Nhỏ Giọng Nói Yêu Anh

Chương 35

Mùng 3 tết, Thời Khiển tan ca về phòng, mở cửa ra lại thấy Triệu Bình Nhạc.

Động tác mở cửa của cô dừng một chút, sau đó không tiếng động đóng cửa lại.

Triệu Bình Nhạc cũng thấy cô.

“A, tan làm sao. Thật sự là vất vả rồi.”

Lại bắt đầu, lại là nụ cười kì quái này.

Thời Khiển có chút phiền toái, nhưng lại không có cách nào.

Cô quyết định chủ động cách xa Triệu Bình Nhạc một chút, vì thế thu dọn quần áo để trên ghế, chuẩn bị tới phòng giặt quần áo giặt đồ.

Thời Khiển muốn giặt quần áo, cầm nước giặt theo, chuẩn bị ra cửa.

Triệu Bình Nhạc đi nhanh tới cửa, ngăn đường đi của cô.

“Cậu có việc gì?” Thời Khiển lạnh lùng nhìn cô ta một cái.

“Đừng lạnh lùng như thế,” Triệu Bình Nhạc cười hì hì, dựa ở trên cửa, “Tốt xấu gì cũng là bạn cùng phòng lâu như vậy, mấy ngày nay tôi không về, cậu không hỏi tôi đi đâu sao?”

Thời Khiển không tiếp lời, cô đặt đồ túi nước giặt xuống, hai tay ôm quần áo, mặt không chút thay đổi nhìn cô ta.

“Tôi về với ông bà đó…” Triệu Bình Nhạc cúi người về phía Thời Khiển, thần bí trừng mắt nhìn, “Tôi cũng là người Vân Thành. Thế nào, chúng ta có duyên phận chứ?”

Thời Khiển không tiếng động lui về phía sau một bước, cô cúi mắt, trong giọng không có chút cảm xúc gì: “A… không có duyên phận gì, tôi không phải người Vân Thành.”

“Cậu không phải tốt nghiệp trung học phụ thuộc Vân đại sao? Tôi xem sau thẻ sinh viên với vé tàu điện ngầm đều là Chi Nam tới Vân Thành.”

“Chỉ là học mấy năm ở đó, thẻ sinh viên là điền qua loa.” Thời Khiển đã hết kiên nhẫn, không muốn tiếp tục nói chuyện với cô ta, “Còn chuyện gì không? Tôi phải đi giặt quần áo rồi.”

“Vậy cậu là người ở đâu?” Triệu Bình Nhạc theo đuổi không bỏ.

Thời Khiển thâm sâu nhíu mày: “Tôi không muốn nói cho cậu, tránh ra.”

Triệu Bình Nhạc lại tựa vào trên cửa, một bộ vô lại: “Cậu như vậy, lát nữa tôi sẽ tự tay xem chứng minh thư của cậu.”

Thời Khiển đem quần áo ném trên ghế, lạnh mặt xuống: “Thế nào? Hôm nay cậu về muốn ăn đánh?”

Có lẽ trong giây phút bộ dáng của cô rất dọa người, Triệu Bình Nhạc cuối cùng không cười nữa, cô ta không nhìn Thời Khiển, chuyển tầm mắt đi.

Một lát sau, cô ta trở lại bình thường: “Tôi không có ác ý gì, chỉ là muốn trêu cậu…”

Thời Khiển: “Cảm ơn, không buồn cười. Có thể tránh ra chưa?”

Triệu Bình Nhạc từ từ lắc người, Thời Khiển lại cầm đồ đi ra.

Cô đứng ở ngoài cửa, nhìn chằm chằm Triệu Bình Nhạc nói: “Lát nữa tôi về, phát hiện cậu lại lục đồ của tôi. Lần này tôi nhất định đánh cậu, sau đó đem cả đồ và người của cậu vứt xuống lầu. Chắc cậu không muốn năm mới đã tới bệnh viện chứ.”

Thời Khiển nhìn ra dao động đáy mắt Triệu Bình Nhạc, cô trầm giọng xuống, hai mắt gắt gao nhìn thẳng ánh mắt Triệu Bình Nhạc, nói: “Tôi nói được thì làm được.”

Triệu Bình Nhạc cắn chặt răng, bỗng nhiên mở miệng: “Có phải cậu là người Hướng Vân? Cạnh Vân Thành có một phố nhỏ, là Hướng Vân.”

Thời Khiển sửng sốt một lát.

Cũng là chớp mắt này, Triệu Bình Nhạc tìm được đáp án.

Cô ta thở nhẹ ra, phất phất tay với Thời Khiển, nói: “Được rồi, cậu nhanh đi giặt quần áo đi, tôi bảo đảm không lục đồ của cậu.”

Nói xong liền đóng cửa lại.

Thời Khiển cầm đồ tới phòng giặt quần áo, đem quần áo cần giặt nhét vào máy giặt, đổ nước giặt vào, bấm máy.

Đợi máy giặt bắt đầu hoạt động, cô mới chậm rãi thở dài một hơi.

Triệu Bình Nhạc vốn là cao hơn cô không ít, cho tới bây giờ cô cũng không đánh nhau bao giờ, vừa rồi là tại lúc khó chịu mới nói lời ngoan độc.

Nhưng nếu cô ta cứ vô lại thế, khẳng định cô sẽ đánh cô ta.

Chỉ là nói như vậy, nói không chừng hai người cùng nhau nằm bệnh viện thôi.

Hai tay Thời Khiển để trên máy giặt, cô cúi đầu nghĩ: Vì sao bỗng nhiên Triệu Bình Nhạc có hứng thú với cô?

Lúc ban đầu, Triệu Bình Nhạc chưa từng để ý mình, một bộ tràn đầy địch ý.

Từ đêm cô ta tới mua đồ ở tiệm tiện lợi, giống như bỗng nhiên nổi lên hứng thú với mình.

Thời Khiển suy nghĩ rất lâu, vẫn không có kết quả.

Đành phải chậm rãi đi về phía phòng ngủ.

Hiệu quả cách âm của phòng ngủ không tốt lắm, lúc Thời Khiển đứng ở cửa mò mẫm chìa khóa, loáng thoáng nghe Triệu Bình đang nói chuyện.

Hình như cô ta cực kì kích động, giọng cực gì hăng, nhưng cụ thể đang nói cái gì, Thời Khiển không nghe ra được.

Chờ cô đẩy cửa ra, Triệu Bình Nhạc nhìn cô một cái, rất nhanh liền cúp điện thoại.

Lần này, Triệu Bình Nhạc không tiến gần tới, nhưng vẫn nói chuyện với cô: “Cậu năm mới không về nhà, làm thêm ở tiệm tiện lợi, là trả nghiệm cuộc sống người bình thường sao?”

Thời Khiển đầu cũng không muốn quay lại, làm bộ như không nghe thấy.

Triệu Bình Nhạc vẫn đang lầm bầm: “Ai… Thật hâm mộ đại tiểu thư các cậu, vừa thấy liền biết là được cha mẹ nâng trong lòng bàn tay, trong nhà có tiền, bạn trai cũng có tiền… Ài, thật tốt…”

Vừa thấy liền biết là được cha mẹ nâng trong lòng bàn tay?

Lời này quá chói tai rồi.

Thời Khiển vẫn không quay đầu lại như cũ, nhưng không nhịn được đáp lại một câu: “Sao cậu biết nhà tôi có tiền?”

Triệu Bình Nhạc thấy cô cuối cùng đã chịu đáp lời, cười tít mắt xoay người ghé vào ghế dựa của mình nhìn tới bóng lưng của Thời Khiển.

“Không phải tôi nói rồi sao, tôi là người Vân Thành.” Cô ta ý vị sâu xa nói, “Cậu ở trường trung học phụ thuộc Vân Đại rất có tiếng.”

“Tôi học ở đó bốn năm, chưa thấy cậu lần nào.” Thời Khiển lời ít ý nhiều.

Triệu Bình Nhạc: “Cậu đương nhiên chưa gặp qua tôi rồi. Tôi thấy trường trung học phụ thuộc Vân Đại kia, học phí đắt như thế…”

Thời Khiển lại không nói gì nữa.

Triệu Bình Nhạc lại không hề để ý, cô ta nói tiếp: “Hơn nữa, cho dù cậu ở trung học phụ thuộc không phải người nổi tiếng gì, thì ba cậu Tưởng Mậu Kiệt cũng là công ty nổi tiếng ở Vân Thành rồi…”

Tay cầm bút của Thời Khiển ngừng một lát, cô ngẩng đầu lên.

Triệu Bình Nhạc nhìn thấy bóng lưng cô có chút phản ứng, hơi cong môi nói tiếp: “Tôi nghe nói cậu còn có một cậu em trai, là Tưởng Thời đi, hè năm ngoài làm phẫu thuật ghép thận, tin tức Vân Thành có nhắc tới… Nói ra nhà cậu cũng rất lãng mạn, cậu theo họ mẹ, em trai cậu theo họ ba?”

Thời Khiển cuối cùng cũng quay đầu, cũng không nhìn thẳng mặt Triệu Bình Nhạc.

Triệu Bình Nhạc nhìn cô quay mặt đi.

Mùa đông trời tối sớm, lúc này ánh sáng trong kí túc xá đã không quá sáng, đèn lại không bật, chỉ có cây đèn trên bàn Thời Khiển là đang bật.

Ánh sáng chiếu tới từ sau lưng cô, tạo cho cô một tầng ánh sáng mờ ảo.

Chiếu tới đường cong của gương mặt, cánh mũi xinh xắn, mũi thẳng tắp, cằm cũng để lộ ra.

Mắt hạnh cô cụp xuống, chỉ dùng khóe mắt nhìn mình.

Miệng nhỏ anh đào mở ra, Triệu Bình Nhạc thấy cô nói: “Cậu biết nhiều như vậy, chắc cũng biết tôi không phải con ruột của Tưởng Mậu Kiệt?”

Triệu Bình Nhạc sững sờ một lát, vẻ mặt lại cười như điên.

Cô ta đang muốn nói gì đó, Thời Khiển lại nhận được một cuộc điện thoại.

“Đơn hàng vẫn để ở chỗ cũ nha, vẫn dùng tủ đó…”

“Đúng là tủ số 5, hôm qua trưởng tiệm nói gần đây buôn bán không tốt, mấy ngày nay người vào ít…”

“Cậu đừng hoảng, có phải xảy ra chuyện gì không?”

Thời Khiển đứng lên, bắt đầu nghiêng đầu giữ điện thoại mặc thêm áo khoác.

Mặc xong, cô lại nói với đầu bên kia một câu: “Được, mình có thời gian, cậu không cần hoảng, mình thay ca cho cậu.”

Nói xong, Thời Khiển tắt đèn học trên bàn, cầm túi ra khỏi cửa.

Triệu Bình Nhạc trong bóng tối ngồi thẳng người, cô ta bật màn hình, màn hình điệu thoại chiếu lên khuôn mặt đầy ý cười của cô ta.

Cô ta giật giật ngón tay, gửi đi một tin nhắn.

Gửi xong, Triệu Bình Nhạc thì thầm nói: “Mình biết mà, mình tránh mái nhà dột tới Chi Nam học, là vận khí của mình bắt đầu tốt lên rồi…”

*

Lúc Thời Khiển chạy tới tiệm tiện lợi, trong quầy thu ngân có một cậu bạn gấp tới bộ sắp khóc rồi.

Cậu ta giương mắt thấy Thời Khiển đi tới, giống như thấy cứu tinh.

Cậu ta cao 1m8 lại tay chân luống cuống.

Thời Khiển an ủi cậu ta: “Không sao, cậu đi đi, mình trực đêm giúp cậu.”

“Cảm ơn cậu nha Thời Khiển, thật sự cảm ơn, mình hỏi trưởng tiệm với Tiểu Vương, bọn họ đều không tới kịp… Mình thật sự không có cách nào khác… Hôm nay mới làm ca sáng xong thật sự xin lỗi…”

Thời Khiển vừa cởϊ áσ khoác, chuẩn bị mặc đồng phục lên, vừa an ủi cậu ta: “Không sao, trong nhà có việc gấp cậu nhanh đi đi. Dù sao mình cũng ở gần đây, ngày mai là ca hai người, ngày mai mình lại làm ca tối, có thể ngủ buổi sáng được.”

Cậu bạn vẫn không ngừng nói cảm ơn cô: “Tóm lại vẫn phải cảm ơn cậu, cậu yên tâm, về sau nhất định mình sẽ đổi ca cho cô, mà tiền ca hôm nay chờ mình có tiền lương sẽ đưa cho cậu…”

Thời Khiển cười cười, hỏi: “Vừa rồi kiểm tra đối chiếu đã xong rồi?”

“Ừ, không có vấn đề gì… Mình đi trước đây.” Cậu ta mặc áo khoác lên.

Thời Khiển cũng vẫy tay tạm biệt cậu ta.

Tiệm tiện lợi có ba ca, hôm nay Thời Khiển làm từ chín giờ, năm tiếng sau tan làm trở về là hơn hai giờ, 7:30 tới đây thay ca.

Đến lúc hơn 12 giờ, cô cuối cùng đã thấy ngồi không yên.

Rất không dễ dàng gì chờ tới khi có người tới thay ca, Thời Khiển chào người kia một tiếng, sau đó thay đồ về kí túc xá.

Vừa mới đẩy cửa tiệm ra, Thời Khiển cảm thấy chỗ đèn đường không chiếu được tới loáng thoáng có bóng người.

Cô bị sợ toàn thân nổi da gà, mạnh mẽ quay đầu nhìn chỗ đó.

Cái gì cũng không có.

Thời Khiển bối rối tỉnh táo hẳn, cô lấy điện thoại ra, gửi một tin cho Nam Lộ.

[Thời Khiển: Đã ngủ chưa?]

Nam Lộ trả lời lại, nói chưa ngủ.

Thời Khiển lập tức gọi điện thoại cho cô, sau đó bước nhanh tới phía trường học.

Người ở lại trường vốn không nhiều lắm, mấy bạn học ở lại cũng là ở quanh Chi Nam, vì thuận tiện làm việc ngoài giờ nên ngủ lại trường, cho nên, đợi tới 28 tháng chạp cũng có mấy người về nhà đón tết rồi.

Hôm nay vừa mới mùng bốn, lại là đêm khuya, trong trường rất yên lặng, ngoại trừ Thời Khiển ra một bóng người cũng không có.

Trong lòng Thời Khiển khẩn trương, cô bước rất nhanh.

Đầu bên kia vang tới tiếng Nam Lộ: “Mình nghe thấy tiếng gió, sao giờ này cậu còn ở bên ngoài?”

“Ừm… Mình đói bụng, đi xuống mua ít mì ăn liền.”

“A? Cậu mới ra cửa sao? Cậu đừng đi, mình gọi đồ ăn ngoài cho cậu… Nửa đêm còn đi ra ngoài nguy hiểm lắm.” Nam Lộ cực kì lo lắng.

Thời Khiển cười nói: “Không có việc gì, mình biết rồi, đang đi về. Vừa nãy lúc đi bị đói không để ý, hiện tại mua đồ xong, bỗng nhiên cảm thấy đường có chút đáng sợ… Liền gọi điện cho cậu.”

“A… như vậy sao…” Phía Nam Lộ vang tiếng ma sát, cô nói thầm, “Cậu làm mình cũng đói bụng theo rồi, mình lấy ít bánh quy ăn…”

“Một gói mì ăn liền cậu có hết đói không?”

Thời Khiển cảm thấy có chút buồn cười, đang chuẩn bị hỏi cô ấy tối vừa ăn gì.

Đột nhiên, cô cảm thấy cả người rợn tóc gáy.

Như có trực giác, nguy hiểm đang tiến gần.

Thời Khiển quay đầu, đường lớn phía sau không có một bóng người.

Cô chớp mắt mấy cái, an ủi chính minh: Chắc là quá mệt mỏi, trở về ngủ một giấc là tốt rồi.

Vì thế, Thời Khiển không trì hoãn nữa, như chạy bước nhỏ.

“Sao cậu lại chạy rồi?” Nam Lộ nghe tiếng Thời Khiển thở hổn hển, nổi lên nghi hoặc.

“Ừm,” Thời Khiển thở dốc một hơi, nói: “Đói quá, sốt ruột trở về ăn.”

Nam Lộ ở bên kia cười ha ha, nói: “Cậu đói như vậy… Mình nói cho cậu biết hôm nay nhà mình mở tiệc chiêu đãi, có một em họ tới đây, em ấy vừa vào cửa liền đói không chịu được, hỏi mình: “Chị Lộ Lộ, có cái gì ăn không”, mình nói “Có, ở trên bàn phòng khách”, em ấy chạy rất nhanh, đổi giày xong liền chạy tới phòng khách. Bạn học Thời Khiển, cậu không khác gì cô bé bốn tuổi nha…”

Gió đêm lạnh thấu xương, Thời Khiển nghe Nam Lộ thao thao bất tuyệt, cảm giác an tâm không ít.

Cô không dám đi tắt, chỉ đi theo đường lớn có ánh sáng.

Cuối cùng, bình an tới dưới lầu kí túc xá, cô cầm thẻ ra mở cửa, tay đã phát run.

Mãi đến khi vào cửa, Thời Khiển mới an tâm thở phào một cái.