Mạt Thế Chi Ôn Dao

Chương 12: Chương mục bị ăn

Chương 12: Chương mục bị ăn

Vốn trên sàn nhà bằng gỗ trống trải, bây giờ bày đày bảy tám bảy tám quyển sách, Ôn Dao ngồi ở bên trong, dựa lưng vào giường, rất nhanh lật xem sách thuốc trong tay.

Ôn Dao từ trong phòng khách lấy ra vài cuốn sách y thuật nói về kết cấu cơ thể con người cùng huyệt vị kinh mạch trong thân thể, cũng không biết mua từ lúc nào. Bởi vì dùng nguyên lý ma pháp tu luyện dị năng không có tác dụng, Ôn Dao chỉ có thể tìm hiểu trong phương pháp bản thổ.

Cô nhớ rõ trước kia ở trên mạng xem rất nhiều các loại tiểu thuyết võ hiệp tu tiên, bên trong đều có đề cập nội dung tu luyện gì đó trong thân thể, tuy nhiên có thể nói đều là phán đoán, có điều tốt xấu vẫn có thể hướng đến đấy.

Có điều...

Cái gì gọi là hai mạch nhâm đốc? Kỳ kinh bát mạch, thập nhị chính kinh... là cái gì? Đan điền khí hải là ở đâu? Vì sao lại có nhiều huyệt vị như vậy...

Ôn Dao cảm thấy mình ở trái đất mười năm trắng tay, sao cô xem một chút cũng không hiểu những thứ này... thật đau đầu...

Ôn Dao bỏ sách qua một bên, quyết định chính mình tự thử nghiệm là được rồi, ở đại lục Ella, từng pháp chú được sinh ra đều là gian khổ, rất nhiều pháp sư cực khổ cả đời cũng không sáng tạo được bước phát triển mới của phương thức sắp xếp nguyên tố, đây là cô tiến hành thăm dò hệ thống tu luyện mới, nào có đơn giản như vậy...

Ôn Dao một lần nữa ngồi xuống, tập trung tinh thần, tĩnh tâm, nhắm mắt lại, dùng tinh thần lực cảm nhận trong thân thể của mình.

Cô có thể cảm giác có một nguồn năng lượng dịu dàng chuyển động trong người mình, trước đó tiêu hao gần hết dị năng, nay dường như khôi phục được một nửa.

Nguồn năng lượng này dường như vận hành dựa theo quy luật nào đó, lúc trước không chú ý, còn tưởng rằng chỉ chuyển động tự do, chẳng lẽ dị năng này còn kèm theo công pháp?

Ôn Dao dùng tinh thần lực luôn đi theo sau nó, nhìn xem nó chuyển động dọc theo từng chỗ, nhìn một lúc lâu cũng không nhìn ra quy luật gì.

Có khả năng cô ở phương diện không có thiên phú gì à...

Có điều ngược lại cô có thể cảm nhận nguồn năng lượng tự do lưu chuyển, dường như năng lượng có chút gia tăng, nhưng không phải rất rõ ràng, nếu không phải Ôn Dao có tinh thần lực cường đại, có khả năng không phát hiện ra được.

Ôn Dao quyết định thừa dịp bây giờ có thời gian, cẩn thận cảm nhận, từ khi đến rồi trái đấy không có ma pháp, cô đã rất lâu không có tập trung chma8 chú vào một việc gì đó rồi.

Ôn Dao đứng dậy kiểm tra thân thể Ôn Trác và Hạ Uyển, sau khi xác định không có biến hóa gì, liền tiếp tục đắm chìm vào cảm nhận dị năng...

——————

Cửa lớn ra vào D, trường học đang tổ chức cho học sinh rời khỏi đó.

Bởi vì là Đại Học Khoa Học Tự Nhiên, nam sinh chiếm đa số, lại thêm là vùng ngoại thành cách xa trung tâm chợ, bên cạnh lại có quân đội đóng quân, cho nên từ ngày đầu tiên của mạt thế đến bây giờ, cũng không xảy ra hỗn loạn gì quá lớn, hiện tại ngoại trừ một phần sinh viên bản địa trở về nhà, đa phần mọi người đều ở lại trường học nghe theo sự sắp xếp.

Ngày hôm qua, bộ đội đóng quân nhận được mệnh lệnh muốn rút khỏi nội thành, tiến về chỗ nào đó ở phía nam. Sau khi các lãnh đạo trường học thảo luận, quyết định đi theo bộ đội, hôm nay xem ra tai nạn này còn tiếp tục lan rộng, cũng không biết tương lai sẽ như thế nào, đi theo bộ đội mà nói ít nhất vẫn an toàn hơn một chút.

Bởi vậy trường học áp dụng nguyên tắc tự nguyện, ai đồng ý thì chuẩn bị tốt hành lý tập trung ở cổng trường học.

Có điều bởi vì nhân số quá nhiều, trường học cũng không đủ xe, cho nên muốn tự bản thân mỗi người phụ trách phương tiện lên đường, đồng thời ba bữa cơm tự mình chuẩn bị.

Hiện tại đã hơn ba giờ chiều, nhưng sắc trời có chút u ám, nhìn không rõ mặt trời. Không khí rất oi bức, khắp nơi tràn ngập mùi máu tanh, hiện tại đã rút lui hai phần ba người, nhưng cách đó không xa còn không ngừng có dân cư và thương nhân gần đó, nghe được tin tức cũng gia nhập đội ngũ rút lui.

Nét mặt của mỗi người đều khác nhau: sợ hãi, hoảng sợ, bối rối... Việc này khiến cho những người còn lại bắt đầu thoáng xao động, có điều nhìn thấy những quân nhân cầm súng bên cạnh, mọi người vẫn kiềm chế sự sốt ruột ở trong lòng.

Ôn Minh, Cố Minh Duệ, Từ Dương ba người tựa vào bên cạnh một chiếc xe, xếp phía sau cùng của đội ngũ.

Từ Dương không ngừng nhìn lại phía sau, giọng điệu lo lắng bất an: "Hạo Tử như thế nào còn chưa đến, không phải cậu ấy muốn dẫn theo chú và dì cùng đi sao? Nếu còn không đến thì không theo kịp rồi!!"

Cố Minh Duệ nhìn điện thoại, lúc đầu còn một ô tín hiệu mà bây giờ cũng đã biến mất: "Xem ra thiết bị liên lạc đã không thể dùng được nữa, bây giờ không liên lạc được với cậu ấy, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì."

Ngô Hạo là người địa phương, ngày đầu tiên xuất hiện Zombie vì lo lắng cho ba mẹ nên đã về nhà, trước đó bọn họ vẫn luôn duy trì liên lạc bằng điện thoại.

Tối hôm qua Ngô Hạo nói sẽ mang cha mẹ đến cùng đi, nhưng cho đến bây giờ cậu ta còn chưa đến.

Ôn Minh không nói tiếp theo bọn hắn, trực tiếp mở cửa xe, ngồi vào ghế lái, khởi động ô tô.

Cố Minh Duệ hiểu rõ cười cười, ngồi vào bên ghế lái phụ.

"A... Các cậu làm gì thế?" Từ Dương thoáng mơ hồ, đuổi theo sát ngồi vào chỗ ngồi phía sau: "Không phải còn chưa đến lượt chúng ta sao?"

Ôn Minh chẳng muốn tốn nước miếng nói nhiều, trực tiếp chuyển xe, quay đầu chạy vào hướng nội thành. Từ Dương nhìn chung quanh một chút, vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: "Đây là chúng ta trở về tìm Hạo Tử đúng không!?"

"Ừ." Ôn Minh nhẹ gật đầu: "Đã là anh em, dù sao cũng phải đi xem thế nào."

"Có điều nội thành có thể kẹt xe, chúng ta đi như vậy cũng không vào được." Cố Minh Duệ đẩy mắt kính, tiếp tục phân tích nói: "Bây giờ chính phủ đã ra lệnh rút lui, có lẽ có không ít người nghe được tiếng gió, cho dù chỉ có môt phần nhỏ đi theo cùng, đây cũng là một con số rất lớn."

"Tôi biết rõ, cho nên chúng ta đi trước đến một chỗ khác."

"Đi đâu?" Từ Dương chồm đến giữa hai người hỏi.

"Đến rồi sẽ biết." Ôn Minh duỗi tay phải ra xoa đầu cậu ta rồi đẩy trở về: "Ngồi yên, tôi tăng tốc đây."

Từ Dương bĩu môi, ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống.

Hơn mười phút sau, bọn hắn lái vào một nhà sáng lập.

Toàn bộ nhà sáng lập đều bừa bộn, trên mặt đất và trên tường đều có vết máu đen nhánh, cách đó không xa còn có mấy thi thể, cũng không biết là người hay là Zombie. Rất nhiều cửa sổ cửa hàng đều bị đập vỡ nát, đồ đạc các loại nằm rải rác trên đất.

"WOA!! Thật là đáng sợ, quả thật là tận thế rồi!" Từ Dương há to miệng nhìn xuyên qua cửa kính nhìn thấy tất cả, ba ngày qua vẫn luôn ở trong trường học, nên cơ bản cậu chưa từng thấy qua trường hợp như vậy.

"Có thể không phải tận thế đến sao." Cố Minh Duệ trợn trắng mắt.

Ôn Minh dừng thẳng xe trước một gian nhà xưởng, tiếng đông cơ ô tô dẫn đến hai con Zombie, xem ra hình như là nhân viên công tác tại đây.

Nhìn thấy Zombie gào thét đi đến gần bọn họ, lập tức Tử Dương cầm lấy thanh đường đao trên chỗ ngồi, đẩy cửa xe ra, chuẩn bị chiến đấu.

Ngày thứ ba tốc độ Zombie so với hai ngày trước đa nhanh hơn một chút, chỉ chốc lát sau đã đến gần bọn họ, Ôn Minh vươn tay ra khỏi cửa sổ xe, lòng bàn tay thấp thoáng xuất hiện điện quang lập lòe màu xanh da trời. Đón lấy, hai luồng điện quang đánh vào người Zombie, tiếng đùng đùng vang lên không dứt, hai con Zombie đều ngã trên mặt đất, nhưng có thể nhìn ra vẫn còn chưa có chết.

Từ Dương tiến lên giơ đường đao, bổ xuống đầu Zombie, triệt để giải quyết chúng.

Đem đao bị dính óc đỏ trắng óc lau sạch sẽ trên quần áo Zombie, cắm đao vào vỏ đao, Từ Dương vừa đi trở về vừa cảm thán: "Ôi chao... Quả nhiên có dị năng thật là tốt, nhìn xem, hoàn toàn có thể công kích từ xa, lúc nào tớ mới thức tỉnh dị năng đây chứ!"

Cố Minh Duệ cầm hai chiếc túi xuống xe, quăng một cái cho cậu ấy: "Được rồi, đừng cảm khái nữa, mau vào đi."

"Ôn Minh đâu rồi?"

"Cậu ấy đem xe đi giấu rồi, trong xe có vật tư, phải cẩn thận giấu kỹ."

Chương 13: An Bình