Ngã Thị Chí Tôn

Chương 88



Lao phu nhân đi đi lại lại lon lắng, trong phủ đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, mặc dù thế lửa không lớn, chỉ đốt mất một gian sương phòng, nhưng ý nghĩa ẩn sâu trong đó, khiến người không rét mà run. Một cố cảm giác hung hiểm quẩn quanh trong lòng.

Thiên hạ này, có ai dám phóng hỏa trong phủ Nguyên soái?

Nàng đang lo lắng, đột nhiên nghe tiếng thị nữ kinh hô truyền đến, một tiếng gầm giận dữ:

- Cút ngay!

Một tiếng bạt tai vang lên sau đó, nàng liền thấy trượng phu mang theo lửu giận vạn trượng vọt thẳng vào.

Một tiếng gầm thét vang lên:

- Ngươi xem ngươi làm chuyện tốt gì!

Lão phu nhân vô cùng kinh ngạc, lập tức giận dữ nói:

- Làm sao? Ngươi phát điên hay sao?

Thu Kiếm Hàn giận không kìm được, thấp giọng:

- Rắm thí! Là ngươi phát điên thì có! Ngươi làm chuyện tốt gì? Bất nhân bất nghĩa, vô sỉ bẩn thỉu, ngươi còn có mặt mũi tới nói lão phu?!

Lao phu nhân cơ hồ choáng váng.

Lão nguyên soái vẫn cảm thấy bản thân chinh chiến cả đời, lạnh nhạt với kiều thê, cho nên đối với lão phu nhân trước nay vẫn y thuận tuyệt đối, đã bao giờ phát hỏa khí lớn như vậy?

Mà bây giờ? Mắng khó nghe như vậy!

Lão phu nhân lập tức cảm thấy không đúng:

- Chuyện gì xảy ra?

Lòng nàng không những không nổi nóng, ngược lại nổi lên chút sợ hãi. Chuyện có thể khiến trượng phu vốn luôn nhường nàng lại phát hỏa với nàng như vậy, như vậy chuyện này hiển nhiên đã trở nên cực kỳ nghiêm trọng.

Tròng mắt Thu Kiếm Hàn bốc hỏa, hạ giọng:

- Mất mặt xấu hổ! Ta hỏi ngươi, có phải mấy ngày rồi ngươi đi làm mai cho người ta?

Lão phu nhân vừa nghe, lập tức rõ ràng:

- Chuyện này có vấn đề? Còn không phải đứa cháu kia của ngươi, mới tới Thiên Đường, lập tức coi trọng Vân Túy Nguyệt của Thanh Vân phường kia? Hắn năn nỉ lão thân làm chủ, muốn nạp nàng làm thϊếp… lúc đó ngươi cũng không có mặt ở phủ. Lại nói, chuyện này cũng không phải đại sự…

Thu Kiếm Hàn tức đến toàn thân run rẩy:

- Không phải đại sự? Phu nhân, trời cũng đã bị ngươi đánh sập! Cồn có cái gì là đại sự?! Ngươi hồ đồ a!

Sắc mặt lão phu nhân trắng nhợt:

- Chuyện gì?

Thu Kiếm Hàn hô hô thở dốc, cố gắng bình phục tâm tình, cắn răng nghiến lợi nói:

- Ngươi đi làm mai… chẳng nhẽ chưa nghe ngóng qua, người ta đã có chồng chưa? Có người trong lòng chưa? Người ta có muốn hay không? Ngươi cứ ngây ngốc như vậy mà đi? Tiểu vương bát đản Thu Vân Sơn kia ưu thích! Hắn thích thì thế nào? Hắn thích thì ngươi liền đi làm mai a? Nếu hắn thích Hoàng hậu nương nương ngươi có đi hay không?! Chết tiệt!

Lão nguyên soái trong lúc tức giận, cũng không lựa lời nói, ngay cả hai chữ chết tiệt cũng thốt ra khỏi miệng.

Lão phu nhân lập tức kinh hãi:

- Chẳng lẽ… là… bệ hạ…

Bà lập tức hít vào một hơi khí lạnh.

Lão nguyên soái giận dữ:

- Không phải bệ hạ!

Lão phu nhân thở dài một hơi, liền nghe trượng phu tức giận nói:

- So với nữ nhân của bệ hạ còn đáng sợ hơn! Phu nhân, ngươi làm như vậy là muốn ép ta vào hoàn cảnh bất nhân bất nghĩa…

Lão phu nhân ngây người như phỗng.

So với nữ nhân của bệ hạ còn đáng sợ hơn? Nàng là người nào a?!

- Vậy… phải làm sao bây giờ?

- Nói tóm lại, chuyện này không cho phép ngươi tiếp tục nhúng tay! Nếu không ngoại trừ ta tự vẫn tạ tội… cũng không còn mặt mũi nào sống trên đời này…

Lão nguyên soái thở dài, ánh mắt thương xót:

- Thật sự mắc cỡ chết người!

- Đem Thu Vân Sơn tạm giam lại! Chờ lão phu trở lại xử trí hắn! Ta đi phủ lão thất phu Lãnh Đao Ngâm… lần này, mặt mũi hai nhà chúng ta có thể ném đi được rồi…

Thu Kiếm Hàn nói xuống một câu, trực tiếp cưỡi ngựa đi ra ngoài, tựa như gắn mô tơ vào đít phóng về phủ Trấn Quốc tưởng quân Lãnh Đao Ngâm.

Lão phu nhân ngã ngồi trên mặt đất, mặt mo trắng bệch.

Chuyện này… từ phản ứng của trượng phu nàng có thể nhìn được, chuyện đã nghiêm trọng đến nhường nào. Không nghĩ tới, trong lúc vô tình nàng lại gây ra họa lớn đến như thế, trong lòng một mảnh hối hận.

Chỉ là trong lòng nàng còn chút nghi hoặc: đến cùng là xảy ra chuyện gì? Thế mà có thể khiến trượng phu nàng giận tới không kiềm chế được như vậy?



Ban đêm.

Phủ Trấn Quốc tướng quân, Lãnh Đao Ngâm giận tím mặt, trực tiếp lệnh thân vệ kéo con rể mình tới, chỉ mũi mắng to một trận, vậy àm lại tự tay động thủ, đáng gãy hay chân con rể Chu Tử Chính.

- Việc tử tế không làm, lại đi làm loạn, giúp người làm mối tác giá, lão phu gϊếŧ sống ngươi!

- Lão phu thực mù mắt mới đem khuê nữ gả cho ngươi, thứ đồ thành sự không đủ bại sự có thừa, ngoại trừ làm mất mặt xấu hổ, chuyện gì cũng không biết.

Lãnh lão tướng quân nổi giận, toàn bộ Trấn Quốc phủ câm như hến!

- Một tên đại nam nhân lại đi làm bà mai, hỗn chướng! Ngươi sao không…

Câu kế tiếp bị lão gia hỏa nuốt xuống, chắc là rất bất nhã.

Chu Tử Chính bị đánh gãy hai chân, đau đến chết đi sống lại, nhưng cắn răng không dám rên một tiếng.

Nói đi phải nói lại, vị Chu Tử Chính này không đến nỗi bất tranh khí như Lão tướng quân nói như vậy, ngược lại, hắn còn là một vị tướng quân rất có năng lực. Nếu không Lãnh Đao Ngâm cũng sẽ không đồng ý gả con gái cho hắn.

Nhưng lúc này hắn phạm sai lầm, trong miêng lão tướng quân hắn trở nên không bằng cả cứt chó…



Thu Kiếm Hàn không tiếp tục ở lại, lại đến phủ thái tử. Lão có thể ăn ngay nói thật với Lãnh Đao Ngâm, Lãnh Đao Ngâm tuyệt không để lộ bí mật. Nhưng người của phủ thái tử lại sẽ không như vậy.

Cho nên Lão nguyên soái trực tiếp xông vào, cứng rắn ném một câu:

- Vân Túy Nguyệt là nghĩa nữ của lão phu, hôn sự của nàng do lão phu định đoạt, không nhọc thái tử điện hạ hao tâm tổn trí!

Sau đó nghênh ngang rời đi.

Thái tử điện hạ căn bản không biết chuyện gì xảy ra, đã bị Lão nguyên soái đổ ập xuống mắng như xối máu chó, sắc mặt tái xanh.

Ngay sau đó Thu Kiếm Hàn đi tới Vạn Bảo lâu:

- Còn dám tìm nghĩa nữ của lão phu gây phiền phức, lão phu liền đóng cửa cái lầu nát này!

Một câu, cứng!

Sau đó…

Khi Lão nguyên soái trở lại trong phủ, Thu Vân Sơn đã bị lão phu nhân chiêu đến, đang cúi đầu nhận giáo huấn. Lão gia tử không nói hai lời, quơ lấy một cây gậy to cơ miệng chén, vung tay đập xuống, vừa đập vừa chửi.

- Ngươi tính cái lông a! Ngươi coi trọng nữ tử người ta liền muốn đi dây dưa? Ngươi là tên vương bát đản! Từ nhỏ đến lớn ngoài trừ khiến lão tử mất mặt, ngươi còn làm được chuyện gì? Hôm nay lão phu đánh chết ngươi, miễn cho sau này Thu gia vị ngươi làm mất mặt! … còn muốn nạp thϊếp… nạp bà ngươi a…

Lão nguyên soái giận điên lên.

Những người khắc thấy tình thế không ổn, vội tiến lên khuyên can, Thu đại công tử đã đầu rơi mấu chảy, tiếng hét thảm vang lên liên tục…

Chờ đến lúc lão phu nhân liều mạng cứu đứa cháu này ra, hắn đã chịu tám chín côn, đầu rơi máu chảy không nói, kém chút liền đánh đến đứt éo. Nếu không phải Thu Vân Sơn có chút công phu trong người, chỉ sợ mấy gậy không chút lưu tình này đã trực tiếp tiễn hắn xuống hoàng tuyền…

Cả sự kiện này, tựa như một hồi nháo kịch.

Nghe xong tin tức truyền lại, lửa giận trong lòng cũng dần tiêu tan. Rất hiển nhiên, hai vị Thu Lãnh đại nhân, thậm chí bao gồm cả thái tử, cũng không biết rõ tình hình.

Nếu Lão nguyên soái đã phát điên một lần, ngày cả Thu Vân Sơn là người trong cuộc đều phải thành thật, chuyện này hẳn tự trôi qua mới đúng.

Nhưng Vân Dương không nghĩ tới…

Chuyện này, lại đâu có đơn giản như vậy…

Sáng sớm.

Vân Dương tựa người vào hoa thụ, hô hấp thật sâu, ánh bình minh vừa ló rạng trên không trung, linh lực đậm đặc như sương mù bị hắn hút vào thể nội.

Thân thể thư giãn, ngay sau đó toàn thân ba ba rung động không ngừng, thật lâu sau, Vân Dương mở to miệng, một cỗ bạch khí như trường long từ trong miêng hắn bay ra.

Gió thở thổi nhẹ nhàng, vậy mà không thổi tan được đám khí thể, mãi cho đến khi nó bay ra hơn mười trượng, một tiếng phù nhẹ vang lên, trên tường viện bỗng nhiên xuất hiện một cái lỗ nhỏ.

- Ta… lão thiên â

Phương Mặc Phi cùng với Lão Mai vẫn luôn chú ý động tĩnh bên này đều trợn mắt há mồm.

- Xương như Thiên Lôi chấn, đan điền khí như rồngă

Phương Mặc Phi cảm thấy bản thân không còn lời nào để nói.

Bản thân hắn mãi cho đến khi tu luyện đến Thất trọng thiên mới đạt được cảnh giới này. Còn lão mai bây giờ cũng là Lục trọng đỉnh phong mà cũng chưa đạt đến.

Mà Vân Dương… hiện tại hình như mới đột phá Tam trọng thiên không lâu a? Vậy mà…

Rốt cục chuyện quái gì xảy ra?

Hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn trời, lại nhìn xung quanh một lượt.

Không có gì thay đổi a, vẫn là thế giới này a…

“Chẳng lẽ là do công pháp?”

Phương Mặc Phi cùng với Lão Mai nhìn nhau, họ đều nhìn thấy câu hỏi này trong mắt đối phương.

Vân Dương thu công, chậm rãi đứng lên, khẽ cảm thụ bầu không khí sớm.

Phương Mặc Phi cùng với Lão Mai đều kinh ngạc phát hiện: sự suy yếu cuốn lấy Vân Dương một thời gian dài, vậy mà vào lúc này biến mất vô tung vô ảnh!

Thần hoàn khí túc, tinh thần sáng láng!

Hai người lại càng thêm kinh ngạc.

Mới hôm qua còn ốm đau bệnh tật, mệt mỏi tới mức không nhấc nổi chân, mà hôm nay liền… long tinh hổ mãnh?

Vân Dương hít một hơi thật sâu, lại thở ra một ngụm trọc khí. Tiêu hao khi trước, đến hôm nay rốt cục cũng bù lại được. Gϊếŧ địch trên chiến trường, dù có gϊếŧ bao nhiêu đi nữa, nhưng bất bình chi khí có thể thu được đều cực kỳ bé nhỏ.

Vân Dương tính toán một chút, hẳn thổi ra một hồi gió lửa, đốt rụi ít nhất mười van tướng sĩ Đông Huyền, nhưng bất bình chi khí mà hắn nhận được nhiều nhất chỉ có số lượng tầm hai, ba mười người.