Chương 418: Dao Dao được lợi
Bầu trời màu lam xám càng ngày càng sáng, từ từ biến thành một mảnh lam nhạt. Trong nháy mắt, nơi tiếp giáp giữa trời và biển xuất hiện một mảng lớn rặng mây đỏ.
Không bao lâu, một vòng mặt trời đỏ từ từ bay lên từ mặt biển, rất nhanh phá tan vân hà, nhảy ra khỏi mặt biển.
Trong giây phút đó, mặt trời đỏ phát ra ánh sáng chói mắt, trở thành quả cam màu đỏ rực rỡ giữa mây trời.
Dưới ánh nắng sớm, trên mặt biển có bốn chiếc quân hạm nổi lơ lửng, toàn thân hạm đều có dấu vết trầy trụa, bọn họ vừa mới trải qua một trận đại chiến.
Trong đó có một chiếc đầy vết thương chồng chất, ra-đa dây anten đều bị hư hao, vài chỗ trên thân hạm đều bị lõm xuống.
Trên quân hạm binh sĩ đều đang khẩn trương bận rộn, trị liệu cho thương binh, kiểm tra sửa chữa thiết bị dụng cụ, việc bọn hắn cần phải làm còn rất nhiều.
Ôn Minh đứng trên bong thuyền, cảnh đẹp rung động sáng sớm cũng không mang đến cho hắn bao nhiêu rung động, giờ phút này tâm tư hắn đều đặt trên người em gái không thấy đâu.
Tối hôm qua đòn công kích kỳ quái kia không chỉ khiến bọn hắn nếm phải đau đầu, tất cả dụng cụ trên quân hạm trong nháy mắt toàn bộ đều không nhạy nữa.
Đợi đến lúc thật vất vả khôi phục một ít công năng, bọn hắn mới phát hiện động vật biển cực lớn kia đã không còn thấy bóng dáng, cũng không còn nhìn thấy Đại Hoàng cùng Ôn Dao ở gần động vật biển lúc ấy.
Cậu không cho rằng động vật biển sẽ vô duyên vô cớ rời đi, nhất định Dao Dao đã làm cái gì đó, thậm chí có thể con bé dẫn dụ nó rời đi!
Tên Thor kia cũng không có ở đây, đúng là gia hỏa không đáng tin cậy! Tốt nhất hắn theo chân Dao Dao đấy, bằng không thì...
Trong đáy mắt màu đen của Ôn Minh bốc lên tức giận không dễ dàng phát tác, bàn tay nắm trên lan can càng ngày càng siết chặt, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, từng sợi lôi điện theo hai cánh tay bắn ra, vây quanh lan can không ngừng nhảy múa.
Hiện tại cách tối hôm qua không thấy động vật biển đã qua gần sáu tiếng rồi, Dao Dao cũng không biết có gặp phải chuyện gì không, cậu rõ ràng đã nói phải bảo vệ con bé, thế mà...
La Chính Thanh đứng trên boong tàu tầng hai nhìn xem bóng lưng Ôn Minh bên dưới không ngừng lóe ra ánh sáng màu lam, sờ lên còn có chút đau đớn, thở dài.
Tối hôm qua hắn đang ngủ bị đánh thức, biết được quân hạm lọt vào công kích của động vật biển không biết, thân là người bình thường như hắn, duy nhất có thể làm chính là ngoan ngoãn đợi trong phòng, đừng gây thêm phiền toái cho người khác.
Ai nghĩ sau đó đầu đột nhiên đau đớn một trận, trước mắt tối sầm hắn liền ngất đi, đợi đến lúc tỉnh lại mới biết không thấy động vật biển kia nữa rồi!
Mà dẫn dụ động vật biển rời đi rất có thể là cô bé mới mười một tuổi kia cùng thú biến dị của cô bé!
Bốn chiếc tàu quân hạm hơn ba trăm người được một cô bé con cứu được!
Hắn rất hiểu tâm tình của Ôn Minh, nhưng cũng biết bọn hắn tạm thời bất lực, hiện tại duy nhất có thể làm chính là chờ đợi, chờ đợi cô bé kia trở về, chờ đợi kỳ tích xảy ra...
Bên kia, Thor ngồi trên xe bay nhìn thi thể động vật biển trôi nổi trên mặt biển, vẻ mặt đầy ngây ngốc.
Dưới ánh mặt trời đỏ chiếu xuống, lân giáp xanh đen phản xạ ra hào quang màu hồng vàng, mà trên lưng thi thể động vật biển, có một bóng dáng nho nhỏ không ngừng bận rộn.
Ôn Dao đem thi thể động vật biển cất vào không gian mang đi, vì đem động vật biển thu vào không gian, lúc chúng còn đang đánh nhau Ôn Dao đã bắt đầu dọn dẹp chiếc nhẫn không gian, miễn cưỡng dọn ra chỗ trống chưa đựng thi thể động vật biển, sau đó vào thời điểm động vật biển chết từ từ dùng tinh thần lực bao vậy nó lại.
Đợi đến khi hoàn toàn bao vây nó xong, lại để Đại Hoàng dùng tốc độ nhanh nhất bay đi, gần trong nháy mắt đó thu nó vào trong.
Dù sao, cách quá xa, độ khó hơi lớn, hơn nữa phải hao phí rất nhiều tinh thần lực.
Hiện tại, Ôn Dao đang điều tra vị trí cụ thể đồ vật mình muốn tìm.
Đợi khi xác định xong vị trí, Ôn Dao một lần nữa rót thêm một bình thuốc khôi phục tinh thần lực, để tinh thần hải sắp khô kiệt khôi phục một ít mới lấy ra dao găm toàn thân đen như mực, dùng sức đâm xuống!
Lớp lân giáp bị lôi điện tàn phá qua đã sớm nứt nẻ, Ôn Dao cũng không tốn bao nhiêu sức lực mở ra lớp da động vật biển, bên trong lộ ra thịt màu trắng.
Đại Hoàng cùng nhau đi lên, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn thịt trắng bóng kia, nước miếng đều muốn chảy ra.
Ôn Dao cắt một khối ném cho Đại Hoàng, Đại Hoàng nhảy lên há miệng, một ngụm nuốt xuống.
Lè lưỡi liếʍ liếʍ miệng, Đại Hoàng yên lặng leo đến một bên tiêu hóa.
Đối với Đại Hoàng mới cấp bốn mà nói, một khối thịt của động vật biển cấp tám đã không sai biệt lắm, ăn nhiều sẽ bạo thể mà chết đấy.
Sau khi mở ra mặt ngoài lân giáp, Ôn Dao thu hồi dao găm đứng dậy, lui về phía sau vài bước, tay vung lên, một đường đao nước thật dài theo dấu vết mở ra trước đó tiếp tục bổ xuống.
Lập lại động tác mấy lần, sau đó Ôn Dao ngừng lại, động vật biển này thật sự quá lớn, tìm thứ gì cũng đều phiền phức quá.
Nhìn miệng vết thương bị Ôn Dao rạch sâu không thấy đáy, Ôn Dao cũng không muốn nhảy xuống tìm đồ.
Ôn Dao đá đá dây leo bên chân cắm vào thi thể động vật biển, đang vui sướиɠ mà mυ'ŧ lấy máu, hướng Mạn Mạn chép miệng.
Mạn Mạn quơ quơ thân thể, rì rì rút ra nhánh dây leo của bản thân, sau đó chuyển đến miệng vết thương cực lớn Ôn Dao bổ ra kia, từ từ bò vào bên trong.
"Nó đang làm gì thế?"
Không biết Thor nhảy xuống từ xe bay lúc nào đứng ở bên người Ôn Dao tò mò hỏi.
"Tìm đồ."
Con ngươi Thor đảo một vòng, liền đoán ra Ôn Dao muốn tìm cái gì.
"Em có thể nói với anh, chỗ này của anh có người máy nhỏ, có thể giúp đỡ đấy."
Thor vươn tay, trong lòng bàn tay nằm một hộp kim loại nhỏ ngăn nắp, dưới cái nhìn soi mói của Ôn Dao, chiếc hộp nhỏ không ngừng mở rộng tổ hợp, biến thành một con nhện dạng người máy.
Ôn Dao dời mắt, không để ý đến Thor xum xoe.
Chuyện chính mình có thể làm được, Ôn Dao cũng không muốn phiền đến người khác, huống chi người ngoài hành tinh mục đích không rõ ràng, ai biết hắn làm cái gì.
Đáng tiếc Tiểu Tiểu không có ở đây, bằng không thuận tiện nhiều hơn.
Thor nhún nhún vai, thu hồi người máy nhỏ.
Haiz, lòng đề phòng của đứa nhỏ này mạnh quá, làm sao hắn mới có thể dục cô bé đi Tinh Minh đây?
Không bao lâu, Mạn Mạn lần nữa bò lên đi ra, lúc này nó đã biến thành nguyên bản, trong đó có đầu nhánh dây thô to vòng quanh tinh thạch dính đầy chất lỏng sền sệt không biết.
Khắp cả người Mạn Mạn đều dính đầy chất lỏng này cùng vết máu, bên trên dây leo còn treo móc một ít thịt da lông còn chưa tiêu hóa, lộ ra mùi thúi nồng nặc xen lẫn gió biển đập vào mặt.
Thor che mũi nhảy về sau liền mấy bước: "Mẹ ơi, nó đây là chui vào dạ dày động vật biển hả?"
Ôn Dao cho Thor một ánh mắt như kẻ ngốc, không vào dạ dày làm sao tìm được đồ?
Dùng quả cầu nước bao lấy tinh thạch Mạn Mạn đưa đến, Ôn Dao nhìn kỹ một chút, so với bộ dạng trước đó, bây giờ tinh thạch đã nhỏ hơn một vòng.
Xem ra năng lực tiêu hóa của động vật biển này vẫn rất mạnh, nếu như qua một thời gian ngắn nữa có khả năng không tìm thấy tinh thạch này rồi.
Ôn Dao vừa rửa sạch tinh thạch, vừa thúc dục Mạn Mạn ra biển tẩy rửa, nhưng Mạn Mạn cũng không di động, mà vẫn còn tiếp tục lôi kéo cái gì lên.
Đợi đến khi nó hoàn toàn lôi ra thứ đó, Ôn Dao phát hiện đây là thi thể sinh vật có hình thể một con rắn.
Da ngoài thi thể đã rách tung toé hoàn toàn thay đổi, nhưng lờ mờ có thể thấy được bụng của nó có màu vàng sáng, mà chỗ lưng một đường màu đen dài.
Chương 419: Trở về