Vô Địch Tiên Triều

Chương 26: Uy danh lan xa

“Mau cứu giá đại nhân” Binh sĩ Đại Lê nhận ra thế cục biến hóa, vác binh khí xông vào gầm to.

“Xông vào” Binh sĩ Tây Sơn thấy bọn nó muốn gϊếŧ chết Đinh Bộ Lĩnh, đồng thời phẫn nộ đổ bộ tới.

Hai quân xô xát chém gϊếŧ nhau, bởi vì thế mà càng thêm mãnh liệt, như lũ kiến hai bên lít nhít đυ.ng vào một chỗ.

Binh lính chết một cách chóng mặt, nhưng không vì thế mà giảm bớt tàn khốc, một người chết sẽ có một người khác thay chỗ.

Binh sĩ bị chính hành động dũng mãnh của Đinh Bộ Lĩnh làm cảm động trong lòng, chính bộ dáng bất khuất luôn đứng thẳng của nó, mặc dù đã bị trúng tên hằn sâu trong tâm trí bọn nó.

“Đã tới được bên đại nhân” Binh sĩ dùng tên bắn Đinh Bộ Lĩnh hô to, người nó đã tiếp cận được tới chỗ của Ninh Cẩn và Đinh Bộ Lĩnh.

“Các ngươi nhanh lên” Binh sĩ Tây Sơn thấy vậy trướng cả mặt gầm to, để cho binh lính phe địch tới trước chính là đẩy Đinh Bộ Lĩnh vào nguy hiểm.

“Cút đi” Thiên Nhân Tướng Tây Sơn con mắt đỏ bừng, vung trường đao chém rơi đầu kỵ mã của Thiên Nhân Tướng Đại Lê.

Kỵ mã chết đi, Thiên Nhân Tướng Đại Lê mất thăng bằng, rơi ngã xuống mặt đất, một tay chống làm trụ, vung trường đao chém ngược lại Thiên Nhân Tướng Tây Sơn.

“Chết” Thiên Nhân Tướng Tây Sơn vung trường đao từ phía trên xuống càng thêm có lực, chém gãy đôi trường đao của Thiên Nhân Tướng Đại Lê, sau đó một cột máu tươi phóng ra.

“Không kịp rồi” Thiên Nhân Tướng Tây Sơn bởi vì bị Thiên Nhân Tướng phe địch ngăn cản tốn thêm một tí thời gian, âm trầm nhìn qua bên Đinh Bộ Lĩnh nói.

“Ha ha” Thiên Nhân Tướng Đại Lê một tay đè vào vết thương, cười to, tên tiểu tử của Tây Sơn có thể sánh ngang với Lục Đao, thậm chí có thể sẽ là một Lục Đao mới, hiện tại Đinh Bộ Lĩnh chết đi, cái chết của ông ta cũng đáng giá.

“Cẩu tặc Đại Lê, ngươi dám” Binh sĩ Tây Sơn gầm thét, đỏ mắt trông tên binh sĩ Đại Lê đang rút chủy thủ hướng về Đinh Bộ Lĩnh.

“Xong rồi” Một số người vì vậy nhắm mắt không đành lòng trông lấy, binh sĩ Đại Lê thì khuôn mặt hào hứng.

“Chết đi” Binh sĩ Đại Lê rút chủy thủ đâm tới Đinh Bộ Lĩnh, khuôn mặt nó đại hỉ, lần này gϊếŧ được thiên tài phe địch, nó chắc chắn sẽ được Tướng Quân trọng thưởng.

Đinh Bộ Lĩnh cắn răng, đau đớn khắp người truyền tới làm nó chỉ muốn ngủ đi, bàn tay nắm chặt, muốn sử dụng hết tất cả sức lực cuối cùng làm một kích.

“Tại sao ?” Đinh Bộ Lĩnh muốn liều mạng một lần, chợt khuôn mặt binh sĩ Đại Lê đông cứng, nó không tin được nhìn về phía sau mình nói ra.

“Danh dự của Lục Đao không phải là một kẻ tôi tớ như ngươi có thể đυ.ng chạm” Ninh Cẩn khóe miệng chảy ra máu tươi nói, vừa rồi nó đã dùng hết tất cả chân khí, nó dự định sẽ dụ dỗ Đinh Bộ Lĩnh tiến tới, bất ngờ tung ra một kích chí mạng cuối cùng, không nghĩ sẽ bị binh sĩ phe nó xen ngang.

Đinh Bộ Lĩnh kinh ngạc nhìn Ninh Cẩn, từ trong ánh mắt cao ngạo của Ninh Cẩn, nó thấy được Ninh Cẩn muốn nói, lần này là ta với ngươi hòa.

Đinh Bộ Lĩnh miệng mỉm cười, ý thức biến thành một điểm đen, ngã về sau, một binh sĩ Tây Sơn nhanh chóng bắt được nó.

Bên kia binh sĩ Đại Lê cũng đã bắt được Ninh Cẩn, hai quân cẩn thận lùi về sau, như đã có giao kèo từ trước.

“Thiếu niên, tốt lắm, ngươi đã làm nên kỳ tích” Thiên Nhân Tướng Tây Sơn đỡ Đinh Bộ Lĩnh lên ngựa, tự thân ông ta đưa Đinh Bộ Lĩnh trở về bản doanh chữa thương.

Thiên Nhân Tướng Tây Sơn bỗng có cảm giác hoang đường, chính mắt ông ta đã thấy một Lục Đao mới cứ như vậy được sinh ra trước mặt ông ta.

“Giá” Thiên Nhân Tướng Tây Sơn quát, ngựa phi như gió mở đường trở về doanh trại, hiện tại tính mạng của Đinh Bộ Lĩnh là đáng lo ngại nhất.

Bởi vì Ninh Cẩn bị đánh bại, cánh phải quân Tây Sơn dâng lên sĩ khí to lớn, tin tức Ninh Cẩn bại trận như phong quyển tàng vân bao phủ toàn bộ chiến trường.

“Ngươi nghe cái gì chưa, Ninh Cẩn Lục Đao của Đại Lê đã bị một thiếu niên phe ta đánh bại” Binh sĩ Tây Sơn hứng khởi hô.

“Người thiếu niên đó là ai ?” Binh sĩ Tây Sơn khác tò mò.

“Ta nghe người khác nói thiếu niên đó tên Đinh Bộ Lĩnh, là một lính mới như chúng ta” Binh sĩ Tây Sơn tự hào nói.

“Đinh Bộ Lĩnh” Khắp nơi trên chiến trường đều nghe được cái tên của Đinh Bộ Lĩnh, trong lòng không khỏi tự hỏi, Đinh Bộ Lĩnh là ai.

“Tốt lắm” Tô Đông Lưu cùng với Lục Hợp đại náo quân địch Đại Lê, nghe tin tức truyền tới quát to.

“A” Lý Tín như hoàng cân lực sĩ, vác hai thanh đại chùy quét ngang một mảng lớn Đại Lê.

“Đinh Ca” Trình Tú xúc động nói, bàn tay hơi nắm, tin tốt của Đinh Bộ Lĩnh truyền cho toàn quân Tây Sơn sĩ khí dâng cao kể cả nó.

Mặc dù ở bên phía cánh trái nhưng Lương thấy được bên cánh phải không khí chiến trường một nóng hơn, binh lính như làn sóng dâng cao, biết là có tin tốt, nó mỉm cười.

“Tốt lắm Bộ Lĩnh” Trịnh Đông Lân từ tận phía trên cũng nghe được tin, nói.

“Không nghĩ tới quân ta cũng có một người lợi hại như thế” Lý Cách kinh ngạc.

“Hắn là huynh đệ của ta” Trịnh Đông Lân nói.

“Thì ra là vậy” Lý Cách gật đầu, người là tụ theo bầy, Trịnh Đông Lân đã cực mạnh, cho nên huynh đệ nó cũng không kém thế nào.

“Lần này nhiệm vụ của chúng ta được cử là để gϊếŧ tướng bên địch, ngươi biết chứ ?” Lý Cách nói.

“Thiên Nhân Tướng Đình Phùng đã nói với ta” Trịnh Đông Lân gật đầu.

“Tốt, lần này chúng ta sẽ gϊếŧ đi một Thiên Nhân Tướng phe địch” Lý Cách nói.

“Nếu chỉ có Thiên Nhân Tướng thì đơn giản” Trịnh Đông Lân nhẹ nhàng nói.

“Nếu chỉ là một tên Thiên Nhân Tướng tầm thường thì tự thân ta cũng gϊếŧ được, không cần phải cử quy mô lớn mà ám sát” Lý Cách bình tĩnh nói.

“A” Trịnh Đông Lân ngạc nhiên.

“Là một kẻ khác cực kỳ lợi hại, không nằm trong bất cứ danh hiệu nào trong Thập Cung, Lục Đao, Ngũ Thương, Thất Kiếm, ta nghe nói hắn là một người cầu đạo” Lý Cách cau mày nói.

“Người cầu đạo là cái gì ?” Trịnh Đông Lân tò mò.

“Nói một cách nào đó, bọn họ là một tập hợp những người luôn sống tránh xa thế nhân, với bọn hắn, cầu đạo tu thành tiên mới là chính đạo, bất cứ những việc như xây dựng lãnh thổ quốc gia đều chỉ là thứ yếu” Lý Cách nói.

“Trên thế giới này thật sự có tiên nhân sao ?” Trịnh Đông Lân chấn động nói.

“Ta không biết, đó chỉ là truyền thuyết, tiên nhân có thật hay không, không một ai biết cả” Lý Cách lắc đầu.

“Ầm ầm ầm” Bên kia Đại Lê xuất hiện năm cỗ xe ngựa, phía trước có hai con ngựa chiến, hai bên bánh xe có gắn lưỡi cưa sắc bén, mỗi một lần di chuyển tốc độ cao, lưỡi cưa khi chạm vào bất kể một thứ gì đều cắn nát nó một cách dễ dàng.

“Mau tránh ra, là chiến xa của Đại Lê” Binh sĩ Tây Sơn vung tay quát lớn, hai bên binh sĩ lùi về sau cố gắng né tránh răng cưa của chiến xa.

Chiến xa có hai kỵ mã kéo xe di chuyển với tốc độ nhanh cực điểm, không phải là binh sĩ bình thường có thể né tránh.

Răng cưa vì vậy cắn nát một loạt binh sĩ chết trận, trên người bọn nó, nơi răng cưa đi qua bị mất một mảng lớn, ruột gan vì vậy lòi ra phía ngoài.

“Mẹ nó, các ngươi di chuyển chậm quá” Binh sĩ Tây Sơn hoảng loạn đội hình, chửi thề nói.

“Né ra, né ra” Quân Đại Lê thấy bọn nó hoảng sợ chạy loạn, như lũ chó có tang, không khỏi cười to.

“Để ta” Một kỵ binh Tây Sơn con mắt tinh tường, nó nhận ra một điểm yếu chí mạng của chiến xa Đại Lê, đó là hai bên bánh xe lớn của chiến xa, chỉ cần có một vật làm kẹt cứng bánh xe, chiến xa sẽ vì vậy mà bị phá hủy dễ dàng.

Nhưng để làm được không phải chuyện đơn giản, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị răng cưa chiến xa dính vào người là chết oan uổng, chưa kể phía trên chiến xa còn có binh lính Đại Lê điều khiển.

Kỵ binh Tây Sơn cưỡi kỵ mã với tốc độ nhanh chóng, điêu luyện điều khiển dây cương tránh né răng cưa, chạy song song với chiến xa, nó nắm chặt trường thương muốn nhét vào lỗ hỏng bên trong bánh xe.

Trường thương chỉ còn một tí là vào bên trong bánh xe, kỵ binh Tây Sơn khuôn mặt hiện lên sự vui vẻ, bất quá chỉ một khắc sau đó, binh sĩ Đại Lê phía trên chiến xa cười gằn, một nhúm trường thương đâm thủng người kỵ binh.

Kỵ binh bị vô số trường thương đâm thủng người, máu tươi úa ra từ trên các lỗ thủng, ngã ngựa chết, thi thể bị chiến xa đi qua cắn nát thành từng mảnh.

“Đó là hậu quả của lũ cẩu tặc dám chống đối chúng ta” Binh sĩ Đại Lê cười to.

“Lũ cẩu tặc” Binh sĩ Tây Sơn con mắt bừng lên lửa giận nhìn kỵ binh đã chết đi.

“Ta tới” Lý Cách cưỡi kỵ mã chặn đầu chiến xa, binh sĩ điều khiển chiến xa thấy vậy tàn nhẫn nhếch miệng, đã một tên ngu ngốc chết trận, cứ thế mà không biết sợ hay sao.

“Giá” Binh sĩ Đại Lê giật mạnh dây cương, hai con ngựa kéo chiến xa càng thêm phát lực, răng cưa xoáy thành một mảnh đen thui.

Nếu theo tình hình này, Lý Cách không bị chiến xa tông chết cũng sẽ bị răng cưa cắn nát, còn không thì sẽ bị binh sĩ Đại Lê dùng thương gϊếŧ chết.

“Các ngươi sẽ đền mạng cho quân Tây Sơn ta” Lý Cách nói, trường đao trong tay nó kéo một đường đất bụi bay lả tả từ trên lên, tạo thành một mảnh đao bằng cát dựng đứng, chém đứt đôi chiến xa đang xông tới, kể cả binh sĩ điều khiển phía trên.

Chiến xa tách ra làm đôi, tự giác né Lý Cách đang đứng ở giữa, phía sau áo choàng gió thổi mà bay.

“Xông tới” Lý Cách vung trường đao chỉ bốn chiếc chiến xa còn lại, bá khí uy chấn toàn trường.

Không đợi toàn quân phản ứng, Thanh Ngưu xông tới trực tiếp đối đầu với chiến xa, hai chiếc sừng trâu khổng lồ cứng đối cứng với răng cưa chiến xa.

Răng cưa cứa vào sứng trâu của Thanh Ngưu, bắn ra tia lửa đầy trời, nhưng chỉ để lại một vệt trắng, răng cưa trên lưỡi cưa đã bị sừng trâu làm mài mòn.

“Um” Thanh Ngưu nhấc đầu một kích, hai chiếc sừng trâu nhấc bay chiến xa, hai con chiến mã, cả cổ chiến xa có người bên trên bị hất bay lên trời.

Trường thương đỏ rực chớp thời cơ đâm xuyên tất cả mục tiêu trên không trung.