Ba vị công tử đều được người nhà tiếp ra ngoài.
Hình bộ đối với những người này cũng không thể làm gì.
Hiện tại bọn hắn còn đang sứt đầu mẻ trán, lấy đâu ra sức ngăn cản…
- Ta không về!
Đông Thiên Lãnh nghe hộ vệ khuyên hắn trở về, lập tức nổi trận lôi đình, chỉ trên mặt:
- Ta bị con mẹ nó sinh sinh đánh thành thằng mặt rỗ, thấy không? Thù này không báo, lại muốn ta trở về? Đánh chết ta cũng không về! Ca là quả hồng mềm a?!
- Đúng đấy, trở vè? Hừ hừ!
Hạ Băng Xuyên lẩm bẩm:
- Không bắt được hai tên vương bát đản này, lại đem hắn chém thành muôn mảnh, Hạ Băng Xuyên ta dù có chết ở đây, cũng quyết không về!
- Ta đương nhiên cũng không về!
Xuân Vãn Phong đau khổ nói:
- Ta chịu trọn vẹn hơn 700 châm a… hơn 700 châm a! Để ta cứ như vậy mà về? A? Các ngươi nghĩ sao?! Việc này tuyệt đối còn chưa xong đâu!
- Mau báo cho người trong nhà, nói cho gia gia ta, nãi nãi ta, Đại gia gia ta, Tam gia gia ta, Ngũ gia gia ta, Lục gia gia ta, Đại bá, Nhị bá, Tam bá, Tứ bá, Lục thúc, Thất thúc, Bát thúc, Cửu thúc… Thập ngũ thúc… nói bọn hắn báo thù cho ta! Nếu không có chết ta cũng không về, ta chịu thiệt thòi lớn như vậy, không có câu trả lời cho ta quyết không xong!
- Đúng đấy, nói cho cha ta biết, mẹ ta, gia gia, còn có tổ tông nhà ta… ta quyết không về, ta bị ăn hϊếp a!
- Ta cũng vậy, nói cho…
Sáu vị hộ vệ tam gia đầu lớn như cái đấu!
Thực sự là ba tên ông nội a.
Người ta ngay cả ở Hình bộ cũng giơ đuốc cầm gậy vượt ngục, tình thế bây giờ hung hiểm trừng nào? Sơ ý một chút là đem mạng nhỏ bỏ lại đây, vậy liền tương ứng… mạng của chúng ta cũng bỏ lại đây theo các ngươi a…
Thế nhưng Tam đại công tử cùng hạ quyết tâm không về, người người lửa giận ngút trời, bọn hộ vệ cuối cùng cũng chỉ đành thỏa hiệp, truyền thư về gia tộc, tranh thủ thời gian phái cao thủ đến trợ giúp… mấy người bọn hắn, thực không chịu nổi, thật sự không chịu nổi a…
- Bất quá, nói đi cũng phải nói alij…
Đông Thiên Lãnh đột nhiên nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ:
- Mấy huynh đệ chúng ta thực sự là đồng bệnh tương liên, mấy ngày trước tên hỗn đản Thu Vân Sơn còn bị đánh đến bán thân bất toại, bây giờ vẫn còn nằm liệt giường a, hiện tại mấy chúng ta cũng đều bị đánh tới sấp mặt, tình thế so với hắn còn thảm hơn… nghĩ tới nghĩ lui, há không ứng với câu nói kia, các mè một lứa oa…
- Nói cũng đúng.
Hạ Băng Xuyên âu sầu nói:
- Lúc ấy ta còn chế giễu hắn… con mẹ nó, hiện tại lão tử còn thảm hơn hắn, gương mặt anh tuấn của ta biến thành mặt rỗ a…
- Cũng chưa hẳn thành mặt rỗ a, châm cũng mảnh như thế, có thể không để lại vết đâu…
Đông Thiên Lãnh nói:
- Chờ chúng ta ra ngoài, lại cược một trận, nếu ai thua, liền vĩnh viễn làm mặt rỗ, lỗ kim trên mặt, không được phép trị liệu…
- Cút…
…
Chuyện Hình bộ lần này thực sự lớn!
Bốn phía đều rơi vào tình trạng gà bay chó nhảy!
Hình bộ hỏa tốc chạy tới tìm phủ thái tử, người phủ thái tử cũng ngơ ngơ ngác ngác:
- … chạy? Chạy?
- Còn… đánh người bị thương?
- Còn đánh trọng thương tam đại công tử?!
- Còn…
Không phải nói làm màu, giả bộ phối hợp điều tra một bữa sao? Không phải là ngày mai liền thả a, sao nửa đêm lại làm ra động tĩnh lớn như vậy?
Trời sáng liền có thể đi! Nửa đêm liền vượt ngục? Con mẹ nó đến cùng là chuyện quái gì đang xảy ra a?!
Thái tử cũng cảm thấy mình như sắp phát điên.
“Đầu óc đám người giang hồ này đến cùng là làm từ cái gì vậy, vì sao cô không hiểu nổi a?”
- Kiểm tra nơi ở của Thủy Nguyệt Hàn!
Thái tử gia tức đến méo mũi.
- Thái tử, nơi ở của Thủy Nguyệt Hàn không có ai, mọi thứ bên trong cũng không thấy dấu vết bị động qua, hẳn là hắn chưa từng trở về.
- Phái người tìm, nhất định phải tìm cho được Thủy Nguyệt Hàn!
- Vâng!
- Đi Vạn Bảo lâu, xem Phó Quan Sơn có trở về không!
- Vâng!
Cũng cùng lúc đó, bên vạn Bảo lâu cũng rơi vào bầu không khí ngột ngạt.
Công nhiên vượt ngục há có thể khiến người không coi trọng, nhân thủ Hình bộ đã sớm đến khống chế vạn Bảo lâu, tất cả mọi người đều đang bị Hình bộ gọi đi lấy lời khai.
Hình bộ tuy không dám trêu chọc tam đại gia tộc cùng phủ thái tử, nhưng Vạn Bảo lâu chỉ là một cái môn phía trên giang hồ. Thế mà ngươi cũng dám vượt ngục?
Dưới tình huống không chọc được bên kia, vậy không đem ngươi ta tế đao thì còn đem ai ra tế đao?
Sự việc đã xảy ra, Hình bộ còn không có chút thái độ thì uy nghiêm để đâu?
Ra lệnh một tiếng, Vạn Bảo lâu bị niêm phong, tất cả nhân viên đều bị bắt nhốt vào đại lao!
Tất cả, chỉ diễn ra trong một buổi sớm.
…
- Phốc! Hụ khụ khụ khụ khục…
Lúc tin tức truyền đến tai Thu Kiếm Hàn Lão nguyên soái cũng là lúc bình minh, nguyên vốn lão đang uống nước, nghe được tin liền phun đầy trời, không những thế còn hung hăng sặc một cái, chốc lát liền sặc đén thiên hôn địa ám, ho khan đến nhật nguyệt vô quang.
- Hụ khụ khụ khụ…
- Khụ khụ khụ…
- Khụ khụ… ngô rống rống… khụ khụ…
Người trong phủ đều trợn mắt há mồm nhìn Lão nguyên soái.
Chuyện gì xảy ra?
Chưa thấy qua người nào mới sớm mà đã ho khan lợi hại như vậy a…
Vương tiên sinh đến báo tin càng ngơ ngác.
Chuyện Hình bộ đúng là không nhỏ, nhưng… cũng không đến mức khiến Thu Kiếm Hàn thất thố đến vậy a?
- Khụ khụ khụ…
Lão nguyên soái rốt cục dừng được cơn ho, nhưng cũng nghẹn tới khuôn mặt đỏ bừng.
“Ta sớm biết, đám tiểu tử kia không có ý tốt!”
“Thủy Nguyệt Hàn tự mình vượt ngục? Đánh chết lão tử cũng không tin!”
Lão sớm biết đám người Cửu Thiên lệnh sẽ bí mật hành động, bất quá… chơi cũng quá lớn đi, lợi dụng cơ quan quốc gia làm tay chân?
- Ừm, biết…
Lão nguyên soái ra vẻ đạo mạo nói:
- Bất quả chỉ là mấy kẻ trong giang hồ, cậy mạnh vượt ngục, nhiều lắm có liên quan một chút đến người phủ thái tử, đáng gì đâu? Chuyện nhỏ như vậy, lại khiến ngươi mất công báo ta a, đến mức đó sao…
Khóe miệng Vương tiên sinh co giật một hồi.
“Chuyện nhỏ như vậy? Đến mức đó sao?”
“Ngươi còn cho là ta không nhìn thấy bộ dạng vừa rồi của ngươi sao?”
Ngoài miệng lão lại nói:
- Vâng, vấn đề này đúng là không đáng là gì. Bất quá dù sao cũng liên quan đến phủ thái tử cùng Vạn Bảo lâu, khó tránh khỏi sẽ hỗn loạn, vẫn phải thận trọng một chút.
- Ừm, đây là một vấn đề cần quan tâm!
Thu Lão nguyên soái sờ sờ râu ria:
- Nói lại cho Hình bộ, cũng đến lúc thả người… không đâu dính vào, cũng không phải là chuyện tốt. Dù sao Vạn Bảo lâu cũng là một trong mười tổ chức lớn trên giang hồ… mặt mũi của họ, cũng nên cho một chút… tên Phó Quan Sơn kia gây chuyện, người khác cũng chưa chắc liên quan!
Vương tiên sinh luôn mồm xưng vâng, lui xuống. Nhưng trong lòng lại nghĩ:
- Lão Thu hôm nay… có gì đó quái lạ a… từ lúc nào hắn lại quan tâm tới mặt mũi người giang hồ…
Hình bộ vẫn đang hỗn loạn!
Phủ thái tử cũng đang rối rít!
Toàn bộ Thiên Đường thành đều trong tình trạng phân loạn.
Về phía tam đại công tử cũng rối tinh rối mù.
Thậm chí bên Vân Dương, cũng rới như mớ tơ vò.
Phó Quan Sơn bị hắn bắt đi, nhưng sau khi bắt, Vân Dương mới phát hiện, cái này… có chút không đúng.
Bởi, Vân Dương mới chỉ hơi chút dùng thủ đoạn, vị Phó đại chưởng quỹ này đã đau đến chết đi sống lại, cơ hồ ngay cả thông tin tám đời tổ tông cũng nói ra.
- Ngươi… tu vi ngươi xảy ra chuyện gì??
Vân Dương có chút khó hiểu, thậm chí không thể tin được phán đoán của mình.
- Cực khổ tu luyện đến ngũ trọng sơn…
Phó Quan Sơn khóc không ra nước mắt:
- Sau đó liền bị phế đi…
Cơ mặt Vân Dương giật giật:
- Thế nhưng rõ ràng ta thấy người từng động thủ ở Thanh Vân phường…
- Đó là lực lượng Hồi Mộng đan…
Phó Quan Sơn đau đến toàn thân run rẩy:
- Khi cần động thủ, ăn một viên Hồi Mộng đan, tu vi trước khi bị phế sẽ tạm thời trở về… chỉ là, chỉ có thể bảo đảm nửa canh giờ… thời gian qua, thân thể chịu chút suy yếu, cũng không có gì đáng ngại…
Hồi Mộng đan…
Vân Dương từng nghe nói qua loại đan dược này.
Nghe nói, năm xưa có một vị Đan Đạo đại sư, vì hiểu lầm một người nên không tiếc ngàn dặm truy sát, lại phế đi tu vi của người đó.
Nhưng sau đó, hắn mới phát hiện mình hàm oan người tốt.
Dưới sự hối hận, hắn đi khắp chân trời góc bể tìm linh dược, cuối cùng luyện ra Hồi Mộng đan.
Nhưng loại đan dược này chỉ thích hợp với người có tu vi huyền khí dưới thất trọng.
Người có tu vi vượt qua thất trọng mà bị phế đi, sau khi dùng Hồi Mộng đan, cũng chỉ có thể phát huy lực lượng thất trọng. Đây là cực hạn.
Tại Thiên Huyền đại lục, Hồi Mộng đan còn có một cái danh xưng vang dội khác: thuốc hối hận!
Vân Dương ngửa mặt lên trời, hắn câm lặng, không còn gì để nói.
Nếu sớm biết ngươi phải ăn thuốc hối hận, ta còn cần lãng phí Thần Tiên Hận a?
Đáng tiếc Thần Tiên Hận của ta a,vì đối phó một tên cặn bã mà phải vận dụng Thần Tiên Hận trân quý, ta đúng là con mẹ nó khai sáng tiền lệ bại gia a!
- Vì sao ngươi đi Thanh Vân phường?
- Ta… ta thích Túy Nguyệt cô nương a…
- Ta muốn nghe sự thật!
- Đây chính là sự thật a, ta thực sự ưa thích Vân cô nương a!
Vân Dương câm lặng.
- Người thích người ta còn đi làm mối?
- Đó không phải là bị người khác nhờ vả a, tôn chỉ thương gia là hòa khí sinh tài, Thu công tử không công mà lùi, ta đương nhiên muốn thừa thế xông lên…