Sau Khi Mặc Váy Tôi Bẻ Cong Ông Chủ

Chương 64: Thăng Chức

Buổi trưa Tấn Viễn không xuất hiện ở căng tin ăn cơm, buổi chiều đã được thăng chức trở thành người phụ trách hạng mục trọng yếu của công ty, trực tiếp làm choáng váng mắt người.

Trong đó cũng có không ít người nhìn thấy buổi trưa anh đi ăn cơm ở văn phòng tầng cao nhất, nếu không phải anh là nam, một đống người hoài nghi anh có phải đi tìm ông chủ quy tắc ngầm hay không, bằng không nhảy ba cấp cũng không có thể nhảy như vậy.

Mặc kệ một đám người trong công ty nghị luận như thế nào, tóm lại, buổi chiều vừa đi làm, Tấn Viễn liền thu dọn đồ đạc của mình, ở trong ánh mắt của một đám người hoặc là khó hiểu hoặc nghi hoặc hâm mộ, mang theo Hà Lạc nhanh nhẹn đi đến văn phòng mới của anh.

Hà Lạc vốn buổi sáng còn đang vì thay đổi vị trí công sở mà căm giận bất bình, lúc này đi theo Tấn Viễn thăng chức lên văn phòng mới tầng hai mươi tám, vô cùng đắc ý, đắc ý miễn bàn.

Hắn ôm một thùng carton cùng Tấn Viễn đứng trong thang máy đi lên tầng hai mươi tám, miệng đều cười nứt đến mang tai: "Tấn Viễn, a, không đúng, về sau có phải nên gọi Tấn Tổng hay không."

Tấn Viễn ngược lại vẻ mặt bình tĩnh: "Giống như trước kia là được."

"Cậu thăng chức rồi, sau này đi làm sẽ không có người chuyên môn theo dõi chúng ta chứ?" Hà Lạc còn đang canh cánh trong lòng vì chuyện buổi sáng, hiện tại bắt được cơ hội liền mặt mày hớn hở.

Tấn Viễn vốn trên mặt vẫn không có biểu tình gì, khi nghe thấy lời này của hắn, không nhịn được cười một chút, hai tay ôm thùng carton đều run rẩy, trả lời một câu: "Vậy cũng không nhất định."

Anh nhớ rõ buổi trưa ở văn phòng Giang Hạc thảo luận chuyện dự án với anh, anh nói anh muốn dẫn Hà Lạc cùng nhau làm dự án, Giang Hạc trong nháy mắt không vui lắm mím chặt môi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì gật đầu đáp ứng, quả thực mẹ nó quá đáng yêu.

Hà Lạc thấy Tấn Viễn đang cười, cũng không coi lời nói của anh là một chuyện, khinh thường nói: "Cậu đều là quản lý dự án, ngoại trừ ông chủ, trong công ty còn có ai đui mù đến nhìn chúng ta chằm chằm làm việc? Hừ, lần này người theo dõi chúng ta đi làm phỏng chừng tức chết đi."

Tức giận ngược lại không có tức giận, chính là có thể sẽ ghen một xíu.

Tấn Viễn lắc đầu cười cười, ghé mắt muốn cùng Hà Lạc dặn dò hai câu chuyện trên hạng mục, kết quả vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy khóe môi hắn đột nhiên xuất hiện một vết thương, nhướng mày hỏi hắn: "Khóe miệng cậu làm sao vậy? ”

"A?" Đột nhiên Hà Lạc bị hỏi giật mình, theo bản năng dùng đầu lưỡi liếʍ vết thương một chút, đau đến hí một tiếng, sau đó cùng Tấn Viễn giải thích, "Có thể là buổi trưa lúc ăn cơm không cẩn thận cắn phải."

Tấn Viễn rõ ràng không tin: "Răng của cậu có thể cắn vào khóe miệng mình?"

Ánh mắt Hà Lạc có chút né tránh: "Đó có thể là đũa hoặc dao nĩa gì đó không cẩn thận xẹt qua, tôi không nhớ lắm, lúc ấy không có cảm giác. ”

Tấn Viễn nghi ngờ ừ một tiếng, vừa lúc này thang máy cũng đến tầng hai mươi tám, lực chú ý của hai người đều bị văn phòng sắp vào hấp dẫn, ai cũng không so sánh chút chuyện nhỏ này nữa.

Cấp bậc chức vụ ở khoa học kỹ thuật Hạc Thành dựa theo tầng cao nhất lần lượt đi xuống, tầng hai mươi tám đã là một tầng rất cao, chức vụ vào tầng này đại đa số đều là cấp bậc quản lý dự án, bởi vậy khu vực phân chia thập phần rộng rãi, liếc mắt nhìn qua so với bộ phận công trình dày đặc đầy chỗ làm việc trên tầng mười tám của bọn họ thì rộng rãi hơn nhiều, làm việc trong hoàn cảnh rộng rãi sáng sủa như vậy, tâm tình cũng sẽ tốt hơn rất nhiều.

Bọn họ trước khi lên tìm Giang Hạc đã chào hỏi người ở tầng này, bởi vậy khi quầy lễ tân tầng 28 vừa nhìn thấy hai gương mặt xa lạ ôm thùng carton đi lên, lập tức đoán được hai vị này chỉ sợ chính là người phụ trách dự án từ phía dưới bay lên, vội vàng không ngừng đưa bọn họ đến khu vực làm việc độc quyền của bọn họ.

Vốn người phụ trách hạng mục này cũng không ít, bởi vậy khu vực làm cũng rất lớn, vị trí cũng rất dễ tìm, ngay bên trái tầng hai mươi tám, văn phòng quản lý độc lập, phòng họp, phòng tiếp tân, nhất định phải có.

Hà Lạc ôm thùng carton còn đang đánh giá nơi làm việc sau này của bọn họ, Tấn Viễn đã đem đồ đạc của mình bỏ vào trong phòng làm việc, tìm được người phụ trách hạng mục này lúc trước đem tư liệu tới xem xét.

Hà Lạc đánh giá xong không gian làm việc, thấy Tấn Viễn không thu thập gì liền bắt đầu làm việc, khó hiểu nói: "Tân quan thượng nhiệm nhậm tam bả hoả*, một mồi lửa cậu cũng không có đốt, thậm chí ngay cả lời cũng không nói một câu đã bắt đầu làm việc?"

(*) Quan mới lên chức, làm ra một hai ba việc để tỏ rõ tài cán, quyết tâm, đạo đức, vì dân vì nước; muốn tỏ uy phong, lập uy, khiến quần chúng phục.

Tấn Viễn vừa xem tư liệu vừa ghi chép: "Bây giờ nói nhiều hơn nữa cũng không bằng trước tiên đem hạng mục này giật xuống để có lực uy , nếu cậu quan sát đủ rồi, liền cùng tôi bắt đầu chỉnh lý tư liệu đi."

Tấn Viễn trong lòng rất rõ ràng, bọn họ là từ dưới lầu không có bất kỳ thông báo nào thăng lên, bên ngoài người phụ trách hạng mục này rất nhiều người chức vụ đều cao hơn của bọn họ, hiện tại anh đi ra ngoài nói cái gì cũng sẽ không có người nghe, bởi vì trước khi không xuất ra thực lực tuyệt đối, không ai tin tưởng anh sẽ lợi hại hơn cố vấn Phương.

Có lẽ nhiều người còn cho rằng Giang Hạc đã từ bỏ hạng mục này, tùy tiện kéo một người từ phía dưới lêи đỉиɦ, cho nên lời nói của anh dù xinh đẹp đến đâu cũng sẽ không hữu ích.

Mà đây cũng là nguyên nhân anh nhất định phải mang theo Hà Lạc cùng đi lên, người khác có lẽ sẽ không tin tưởng anh, tán thành anh, nhưng Hà Lạc tuyệt đối sẽ không.

Trước khi đấu thầu dự án này, anh rất cần một người giúp đỡ hoàn toàn vô điều kiện như Hà Lạc.

"Cũng đúng nha." Nghe xong lời của Tấn Viễn, Hà Lạc gật gật đầu, không nói gì nữa, cầm lấy tư liệu trên bàn bắt đầu giúp Tấn Viễn sửa sang lại.

Trong lúc đi theo Tấn Viễn, hắn cũng không phải cái gì cũng không chuẩn bị, có lẽ năng lực làm việc của hắn không phải rất mạnh, đầu óc cũng không phải đặc biệt thông minh, nhưng năng lực hỏi thăm bát quái lại là siêu cấp mạnh.

Hai câu ba lời liền biết rõ tầm quan trọng của hạng mục này, thậm chí ngay cả chuyện Cao Tân Vũ đào Phương cố vấn đi cũng là hỏi thăm ra.

Nhất thời, hắn liền hiểu, vì sao Tấn Viễn ngay cả ăn cơm trưa cũng không ăn liền chạy lên tầng cao nhất tìm Giang Tổng, nhất định là Tấn Viễn biết Cao Tân Vũ cầm hệ thống anh làm khắp nơi lừa gạt, đặc biệt tức giận, không thể thấy hắn làm thành công hạng mục này, một bộ dáng diễu võ dương oai, cho nên mới tự tiến cử chạy đi tìm Giang Tổng nói anh muốn làm hạng mục này, thật tốt dạy cho tiểu nhân Cao Tân Vũ một bài học.

Tuy rằng Tấn Viễn một chữ cũng không tiết lộ cho hắn, nhưng Hà Lạc kiên định cho rằng đây chính là nguyên nhân Tấn Viễn muốn phụ trách toàn bộ quá trình của hạng mục này.

Lúc trước ở trường học, Tấn Viễn xảy ra chuyện, làm anh em hắn không giúp được gì cho anh, lần này nói cái gì hắn cũng không thể không giúp Tấn Viễn, cố gắng lấy lại tinh thần, cầm một đống tư liệu khiến hắn đầu váng mắt hoa buồn ngủ nghiêm túc cố gắng bắt đầu sửa sang lại.

Tấn Viễn vừa nhậm chức, ba ngày rồi cũng không có động tĩnh gì, khiến cho người vốn hoài nghi anh là người đến làm hạng mục này càng thêm xác định. Nhưng mà ngay khi tất cả mọi người im lặng hành quân chuẩn bị tiếp nhận hạng mục này đã thất bại, Tấn Viễn lại gửi một tin nhắn cho tất cả mọi người phụ trách hạng mục.

Trên thư ngắn gọn rõ ràng cho mỗi người bọn họ, đánh dấu phần phụ trách hạng mục này, hơn nữa đem nhiệm vụ và mục tiêu bọn họ tiếp theo phải làm đều ghi chú từng cái một.

Quan trọng là, phương án đấu thầu ngắn gọn trên phụ lục thư phối hợp với nhiệm vụ Tấn Viễn giao cho bọn họ hình như thật sự khả thi, nhất thời, tổ dự án giống như nước đọng sống lại, tất cả đều sôi trào.

Hà Lạc thấy đà phát triển rất tốt, nhân cơ hội kéo bọn họ vào một nhóm, phát cho mỗi người một phong bao lì xì lớn, một mặt là khuyến khích bọn họ làm việc chăm chỉ, một mặt là trấn an bọn họ nửa tháng tới cường độ tăng ca cao.

Một email này cùng mấy phong bao lì xì làm cho toàn bộ người trong tổ dự án ý thức được người quản lý mới tới hình như có chút gì đó, cũng không còn ủ rũ chờ dự án mất đi như trước, mà là dựa theo nhiệm vụ công tác được đánh dấu tốt trên email mà bắt đầu vận hành.

Tấn Viễn mang theo người trong tổ dự án tăng ca, từng chi tiết để làm hệ thống, lúc trước lãng phí quá nhiều thời gian, còn có hai tuần nữa sẽ đoạt hồ sơ dự thầu, sợ thời gian không kịp, anh dứt khoát đem đồ vệ sinh cá nhân trong nhà khăn gói trực tiếp ở trong phòng làm việc.

Cứ như vậy bận rộn hơn một tuần, phương án đấu thầu làm cho không kém, anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Hai giờ sáng, Tấn Viễn uống glucose còn đang viết thuật toán trong phòng làm việc, đột nhiên nhận được tin nhắn của Giang Hạc: "Xuống đây.

Tấn Viễn: ???

Giang Hạc: Bãi đậu xe ngầm.

Tấn Viễn dừng một chút, trong nháy mắt hiểu được ý tứ của Giang Hạc, vội vàng đi ra khỏi văn phòng, đi thẳng đến bãi đỗ xe ngầm dưới lầu.

Khi nhìn thấy chiếc xe thương vụ đậu bên cạnh cửa thang máy vẫn còn sáng đèn, anh không chút suy nghĩ liền mở cửa ghế sau, ngồi lên, hỏi người đàn ông đang chờ anh ở bên trong: "Không phải em đang đi công tác sao, sao đột nhiên trở về?"

Giang Hạc thoải mái cười nói: "Máy bay nối chuyến lúc hai giờ dừng lại, trở về xem một chút."

Nói là trở về xem một chút nhưng ngay cả lầu cũng không có lên, người cậu muốn xem là ai không cần nói cũng biết.

Tấn Viễn cười theo: "Em muốn xem cái gì, gọi video cho anh, anh cái gì cũng có thể cho em xem."

Phía trước còn có tài xế và Phùng Du, Giang Hạc bị anh trêu chọc đến đỏ mặt một chút, để giảm bớt xấu hổ, vội vàng đưa cho anh chiếc cốc giữ nhiệt vẫn đang nắm chặt để bịt miệng.

Tấn Viễn tựa hồ nhìn ra băn khoăn của cậu, lại miễn cưỡng giải thích một câu: "Anh nói là cho em xem công ty, đừng suy nghĩ nhiều."

Anh không giải thích còn tốt, vừa giải thích lại càng không đứng đắn, Giang Hạc bất đắc dĩ, đành phải thúc giục anh nói: "Uống đi."

Ánh sáng trong xe có chút tối, anh nhìn không rõ đồ vật trong chén giữ ấm, chỉ có thể ngửi được một chút hương vị ngọt ngào nhàn nhạt nói, hỏi một câu: "Đây là cái gì?"

Giang Hạc thuận miệng nói: "Đồ uống nhuận miệng."

Tấn Viễn cũng không để ý, chậm rãi uống, nhàn nhạt ngọt ngào, đích thật là đồ uống không tồi.

Anh đang ăn, Giang Hạc lại nghiêm túc đánh giá anh, bất quá mấy ngày không gặp, dung nhan quá mức tuấn mỹ của anh liền qua quýt hơn rất nhiều.

Tấn Viễn bị cậu nhìn không được tự nhiên nghiêng người: "Đừng nhìn, hơi tiều tụy, không dễ nhìn."

"Vẫn đẹp lắm." Giang Hạc nới lỏng cà vạt, đưa tay chạm vào khuôn mặt hơi mất trật tự của anh, "Gầy đi một chút, nhưng so với trước kia cũng có chút nam tính."

Trước kia Tấn Viễn quá tinh xảo, có đôi khi nhìn anh không biết là đang nhìn đàn ông hay là phụ nữ, hiện tại anh một trận qua quýt như vậy, mùi nam nhân trên người ngược lại nồng đậm lên.

Tấn Viễn nghe cậu nói như vậy, cầm chén giữ nhiệt kề sát cậu một chút, thấp giọng ở bên tai cậu hỏi: "Vậy em có thích hương vị nam nhân nhiều hơn một chút của anh không? hay là thích anh thiếu nữ hóa một chút."

Tấn Viễn biết Giang Hạc da mặt mỏng, cố ý đến gần, cánh môi cơ hồ dán vào vành tai, nhiệt khí nói chuyện dán vào gò má cậu, vô thanh vô tức ái muội.

Giang Hạc cảm giác vành tai của mình bị Tấn Viễn ngậm trong miệng ướŧ áŧ mà lại nóng rực, còn mang theo một cỗ hương vị nhàn nhạt ngọt ngào, theo bản năng nhìn thoáng qua ghế trước, nhỏ giọng trả lời một câu: "Đều thích."

Tấn Viễn cười nhẹ: "Không thể tham lam, chỉ có thể chọn một cái."

Trong khoảng thời gian này hai người đều bận rộn, không có dịp tụ tập cùng một chỗ, lại là thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, đột nhiên áp sát, Giang Hạc căn bản không chịu nổi Tấn Viễn trêu chọc như vậy, cậu nhìn hai người đang ở chỗ ngồi phía trước mắt nhìn tâm, tâm nhìn mũi nghiêm chỉnh, đầu nóng lên liền đem rèm cửa giữa ghế trước và ghế sau kéo xuống.

Sau một khắc, cậu nghiêng người đi, nắm cằm Tấn Viễn, dùng sức hôn lên, tự thử nghiệm nói cho anh biết: "Chỉ cần là anh, đều thích."

Bị Giang Hạc nắm cằm, cứng rắn hôn, Tấn Viễn cũng không hoảng hốt, cười một chút, ngồi thẳng người, ôm eo cậu, khiến thân thể hai người kề sát vào nhau, cũng dùng sức hôn lại cậu.

Hai người đàn ông hôn nhau không cần chú ý thủ pháp, trực tiếp dùng phương thức nguyên thủy triền miên nhất nói với đối phương về nỗi nhớ nhau.

Không thể nói được lực đạo ai lớn hơn ai một chút, dù sao cuối cùng hai người đều bị ma sát nổi lên phản ứng, Tấn Viễn hơi thở hổn hển buông môi Giang Hạc ra, cười nói với cậu: "Em không biết đoạn thời gian trước công ty đều truyền anh là thăng chức vì quy tắc ngầm với em ."

"Giang Tổng, khi nào thì em chân chính quy tắc ngầm một chút với anh."

Giang Hạc cúi đầu nhìn Tấn Viễn dưới môi cậu tùy ý cười, không nhịn được, lại cúi đầu hôn anh, nhẹ giọng trấn an nói: "Chờ bận rộn xong trong khoảng thời gian này có được hay không?"

"Được," Tấn Viễn không có ý kiến gì, anh kéo cà vạt trên cổ áo Giang Hạc lau khóe môi đầy nước của mình, cười đùa nói, "Đồ uống không tệ, anh liền trở về trước chờ triệu tập quy tắc ngầm từ Giang Tổng."

------------

7/9/2021

#NTT