Sau Khi Mặc Váy Tôi Bẻ Cong Ông Chủ

Chương 75: Mục Đích Đến

Tấn Viễn mệt mỏi trở lại văn phòng của mình.

Không đợi anh đến gần văn phòng hai bước, Hà Lạc liền xách theo một cái túi màu hồng vội vàng xông vào, ba một tiếng đóng cửa lại, đôi mắt đỏ bừng, thở hồng hộc nói với anh: "Tôi mượn văn phòng của cậu trốn một chút."

Tấn Viễn nhìn ánh mắt cùng cánh môi của hắn đều đỏ hồng, nhớ tới hắn cùng Phó Ý vừa mới ở đầu cầu thang đối thoại, há môi, muốn hỏi cái gì, nhưng cuối cùng lại không hỏi ra miệng, chỉ gật đầu.

Hà Lạc khóa hết cửa sổ văn phòng Tấn Viễn, còn không yên tâm cầm ghế chống cửa, lúc này mới thả lỏng.

Tấn Viễn biết rõ hắn đang trốn cái gì, nhưng vẫn biết rõ cố hỏi: "Cậu đang trốn cái gì, sợ hãi như vậy?"

"Lịt mẹ, bị đuổi theo."

Hà Lạc mím môi còn đau, đang muốn trả lời, vừa ngẩng đầu nhìn thấy bóng người xuất hiện bên ngoài kính thủy tinh, cả người bị dọa tới mức lập tức làm một cái lộn mèo lưu loát, tốc độ nhanh đến mức ngay cả Tấn Viễn cũng không thấy rõ, liền lật ra phía sau sô pha.

Tấn Viễn ngước mắt lên, nhìn thấy bóng dáng Phó Ý xuất hiện bên ngoài kính thủy tinh, đạp chân sô pha, nhắc nhở Hà Lạc nói: "Đây là thủy tinh một chiều, Phó Tổng hẳn là không nhìn thấy cậu."

Tất cả kính văn phòng của khoa học kỹ thuật Hạc Thành đều sử dụng kính một chiều, người bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng người bên ngoài đang làm cái gì, mà người bên ngoài lại không nhìn thấy người bên trong đang làm cái gì, dùng để giám sát nhân viên vô cùng thuận tiện.

Một lát sau, Hà Lạc mới từ phía sau sô pha bò ra, thuận theo trái tim sợ hãi không nhẹ: "Mẹ nó, dọa chết tôi." Hắn cảm thấy tên điên Phó Ý kia, còn chưa bỏ qua muốn bắt hắn đến trước mặt tất cả đồng nghiệp công bố chuyện bọn họ ở cùng một chỗ, cho nên mới đuổi theo tới đây.

Rõ ràng đã nói xong, không đem quan hệ của bọn họ công khai cho mọi người, ai biết Phó Ý lại phát điên cái gì, đột nhiên chạy tới công ty nhìn hắn, còn muốn kéo hắn đến trước mặt toàn bộ đồng nghiệp cưỡng hôn cho bọn họ xem.

Quả thực là biếи ŧɦái!

Hà Lạc nói xong có chút ngơ ngác nhìn Tấn Viễn. Hắn vừa rồi thấy Phó Ý phản ứng quá lớn, Tấn Viễn hẳn là sẽ không hoài nghi hắn cùng Phó Ý có chút cái gì đi.

Nếu như hắn cùng Phó Ý không có gì hắn còn có thể hợp tình hợp lý phản đáp, thế nhưng hắn cùng Phó Ý đã trải qua như vậy, trong lòng hắn thật sự là không có cốt khí.

Hắn không muốn để cho anh em tốt của mình biết hắn đang làm đồng tính luyến ái, hắn sợ anh ghê tởm, không được tự nhiên nuốt nước bọt, mở miệng cùng Tấn Viễn mạnh mẽ giải thích: "Tôi cùng Phó Ý..."

Hắn còn chưa dứt lời, Tấn Viễn lại là người đầu tiên mở miệng hỏi hắn: "Bình thường cậu tập thể hình sao?"

Hà Lạc ngẩn người: "A?"

Tấn Viễn liếc mắt nhìn dấu chân vừa rồi Hà Lạc tình thế cấp bách giẫm lên sô pha, lại hỏi: "Tôi thấy pha lộn không trung của cậu rất trơn tru, bình thường có tập thể hình không?"

Ánh mắt Hà Lạc vẫn nhìn chăm chú vào Phó Ý, đang chờ người nào đó bên ngoài kính thủy tinh, nghe thấy Tấn Viễn nói, theo bản năng trả lời: "Không có a, làm sao tôi có thể đi tập thể hình, chỉ có Phó Ý biếи ŧɦái kia thích các loại tư thế độ khó cao, tôi đều bị hắn bức ra..."

Hà Lạc nói xong trực tiếp đưa tay che miệng mình lại, mẹ nó, sao hắn cái gì cũng nói được?

Tấn Viễn vừa mới đi tới trên bàn làm việc cầm một gói táo giòn lấy một quả bỏ vào trong miệng, nghe vậy tim dâng lên một cỗ chát ý, để tránh xấu hổ, anh lập tức cắn nát táo giòn, nhai đến ọp ẹp kêu lên, làm bộ như không nghe thấy cố ý hỏi: "Cậu vừa nói cái gì?"

Hà Lạc thấy Tấn Viễn đang ăn táo giòn không nghe thấy, một trái tim thấp thỏm vì miệng nói sai mà buông xuống, vội vàng lại muốn giải thích một câu: "Tôi nói, thỉnh thoảng khi rảnh rỗi tôi sẽ ở nhà rèn luyện một chút, ừm... Làm plank, chống đẩy đại loại vậy..."

"A," Tấn Viễn gật gật đầu, lại cúi đầu nhìn thân thể eo thon chân dài của mình, hỏi hắn, "Cậu xem dáng người này của tôi thích hợp luyện plank cùng chống đẩy sao?"

"Cậu coi như xong đi." Hà Lạc lắc đầu với Tấn Viễn, "Cậu có đường huyết thấp lại không thể vận động kịch liệt, hiện tại như vậy đã là rất tốt nha, hơn nữa tôi vận động đó là đang cùng Phó Ý..."

Hà Lạc nói xong thanh âm đột nhiên dừng lại, hắn cảm thấy hôm nay hắn đặc biệt không thích hợp, hắn sao lại luôn đem chuyện cùng Phó Ý phun ra, vì để cho miệng mình không nói lung tung nữa, Hà Lạc vội vàng mở túi màu hồng hắn vẫn luôn xách trong tay, từ bên trong lấy mấy đồ ăn vặt ra chặn miệng.

Ăn mấy cái bánh ngọt nhỏ, hắn thấy Tấn Viễn còn nhìn chằm chằm hắn, nghĩ đến hắn vừa rồi hình như có nhắc tới Phó Ý làm anh nghe thấy, da đầu tê dại, lại mở miệng giải thích: "Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ là đến nhà hắn mượn một chút thiết bị thể thao gì đó..."

Tấn Viễn cụp mắt lại, cũng không đi sâu vào ý tứ trong lời Hà Lạc, xoay chuyển suy nghĩ hỏi: "Vận động kịch liệt không được, cậu xem có thể thích hợp với vận động nhẹ hay không?"

Lần này Hà Lạc không vội vàng trả lời, chậm rãi ăn đồ ăn vặt, suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại: "Không đúng a, sao cậu lại đột nhiên nhớ tới việc tập thể hình?"

Tấn Viễn như có như không liếc mắt nhìn eo gầy gò của Hà Lạc, mím môi một cái, không quá cao hứng nói: "Tôi cũng muốn luyện sau đó lộn trên không."

Hai người bọn họ thân cao không sai biệt lắm, dáng người cũng là loại người hơi gầy, nhưng toàn thân Hà Lạc đều là đường cong cơ bắp tràn ngập lực lượng, mà anh giống như dáng người con gái, luyện thế nào cũng không luyện được cơ bắp, muốn luyện tuyến nhân ngư lại ra cơ số 11.

Tấn Viễn càng nghĩ càng cảm thấy đầu lưỡi chua xót, trước kia anh còn cảm thấy mình tốt xấu gì cũng coi như là một thằng đàn ông bình thường, nhưng gần đây anh nghiêm túc hoài nghi, mình thật sự có chút không được.

"Không được không được." Hà Lạc vừa nghe Tấn Viễn cũng muốn luyện sau đó lộn trên không, liên tục xua tay, "Thân thể của cậu căn bản là không luyện được loại động tác độ khó cao này, tôi khuyên cậu nên mau chóng bỏ đi loại ý nghĩ này."

Người ta rèn luyện là vì sức khỏe tốt, Tấn Viễn rèn luyện quả thực chính là muốn chết, hắn cũng không dám để cho Tấn Viễn làm loại chuyện ngu ngốc này.

Tấn Viễn không cam lòng: "Một chút biện pháp cũng không có sao? tôi muốn làm cho thân thể tôi nhìn qua hơi cường tráng một chút, thể lực tốt hơn một chút."

Hà Lạc suy nghĩ một chút: "Cũng không phải không được, tôi có một số blogger chú ý đến thể thao nhẹ, tôi sẽ share cho cậu vài bài viết về vận động nhẹ."

"Ừm." Tấn Viễn gật gật đầu, vừa lúc đồ ăn vặt trên bàn anh ăn xong, đi tới trước mặt Hà Lạc, muốn lấy hai cái từ trong túi màu hồng của hắn.

Ai biết Hà Lạc luôn luôn hào phóng với anh lại bất động thanh sắc giấu tay xách túi ra sau lưng, tay kia nhanh chóng ấn vài cái trên màn hình trong tay, vội vàng nói: "Share cho cậu, cậu xem một chút."

"A, được." Tấn Viễn hơi lúng túng thu hồi đầu ngón tay trống rỗng của mình, cúi đầu kiểm tra tin tức hắn đẩy tới cho mình.

[7 chiêu chinh phục "em ấy" ]

[Bốn mẹo nhỏ phù hợp với nam giới.]

[Mười tám tư thế độ khó cao mà lại phù hợp.]

[Trên giường làm như vậy để cho em ấy không thể rời khỏi bạn.]

“......”

Hà Lạc đẩy xong bài viết thấy Tấn Viễn vẫn nhìn chằm chằm điện thoại không nói gì, mở miệng hỏi một câu: "Như thế nào? cậu xem mấy loại vận động nhẹ này được không? ”

Tấn Viễn dùng tốc độ cực nhanh lưu bộ sưu tập, đưa điện thoại di động cho hắn: "Cậu gửi cho tôi những gì?"

"Bà mẹ nó. " Hà Lạc vừa nhìn thấy nội dung bài viết trong điện thoại di động của Tấn Viễn đẩy qua, gương mặt nhất thời giống như tôm luộc chín nhanh chóng trở nên nóng lên, đầu lưỡi cuốn cuồn cuộn giải thích, "Đây nhất định là virus trong điện thoại di động của tôi, thao tác sai rồi, tôi giúp cậu xóa bỏ, đúng, xóa bỏ."

Hà Lạc vừa nói, vừa luống cuống tay chân cầm lấy điện thoại di động của Tấn Viễn, giúp anh xóa bỏ một số bài viết hắn vừa gửi cho anh, nâng hai cái lỗ tai nóng đến đỏ bừng, tay chân cũng không biết đặt ở đâu, nói năng lộn xộn: "Cái kia... Tôi... Những bài viết này..."

Tấn Viễn cũng không làm khó hắn, liếc mắt nhìn hắn, ra vẻ không biết nói: "Tài khoản công chúng hiện tại cũng không đáng tin cậy, vì tranh thủ chú ý, bài viết gì cũng viết ra."

Hà Lạc ngẩn ra, chợt cực nhanh gật đầu phụ họa nói: "Đúng đúng, cũng là quá không đáng tin cậy."

Tấn Viễn và Hà Lạc mỗi người trầm mặc vài giây, không khí trong phòng làm việc quá xấu hổ, cuối cùng Hà Lạc cầm điện thoại di động của Tấn Viễn dẫn đầu nói: "Nếu không, tôi sẽ tìm cho cậu mấy người đáng tin cậy?"

Tấn Viễn gập đầu: "Ừm. ”

Hà Lạc cầm điện thoại di động của Tấn Viễn, cẩn thận từng li từng tí tìm kiếm mấy số công khai của sức khỏe công chúng, đảm bảo không có sai sót mới thêm vào chú ý.

Ngay khi hắn muốn chú ý một lần nữa, khóe mắt liếc về phía bên ngoài bức kính thủy tinh, thấy bên cạnh Phó Ý không biết từ khi nào lại xuất hiện thêm một Giang Hạc, kinh ngạc nói: "Ối dời ôi, Giang Tổng chúng ta sao lại ở cùng một chỗ với Phó Ý?"

Tấn Viễn chớp chớp mắt, nhìn Giang Hạc đứng bên ngoài kính thủy tinh văn phòng của anh cùng Phó Ý sóng vai một chỗ, nghĩ đến một màn Hà Lạc cùng Phó Ý ở trong hành lang cãi nhau, chủ động nói: "Phó Tổng hình như là tới nói chuyện dự án."

Hà Lạc nghe nói như vậy nhíu mày, nghi hoặc một tiếng: "Hở?"

Tấn Viễn giải thích: "Hôm nay tôi đến văn phòng tìm Giang Tổng nói chuyện, có nghe hắn và Giang Hạc nói về dự án khu C kia, bọn họ hẳn là cùng nhau xem dự án khu C kia."

Lúc trước ở thành phố Z, Phó Ý cùng Giang Hạc nói chuyện về dự án ở khu C, hôm nay Phó Ý cũng có thể là tới đây theo dõi hạng mục này.

Tấn Viễn vừa nói như vậy, Hà Lạc lúc này mới chú ý tới Phó Ý cùng Giang Hạc hai người tán gẫu rất thân thiết, xem ra cũng không phải cố ý vì hắn mà đến, hạ thấp giọng nói: "Chẳng lẽ là tôi hiểu lầm hắn?"

Nếu như nói Phó Ý không phải đến tìm hắn, vậy tại sao hắn ta lại cố ý nói như vậy, cảm thấy thành tựu khi hù dọa hắn?

Cũng không phải không có khả năng này, Hà Lạc nghĩ tới Phó Ý người này có đôi khi chính là con vịt chết cứng miệng, thà rằng bị người hiểu lầm cũng tuyệt đối không cúi đầu, nghiến răng. Nhìn bóng dáng bọn họ dần dần rời khỏi tầng hai mươi tám đi về phía thang máy, buông điện thoại của Tấn Viễn xuống, cắn cắn môi, nói với Tấn Viễn: "Tôi đi ra ngoài một chút."

Hắn không phải là người thích tự rối rắm, có vấn đề phải đi tìm hiểu.

Nói xong cũng không đợi Tấn Viễn đáp ứng, trực tiếp dời ghế dựa vẫn bịt kín ở cửa, mở cửa phòng làm việc đuổi theo về phía cửa thang máy.

Hắn vừa đi, Tấn Viễn lập tức cầm lấy điện thoại, mở ra mấy bài vừa mới lưu, tựa vào bên cạnh ghế văn phòng, chống một đôi chân dài, cúi đầu thu liễm đôi mắt, sắc mặt ửng đỏ nhìn lên.

Xem không bao lâu, bản ghi nhớ điện thoại của anh vang lên một tiếng nhắc nhở, anh lại vội vàng rời khỏi bài viết của công chúng, quen thuộc mở phần mềm thanh toán, đang muốn chuyển một trăm đồng vào thẻ ngân hàng của mình, cửa văn phòng của anh lại bị người ta gõ.

Vừa ngước mắt lên, liền thấy Giang Hạc hiện tại ở cửa phòng làm việc của anh, đang cười với anh.

Đôi mắt Tấn Viễn sáng lên: "Sao em lại đến chỗ anh? Không phải nói chuyện dự án với Phó Ý sao?"

Giang Hạc đi vào cửa, giải thích một câu: "Hà Lạc gọi Phó Tổng đi, em vừa vặn tới thăm anh."

Giang Hạc đi tới bên cạnh Tấn Viễn, nhìn thoáng qua điện thoại anh đang hoạt động: "Đang làm cái gì vậy?"

Tấn Viễn cũng không có gạt cậu, thoải mái trước mặt cậu, đem một trăm đồng chuyển vào thẻ ngân hàng của mình.

Thời gian hai người ở bên nhau cũng rất dài, đây không phải là lần đầu tiên Tấn Viễn chuyển tiền trước mặt Giang Hạc, lúc trước Giang Hạc tuy rằng tò mò, xuất phát từ tôn trọng cũng không hỏi nhiều, lúc này lại nhìn thấy, thật sự không nhịn được, mở miệng hỏi anh: "Vì sao mỗi ngày anh đều phải chuyển tiền cho tấm thẻ này, có ý nghĩa gì sao?"

Tấn Viễn chuyển tiền xong, lại lui về nhìn số dư trong thẻ, cười nói với Giang Hạc: "Em đoán xem?"

Giang Hạc rũ mắt xuống, mỗi lần Tấn Viễn để cho cậu đoán, cậu cũng không đoán đúng, lần này dứt khoát thành thật một chút: "Em đoán không được."

Tấn Viễn cười ôm lấy bả vai Giang Hạc, cọ cọ cậu: "Hiện tại không thể nói cho em biết, đợi đến kỳ hạn, lại nói cho em biết được không?"

Tấn Viễn hiện tại không muốn nói, Giang Hạc cũng không vội vàng, tầm mắt dừng trên mặt anh, nói ra ý đồ chân chính của cậu: "Tấn Viễn, anh có muốn chuyển đến sống chung với em hay không?"

.....𝕮𝖔𝖓𝖙𝖎𝖓𝖚𝖊.....

10/9/2021

#NTT