Xuyên Việt Tiểu Trù Sư

Chương 13: Xe đẩy đã qua sử dụng

Ngô Đại mang theo người của hắn ở nhà Lâm Vong ngây người đã lâu, đông lạp tây xả, như là có chuyện gì nói không hết, thương cảm cho Lâm Vong từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn gì, ban đêm lại lăn qua lăn lại một hồi, hiện tại sớm đã đói bụng. Lâm Vong nhìn bọn họ lì lợm không chịu đi, còn tưởng rằng Ngô Đại bởi vì lấy lại đồ vật cho hắn liền muốn nhân cơ hội xảo trá chút gì đó, lại nhìn hắn mở miệng liền thấy phiền. (đông lạp tây xả: nói chuyện tào lao)

Lâm Vong cắt đứt lời hắn, nhàn nhạt nói: “Ngươi giúp ta tìm về thùng gỗ và táo, ta phải tạ ơn ngươi như thế nào?”

Hắn đã đem lời nói nói thẳng ra như vậy, Ngô Đại nếu muốn chút gì đó, lúc này cũng nên nói thẳng.

Ngô Đại tuy rằng ở lăn lộn giang hồ đã lâu, nhưng hắn bởi vì vẫn đối tốt với Lâm Vong nên cũng không có phát hiện tâm tư của Lâm Vong, còn tưởng là Lâm Vong tâm địa thiện lương, Ngô Đại gãi gãi đầu, cười hắc hắc vài tiếng: “Nói cái gì tạ ơn? Ngày hôm qua nếu ngươi không cứu ta, ta ngay cả mạng cũng mất, ta còn phải tạ ơn ngươi như thế nào đây? Hơn nữa ngươi cũng là bởi vì chuyện đó mới để cho người khác trộm thùng gỗ và táo, Ngô Đại ta có sao nói vậy, nói một là một.”

Lâm Vong nghe hắn nói như vậy, cũng biết chính mình nghĩ xấu người ta, cũng không thể trách Lâm Vong như vậy được, nhớ đến hắn mấy ngày nay gặp phải người của không phải loại người tốt gì, Lâm Vong lúc này trong lòng có điểm áy náy, nhưng thật ra chịu đựng mà ngồi nghe Ngô Đại nói chuyện.

Ngô Đại cũng đúng là muốn cùng Lâm Vong trò chuyện, dù sao Lâm Vong đã cứu hắn, vả lại dáng dấp xinh đẹp, hắn còn nhớ rõ lúc đó sắp chết chìm đối phương ôn nhu trấn an hắn, liền không nhịn được sinh ra một chút ý muốn gần gũi, bất quá hắn không để ý rằng Lâm Vong sau khi thức dậy vẫn chưa kịp rửa mặt, cũng chưa kịp ăn, Ngô Đại đứng lên hướng về phía Lâm Vong làm một động tác ôm quyền rất có phong thái giang hồ: “Ân cứu mạng không quên.”

Lâm Vong bỗng nhiên bị loại lời nói nghiêm túc này của hắn làm cho hôn mê, nhất thời cũng không biết nên làm gì cho phải.

Sau một khắc, Ngô Đại lại khôi phục thành bộ dạng hỉ hả, vỗ vỗ ngực, sau đó búng ngón tay cái: “Ta ở Dưỡng Viện Tế, nếu có người khi dễ ngươi, ngươi nhất định phải đến tìm ta.”

Lâm Vong nhìn hắn như vậy, nhưng thật ra nhịn không được bật cười, đối phương vẫn còn con nít, chính là lời nói rất chân thật, Lâm Vong cũng không có khả năng trông cậy vào hắn, nhưng hắn cũng không tiện nói rõ, chỉ gật đầu.

Ngô Đại lắc lư đi, trước khi ra cửa còn khoát tay áo.

Lâm Vong đóng kỹ cửa, ôm thùng gỗ sờ sờ, sau đó lấy táo ra ngửi ngửi, mất mà tìm lại được cảm giác vô cùng tốt, Lâm Vong tâm tình lập tức khoan khoái.

Cậu đem đồ bỏ vào trù phòng, sau đó bưng thùng gỗ ra bờ sông múc nước, ngày hôm qua nhảy vào trong sông, tâm tình không tốt chỉ vội vã lau một lần, cảm giác nước lạnh ma sát da thịt mát mẻ nhưng thân thể trái lại nóng lên, Lâm Vong chỉ cảm thấy trên người bây giờ cực kỳ khó chịu, cậu múc nước trở về, đun nóng, lúc này mới hảo hảo lau qua một lần, nhất thời thần thanh khí sảng.

Sau khi rửa mặt xong Lâm Vong ra ngoài mua bánh hấp, trở về ăn cùng rau góp, bởi vì tâm tình tốt nên cảm giác món bánh hấp này cũng không phải quá khó nuốt.

Cơm nước xong Lâm Vong liền bắt đầu thu dọn gian nhà, ngày hôm qua đồ mua về vẫn còn chất đống, cậu lúc này phân loại sắp xếp xong, toàn bộ lau dọn qua một lượt thẳng đến giờ ngọ mới đem gian nhà thu xếp ổn thỏa.

Lâm Vong lúc này cũng có chút đói bụng, nghĩ không có chuyện gì liền đi đến trù phòng nghiên cứu bột nếp đen mới mua được, trước kia hắn chưa ăn qua loại bột này, bất quá nghe chưởng quỹ nói chưng hấp rất ngon, liền đem nó xem như gạo nếp, bỏ thêm chút dầu, nước và bột, hắn cũng không có nhân bánh, liền nhu vo thành viên, sau cùng thả vào nồi hấp.

Hấp hơi nước chưa được một khắc, Lâm Vong mở nắp nồi, hơi nước liền bay ra, Lâm Vong vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người, bột nếp đen vốn là màu xám tro đậm, mấy cái bánh trôi làm ra đồng dạng chín đều màu tro trơn nhẵn, cùng với món Ngô Đại từ chỗ Chu Kiều mang tới giống nhau, chỉ là bọn họ làm bánh trôi còn cho thêm chút đồ ăn bên trong, bánh trôi* Lâm Vong làm tương đối nhỏ nhắn khéo léo, cũng không có nhân bánh.

“Thì ra cái kia là làm từ bột nếp đen a.” Lâm Vong nhìn chằm chằm nồi nói.

Bánh trôi quá nóng, Lâm Vong nhất thời cũng không thử được, hắn lúc này không phải thèm, chính là nóng lòng muốn biết nếp đen là loại mùi vị gì. Đợi một hồi, bánh trôi hơi nguội Lâm Vong mới cầm lấy một cái, đầu tiên nhéo nhéo, xúc cảm cùng bột nếp không quá giống nhau, có điểm hơi dính, nhưng không dính nhiều như bột nếp, đợi đến khi không quá nóng hắn mới cắn một cái.

Bột nếp đen này mặc dù không được coi là mỹ vị nhưng vượt xa kỳ vọng của Lâm Vong, vốn hắn thấy giá nếp đen rẻ, còn tưởng rằng làm được sẽ khó có thể nuốt xuống không nghĩ tới ăn cũng không tệ lắm, quả thực bánh trôi dính nhưng lại dai, nhai rất mất sức lại không bằng gạo, còn có một loại mùi vị như có như không, Lâm Vong nhất thời cũng không nói lên được, điểm không tốt duy nhất là bột nếp đen có chút xíu chát, bất quá nếu gói thêm nhân bánh bên trong liền có thể giảm bớt vị chát này.

Lâm Vong làm mấy cái này nhỏ, tròn vo cùng quả mận không xê xích là bao, cậu nghĩ lần đầu tiên làm không chắc ăn có ngon hay không, nên chỉ làm bảy tám viên, bởi vì nhỏ không sai biệt lắm có thể ăn hai bữa, buổi tối cũng không cần nấu cơm, mùa hè trời nóng nực, ngay cả hâm lại cũng đều tiết kiệm. Nhưng Lâm Vong ăn bánh trôi, mới ăn hai cái đã cảm thấy ăn uống khó khăn, đến cái thứ ba nói thế nào cũng không ăn được.

“Ăn uống đều ít như vậy.” Bột dẻo thường dễ ngấy, Lâm Vong uống một hớp nước lớn, sau đó vuốt bụng thở dài, còn cho là mình đói thời gian lâu dài, trái lại ăn không trôi cơm, dù mặc dù giới cách tiện nghi, cũng bỉ gạo và mì canh đính ăn no.

Đem bánh trôi đặt trong nồi đậy kín lại, Lâm Vong mới nhớ tới món ăn cần làm để đem ra chợ đêm bán, cũng cần một cái phương tiện chuyên chở. Tiểu ca trời sinh sẽ không có nhiều khí lực như công tử, hơn nữa từ hẻm Dương Nhữ đến chợ đêm phía đông thành lại xa, lần trước cậu đi qua lại đều có chút cật lực, hơn nữa lúc đó hắn còn ôm theo thùng gỗ, một người cũng chỉ có thể ôm một thùng, không bán được chừng mười một tiễn sẽ phải trở về, một lần kiếm không được mấy tiễn, còn chưa đủ chơi đùa.

Lâm Vong vỗ đầu một cái vội vã ra ngoài, cậu như con ruồi đi loạn một hồi, nhất thời cũng không biết tiễn trên người có thể mua được phương tiện chuyên chở gì, cũng không biết nên đi nơi nào mua, lại đi một hồi vừa lúc thấy cách đó không xa có một tác phường gỗ, trước cửa bày bàn cùng mấy băng ghế nhỏ, ánh mắt Lâm Vong sáng lên, cho rằng chính là nơi này liền đi tới.

Cửa tác phường mở rộng, bên trong có một người trung niên ngồi, hắn thấy Lâm Vong tiến đến, lúc này phủi tay một cái đứng lên: “Tiểu ca, muốn mua chút gì sao?”

Lâm Vong suy nghĩ xem nên nói như thế nào, rồi mở miệng: “Xin hỏi có xe đẩy tay loại nhỏ hay không, khoảng chừng bao nhiêu tiền?”

Người nọ nghe vậy sửng sốt một chút, lại quan sát Lâm Vong một lượt, kỳ thực tác phường gỗ không có bán xe đẩy, đây đều là bán một ít món vật dụng trong nhà, bàn ghế và vân vân, còn là loại cao cấp. Vô luận là xe chở người hay kéo hàng đều có một tiệm chuyên làm, xung quanh hẻm Dương Nhữ đều là dân nghèo nên rất ít người mua xe, bởi vì cửa tiệm đó cũng không mở ở khu này nên Lâm Vong đi nửa ngày cũng không tìm được.

Cũng không thể trách việc Lâm Vong tìm tác phường gỗ hỏi chuyện này, cậu tưởng xe đẩy nhỏ chỉ bằng mấy mảnh gỗ nhỏ, tác phường này cũng chỉ cần dùng mấy mảnh gỗ làm một chút là được.

Người nọ ngay từ đầu cho rằng Lâm Vong là tới trêu chọc hắn, sau lại thấy cậu biểu tình chăm chú, hơn nữa nghe ra giọng Lâm Vong mang nặng khẩu âm vùng quê, liền hiểu cậu xác thực từ thị trấn nhỏ tới, phỏng chừng cũng không biết xe bán ở nơi khác. Người nọ vừa muốn nói không có, lời đến khóe miệng dạo qua một vòng, sửa thành hỏi: “Tiểu ca muốn dạng nào?”

Lâm Vong nhìn phản ứng của hắn, khả năng chính là đến nhầm chỗ, nhưng thấy đối phương cũng không trực tiếp cự tuyệt, mà là hỏi hắn muốn dạng gì, giống như có bán xe, tuy rằng nghĩ có điểm lạ, nhưng là tỉ mỉ nghĩ một chút, rồi nói: “Cỡ nhỏ, ta chỉ cần chở ít đồ, rẻ một chút.”

Người nọ nghe vậy vui vẻ, hắn ở đây tuy rằng không bán xe, nhưng nhà hắn có một chiếc xe đẩy nhỏ, hắn cũng có chút tay nghề, không lẽ chính mình là thợ mộc còn muốn đi mua xe. Vì vậy tự mình tìm gỗ ghép thành một chiếc, nhưng hắn rốt cuộc cũng không phải người chuyên đóng xe, bên ngoài trông dáng dấp to lớn nhưng khi đẩy thử lại không có người muốn mua vì xe đẩy không vừa tay, luôn luôn cọt kẹt cọt kẹt, bánh xe chuyển tới một điểm đều vướng một chút, nhưng nhà hắn cũng vẫn cứ cố dùng. Hôm nay thấy Lâm Vong tìm hắn muốn mua xe, thợ mộc đó liền muốn đem xe của mình bán đi.

“Vừa lúc có một chiếc, tiểu ca có muốn hay không đi theo ta ra hậu viện nhìn một cái?”

Nơi này là loại phòng trước dùng làm cửa tiệm phía sau là nơi ở, đi qua cửa liền đến chỗ ở của thợ mộc, lúc này dù sao trời có chút tối, Lâm Vong lại vừa lẻ loi một mình, kỳ thực cậu vẫn có chút đề phòng cùng chần chờ, nhưng lại nghĩ chính mình vừa nhìn thì chính là người nghèo, người này thợ mộc làm trò thật tốt, một dự cảm xấu bỗng nhiên nổi lên, Lâm Vong cũng không tin mình có thể gặp xui xẻo như vậy.

“Đi, vậy trước tiên nhìn một chút.”

Thợ mộc liền nói ứng phó, trong lòng lại thật cao hứng, lúc này bắt gặp con trai của mình ở trong cửa hàng đang nhìn chằm chằm, liền dẫn Lâm Vong đi ra hậu viện.

Lâm Vong vẫn quan sát đến biểu tình thợ mộc, thấy hắn mặc dù lộ ra một chút biểu tình vui vẻ nhưng rất tự nhiên, liền đi theo phía sau hắn đi qua cửa vào hậu viện.

Trong viện ngồi một tiểu ca trung niên, hắn đang nhặt rau trên mặt đất, thấy Lâm Vong theo vào đến liền ngừng động tác tay đứng lên, vẻ mặt hoài nghi: “Vị này chính là?”

Thợ mộc đưa lưng về phía Lâm Vong, hướng tiểu ca nhà mình nháy mắt, nói: “Vị tiểu ca này đến mua xe đẩy”

Tiểu ca trung niên rất nhanh kịp phản ứng khuôn mặt liền đầy vẻ tươi cười, chỉ chỉ góc tường nói: “Ngay ở đó.”

Thợ mộc mang theo Lâm Vong đi tới góc tường, xe đẩy nhỏ này cả nhà thợ mộc thường dùng tới một lát, nhà này cũng rất chịu khó, mỗi khi trở về đều phủi đất nên nhìn cũng không quá bẩn, nhưng vẫn liếc mắt nhìn ra đây không phải là xe mới.

Lâm Vong tự nhiên cũng không phải người mù, xe này nhìn chính là đồ cũ nhưng đúng ý hắn của hắn, hắn làm bộ bất mãn nói: “Đây là xe cũ a.”

Thợ mộc ngượng ngùng cười, cũng không thể mở to mắt nói mò: “Ách, đúng là cũ.”

Tiểu ca nhà thợ mộc lúc này cũng tiến tới trước mặt vội vàng nói: “Tuy rằng không mới thế nhưng dùng rất tốt.”

“Ta có thể thử xem không?”

Hai người thấy Lâm Vong không trực tiếp cự tuyệt, liên tục nói: “Có thể có thể, ngươi đẩy thử xem.”

Lâm Vong lúc này không ngại bẩn trực tiếp nắm lấy tay vịn xe đẩy, đẩy vài bước tới lui trong sân, sân dù sao không gian cũng có hạn, Lâm Vong cũng không thử tới được, cậu vừa lần đầu tiên đẩy xe khó tránh khỏi có chút không thích ứng, chỉ cảm thấy trong tay có chút nặng, trước đây cũng không có kinh nghiệm, không thể nào so sánh được, cậu cũng không biết xe này có tính là đẩy tốt hay không.

Lâm Vong đem xe đẩy về vị trí cũ, thợ mộc vội hỏi: “Tiểu ca, thế nào?”

“Cũng tạm được đi.”

“Vậy ngài thấy...”

“Giá tiền là bao nhiêu?”

Thợ mộc đầu tiên là liếc nhìn mặt của Lâm Vong, thấy cậu biểu tình nhàn nhạt, cũng không biểu hiện ra muốn mua hay là không, do dự một chút nói: “Ba trăm tiễn.”

Lâm Vong chân mày cau lại, xoay người bộ dạng muốn đi.

Thợ mộc vội vàng gọi hắn lại: “Tiểu ca, tiểu ca, chớ đi a, giá còn có thể thương lượng.”

Lâm Vong tức giận nói: “Khi dễ ta từ bên ngoài tới sao? Xe này của ngươi rõ ràng đã cũ, tám phần mười là nhà của ngươi dùng qua, cũng không biết dùng được bao lâu, đẩy lên nặng muốn chết ta, vừa hỏi liền muốn ba trăm tiễn?”

Lâm Vong nói như vậy vốn là gạt đối phương, không nghĩ tới cậu nói trúng, thợ mộc biểu tình xấu hổ một lòng nói: “Giá từ từ thương lượng, từ từ thương lượng được mà.”

“Còn có thể thương lượng thế nào?”

“Hai trăm tám mươi tiễn.”

Lâm Vong trầm mặt không nói lời nào.

“Hai trăm bảy mươi tiễn.”

Thợ mộc thấy Lâm Vong còn chưa phản ứng gì, cắn răng một cái, nói: “Rẻ nhất là hai trăm mười tiễn, ít hơn nữa sẽ không bán, toàn bộ gỗ là giá đó, tiểu ca nếu không thoả mãn hay là đi mua chiếc mới đi.”

Lâm Vong thấy hắn nói như thế cũng biết sẽ không giảm xuống được nữa, tránh cho nói cứng đối phương thật sẽ không bán, hắn gật đầu cắn răng nói: “Được rồi, vậy thì hai trăm mười tiễn.”

Tay cầm xe đẩy nhỏ, Lâm Vong trả tiền rồi trực tiếp từ trước cửa đẩy ra ngoài. Ở trên đường đẩy xe đi được một hồi, Lâm Vong cũng phát hiện thỉnh thoảng xe có chút sai xót nhưng những mặt khác thật ra cũng không tệ lắm, trên người hắn không có tiền không có khả năng bỏ chiếc này rồi mua chiếc mới, liền cứ như vậy trước tiên gom góp.

Lâm Vong đem xe đẩy trở về, mở cửa ra trực tiếp đẩy xe tới phòng, việc làm của hắn rước lấy ánh nhìn của hàng xóm.