Ba con Thôn Thiên báo đều vui vẻ chăm chú nhìn Thiểm Điện miêu đang nằm sấp, nhưng chúng cũng không đi quấy rầy, hoặc, bọn chúng còn hiểu rõ tình huống của Thiểm Điện miêu hơn cả Vân Dương.
Rốt cục…
Sau khi thay lông lần thứ tám, Thiểm Điện miêu rốt cục đứng lên, một thân lông trắng, mềm mại như tơ, chỉ là thân thể lúc này của nó, sơ với lúc trước lớn hơn năm sáu vòng…
Chỉ nhìn ước lượng, tiểu gia hỏa này tối thiểu cũng phải tầm mười cân trở lên…
Hoặc là phải nói là đại gia hỏa, mèo to!
Nhưng, nhìn bề ngoài vẫn là bộ dạng lung linh đáng yêu.
- Meo ô~~
Thiểm Điện miêu lười biếng kêu lên một tiếng.
Vân Dương rốt cục cảm nhận thấy được một sự khác biệt, Thôn Thiên báo kêu là: “Meo ô!”, còn Thiểm Điện miêu lại kêu là “Meo ô~~”, khác nhau ở chỗ, phía sau hai tiếng meo ô, Thiểm Điện miêu còn kèm theo một cái thanh âm rung động mềm mại…
Bất quá, vóc dáng trước mắt đầu Thiểm Điện miêu này không chỉ lớn hơn mấy đầu Thôn Thiên báo bốn năm lần!
Hiện tại, ba đầu Thôn Thiên báo cùng với Thiểm Điện miêu ở cùng một chỗ, càng giống như một đầu mèo to, mang theo ba chú mèo con mới sinh…
Trong mắt Vân Dương nhìn tới như muốn rớt ra.
Mèo biến lớn, báo lại nhỏ như cũ.
Vân Dương cảm thấy bản thân có thể ra ngoài đường kiêu ngạo, đồng thời có thể đánh cược:
- Mèo nhà ta nuôi, so với báo còn lớn gấp bốn năm lần, ngươi tin không?
- Không tin? Chúng ta đánh cược?
Vân Dương nóng lòng không đợi được, cẩn thận kiểm tra một chút, phát hiện Thiểm Điện miêu Ngũ Bạch Bạch thình lình đột phá gông cùm xiềng xích Thiểm Điệm miêu tộc, trở thành con Thiểm Điện miêu đầu tiên đột phá đến tứ giai, hơn nữa còn là tứ giai đỉnh phong! Thiếu chút nữa có thể đột phá tới tầng thứ năm.
Mà tiến cảnh của mấy đầu Thôn Thiên báo càng khiến Vân Dương trừng lòi mắt.
Thôn Thiên báo, cửu phẩm sơ giai huyền thú!
Điều này được ghi lại rõ ràng trong “Sơn Hải Dị Thú Đồ Chí”, tuyệt không có sai sót. Thế nhưng, mấy tiểu tử trong nhà này, từ giờ trở đi cứ theo tốc độ phát triển bình thường, phong đoán cẩn thận nhất cũng có thể đạt đến cấp độ cửu giai đỉnh phong!
Không nói đâu xa, hiện tại đám Nhị Bạch Bạch đã đạt tới tiêu chuẩn ngũ giai.
Mấy gia hỏa đánh yêu lông xù như cầu nhung này, thực tế có lực sát thương tương đối khủng khϊếp.
Hiện trạng này không khỏi làm Vân Dương cảm thấy bản thân nhiều thêm mấy phần lwucj lượng.
Cáo mượn oai hùm?!
Người mượn thú thế?!
…
Nhưng mà, kinh hỉ không chỉ có thế!
Trong viện.
Hai người Phương Mặc Phi cùng Lão Mai đều vô cùng kích động!
- Ngươi thế nào?
Phương Mặc Phi hỏi.
- Ngươi thế nào?
Lão Mai kích động có chút đắc ý.
- Ta hiện tại đạt đến thất trọng thiên đỉnh phong… lúc nào cũng có thể bước vào bát trọng thiên!!
Phương Mặc Phi kích động đến đầu lưỡi còn đang run rẩy.
- Rốt cục ta cũng đạt đến thất trọng…
Lão Mai cũng hưng phấn tột đỉnh:
- Ta cảm thấy mấy ngày nay như đang nằm mơ… nếu có thể tiếp tục như thế, sang năm ta liền có thể khiêu chiến Độc Cô Sầu…
- Ngưng…
Phương Mặc Phi khinh bỉ giơ lên ngón tay giữa.
Khiêu chiến Độc Cô Sầu?
Huynh đệ, ngươi không thấy ngươi suy nghĩ quá nhiều a?
Chờ lúc Vân Dương đi ra, hai người đồng thời tiến lên nghênh đón:
- Ngạch, công tử, có tin tức tốt… ách! Công tử, ngài cũng đột phá?
Vân Dương trợn trắng hai mắt.
- Nơi… nơi này… thực đúng là phong thủy bảo địa!
Phương Mặc Phi cảm thấy phong thủy Vân phủ thật con mẹ nó tốt.
- Đói bụng!
Vân Dương bụng đói kêu vang.
- Đã sớm làm xong!
Lão Mai đắc ý nháy mắt ra hiệu, ba người ba báo một mèo đồng thời đi đến phòng ăn.
Thịt huyền thú cần cho mọi người vẫn chồng chất như núi.
Chỉ là Đại Vị Vương Vân Dương thấy núi thịt mỡ này, lại cảm thấy một trận cồn cào buồn nôn trong ruột, còn chưa ăn đã cảm thấy no đủ, thở dài, ngồi xuống ăn cơm.
Lão Mai cùng Phương Mặc Phi đồng thời mở hình thức ăn như hổ đói.
Không có cánh nào khác, ăn cơm cùng Vân Dương, phải nhanh tay mới được ăn, chậm tay chỉ có thể chịu đói.
Nhưng lần này, hai người đều ăn hết hai cân thịt mưới phát hiện…
Lần này Vân Dương chỉ có uống một bát cháo, ăn không đến nửa cân thịt huyền thú, ăn hai miếng hoa quả, sau đó… lau lau tay, lau lau miệng, động tác ăn liền dừng lại!
Đây… không ăn?!
Bộp một tiếng, Lão Mai kinh ngạc há hốc mồm, miếng xương gặm rở trong miệng rơi cái cộp:
- Công tử… ngươi… ngươi đã no?
- Đã no a.
Vân Dương rất kỳ quái nhìn Lão Mai, chính hắn còn chưa ý thức được câu hỏi này có ý gì, nhưng lập tức đột nhiên trừng mắt:
- Ta đã no?!
Phương Mặc Phi cùng Lão Mai đồng thời cúi đầu.
- Ta ăn vậy mà đã no?
Vân Dương tiếp tục kinh ngạc:
- Lúc nãy ta ăn bao nhiêu? Vậy mà đã no?!
Hai người tức tới sạm mặt!
Khẽ cảm nhận lại thân thể, Vân Dương đánh ra ngoài một quyền, lúc này mưới tươi cười sung sướиɠ:
- Ha ha ha ha ha… ta đã no! Ha ha ha… đã no! Bản công tử thực là được thượng thiên phù hộ, hôm nay mới ăn thế mà đã thấy no!
Lời này nếu truyền ra ngoài, không chừng còn con hàng này không biết đói bụng bao nhiêu năm a…
Lại sao biết, chuyện này khiến Vân Dương thỏa mãn đến muốn nổ tung.
Sau khi hắn bị thương, liền có thêm cái tật ăn rất nhiều, ăn tới táng gia bại sản. Nhưng sau khi đột phá tầng thứ hai Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, đột nhiên cái bệnh này lại biến mất…
Xác nhận bệnh cũ Đại Vị Vương biến mất, đông thời khiến Vân Dương phát hiện thêm, tác dụng hấp dẫn Huyền thú do Sinh Sinh Bất Tức Thần Công mang đến, chỉ cần hắn không cố tình vận công, cũng có thể tùy ý ẩn giấu!
Tình huống này không khỏi khiến Vân Dương thở dài một hơi!
Xem như kết thúc đi!
Mang theo loại siêu cấp năng lực lia, thực sự là… một cái muồn gây phiền toái a!
Mặc khác, có một tin tức khiến Vân Dương cảm thấy ngoài ý muốn.
Lăng Phong các dừng hoạt động.
Tất cả mọi quản sự nhân viên, bao gồm cả Thủy Vô Âm đông thời biến mắt, chẳng nhẻ Thủy Vô Âm nói, hắn muốn về nhà?
Nhưng Vân Dương luôn cảm thấy, trong chuyện này không đơn giản như vậy, hắn cảm thấy có hai ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, tràn đầy sự hoài nghi vô cùng vô tận…
Xem ra, lúc gặp lại, cần giải thích rõ ràng. Bằng không sẽ biến thành một cái thiên đại hiểu lầm!
Nhưng, phải giải thích như thế nào?
Một lời giải thích liền liên lụy rất nhiều vấn đề, Vân Dương cảm thấy bản thân thực đau đầu.
…
Còn có, liên tục mười ngày gần đây, Thiên Đường thành đặc biệt yên bình, yên bình tới mức khiến Vân Dương không thể nào thích ứng.
Không có ai tới gây chuyện với Thanh Vân phường.
Hình bộ vẫn sứt đầu mẻ trán tìm manh mối, nhưng từ đầu tới giờ vẫn không kiếm được chút dấu vết…
Phía tam đại gia tộc cũng không gây khó dễ với Hình bộ, nhưng cơn giận trong lòng bao lớn kia khó kiềm chế được. Bởi… bọn hắn bắt đầu đại náo phủ thái tử:
- Giao Thủy Nguyệt Hàn ra!
Thái tử gia lấy đâu ra Thủy Nguyệt Hàn mà giao ra? Coi như phủ thái tử cũng phải sứt đầu mẻ trán. Gặp phải ba con hàng, bám rai như đỉa, khóc lóc om sòm, dùng bất kỳ thủ đoạn nào để gây sức ép, quả thực đau đầu đến cực điểm.
Tóm lại, nhìn bề ngoài, kinh thành đã khôi phục trạng thái trước đây.
Nhưng Vân Dương lại cảm thấy hiện tại chính là khúc nhạc dạo trước khi mưa gió chính thức nổi lên, bởi vì sóng ngầm mãnh liệt lúc trước, đột ngột biến mất không lý do!
Vân Dương âm thầm phát động Cửu Thiên lệnh chú ý nhưng động tình này, vậy mà hoàn toàn không chút thu hoạch.
- Đây không phải chuyện tốt!
Vân Dương thầm cảnh giác trong lòng, nhắm mắt theo đuôi nhảy đến chỗ cao nhất!
Chuyện khác thường tất có điều cổ quái!
- Đại khái có thể là do vết tích ta cố ý làm ra khi dùng thân phận Thủy Nguyệt Hàn cùng vượt ngục, người Tứ Quý lâu hẳn là điều tra theo hướng này. Mặc dù họ không thể xác định Thủy Nguyệt Hàn đến cùng là đi đâu, nhưng bọn hắn hẳn là rất rõ đối với nội tình của Thủy Nguyệt Hàn…
- Cho nên… sẽ có một ngày bọn hắn sẽ nhận ra. Hơn nữa, chuyện bên này, bọn hắn cũng tuyệt không buông tha.
Vân Dương thầm nghĩ:
- Chỉ cần có người trong Cửu Tôn còn sống, chỉ cần là khả năng còn sống, bọn hắn sẽ mãi không từ bỏă
…
Ngoại trừ việc xem xét phản ứng của Tứ Quý lâu, Vân Dương còn có một chuyện cần giải quyết.
Thiết Tranh trở về!
Thiết Tranh có thể xem là thống soái nhất thế truyền kỳ, sau khi giữ vững và trùng kiến Thiết Cốt quan, chuyện thứ nhất mà hắn làm chính là gây họa lớn ngập trời: Thiết Tranh huyết tẩy Đông Phòng Đô Hộ phủ.
Lý do là, phản quốc!
Chuyện này, dẫn tới sóng to gió lớn, cuối cùng phải do hoàng đế bệ hạ cùng với mấy vị đại thần đức dao trọng vọng liên thủ ép xuống.
Thiết Tranh làm như vậy, hoặc nói là dám làm như vậy là có lý do.
Thân là nhất đại danh tướng, trong lúc tác chiến lại bị người chặn mất đường lui, hơn nữa dưới tình huống không chút phát hiện!
Đối với Thiết Tranh mà nói, không thể nghi ngờ chính là vô cùng nhục nhã!
Mặc dù đối thủ là Hàn Sơn HÀ, Thiết Tranh cũng không có nhận thua, hắn tuyệt không ngu như vậy!
Cho nên sau khi kết thúc chiến đấu, Thiết Tranh tỉ mỉ điều tra, rốt cục phát hiện, việc này có quan hệ với Đông Phòng Đô Hộ phủ!
Thiết Tranh đúng là có lý do, nhưng, Thiết Tranh hắn không có chứng cứ, chí ít là không có chứng cứ xác thực.
Kỳ thực, không có chứng cứ mới là bình thường, nếu đối phương đã quyết tâm làm ra hành vi phản quốc như vậy, soa có thể lưu lại chúng cứ gì.
Cho nên Thiết Tranh thúc thủ vô sách, do dự nửa tháng, trực tiếp gϊếŧ không cần hỏi tội!
Không tìm thấy chứng cứ, dứt khoát cứ vô lý mà làm!