Chương 50: Bày bố
"Tình huống như thế nào?"
Ngô Ưu nhìn Triệu Thanh Tử gỡ xuống một cái ống tròn từ trên đùi bồ câu, lấy ra một tờ giấy nhỏ.
Triệu Thanh Tử xem qua nội dung, nàng không e dè mà đưa tờ giấy cho Ngô Ưu xem.
Trong lòng Ngô Ưu có chút cảm động, nàng nhận lấy tờ giấy rồi đọc, nội dung trên giấy viết chính là chuyện có quan hệ với Mạc phủ.
Sau khi xem xong, Ngô Ưu muốn đưa tờ giấy lại cho Triệu Thanh Tử.
"Không cần, ngươi cứ đốt nó đi."
Sau khi xử lý xong tờ giấy, Ngô Ưu đưa ra nghi vấn trong lòng: "Chẳng lẽ vấn đề thật sự không có liên quan đến Mạc lão gia?"
Khi hai người nói chuyện cũng là lúc cửa sổ đóng chặt, không có người ngoài, bởi vì ngăn cách ánh sáng, bên trong phòng liền có vẻ vô cùng tối tăm.
Triệu Thanh Tử ngồi bên cạnh bàn, nàng gần đây phải dưỡng bệnh, sắc mặt có chút tái nhợt. Hôm nay nàng vẫn chưa chải lại tóc, một đầu tóc đen rối tung, ánh nến chiếu rọi lay lắt trên khuôn mặt nàng, khiến cho nàng có thêm vài phần lười biếng.
Vốn là cảnh đẹp không sao tả xiết, nhưng Ngô Ưu lại tràn đầy tự trách, nàng cảm thấy bản thân rất vô dụng, không thể bảo vệ tốt nàng ấy.
"A Tử, ngươi lại đi ngủ một lát đi, Chu đại phu nói ngươi phải nghỉ ngơi cho tốt."
Triệu Thanh Tử tất nhiên biết được tình trạng thân thể của mình, nhưng nàng không thể nghỉ ngơi, hiện giờ chuyện quá khẩn cấp, thật vất vả mới có chút manh mối, tất nhiên không thể để xảy ra nửa phần sai lầm.
Nàng ôn nhu mỉm cười: "Không có việc gì, ta hiện tại cảm giác còn có thể, Chu đại phu thật ra có vài phần bản lĩnh."
Lời khen này là thật lòng, Triệu Thanh Tử có thể nhìn ra y thuật của Chu đại phu xác thật rất tốt, làm nàng không khỏi tâm sinh mong đợi, nàng nghĩ lần này chân nàng có thể thật sự cứu được.
Ngô Ưu vốn cũng ôm tâm thái muốn thử xem, may mắn lúc này trực giác của nàng cũng không có vấn đề, chỉ là Chu đại phu quá mức nhiệt tình với nàng, nhưng đối với A Tử thì lại vô cùng lạnh nhạt.
Ánh sáng trong phòng dần dần yếu đi, Ngô Ưu cắt bỏ bấc nến thừa, trong nhà lại dần dần sáng lên.
Triệu Thanh Tử nghiêng đầu nhìn nàng, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt.
Ngô Ưu cắt xong bấc nến, nàng vừa mới chuẩn bị ngồi xuống thì đã thấy người này nhìn chằm chằm nàng. Nàng nhịn không được muốn đùa giỡn nàng ấy một chút, vì thế Ngô Ưu cũng nghiêng đầu chống cằm nhìn thiếu nữ ở đối diện: "Thế nào? Có phải ta rất đẹp hay không? Ngươi không chớp mắt mà cứ nhìn chằm chằm ta."
Triệu Thanh Tử thu hồi ý cười nơi khóe miệng, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu: "Ngươi hiện tại sao lại biến thành như vậy, chỉ biết lấy ta làm trò cười, đứng đắn một chút, không phải ngươi muốn biết tình huống ở Mạc phủ sao?"
Ngô Ưu muốn biết, nhưng trong lòng nàng cũng minh bạch Triệu Thanh Tử đang nói sang chuyện khác, vì không cho nàng ấy thẹn quá thành giận Ngô Ưu quyết định theo lời nàng nói.
"Vậy ngươi nói, rốt cuộc có phải Mạc lão gia cấu kết sơn phỉ hay không? Nhưng tình báo nói cũng không tìm được chứng cứ, hắn thực sự lợi hại như vậy sao?"
Ngô Ưu vô cùng tin tưởng năng lực của Triệu Thanh Tử, nếu như nàng ấy không tra ra được gì, vậy thì đối thủ nhất định vô cùng khó giải quyết.
Triệu Thanh Tử nghe vậy, có chút mỉa mai mà nói: "Kia không nhất định là Mạc lão gia lợi hại, ta thật ra lại cảm thấy đối phương có lẽ đã từ bỏ quân cờ là hắn."
Ánh mắt Ngô Ưu sáng lên, cảm thấy đây cũng có khả năng: "Vì sao ngươi nói vậy?"
Triệu Thanh Tử dùng ngón tay vòng quanh một sợi tóc dài bên gáy, hừ lạnh một tiếng: "Nếu như theo lời ngươi nói, đạo tặc trên núi kỳ thật là Dục Triều chuẩn bị, vậy vai trò của Mạc lão gia là phải trợ giúp cho bọn chúng lớn mạnh, mà nghe lời Mạc Tử Ý nói, ta nghĩ ca ca nàng nhất định là đã biết cái gì đó nên mới bị diệt khẩu."
Triệu Thanh Tử buông tóc, tiếp theo nói: "Mà khi ta thẩm vấn Thu Họa, nàng điên rồi, nhưng cuối cùng vẫn có được chút tin tức hữu dụng, chứng thực phỏng đoán của ta rất có khả năng chính xác."
Ngô Ưu nhìn nàng tràn ngập tự tin, ánh mắt trở nên ôn nhu hơn rất nhiều: "Vậy hiện giờ nên hành động như thế nào? Ta có thể giúp được gì không?"
"Ngươi bảo hộ ta là đủ rồi, ta cảm thấy bọn họ sớm muộn cũng có một ngày sẽ chó cùng rứt giậu."
Ánh mắt Ngô Ưu tối sầm, một là tự trách, hai là biết A Tử cũng không muốn cho nàng đi mạo hiểm, nhưng Ngô Ưu luôn cảm thấy bản thân cũng có thể làm chút gì đó.
Trong lòng có vô số ý tưởng hiện lên, Ngô Ưu cuối cùng vẫn cười nói: "Được, đều nghe ngươi."
Triệu Thanh Tử trong lòng nhẹ nhàng thở ra, đúng như những gì Ngô Ưu suy nghĩ, nàng cũng không muốn cho Ngô Ưu đi mạo hiểm.
"Ta vốn nghĩ Mạc lão gia là người thân tình lạnh nhạt, hiện giờ xem ra cũng không phải, có lẽ chúng ta có thể bắt đầu từ nơi này, đem quân cờ bọn họ không cần biến thành của chúng ta."
Khi nói những lời này, ngữ khí của Triệu Thanh Tử vô cùng vui sướиɠ, nhìn qua rất có tự tin.
Ngô Ưu nghe vậy liền cảm thấy có chút đau đầu, vì thế nàng không tiếp tục suy nghĩ nữa.
Không biết vì sao Ngô Ưu lại nghĩ tới Lệ nương, có vẻ nàng ấy còn trúng độc nghiêm trọng hơn A Tử, nàng nhịn không được mở miệng hỏi một chút tình huống của nàng ấy.
Triệu Thanh Tử thấy nàng lo lắng như thế, nói: "Ngươi quan tâm nàng vậy sao?"
Nghe khẩu khí này liền biết là nàng tiếp tục ăn giấm, Ngô Ưu vội vàng xua tay chứng minh bản thân trong sạch.
Triệu Thanh Tử thấy nàng như vậy thì đột nhiên cười, lắc đầu than một tiếng: "Nghe Giang Hồng nói, rất nghiêm trọng, hiện giờ đã hôn mê bất tỉnh, còn phải xem có thể chịu đựng được hay không. Nhưng có Chu đại phu ở nơi đó, hẳn là sẽ không có việc gì."
Không nghĩ tới sẽ nghiêm trọng như vậy, nhớ tới nữ tử kia luôn mỉm cười ôn nhu, Ngô Ưu cảm thấy thật đúng là tạo hóa trêu người, nàng ấy lúc này mới vừa rời khỏi thanh lâu được khoảng thời gian ngắn mà thôi.
"Ngươi có tin tức gì về người kỳ quái mà nàng ấy nói không?"
Triệu Thanh Tử đột nhiên cảm thấy hơi buồn ngủ, nàng xoa xoa huyệt thái dương, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo. Đáng tiếc nàng đã thất bại, nghe thấy Ngô Ưu nói, nàng mơ mơ màng màng trả lời: "Tìm được rồi, người nọ ở Thường An Hầu phủ, là gã sai vặt của Trương Bá Ngộ."
Nam chủ? Người liên lụy đến việc này càng ngày càng nhiều, việc này là nam chủ làm sao? Nhưng mà hắn hoàn toàn không có lý do gì, hiện giờ Triệu Thanh Tử cũng không có làm chuyện quá mức với bọn họ.
Lại tiếp tục nghĩ nữa, Ngô Ưu cảm thấy đầu mình đều phải nứt ra, nàng quyết định trước buông tha đầu mình, lại đột nhiên nghe được một tiếng đinh.
Ngô Ưu hoàn hồn, nhìn lại mới phát hiện A Tử ngã vào trên bàn, cái chén trong tầm tay cũng đổ, có lẽ là nàng ấy không cẩn thận nên chạm vào.
"A Tử? A Tử? Xem ra là đã ngủ rồi, nghĩ nhiều chuyện như vậy đúng là rất vất vả."
Ngô Ưu tiến lên bế nàng, đặt ở trên giường.
Lúc này còn sớm, Ngô Ưu cũng không muốn ngủ, Triệu Thanh Tử sợ nàng nhàm chán nên cố ý chuẩn bị rất nhiều thoại bản ở trên kệ sách.
Ngô Ưu tùy tay rút ra một quyển chuẩn bị đọc, đọc tên sách thì mới phát hiện là quyển "Thập Thất Ký" mà nàng đã xem qua, sách đã bị lật đến cũ mèm, so với những quyển sách khác thì cũ hơn rất nhiều.
Bên môi nhiễm ý cười, Ngô Ưu bỗng nhớ lại những chuyện Triệu Thanh Tử đã từng hỏi trước đây..
Ngô Ưu lắc đầu, trong lòng có chút thương tiếc, người này thích một người đều thật cẩn thận như thế.
Quay đầu lại nhìn người nào đó đang ngủ ngon lành: "Tiểu đồ ngốc."
Trong đầu hiện ra dáng vẻ nàng tức giận, một bên trừng mắt, một bên lớn tiếng phản bác: "Ta sao mà ngốc, ta đây rất thông minh!"
Đương nhiên đây chỉ là tưởng tượng, hiện giờ Triệu Thanh Tử ngủ rất trầm, đương nhiên sẽ không nghe thấy Ngô Ưu nói nàng là tiểu đồ ngốc, càng không thể từ trên giường nhảy lên chứng minh bản thân không ngốc.
Nhìn thiếu nữ đã ngủ say, đôi mắt Ngô Ưu có chút chua xót: "A Tử, ngươi phải nhanh khỏe lên, ta còn muốn cùng ngươi đi cưỡi ngựa đây."
Triệu Thanh Tử vẫn ngủ say không có trả lời, Ngô Ưu hít hít cái mũi rồi cười một tiếng, đưa tay lau đi giọt nước mặt sắp trào ra.
Ngô Ưu tự giễu nói: "Ngươi xem ta thật là, cùng ngươi ở bên nhau lâu mà ta còn không có kiên cường."
Những lời này Ngô Ưu chỉ dám nói khi Triệu Thanh Tử đã ngủ say, nàng không dám khiến A Tử lo lắng, sợ bản thân sẽ khiến nàng ấy càng thêm phiền não.
Tuy rằng Chu đại phu nói A Tử chỉ cần uống thuốc và tĩnh dưỡng tốt thì nhất định sẽ khá lên, nhưng Ngô Ưu vẫn không thể không khổ sở, người này đã phải chịu quá nhiều đau khổ, nhưng lại luôn vân đạm phong khinh bảo rằng không sao.
Vì thế Ngô Ưu cũng diễn kịch cùng nàng, giống như hết thảy những điều này đều là việc nhỏ.
Ngô Ưu không còn hứng thú đọc sách nữa, nàng một lần nữa đi đến trước giường, nhìn thiếu nữ cau mày, như là mơ thấy thứ gì đó không tốt.
Ngô Ưu nắm lấy tay nàng, thiếu nữ trên giường mày dần dần giãn ra.
Nhìn nàng ngủ an ổn, Ngô Ưu cũng yên tâm hơn một chút.
Tình huống này cũng xuất hiện ở Đằng Vân khách điếm, Giang Hồng đã trông nom Lệ nương một ngày một đêm, nhưng mà nàng ấy vẫn không có tỉnh.
Mạc Tử Ý ở bên cạnh nhìn, trong lòng cũng rất sốt ruột.
Nàng thấy thần sắc Tiểu Hồng mỏi mệt, không thể không khuyên nhủ: "Tiểu Hồng, ngươi đi ngủ một lát đi, đừng để mình quá mệt mỏi, ta giúp ngươi trông nàng."
Giang Hồng xoay người nhìn Mạc Tử Ý, nàng không còn vẻ hoạt bát như ngày xưa, chỉ chua xót mỉm cười: "Thiếu gia, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta làm là được."
"Nhưng mà ngươi..."
Mạc Tử Ý còn không nói xong thì đã bị Giang Hồng cắt ngang: "Thiếu gia, ta muốn ở bên nàng."
Ngữ khí của Giang Hồng rất kiên quyết, Mạc Tử Ý chỉ có thể từ bỏ ý tưởng để nàng đi nghỉ ngơi, trong lòng có chút khổ sở.
Rõ ràng Mạc Tử Ý cũng trải qua những điều không tốt, nhưng nàng không thể nhìn thấy người khác khổ sở.
Nghĩ đến Triệu Thanh Tử bên kia cũng như vậy, nàng càng thêm khổ sở, không biết người phía sau màn là ai, vì sao phải nhằm vào các nàng thế này.
Mạc Tử Ý chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng chịu khổ mà ngược lại được người nhà bảo hộ rất tốt, mọi cái xấu xa đều bị ngăn cách khỏi cuộc sống của nàng.
Hiện giờ ô dù vỡ tan, nàng mới dần dần ý thức được thế giới này tàn khốc.
Quay đầu lại nhìn Giang Hồng và Lệ nương, nàng bất đắc dĩ mà quay về phòng của mình.
Mạc Tử Ý ngồi xuống bàn, cầm lấy giấy bút bắt đầu viết thư, không biết vì sao, từ sau khi nàng tới kinh thành, phụ thân thường xuyên viết thư cho nàng, cũng không có gì đặc biệt, hắn chỉ hỏi chút việc nhà mà thôi.
Tuy rằng trong lòng có oán hận, nhưng Mạc Tử Ý là người dễ dàng mềm lòng, vậy nên có vài chuyện tốt nàng đều nói cho hắn biết.
Sau khi viết xong, Mạc Tử Ý nhờ người đem nó đưa tới Cẩm Châu.
Vân Cô vẫn ẩn núp ở Mạc phủ, một bên tìm hiểu tin tức, một bên chờ đợi cơ hội.
Vẫn là vào giờ nghỉ trưa, tiểu nha đầu lần trước thoạt nhìn rất thích Vân Cô, luôn thích nói chuyện phiếm cùng bà.
"Ngươi nói xem, lão gia có kì lạ hay không, không cho thiếu gia trở về nhưng lại vô cùng nhớ thiếu gia, nếu như có khả năng, e rằng mỗi ngày hắn đều phải đưa một phong thư."
Tiểu nha đầu ngồi ở trên bệ bếp, gót chân nhỏ lắc qua lắc lại, Vân Cô đứng trước bếp lò, trong lòng có chút suy tư.
Tiểu nha đầu thấy bà không để ý chính mình, nhịn không được dùng tay quơ quơ ở trước mặt bà, Vân Cô phục hồi tinh thần lại cười cười: "Làm sao vậy?"
"Lương thẩm ngươi làm sao vậy, cứ thất thần mãi."
Vân Cô lau bụi trên tay, có lệ nói: "Không có gì, ta chỉ đang nhớ tới đứa bé nhà ta mà thôi."
"Lương thẩm còn có hài tử sao? Sao chưa từng nghe ngươi nhắc đến?"
Vân Cô cười: "Đứa nhỏ kia rất quật cường, không thích người khác nói nàng."
"Như vậy a, thật đúng là vất vả mà."
Vân Cô ở trong lòng cũng mặc niệm một câu: "Đúng vậy, thật là vất vả."
Đang muốn dọn dẹp phòng bếp một chút, Vân Cô đột nhiên thấy Mạc lão gia đi ra ngoài, ánh mắt bà liền sáng lên.
Đem giẻ lau trong tay nhét vào trong lòng tiểu nha đầu, bà vờ ra vẻ rất vội vàng: "Tiểu Nha, ta đột nhiên nhớ tới trong nhà còn có việc, ngươi trước giúp ta thu thập, sau khi ta về sẽ mời ngươi ăn đường."
Tiểu Nha cầm giẻ lau còn không kịp cự tuyệt, Vân Cô cũng đã chạy thật xa.
Vân Cô thật cẩn thận đi theo Mạc lão gia, theo hắn một đường ra khỏi thành, cuối cùng đi tới một nghĩa trang, Mạc lão gia dừng lại trước một phần mộ ở trong đó.
Vân Cô che giấu bản thân, bà đi về phía trước nhìn xem, phát hiện đó là mộ của Mạc Tử Nghĩa, chỉ là tên được khắc trên bia mộ lại là Mạc Tử Ý, nhớ tới cũng rất châm chọc.
Vân cô vốn định tiếp tục trốn để nghe lén, lại nghe thấy Mạc lão gia nói: "Xuất hiện đi, ta biết ngươi ở đây."