99.
Những lời này thật sự quá mức kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Lam Vong Cơ lập tức cảm thấy miệng nóng lưỡi khô, thở gấp nhìn chằm chằm người trước mắt, tay siết chặt chăn đệm. Ngụy Vô Tiện nhìn dáng vẻ này của y lại càng thấy thú vị hơn, thầm nghĩ chỉ là nói thôi mà, có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn đến vậy sao?
Chỗ kia mỗi lúc một cứng thêm, Ngụy Vô Tiện chỉ cần ghé sát vào một chút là đã có thể cảm giác được gân xanh đang nảy lên thình thịch trên vật nóng rẫy đó cùng với mùi đàn hương nồng nàn trên người thiếu niên. Cánh môi hồng khẽ nhếch, cách một lớp vải quần khẽ liếʍ liếʍ, cảm giác vải vóc cọ vào nơi mẫn cảm có chút thô ráp, tựa như gãi không đúng chỗ ngứa. Chỗ được đầu lưỡi mềm mại nóng ẩm liếʍ qua thì dán vào trên tính khí, cảm giác ướŧ áŧ dính dính khó nói nên lời. Ngụy Vô Tiện vừa chậm rãi liếʍ láp chơi đùa vừa dùng khóe mắt quan sát phản ứng của Lam Vong Cơ. Trên khuôn mặt tuấn mỹ của thiếu niên tràn ngập vẻ bối rối hòa cùng chút ngầm chịu đựng, đồng tử nhạt màu ngày càng trầm xuống, đáy mắt như được bao phủ bởi một tầng tơ máu, nhìn hắn chằm chằm, giống như bị trêu chọc đến mức không che đậy nổi khí thế thô bạo, gần như chuẩn bị nhào lại đè hắn xuống mà chà đạp một phen.
Bị y nhìn chằm chằm như vậy, Ngụy Vô Tiện cũng cảm thấy phía sau mình nổi cảm giác tê dại ngứa ngáy mơ hồ. Hệt như lúc ngón tay mang theo một tầng vết chai mỏng chậm rãi tiến vào bên trong, âu yếm chơi đùa xung quanh vách thịt, thỉnh thoảng còn đặc biệt yêu thương chỗ mẫn cảm nào đó, khiến cho Ngụy Vô Tiện thoải mái đến mức thở dốc, khóc không ra nước mắt, toàn thân run rẩy. Thân thể lần đầu biết đến mùi vị tình ái cực kỳ mẫn cảm, chỗ kia cũng chưa từng bị ai sờ qua. Lúc Lam Vong Cơ dùng tay tiến vào, Ngụy Vô Tiện lập tức giống như bị người ta lấp đầy cả tinh thần lẫn thể xác, chỉ hận không thể để y tiến sâu hơn, tốt nhất là khiến mình sướиɠ muốn chết.
Vật đang kề sát bờ môi hắn nóng vô cùng, Ngụy Vô Tiện khẽ hôn, hơi thở cũng bắt đầu dồn dập hẳn lên, trong đầu toàn là cảnh tượng vật nọ tiến vào sâu cơ thể mình thì sẽ là một phen giày vò đến mức nào. Chỉ cần nghĩ đến việc vật to lớn như vậy cắm vào thì dũng đạo chật hẹp kia sẽ căng lên ra sao thôi cũng đủ khiến Ngụy Vô Tiện hốt hoảng trong lòng. Cách một lớp vải, Ngụy Vô Tiện ngậm tính khí của Lam Vong Cơ vào trong miệng, so với trực tiếp mυ'ŧ mát còn kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn trăm lần, lại còn nghiêng đầu ra vẻ hết sức vô tội hỏi y:
"Thích không?"
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện tưởng y không thích, bèn lẩm bẩm:
"Được rồi, không thèm trêu ngươi nữa."
Hô hấp của Lam Vong Cơ khựng lại, mắt mở lớn, nhìn chằm chằm thiếu niên lột cái quần đã ướt đẫm một mảng của mình xuống, sau đó cúi đầu hôn một cái lêи đỉиɦ dươиɠ ѵậŧ khiến người hoảng hốt kia, lại ngẩng đầu nhìn y:
"Thế này... có thích không?"
Đôi môi hồng nhuận căng mọng kề cạnh tính khí thô to đỏ tía, tương phản rõ ràng, khiến ai nhìn thấy cũng không khống chế nổi trái tim mình run lên. Thế mà Ngụy Vô Tiện vẫn quấn quýt hôn lêи đỉиɦ qυყ đầυ, giống như đặc biệt yêu thích chỗ đó vậy, vừa hôn còn vừa ậm ờ cảm thán:
"To thật đấy..."
Lam Vong Cơ tuyệt đối không thể chịu nổi mấy lời này, da mặt vù một phát đỏ ửng hết cả lên, xấu hổ đến mức không thốt nổi lời nào, cánh môi giật giật liên tục. Từ trước đến nay Ngụy Vô Tiện thật ra mới chỉ chui trong ổ chăn mà đυ.ng chạm chỗ đó của Lam Vong Cơ, chưa bao giờ tận mắt nhìn gần như vậy. Lúc này thấy rõ vật cương cứng vừa thô vừa to trong tay mình, gân xanh còn thỉnh thoảng nảy lên cực kỳ phấn chấn, đối lập hoàn toàn với dáng vẻ thanh lãnh cấm dục của Lam Vong Cơ, trong lòng hắn bỗng dưng cảm thấy một trận ngứa ngáy tê dại.
Cũng không biết vừa nãy bị Ngụy Vô Tiện liếʍ láp một hồi trở nên ướŧ áŧ hay là do tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ lỗ nhỏ trên đỉnh chảy ra, khe nhỏ ở hành đầu được bao phủ bởi tầng ánh nước trơn bóng, bởi vì động tình mà căng lên đỏ thẫm. Tóm lại là khi Ngụy Vô Tiện hôn lên trên lỗ sáo kia thì cũng cảm nhận được chút ẩm ướt, tựa như chỗ đó bị hắn dụ dỗ nên động tình đến mức không tự kiềm chế được. Ngụy Vô Tiện giương mắt lên, thấy Lam Vong Cơ đang thẹn thùng ẩn nhẫn nhắm tịt hai mắt lại thì cười nói:
"Lam Trạm, mở mắt ra nhìn ta."
Lam Vong Cơ nuốt khan, hầu kết theo đó mà lăn lộn một vòng, vô thức mở mắt ra. Nhưng vừa mở mắt, cả người y trong chốc lát lập tức nóng bừng. Đôi mắt đen láy lấp lánh tựa sao trời của thiếu niên đang nhìn y chằm chằm, cằm hơi giơ lên, cánh môi khẽ nhếch, từng chút từng chút một mà ngậm lấy tính khí của y, vừa phóng túng vừa kiều diễm. Khuôn miệng nhỏ nhắn ướŧ áŧ bao trọn lấy đầu tính khí, thật cẩn thận không để răng mình cạ qua chỗ mẫn cảm đó, chỉ đơn giản dùng cánh môi hồng nhuận mà mυ'ŧ mát. Có lẽ là ngậm vào đã đủ sâu, thiếu niên khẽ cau mày, giống như bị nghẹn đến lợi hại, đáy mắt nổi lên một tầng hơi nước cực mỏng, bắt đầu lên xuống mà phun ra nuốt vào.
Đầu óc Lam Vong Cơ ầm một tiếng nổ tung, sự tê dại từ thân dưới đánh thẳng lên l*иg ngực, tim đập ngày càng nhanh, lúc này mới lấy lại tinh thần, nhận ra bọn họ đang làm một chuyện không nhã chính đến mức nào. Nơi đó của mình... đang nằm trong miệng Ngụy Anh.
Đôi môi của Ngụy Vô Tiện vô cùng xinh đẹp, ý cười vĩnh viễn phảng phất nơi khóe miệng, vô cùng mềm mại trơn bóng. Mỗi lần Lam Vong Cơ hôn hắn thích nhất là cắn nhẹ lên chỗ đó, người trong ngực y chỉ bị cắn nhẹ một cái sẽ lập tức nức nở mà cuộn tròn người lại, đáng yêu cực kỳ. Cái miệng đó ngày thường ngọt ngào hệt như ngâm trong mật đường, luôn khiến Lam Vong Cơ không khống chế nổi mà giữ lấy gáy hắn đẩy nụ hôn đi sâu hơn, triền miên mυ'ŧ lấy vị ngọt mê người ấy. Cũng cái miệng hư này ngày xưa chỉ cần nói chuyện thì sẽ lải nhải không ngừng, Lam Vong Cơ nói một câu hắn có thể cãi lại mười câu, còn khiến Lam Vong Cơ nghẹn họng đến không thể phản đối. Nhưng cũng là cái miệng đó, hiện giờ đang há to ngậm lấy hạ thân của Lam Vong Cơ mà hôn mυ'ŧ, ngay cả động tác khẽ liếʍ cũng mang theo vài tia say mê, vừa nuốt vào nhả ra vừa thở dốc cực nhẹ, hệt như tiếng nức nở của con vật nhỏ bị người ta chà đạp yêu thương.
Tính khí căng cứng thỉnh thoảng lại nảy lên theo chuyển động của cánh môi hồng nhuận kia. Bờ môi bóng loáng ánh nước không ngừng trượt lên trượt xuống theo chiều dài của vật trong miệng, mềm mại đến mức khiến người ta muốn miết một cái. Đầu lưỡi của thiếu niên cực kỳ linh hoạt, nhưng cũng lại vô cùng vụng về, không ngừng đảo quanh cái rãnh bên dưới hành đầu, liếʍ đến mức lỗ nhỏ trên đầu không nhịn được mà rỉ ra chất lỏng trơn nhớt trong suốt. Nhưng hắn chẳng hề có chút ghét bỏ, đưa lưỡi liếʍ sạch dịch thể vừa chảy ra, giống như chỉ cần Lam Vong Cơ thoải mái thì làm gì cũng được.
Hơi thở của Lam Vong Cơ ngày càng nặng nề, sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ này đúng là quá mức chịu đựng của y.
Cái miệng nhỏ kia vừa nóng ẩm vừa mềm mại, lúc mυ'ŧ vào thì ướŧ áŧ hệt như một miếng bánh sữa, giày vò người khác đến mức lợi hại, mang theo cả ánh nước bóng loáng. Lam Vong Cơ cảm nhận được sự trơn nhớt đang nấn ná vỗ về chơi đùa vật giữa hai chân mình, khiến nó càng một căng cứng lên, hung hăng mà xâm nhập đến từng ngóc ngách trong khoang miệng Ngụy Vô Tiện. Mỗi lần hắn mυ'ŧ vào, vật kia sẽ sưng to thêm một vòng, cương đến phát đau, lại được đầu lưỡi mềm mại liếʍ láp, từng chút từng chút một, hệt như đang giẫm lên l*иg ngực của y vậy. Lam Vong Cơ làm sao có thể chịu nổi loại kí©ɧ ŧìиɧ này chứ, lửa du͙© vọиɠ bừng bừng thiêu đốt khiến cho y có chút hoảng hốt, có cảm giác muốn thô bạo mà bắt nạt tiểu đạo lữ nhà mình, rồi lại cảm thấy vô cùng xấu hổ. Nơi đặc biệt mẫn cảm, nơi không thể để người ta đυ.ng vào nhất lúc này được Ngụy Vô Tiện chăm sóc cẩn thận, mặc sức mà chà đạp khuôn miệng xinh đẹp kia. Chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến đầu óc y muốn nổ tung...
Từ góc độ vị trí của y có thể nhìn thấy cánh môi mềm mại mê người kia bị phần thân của dươиɠ ѵậŧ thô bạo giày vò trở nên đỏ tươi, một tầng mồ hôi mỏng bao phủ trên chóp mũi phiếm hồng, hai má căng ra đến mức phồng lên. Hơi thở ấm áp phả lên gốc của dươиɠ ѵậŧ, khiến Lam Vong Cơ cảm thấy tê dại ngứa ngáy trong lòng. Đầu lưỡi non mềm bị che lấp ở mặt dưới của dươиɠ ѵậŧ, nước bọt chảy ra không nuốt kịp tràn ra khỏi khóe miệng, tí tách rơi xuống trên ngọc nang, khiến hai túi thịt ướt đẫm một mảng. Theo động tác nuốt vào nhả ra, đầu lưỡi không ngừng mơn trớn từ khe nhỏ trên qυყ đầυ rồi trượt dọc theo hành thân có chút thô ráp. Mỗi lần hắn mυ'ŧ vào, cho dù nhẹ hay nặng cũng khiến hai gó má hơi hóp, còn mang theo cả tiếng nước da^ʍ mỹ, hệt như đang thưởng thức một món ăn ngon, dùng khoang miệng nóng bỏng ướŧ áŧ mà ngậm chặt lấy tính khí ngày một cương cứng thô to.
"Hừ!"
Ngụy Vô Tiện khẽ rên lên một tiếng buồn bực, nước mắt trào ra. Một tiếng nước khẽ vang lên, thiếu niên nhả vật trong miệng ra, ra sức mà ho khan vài tiếng:
"Khụ, khụ khụ khụ..."
Lam Vong Cơ nặng nề thở dốc, lúc hiểu được chuyện gì vừa xảy ra thì toàn thân rung lên một cái, vừa xấu hổ vừa tức giận chính bản thân mình, nhắm mắt lại. Vừa rồi trong lúc không khống chế nổi du͙© vọиɠ mà thúc sâu một chút, lập tức thúc đến cuống họng của Ngụy Vô Tiện, kɧoáı ©ảʍ lúc tính khí bị siết chặt lại cực kỳ kí©ɧ ŧɧí©ɧ y, nhưng cũng làm y nổi lên chút hổ thẹn khi bắt nạt người kia.
"Xin lỗi." Lam Vong Cơ vẻ mặt áy náy vỗ vỗ lưng giúp Ngụy Vô Tiện thuận khí, nói: "Không làm..."
Ngụy Vô Tiện suy nghĩ một chút, đưa tay ngăn y lại, nói:
"Ngươi thích vậy hả?"
Lam Vong Cơ: "..."
Ngụy Vô Tiện không đợi y trả lời, lại nâng vật kia lên, khẽ hít vào một hơi chuẩn bị tinh thần. Hắn dừng lại trong chốc lát rồi chậm rãi ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ thô to, tận đến khi đỉnh qυყ đầυ chạm phải chỗ sâu nhất trong cổ họng mới khó chịu mà rên lên một tiếng:
"Ư..."
Theo tiếng rên đó, cổ họng cũng siết chặt lại, mυ'ŧ lấy tính khí thô to đang vùi sâu bên trong, kɧoáı ©ảʍ từ bụng dưới đánh thẳng lên đại não khiến cả người Lam Vong Cơ run lên, suýt chút nữa không kiềm chế nổi mà thúc sâu dươиɠ ѵậŧ vào miệng Ngụy Vô Tiện thêm hai lần.
Lam Vong Cơ: "Ngươi..."
Ngụy Vô Tiện thở hổn hển nhả khúc côn ŧᏂịŧ trong miệng ra, túm lấy tay y đặt lên gáy chính mình, nét tươi cười tràn ngập đáy mắt:
"Ngươi thích thì làm đi, ra sức mà thúc vào trong miệng ta... Cũng có phải là không để cho ngươi chơi thỏa thích đâu."
Những từ này quá mức da^ʍ mỹ, cũng cực kỳ không nhã chính, nhưng thoát ra từ miệng Ngụy Vô Tiện lại mang theo ý vị vô tư đơn thuần. Cuối cùng Lam Vong Cơ cũng không thể khống chế được, lúc Ngụy Vô Tiện một lần nữa cúi đầu xuống vừa ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của y vừa giương mắt nhìn, hơi thở của y bỗng chốc trở nên nặng nề hơn hẳn, đè lấy gáy hắn hung hăng mà thúc sâu vào trong hai nhịp.
"Ưm!"
Ngụy Vô Tiện rên lên một tiếng, nước mắt lưng tròng nhíu mi lại, hai chân suýt nữa không chống đỡ nổi cơ thể nữa, mấy đầu ngón chân cuộn chặt, tránh né một chút. Từng giọt mồ hôi từ trên thái dương lăn xuống cạnh vành tai đỏ ửng của Lam Vong Cơ, bờ môi mỏng mím chặt đến trắng bệch. Dươиɠ ѵậŧ nổi đầy gân xanh không nhịn được mà nảy lên vài cái, khiến cho khoang miệng Ngụy Vô Tiện cũng run rẩy theo. Y nặng nề hít vào một hơi, đè lấy gáy Ngụy Vô Tiện giữ hắn lại. Trong lúc người kia tiếp tục nhiệt tình mυ'ŧ mát tính khí, y không kiềm chế nổi nữa mà thúc liên tục vào cổ họng đang run lên rồi siết chặt lại kia. Sống lưng ưỡn căng tạo thành một đường cung, động tác thô bạo khiến cho người đang chăm sóc hạ thân của y nức nở rêи ɾỉ. Mỗi lần hành thân thô to căng cứng thúc vào nơi sâu nhất trong cuống họng, kɧoáı ©ảʍ như một cơn sóng cuồn cuộn quét khắp cơ thể, làm cho hơi thở của Lam Vong Cơ ngày càng gấp gáp. Ngụy Vô Tiện khó chịu ho khan hai tiếng, tuy trong lòng vẫn muốn làm cho Lam Vong Cơ thoải mái, nhưng bị kích thước thứ trong miệng ép đến mức không kiên trì nổi nữa, theo bản năng đưa tay đẩy y ra, muốn ngừng lại một chút để hít thở. Mấy ngón tay thon dài đặt ở gáy đang vô thức luồn vào trong mái tóc đen đột nhiên nới lỏng. Dường như Lam Vong Cơ cuối cùng cũng nhận ra trong lúc không khống chế được bản thân thì đã lỡ làm ra chuyện gì, luống cuống kéo người lên ôm trong ngực, đưa tay lau đi vệt nước đọng ở khóe miệng Ngụy Vô Tiện, nói:
"Xin, xin lỗi... Là lỗi của ta..."
Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, vòng tay ôm lấy cổ y rồi hôn nhẹ lên khóe môi hoàn mỹ:
"Không sao đâu, ta thích ngươi thô bạo một chút."
Lam Vong Cơ thất thần, từ từ hít sâu vào, bị những lời thẳng thắn vô tư của hắn kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức đáy mắt ngập tràn tơ máu. Ngụy Vô Tiện ghé sát vào vòng tay y, nghe tiếng trái tim của người nào đó đang điên cuồng đập thình thịch trong l*иg ngực, cười nói:
"Còn chưa làm xong việc đâu, đợi ta... Ưm!"
Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị người ta đè xuống giường. Hơi thở của người kia nhanh đến muốn mạng, ra sức day ấn xoa bóp mỗi tấc da thịt trên người hắn, mang theo khí thế xâm lược mà cúi đầu xuống ngậm trọn lấy đôi môi đỏ ửng căng mọng. Ngụy Vô Tiện vốn còn muốn nói vừa làm chuyện kia xong hôn luôn thì không ổn lắm, nhưng chỗ mẫn cảm nơi thắt lưng bị người ta hung hăng xoa nắn chỉ có thể nằm xụi lơ trên giường, hai chân bị mở rộng ra, vòng lên lưng Lam Vong Cơ. Cự vật thô to cương cứng kia đặt ngay ở khe nhỏ giữa hai cánh mông căng tròn, nóng đến mức khiến Ngụy Vô Tiện khẽ run lên. Lam Vong Cơ thở dốc vài hơi mà cắn loạn trên người hắn, động tác hôn mυ'ŧ đều mang theo vài phần vội vàng. Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà khàn giọng rên lên, cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ của y chỉ thiếu một chút nữa thôi thì sẽ đâm thẳng vào nơi tư mật của mình thì sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, nước mắt đầm đìa.
Đừng mà...
"Lam Trạm... Khoan... Đừng mà!" Ngụy Vô Tiện hoảng hốt nói: "Ta dùng tay giúp ngươi, à đúng rồi, dùng miệng! Ta cảm thấy chỗ đó chưa sẵn sàng để ngươi tiến vào! Ngươi đừng manh động... A!"
Hành đầu mạnh mẽ thúc vào bên trong khe thịt một chút, một phần nhỏ của đỉnh dươиɠ ѵậŧ thô to cọ sát khiến cái miệng nhỏ bắt đầu chảy nước, cùng với đó là cảm giác tê dại từ dưới xương cụt tràn ra khắp cơ thể, kɧoáı ©ảʍ hòa cùng chút đau đớn khiến người ta trầm mê. Ngụy Vô Tiện hoảng sợ bám lấy vai Lam Vong Cơ, nức nở hỏi:
"Lam Trạm, ta chảy máu rồi có phải không..."
Lam Vong Cơ cắn cắn môi hắn, càn rỡ nhấp nhẹ vào hậu huyệt mềm mại nóng ẩm vài cái, giống như bị từng mép thịt phấn nộn ở cái miệng nhỏ kia dây dưa mυ'ŧ mát không tha, suýt chút nữa không kiềm chế được mà đâm thẳng vào trong. Nghe thấy Ngụy Vô Tiện nói vậy, y lập tức sờ soạng bắp đùi trong của hắn một phen, đúng là đυ.ng phải một mảng dịch thể trơn nhớt ẩm ướt thật lớn, nói:
"Không phải..."
Ngụy Vô Tiện sắp bị dọa chết tới nơi rồi:
"Vậy, vậy đó là cái gị?!"
Lam Vong Cơ thả nhẹ động tác, dùng hành đầu đang ở bên trong chỗ mềm mại nhất của cơ thể tiểu đạo lữ nhà mình nhấp nhẹ hai nhịp. Ngụy Vô Tiện hoảng hốt thở gấp mà rên lên một tiếng, không thể ngăn nổi nước mắt tràn ra khỏi khóe mi, tựa như vẫn còn sợ hãi. Cái miệng nhỏ đỏ ửng bên dưới cũng theo đó mà siết chặt lại một chút, nhưng vì đang bị phần đầu của vật to lớn kia đẩy căng ra nên không thể khép lại, vách thịt mềm mại bên trong co rút lại, dâʍ ɖị©ɧ nóng ẩm từ nơi đó không ngừng tí tách chảy ra ngoài, vừa ướŧ áŧ vừa trơn nhớt, làm ẩm cả một mảng đệm giường sạch sẽ dưới mông hắn. Lam Vong Cơ cảm thấy thẹn thùng không nói nên lời, cũng không thể nói rõ đó là cái gì, chỉ có thể hổn hển nói:
"Không biết."
Y dừng lại một chút, giống như khó khăn lắm mới nói tiếp được:
"Nhưng mà nhấp vào một cái thì... chảy ra rất nhiều nước."
Ngụy Vô Tiện: "..."
Đầu óc hắn ầm một tiếng nổ tung, da mặt nóng cháy vùi vào bả vai Lam Vong Cơ, thở dốc vài hơi, cảm thấy trái tim mình đập hơi nhanh quá mức quy định rồi. Một lúc lâu sau thiếu niên mới nâng mắt lên, đôi mắt đen láy lấp lánh khác thường, thân mật hôn nhẹ lên môi y, nói:
"Chỗ đó... Ta rất thích ngươi làm như vậy..."
Lam Vong Cơ nghe thấy thế chỉ biết lúng túng ngậm lấy môi hắn mà hôn:
"Đừng... đừng nói nữa..."
Người trong ngực y vốn cực kỳ nhiệt thành lại trong sáng vô tư, thích hay không thích phân biệt vô cùng rõ ràng, bình thường cũng sẽ nói một vài câu khiến người ta thẹn thùng hết mức. Đôi môi mê người kia vẫn còn dư lại một chút mùi đàn hương thanh lãnh, hòa quyện cùng với vị ngọt ngào mê người vốn có. Lam Vong Cơ vừa hôn vừa giữ chắc hai chân hắn lại, phần đầu của hạ thân mang theo du͙© vọиɠ chưa được phát tiết nhấp từng nhịp từng nhịp nhỏ vào miệng huyệt mềm nhũn như đậu hũ non rồi lại lui ra, nhưng lại không hề có dũng khí thật sự đâm sâu vào, bởi vì sợ làm người trong lòng sợ hãi. Ngụy Vô Tiện phối hợp mở rộng hai chân, để y có thể thoải mái làm chuyện da^ʍ mỹ vô cùng kia, trái tim cũng treo cao lên, nói chung là vẫn còn lo lắng y sẽ thật sự đâm sâu thẳng vào bên trong, nước mắt tràn ngập khóe mi, run run rẩy rẩy nói:
"Ngươi... ngươi muốn tiến vào thật à?"
Lam Vong Cơ khẽ "ưm" lên