào Diệp thường xuyên nhắc đến trước mặt anh.

Lương Tư Triết cầm lấy kịch bản ở đầu giường, lật xem từng tờ một, mấy đêm trước anh và Tào Diệp đọc vài trang sẽ dừng lại thảo luận nội dung kịch bản, cho nên tốc độ đọc rất chậm, chỉ riêng cái nhà tắm kiểu cũ được viết trong kịch bản đã thảo luận cả đêm. Đêm đó Tào Diệp còn tìm một cây bút, vẽ hình của nhà tắm cậu tưởng tượng ra lên chỗ trống trong kịch bản, vẽ rất trừu tượng, không giống nhà tắm, ngược lại giống nhà tù giam giữ phạm nhân trong phim hoạt hình.

Trong kịch bản có vài chữ hiếm gặp được Tào Diệp đánh dấu bằng bính âm, nét chữ giống như học sinh tiểu học vừa biết chữ, ngay cả âm điệu cũng đánh dấu rất nghiêm túc, chữ xiêu xiêu vẹo vẹo thoạt nhìn rất đáng yêu.

Bốn mươi trang sau thì không có chữ viết của Tào Diệp nên Lương Tư Triết không mất tập trung vì những chi tiết này, tiếp tục lật ra sau đọc. Có lẽ khoảng thời gian trước đã đọc nhiều bản dịch khó hiểu của sách chuyên ngành, bây giờ lại đọc kịch bản cảm thấy khá mượt mà dễ đọc, sau một đêm đã đọc được một nửa.

Ngay thứ ba Tào Diệp vẫn chưa trở về. Buổi sáng cô dọn phòng tới đây thay hai tấm ga giường, vỏ chăn và vỏ gối, giường đối diện sạch sẽ gọn gàng như thể chưa từng có người ở.

Buổi tối tắm xong, ngồi bên giường lau tóc, Lương Tư Triết với điện thoại, mở số điện thoại của Tào Diệp, anh nghĩ không lẽ cậu nhóc này xảy ra chuyện gì? Thế mà bặt vô âm tín hai ngày liền, điện thoại cũng không gọi lấy một cuộc.

Nghĩ như vậy, anh gọi một cuộc điện thoại cho Tào Diệp.

Tiếng “tút tút” vang lên, Lương Tư Triết buông khăn mặt ra, giơ tay gãi mái tóc nửa khô.

Điện thoại kết nối, tiếng gầm đánh trống reo hò lập tức chui vào, người bên kia “Alo” một tiếng, giọng nói nghe hơi lạnh lùng lại hơi kiêu ngạo, Lương Tư Triết rất nhạy cảm với việc nhận biết âm thanh, lập tức phân biệt được đối phương không phải Tào Diệp.

“Tào Diệp đâu?” Lương Tư Triết hỏi.

“Ai gọi điện cho em?” Trong tiếng nhạc ồn ào, một giọng thiếu niên mơ hồ truyền đến, lần này là Tào Diệp, nhưng âm thanh nghe hơi xa, không bên cạnh điện thoại.

“Lương Tư Triết.” Giọng nói hơi lạnh lùng kia đáp, tốc độ nói hơi chậm, chắc đang nhìn tên hiển thị trên màn hình rồi đọc.

“Có phải bé người đẹp kia không?” Bên cạnh có người nói tiếp, “Diệp Tử, bé người đẹp gọi điện cho mày à?”

“Biến mẹ bé người đẹp của anh đi!” Tào Diệp mắng một câu từ xa, lại hét, “Trì Minh Nghiêu mày ném điện thoại cho tao.”

“Ở, bắt lấy.” Người cầm điện thoại nói.

Bé người đẹp… Đang nói mình hả? Khóe miệng Lương Tư Triết co rút một cái, lần đầu tiên anh nghe người ta miêu tả mình như thế… muốn ăn đòn đúng không?

Một lát sau Tào Diệp nhận: “Alo, Lương Tư Triết?” Lần này giọng nói tới gần, vừa nghe đã biết dán vào điện thoại nói, tiếng ồn ào xung quanh cũng nhỏ hơn, có lẽ Tào Diệp tìm một chỗ yên tĩnh nghe điện thoại.

“Bé người đẹp là chuyện gì hả?” Lương Tư Triết hỏi.

“À… bạn của em làm càn với em ấy mà, anh mặc kệ họ.”

“Người bạn lần trước dùng điện thoại của cậu gọi cho tôi?”

“Ừm, anh ấy da^ʍ từ trong bào thai rồi, thấy ai ưa nhìn lại muốn gọi người ta là bé người đẹp, anh không cần để ý anh ấy.”

“Hắn chưa từng thấy tôi đúng không?”

“À… là em nói với anh ấy,” Tào Diệp thấy tội sắp úp lên đầu mình nên biết “nghề” phải bắt đầu tỏ ra ngoan ngoãn, “Em sai rồi anh Tư Triết.”

Lương Tư Triết cười một tiếng, không có ý định so đo với cậu: “Điều hòa lắp xong rồi, khi nào thì cậu về?”

“Em cũng không biết, họ không cho em đi, bây giờ trong phòng mát không?”

“Mát lắm.”

“Anh có muốn cùng ra ngoài chơi không?”

Tào Diệp vừa nói xong lời này, Lâm Ngạn lại hét lên với cậu từ xa: “Diệp Tử mày đừng cứ tự mình lén lút nghe điện thoại, Trì Minh Nghiêu nói nó muốn xem bé người đẹp trông như thế nào!”

“Là mày muốn xem thì có.” Một giọng khác nói.

“Tao cũng muốn xem!” Lại một giọng xa lạ thêm vào.

“Mấy người phắn đi!” Tào Diệp để điện thoại ra xa mắng một câu, lúc áp điện thoại về bên tai, Lương Tư Triết nói trong ống nghe, “Tôi không đi, cậu chơi đi, cúp đây.”

“À…” Tào Diệp còn muốn nói gì đó, nhưng Lương Tư Triết dập máy rất nhanh.

“Móa, bé người đẹp gì, bạn em giận rồi này!” Tào Diệp cất điện thoại vào trong túi, tức giận bừng bừng nhào về phía Lâm Ngạn.

Lương Tư Triết cũng không đến mức nổi giận, nhưng gọi xong cuộc điện thoại này, anh đột nhiên cảm thấy vô vị.

Giọng của Tào Diệp nghe vào rất vui vẻ, Lương Tư Triết còn tưởng rằng đêm đó cậu muốn đi vì có việc gấp, thì ra chỉ là vội vã ra ngoài chơi với những bạn khác mà thôi. Ngẫm lại cũng có thể hiểu được, bạn bè có thể làm cho mình vui vẻ không nhiều, nhưng bạn bè có thể khiến Tào Diệp vui vẻ chắc là cả Bắc Kinh đâu đâu cũng có.

Anh giật mình nhận ra Tào Diệp nói trắng ra là một cậu ấm lương thiện bẩm sinh. Buổi sáng hôm đó cậu có thể dễ dàng chắp tay tặng kịch bản cho mình cũng là một trong những biểu hiện của cậu ấm. Đối với Tào Diệp mà nói, có làm diễn viên hay không, có muốn đóng phim của Tào Tu Viễn – bố cậu hay không, những điều này có lẽ chẳng phải chuyện gì quan trọng.

Tâm trạng của cậu tốt sẽ muốn người khác cùng “vui vẻ hơn” với cậu, ngay cả lý do cho anh kịch bản cũng chỉ là “Muốn mình ở lại Bắc Kinh chơi với cậu ấy thêm mấy ngày”.

Mà mình lại tưởng thật, chìm ở đáy vực quá lâu, tình cờ nhìn thấy một tia sáng thì cho rằng ông trời đặc biệt mở ra một cái giếng trời vì anh, lại không biết rằng ánh sáng này luôn ở đây, chỉ là ngẫu nhiên lọt vào trong cuộc sống của anh.

Về phần mình, có lẽ cùng lắm là một trò tiêu khiển trong cuộc sống nhàm chán của Tào Diệp khi bị ép ở trong phố Nhân Tứ mà thôi. Sau khi rời khỏi phố Nhân Tứ, chỉ vài hôm thôi có lẽ mình sẽ bị Tào Diệp quên mất không còn một mảnh.

Dựa vào đầu giường nghĩ một lúc, nội dung đang chiếu trên TV hoàn toàn không đọng lại trong đầu, một lúc lâu sau Lương Tư Triết mới lấy lại tinh thần, sau đó lại cảm thấy mình rất rảnh.

Giữa bạn bè chẳng phải như thế sao? Hợp thì đến không hợp thì đi, giống như những người bạn trước kia của anh vậy, lúc học cùng lớp quan hệ sẽ thân hơn chút, sau khi tách ra sẽ dần dần trở nên xa lạ, sau đó bên cạnh sẽ xuất hiện bạn mới. Người bên cạnh người đến người đi, giống như thủy triều lên rồi lại rút, đều là chuyện rất đỗi bình thường.

Sao cứ đặt lên người Tào Diệp là mình lại nghĩ nhiều mấy cái vớ vẩn này, thậm chí bắt đầu suy nghĩ chuyện sau khi rời khỏi phố Nhân Tứ… Thuận theo tự nhiên đi, Lương Tư Triết vô cùng tỉnh táo nghĩ, ngay cả cha mẹ và đàn violin cũng có thể đột nhiên im bặt mà dừng lại trong cuộc sống của mình, một thiếu niên giữa đường xông ra có thể làm bạn với mình bao lâu chứ?

Sau khi gọi xong cuộc điện thoại này, cuộc sống của Lương Tư Triết lại khôi phục dáng vẻ trước khi sống chung với Tào Diệp. Buổi sáng đọc kịch bản và sách chuyên ngành liên quan đến diễn xuất, buổi chiều xem một bộ phim, buổi tối lại đi ra ngoài tản bộ. Có đôi khi anh sẽ nghĩ đến cảnh tượng được nhắc trong kịch bản, ngồi trên sân thượng nghĩ mình nên diễn cảnh đó như thế nào, thỉnh thoảng còn lẩm bẩm đọc hai câu lời thoại.

Cuộc sống không có Tào Diệp hình như vô vị hơn nhiều, nhưng cũng xem như trở về trạng thái bình thường, không có chuyện gì thú vị, cũng không có cơ hội để cười. Có lẽ chuyện “mất đi” đã quá đỗi quen thuộc trong cuộc sống của anh, cha mẹ, sở thích, tương lai… Chuyện quan trọng hơn nữa anh cũng đã mất rồi, cho nên trong tiềm thức anh vẫn luôn biết một cách rõ ràng, không lâu sau anh cũng sẽ mất đi người bạn Tào Diệp này, mọi mất mát đều không có gì lớn, cuộc sống luôn phải tiếp tục, cho dù bạn có cam tâm tình nguyện hay không.

Buổi sáng ngày thứ tư tỉnh dậy, Tào Diệp vẫn chưa về, Lương Tư Triết nghĩ lần sau cậu về, có lẽ lại bị Trịnh Dần hoặc Tào Tu Viễn tóm về.

Anh lại bắt đầu thích nghi với cuộc sống một mình, thậm chí sinh ra một suy nghĩ – sống một mình thế này cũng không có gì không tốt. Luôn sống cùng Tào Diệp, vui thì vui thật, nhưng con người ở trong hoàn cảnh này lâu dài, thật sự sẽ dần dần yếu đuối. Sau này dù là về Nham Thành hay ở lại Bắc Kinh, sợ rằng sẽ không còn can đảm lẻ loi một mình đối mặt với đống đổ nát và nguy hiểm chưa biết.

Điện thoại hết pin Lương Tư Triết cũng không sạc pin nữa, trong một tháng qua ngoài quảng cáo làm phiền, anh chỉ nhận điện thoại của Tào Diệp và Tào Tu Viễn, cuộc gọi trước là cú điện thoại đùa ác của một người bạn của Tào Diệp hơn nửa tháng trước, trừ cái đó ra là một vài tin nhắn chúc mừng nhận được trong ngày sinh nhật.

Có lẽ cũng sẽ không có ai tìm mình, giữa trưa ăn cơm trưa xong Lương Tư Triết đặt điện thoại đã hết pin lên bàn sạc điện, còn mình tìm một bộ phim để xem. Phim do Tào Diệp chọn trong phòng chiếu phim lần trước, “Nam Hải Thập Tam Lang” của Tạ Quân Hào, anh nhớ lúc chọn bộ phim này Tào Diệp nói chú Dần rất thích bộ phim này.

Mặc dù không có quá nhiều ấn tượng tốt với Trịnh Dần, nhưng anh cảm thấy phim Trịnh Dần thích sẽ không dở.

Lương Tư Triết nhét đĩa CD vào trong máy chiếu phim, tựa ở đầu giường bắt đầu xem phim. Phim là câu chuyện về một nhà biên kịch đang sa sút, lúc chiếu đến đoạn thanh xướng(1) Thập Tam và Đường Địch Sinh gặp lại nhau, anh đang xem rất tập trung, chợt nghe dưới tầng hình như đang gọi tên mình: “Lương Tư Triết!”

(1) thanh xướng: hát biểu diễn một số đoạn kịch mà không cần phải hoá trang

Không khí khó hiểu do phim văn nghệ tạo nên lập tức không còn gì sót lại, giọng nói kia trong trẻo sáng sủa, giống như một nắm mưa băng xé toạc mùa hè oi bức, nghe đã biết là Tào Diệp.

… Về rồi? Lương Tư Triết thoát ra khỏi cảm xúc đắm chìm, đặt điều khiển từ xa sang bên cạnh và xuống giường, lúc xỏ dép lê dưới tầng lại hét một tiếng, vang hơn lần trước: “Lương Tư Triết!”

Lúc đi đến bên cửa sổ lại gọi một tiếng, lần này âm thanh kéo dài: “Lương – Tư – Triết!”

Vội gì chứ… Lương Tư Triết thầm nghĩ, nhưng tâm trạng hình như tốt lên một cách khó hiểu.

Đi đến bên cửa sổ, anh giơ tay mở cửa sổ ra, thò người ra nhìn xuống dưới tầng, Tào Diệp ngồi trong một chiếc xe con màu đen, cửa kính xe mở rộng, cậu đang thò đầu ra nhìn về phía căn phòng trên tầng của họ.

“Cậu gọi hồn đấy à?” Lương Tư Triết gác hai cánh tay lên bệ cửa sổ, cúi người nhô ra ngoài cửa sổ nhìn cậu.

“Có phải anh đang ngủ không?” Tào Diệp nói, một cái đầu của con Husky chen ra từ một ô cửa sổ, cùng nhìn lên trên tầng với cậu, “Sao điện thoại tắt máy?”

“Không, tôi đang xem phim, điện thoại hết pin…” Hai cái đầu xù ghé vào nhau rất thú vị, hình ảnh này khiến Lương Tư Triết nở nụ cười, “Cậu mang theo chó tới đây?”

“Ừm,” Tào Diệp đẩy cửa xe ra, xuống xe đứng trên mặt đất vẫy tay với anh, “Em đặc biệt đến nhà ông nội em dắt về, anh mau xuống đây, có đồ hay cho anh xem.”

“Gì thế?” Lương Tư Triết hỏi.

“Anh xuống sẽ biết…” Tào Diệp vòng ra phía sau mở cốp xe.

Lương Tư Triết đứng thẳng người, đóng cửa sổ lại, đi tới bên cạnh cửa đổi giày, sau đó kéo cửa bước nhanh ra ngoài. Giẫm bịch bịch xuống mấy bậc cầu thang, đi đến góc rẽ còn một tầng cầu thang nữa, Tào Diệp bước xuống xe lúc này cũng bước lên bậc thang ở cửa sải bước vượt qua ngưỡng cửa.

Đang là thời điểm nóng nhất giữa trưa, cửa lớn mở ra, ánh nắng vốn bị chặn phía sau cửa bỗng nhiên chiếu xuống, Tào Diệp mặc áo thun màu trắng và quần đùi caro màu xám, đứng trong ánh sáng ở cửa, tóc của cậu ngắn hơn, giống như vừa cắt trước đây không lâu, trông vô cùng mát mẻ.

Một đoạn hộp đàn lộ ra trên lưng đã rất quen thuộc với Lương Tư Triết – Tào Diệp đeo đàn violin tới đây.

Con Husky cậu dắt trong tay trái sủa một tiếng “Gâu” về phía Lương Tư Triết, thiếu niên cao gầy và chú chó cao cỡ nửa người đứng cạnh nhau, chợt nhìn còn có dáng vẻ uy phong lẫm liệt.

Cậu đứng ở cửa, như được ánh nắng chói chang buổi chiều tô một lớp viền vàng, cửa tầng một âm u đầy tử khí và tối tăm không ánh sáng của Lam Yến dường như được chiếu sáng ngay lập tức.

Náo nhiệt đấy chứ, Lương Tư Triết đứng ở chỗ rẽ cầu thang, trong đầu xuất hiện suy nghĩ này, vẫn là náo nhiệt tốt hơn.