Ngày Yên Nghỉ

Chương 45

Ngày Yên Nghỉ chương 45

Người lùn nữ mang một cái khẩu trang ngầu lòi, làm cho đôi mắt cô ấy nhìn có vẻ lớn hơn.



Tay chân của người ta nhòm cũng thiệt là thon thả, mới nhìn qua thì giống như một bé gái, cơ mà vòng một đầy đủ kia thì không phải thứ mà một bé gái có được.

Mặt học sinh thân hình phụ huynh ← ngay tức khắc, trong đầu Vinh Quý chỉ có thể nhớ đến mỗi mình câu này.

“Tiểu Mai, lẹ! Chạy đến đó lẹ lên ~” cũng không có ý khác, mà con đường họ đang đi trước mắt chỉ có mỗi chiếc xe của bọn họ, không có đối thủ khác cạnh tranh, cơ hội hiếm có, mắt Vinh Quý sáng lên, lập tức hối Tiểu Mai tăng tốc chạy đến đó giành việc.

Đáng tiếc tốc độ Đại Hoàng quá chậm, mà mấy chiếc xe khác lại giống như máy radar, tới lúc mà bọn Vinh Quý đến, phía trước đã có 1……2……3…… Tổng cộng 4 chiếc xe đậu ở trước mặt người lùn nữ.

Người tính không bằng trời tính mà —— Vinh Quý thở dài.

Cơ mà không chờ cậu than thở xong xuôi, cửa xe bên này bỗng nhiên bị kéo ra.

Mũ bánh quai chèo, mắt to, khẩu trang cool ngầu…… Người kéo cửa xe chính là người lùn nữ mới nãy đứng bên đường bắt xe. ( ゚O ゚)

Cô bỏ qua liên tục 4 chiếc xe dừng trước mặt mình, đi về phía của bọn họ.

“Trên xe mấy cậu còn chỗ không?” Tầm mắt nhanh chóng nhìn quanh bên trong xe, người lùn nữ hơi hơi nhíu mày: Trong xe mặt chỉ có hai cái ghế, sau cốp xe chứa đầy đồ vật, bởi vì quá đầy đủ, nên thậm chí vài món còn lăn tới chỗ ghế ngồi trên này.

Nhìn qua hình như hổng còn dư chỗ ngồi.

“A?” Vinh Quý nhận được câu hỏi của cô trong khi tinh thần còn đang ngẩn ngơ bởi vì người lùn nữ đột nhiên tiến lại.

Nhìn nè, lúc nào cậu cũng om sòm đòi kiếm tiền trang trải cuộc sống, thế mà cậu có thèm tính tới chuyện xe không đủ chỗ ngồi đâu? —— không nói tiếng nào, Tiểu Mai tiếp tục đặt hai tay trên vô lăng.

Anh đã chuẩn bị rời đi.

Ngay lúc đó:

“Dĩ nhiên là có chỗ ngồi dòi!” Màn ảnh giống như loé loé, Vinh Quý lớn tiếng nói, sau đó ——

Tiểu Mai trước tiên phát hiện cánh tay mình bị nâng lên, sau đó “Loảng xoảng”, trước mắt anh bỗng dưng xuất hiện một cái đầu.

Đầu tóc tô loang lổ những vệt sơn vàng,

Đầu tóc loang lổ đốm vàng, hai con mắt làm từ ống kính, bởi vì bị va chạm nhiều lần mà bề mặt lởm chởm…..

Là cái đầu của Vinh Quý.

Giống như một quả đạn pháo, Vinh Quý vô cùng thoải mái kéo vai của Tiểu Mai, sau đó nhảy lên chân anh!

Một tay bám chặt vào cổ của Tiểu Mai, Vinh Quý dùng cánh tay trái lủng lẳng chỉ vị trí mình vừa ngồi, nhiệt tình mời: “Chỗ đây chứ đâu? Mời ngồi, ngồi đi mà ~”

Người lùn nữ nhìn Vinh Quý nhiệt tình mời mình, lại nhìn Tiểu Mai sắp bị Vinh Quý đè nát, cô hiếm khi lại chần chừ.

“Đừng khách sáo mà, ngồi xuống đi ~” Cố gắng một hồi, Vinh Quý hầu như đã quen với cách gỡ linh kiện xuống, ung dung điều chỉnh vị trí trong lòng Tiểu Mai sao cho vừa thoải mái vừa không che mất tầm nhìn của Tiểu Mai, cậu tiếp tục vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh.

Tuy cảm thấy cảnh tượng trước mặt có hơi quái lạ, thế nhưng người lùn nữ cảm thấy sức việc dẫu phải tháo dỡ cơ thể cũng muốn nhường bị trí cho mình thật là hay ho hết sức, cuối cùng cô cũng chịu ngồi lên vị trí mà Vinh Quý vừa ngồi.

Giải quyết xong hành khách, Vinh Quý mới chú ý đến tư thế của cậu và Tiểu Mai.

Thấy Tiểu Mai khoác lên cánh tay trái của mình, Vinh Quý săn sóc đẩy cánh tay kia đặt lại trên bánh lái, vừa nhích chỗ, vừa nói với Tiểu Mai: “Tớ đã ngồi vững lắm rồi, siêu vững luôn, Tiểu Mai cậu không cần lo lắng ôm lấy tớ nữa đâu!”

Tiểu Mai: ……Rõ ràng là tự cậu đặt cánh tay của tôi vòng qua eo cậu mà?

Còn nữa —

Tôi chớ hề lo lắng!

Nhìn Vinh Quý vô cùng thoải mái nằm ở giữa hai chân mình, Tiểu Mai …… Tiểu Mai thực sự không biết nên dùng từ gì hình dung tâm trạng hiện tại của bản thân.

Vì vậy anh chỉ có thể vặn lại con vít bị Vinh Quý làm lỏng, sau đó giả vờ bình tĩnh đề pa xe.

Chẳng là trước khi xe khởi động, đột nhiên có bốn tên đàn ông xông đến xe của họ.

Nhìn kỹ hơn thì thấy được bốn chiếc xe phía trước cửa xe bật ra, ghế lái trống không, lẽ nào ……

Đây là bốn tên tài xế giành khách với họ khi nãy à?

Vinh Quý chớp chớp mắt, có vẻ không hiểu lắm.

Lẽ nào hành khách đã lên xe rồi mà họ vẫn còn muốn giành sao?

Thậm chí……còn muốn cướp à?

Đương lúc Vinh Quý rối rắm, có một tên người lùn đi đầu nói ra mục đích của họ:

“Chúng tôi cũng muốn lên xe!”

“Đúng đúng! Mau nhường chỗ cho bọn tôi!”

“Hầm xe cũng không sao, túm lại, mấy người mau nhường chỗ đây!”

“Sau xe không tiện thì ghế lái cũng được! Lẹ lên! Mau nhường chỗ!”

Nghe hết yêu cầu của bốn tên đó, nếu bây giờ có miệng, miệng của Vinh Quý nhất định sẽ ngày càng há to hơn.

Việc làm ăn của họ từ lúc nào tốt đến mức này? Hay là xe của họ đều cùng lúc hỏng hết rồi?

Dung lượng não quá ít, tri thức cũng không được hoàn thiện, Vinh Quý nghĩ thế nào cũng không rõ chuyện này rốt cuộc là sao.

Tiểu Mai ngược lại.

Liếc mắt sang cô người lùn ngồi ở chỗ của Vinh Quý, anh rất rõ ý đồ của bốn tên người lùn kia, lại liếc Vinh Quý đang ngây người, anh lấy tay trái chỉ lên nóc xe:

“Không còn chỗ nào khác nữa, nếu đã khăng khăng muốn lên xe, vậy thì lên nóc xe mà ngồi.”

“Hử? Nóc xe cũng có chỗ à?” Người lùn Giáp vội vàng nhảy lên xem.

Nóc xe miễn cưỡng xem như là trơn láng cắm một đống thủy tinh vỡ ← Đó là thảm hút vật chất thải, hầu như mỗi chiếc xe đều có, nhưng mà thảm hút của chiếc xe này cũng nát quá rồi, vừa nhìn mông đã ê ẩm.

“Đương nhiên là không có chỗ, chẳng là đó đã là chỗ trống duy nhất còn ngồi được.” Tiểu Mai bình tĩnh nói.

“Tiền xe giống với chỗ ngồi bên dưới, không ngồi cũng được.” Anh nói tiếp.

“Ngồi, ngồi chớ! Ai nói không ngồi?” Tên người lùn Ất hét xong, sợ bị người khác chiếm chỗ của bản thân, hắn lập tức chạy về xe của mình, ra sức cứng rắn tháo ghế lái xuống, lại lấy thêm sợi dây an toàn, khiêng mấy thứ này chạy về, hắn lập tức dùng dây an toàn buộc cố định ghế lái trên nóc xe.

Thông minh!

Đôi mắt của những tên người lùn khác sáng lên, trông bầu vẽ gáo mà tháo ghế lái trên xe mình xuống, họ nhanh chóng gắn lên nóc xe thành bốn ghế mui trần~

Vinh Quý nghe tiếng động trên nóc xe mà hết cả hồn.

Tuy là người lùn, nhưng dù thế nào cũng là bốn tên người lùn trưởng thành! Cơ thể của người lùn vốn cường tráng, lại đều có cơ bắp, cơ bắp rất là nặng đó nha!

Thế mà, dường như chỉ có một mình cậu lo lắng mà thôi, Tiểu Mai đã ung dung khởi động xe lần nữa, em gái người lùn cũng lấy cuốn sách từ ba lô sau lưng ra.

Liếc mắt thấy người ta đều bình tĩnh như vậy, ánh mắt của Vinh Quý đảo lung tung, để ý thấy chiều cao hiện nay của ba người trong xe:

Cậu đương nhiên là thấp nhất, vì để tránh cản trở tầm nhìn của Tiểu Mai, cậu bỏ phần xích bánh của mình đi, chỉ để lại cái đầu và cơ thể xe kéo;

Cao thứ hai là Tiểu Mai;

Cao nhất không ngờ là cô gái người lùn nọ……cái rìu to sau lưng cô ấy cơ.

Phù……

Nóc xe có sập xuống cũng có cây rìu của em gái nọ chống, họ an toàn rồi.

Nghĩ thông điểm này, Vinh Quý cuối cùng cũng bình tĩnh được như những người khác rồi.

“Đại Hoàng nhà chúng tôi ngồi có thoải mái không?” A Quý bình thản bắt đầu hỏi thăm cảm giác của hành khách.

Cậu hỏi cô người lùn gần nhất trước.

Cô ấy rất cao ngạo, chỉ lạnh nhạt nhìn cậu một cái, sau đó thâm sâu gật gật đầu.

“Thoải mái là được.” Vinh Quý bớt lo hơn, sau đó lại hỏi thăm bốn người khác trên nóc xe.

“Hahahahahaha~ Tầm nhìn trên xe đúng là không tồi, tôi lần đầu được ngồi trên nóc xe như thế, em gái à, em có muốn trải nghiệm thử xem không?” Bốn người trên nóc xe bày tỏ hài lòng, không những thế, họ còn nhiệt tình mời một vị khách khác ngắm cảnh, thái độ ấy har~ Thật sự là nhiệt tình lạ thường.

Em gái người lùn không thèm để ý.

Vinh Quý: =-=

“Vậy…… Xin hỏi điểm đến của mọi người là nơi nào vậy? Chúng tôi cũng dễ sắp xếp thứ tự đưa hàng……à không, đưa người.” Vinh Quý tiếp tục thu thập tin tức của hành khách.

“Thành Yehderhan, các cậu cho tôi dừng ở đó là được.” Người đầu tiên trả lời là em gái người lùn, cách ăn nói lạnh lùng hệt Tiểu Mai, có lẽ là ở chung với Tiểu Mai đã lâu, Vinh Quý không hề cảm thấy thái độ này lạnh nhạt chỗ nào, ngược lại còn thấy thân thiết vô cùng.

“Vậy bốn anh trên đó thì sao?” Vinh Quý hỏi tiếp bốn tên người lùn trên nóc xe.

“Chúng tôi cũng đến thành Yehderhan! Cậu cho xuống cùng lúc là được!” Những người đàn ông rất sảng khoái.

Lần đầu nhận việc làm ăn ghép xe như thế, điểm đến của tất cả hành khách đều như nhau, Vinh Quý cảm thấy cậu và Tiểu Mai may mắn quá đi mà~

Ngẫm đi ngẫm lại, cậu chớp chớp mắt với Tiểu Mai.

Đương nhiên, Tiểu Mai không thèm để ý cậu.

=-=

Chiếc xe nhỏ lộn xộn tiếp tục chầm chậm lên đường.

Cái sự chậm này……thật đúng là ∙ CHẬM.

Vinh Quý lúc này mới nhớ đến quan tâm tốc độ của Đại Hoàng: Nếu trên xe chỉ có hai người họ, Đại Hoàng chạy chậm bao nhiêu cũng không thành vấn đề, bây giờ thành xe chở khách, tốc độ này của Đại Hoàng…… sẽ không đuổi mất khách chứ?

Sợ rằng khoai nóng để tay còn chạy mất, Vinh Quý buồn lo trong lòng.

Sau đó, cũng ngay lúc này, em gái người lùn lại đề nghị: “Cứ vậy đi, giữ yên tốc độ này đừng thay đổi, tôi say xe nhanh.”

Em gái người lùn rất hài lòng với tốc độ của Đại Hoàng?!

Vinh Quý ngạc nhiên đến ngây ra, kế đó gánh nặng trong tim cũng rơi theo, vì thế cậu vỗ ngực cam đoan:

“Vậy thì cô cứ yên tâm! Tốc độ của Đại Hoàng nhà tôi chỉ có 20 Bi, muốn nhanh hơn cũng không được đâu!”

Chẳng là em gái này hài lòng chưa chắc gì mấy tên đàn ông hài lòng,Vinh Quý nghĩ đến bốn vị khách khác trên nóc xe, dù sao lời cũng đã nói ra rồi, đối phương không chấp nhận cũng hết cách, chi bằng nhân lúc còn sớm để người ta xuống xe mất công làm lỡ việc của họ đúng không nào?

Vinh Quý cảm giác bản thân đúng là người thông thái biết lý lẽ.

Vinh Quý thông thái biết lý lẽ nhanh chóng nói ra ra nỗi lo của mình với bốn vị hành khách, ai người đối phương không hề nghĩ vậy, ngược lại —

“Yên tâm, tôi cũng say xe nhanh, cậu cứ lái chậm thôi.”

“Hihihihi, xe chậm được đó ~ Xe chậm dễ ngắm cảnh hơn ~”

“Đúng quá rồi còn gì? Các cậu từ từ lái, lái càng chậm càng tối, tốt nhất là chậm hơn chút nữa……”

……

Lại chậm hơn chút nữa…… Vậy chẳng phải là tốc độ người đi bộ bình thường hay sao?

Nghe thấy lời của bốn vị hành khách, Vinh Quý đơ luôn, nhưng cũng vì vậy mà như uống được viên thuốc an thần.

Năm vị khách đều say xe nhanh, đây đúng là hành khách dành riêng cho họ mà ~ Thoải mái ngắm cả con đường, không có chiếc xe nào có thể chậm hơn Đại Hoàng nhà họ đâu.

Cậu cuối cùng không cần lo lắng bị người khác giành khách nữa.

Từ đầu đến cuối, Vinh Quý đều cho rằng có thể nhận được việc làm ăn này đều là nhờ vận may.

Tiểu Mai: ……

Liếc nhìn cậu, Tiểu Mai âm thầm gán thêm một cái tên cho Vinh Quý nữa “Chậm chạp”.