Bố vợ Hạ Phỉ đến rất nhanh, Hạ Phỉ nghe thấy tiếng mở cửa, chập choạng đứng dậy ra mở, vừa mở cửa đã có hơi rượu phả vào mặt, hắn cùng bố vợ trăm miệng một lời "Anh/Bố uống rượu?"
Hạ Phỉ cũng là sơ sót, trong lúc nhất thời không chú ý đến ngữ khí của bản thân, chưa kịp sửa lại thì biểu cảm của Tạ Hằng đã sai rồi.
"Còn dám chất vấn tôi? Anh lại uống rượu phải không?" Tạ Hằng ước chừng đã uống quá nhiều, chẳng trách nửa đêm còn nhất định phải tới xem.
Hạ Phỉ chỉ dám trợn lên trong lòng, bố vợ hắn cũng quá là vô lý, chính bản thân uống đến mơ mơ màng màng, còn có tinh lực hỏi đến chuyện của hắn, huống hồ hai người bọn họ ai uống nhiều hơn còn chưa biết đâu?
Kẻ say xỉn khó chơi như vậy, vừa nghĩ tới lúc trước chính mình uống say đến quên đường về, Tạ Thư Diễn chắc chắn đã rất khó chịu.
"Một chút…"
“Có một chút?” Giọng nói của Tạ Hằng lớn hơn bình thường, Hạ Phỉ nói một chữ ông cũng không tin “ Suốt ngày ở bên ngoài lêu lổng, anh nói một chút tôi có thể tin được không được không?
Hạ Phỉ rất oan uổng, hắn đã thật lâu không có đùa giỡn, hơn nữa bố vợ lại nói ra loại chuyện này trong lúc say, không có chút uy tín nào.
Chương Tuần nhìn không nổi, vội vàng ngăn tay Tạ Hằng lại, "Nói không chừng còn làm phiền đến hàng xóm khuya như này đều đã ngủ rồi, nên nhỏ giọng đi."
Có thể những lời đó nghe vào tai Tạ Hằng lại là khích lệ, không biết làm thế nào mà nỗi oán khí của ông đối với Hạ Phỉ lại lớn đến vậy, chỉ vào Hạ Phỉ muốn làm ồn ào.
Tạ Thư Diễn đột nhiên mở miệng, "Anh ấy theo con uống giúp rượu của bạn học"
Cứ như vậy chỉ một câu đã cắt ngang tiết tấu của Tạ Hằng, đầu ngón tay lắc lư hồi lâu nói không nên lời, con trai ông dường như đang muốn che chở cho tiểu tử này, xua tay, "Ta đi vệ sinh."
Đây là lần đầu tiên Hạ Phỉ nhìn thấy biểu cảm bố vợ già kinh ngạc, đứng sau Tạ Thư Diễn nhìn theo bóng lưng của bố vợ già đang rời đi, muốn cười nhưng không dám cười.
Tạ Thư Diễn cũng không muốn bố không còn đường lui, chuyển hướng chủ đề,"Tại sao bố lại uống nhiều rượu như vậy?"
"Haiz“ Chương Tuần bất đắc dĩ "Gặp được mấy bằng hữu cũ, cao hứng nên uống nhiều hơn mọi khi"
Hạ Phỉ mũi không phải của mũi, mắt cũng không phải của mắt, dù sao bố vợ cũng không còn ở đây, thốt ra: "Ông ấy cao hứng mà còn tỏ thái độ này với con"
Chương Tuần cười khổ một tiếng, "Ban đầu vốn là rất cao hứng, như thế nào vừa trò chuyện một lúc lại kể đến chuyện con cháu, bố con không can tâm tình nguyện."
Hạ Phỉ thiếu chút nữa bật cười, nếu ông già tối nay không đến, cháu trai có thể đang trên đường đến rồi... Cái này trách ai a? Ai đã gây ra điều này? Hạ Phỉ cùng vợ góp phần cho hài tử đi vào, hắn còn không dám phàn nàn một lời.
Tạ Thư Diễn mím mím miệng không dám ngẩng đầu, vừa nghĩ tới vừa rồi anh và Hạ Phỉ... sắc mặt ửng hồng đặc biệt bắt mắt.
Chương Tuần ân cần hỏi: "Diễn Diễn?"
Sau khi yên tĩnh lắng xuống Chương Tuần mới để ý cách ăn mặc của Hạ Phỉ, Hạ Phỉ đều mặc quần áo của Tạ Thư Diễn, cái nào cũng đều ngắn một đoạn, nhìn lâu đều sẽ hiện lên hai chữ "buồn cười".
"Hạ Phỉ, con làm sao mà mặc được quần áo của Diễn Diễn?"
Hạ Phỉ sờ sờ mũi, "Chỉ là... Tự dưng quyết định đột nhiên tới, không có lấy quần áo..."
Chương Tuần liếc mắt nhìn bọn họ, thái độ có chút kỳ quái, cũng không phân biệt được cái nào là lạ, vừa muốn nói vài câu, Tạ Hằng mới từ toilet đi ra.
“Đi thôi.” đại khái là chưa nói xong chuyện với Hạ Phỉ, trong nội tâm không thoải mái, vừa quay đầu liền nhớ tới cái gì, “Tháng sau sinh nhật ông nội, hai đứa đừng quên.”.
Hạ Phỉ có thể quên, nhưng Tạ Thư Diễn không thể biện minh cho việc quên nó.
Tạ Hằng càng nhìn Hạ Phỉ càng tức giận, lông mày đều chọt lên đến trời, phải tìm đột phá định giáo huấn hắn vài câu, ánh mắt xéo qua thoáng nhìn, vừa hay nhìn thấy vết đỏ trên cổ Tạ Thư Diễn.
“Quên đi.” Tạ Hằng lập tức nuốt xuống lời nói, “Đi, hai đứa nghỉ ngơi sớm đi.”
Đưa mắt nhìn hai vị baba vào thang máy, thời khắc đóng cửa lại, Tạ Thư Diễn cùng Hạ Phỉ đều nhẹ nhàng thở ra.
Tạ Thư Diễn ấp úng nói, "Bố em... có phải là có điều gì muốn nói?"
"Ai biết a... Nói chuyện ngập ngà ngập ngừng nửa ngày, làm ngủ được vài giấc rồi."
Tiếp tục những gì vừa nói đi, người này cũng không phải bằng điện, nói đến là đến... Hạ Phỉ chỉ có sốt ruột và sốt ruột, nắm tay Tạ Thư Diễn trầm giọng nói: "Em vừa giúp anh nói chuyện?"
Tạ Thư Diễn không nói chuyện, Hạ Phỉ đắc ý một hồi "Ngủ đi."
Làm người không nên quá tham lam, được qua đêm đều là vì lòng tốt, Hạ Phỉ muốn làm chuyện khác, cũng không sợ bị thượng đế chiếu cố, vậy nên vẫn là thành thật ngủ đi.
Hôm nay hắn trung thực ngủ, nhưng chuyện giữa hắn và Tạ Thư Diễn không thể kéo dài như thế này được nữa, chậm chạp không nói chuyện tái hôn với Tạ Thư Diễn không phải là cách.
Cuộc hôn nhân lúc trước với Tạ Thư Diễn đều rất kém, hai người bọn họ một lần nữa bắt đầu, hắn muốn bù đắp tất cả những điều còn thiếu.
Có thể tất cả người khác đều không được chứng kiến, người trong nhà cũng mơ mơ màng màng, nhưng hắn vẫn thiếu Tạ Thư Diễn một cái cầu hôn.
- ---
Kể từ lần trước bị Hạ Phỉ ở trước mặt mọi ném xuống mặt mũi, Tạ Thế Hữu bây giờ không có địa phương tiêu khiển, chủ yếu là vì tiền lương và nộp thuế của hắn ta vẫn còn quá khủng khϊếp. Bình thường không có việc gì còn ăn lời được ở ngọc thạch đồ cổ, cộng với 30 vạn tệ trước đos bị gia đình biết được, cha mẹ hắn ta khống chế tiền tiêu vặt rất nghiêm ngặt.
Hắn hiện tại muốn mời khách ăn cơm cũng không cò thực lực kia.
Đêm nay cùng đám hồ bằng cẩu hữu tìm quán rượu mới, quan trọng là vị trí xa xôi, tỉ lệ đυ.ng phải Hạ Phỉ không lớn, chẳng qua là thời điểm thanh toán tiền, hắn ta liền trốn vào nhà vệ sinh.
Cùng Hạ Phỉ đâu hạ ngoan thoại* thì như thế nào? Hắn ta chưa bắt được nhược điểm của Hạ Phỉ, có trưởng bối lại khá tốt, Hạ Phỉ có thể nể mặt trưởng bối cho hắn ta ba điểm mặt mũi, nếu không có sự xuất hiện của trưởng bối, Hạ Phỉ căn bản không nhận hắn là anh.
(*) Nói cứng, hăm doạ
Nếu như không phải Hạ Phỉ, hiện tại hắn ta có thể trốn trong nhà vệ sinh thê thảm như vậy sao?
Tạ gia lão gia tử tư tưởng phong kiến lạc hậu, vẫn là chướng mắt người đầy hơi tiền, người làm ăn, Tạ Thế Hữu nhìn không trúng Hạ Phỉ, Đây hoàn toàn là lòng ghen tị và lòng tự trọng.
Tạ Thế Hữu ngồi một mình trên bồn cầu sinh hờn dỗi, thẳng đến khi bên ngoài vang lên tiếng bước chân hắn ta mới khôi phục tinh thần, mắt nhìn thời gian, không đi ra ngoài cũng không có ý nghĩa gì.
Sau khi mở cửa và đi ra ngoài, vừa hay nhìn thấy hai omega cùng nhau vào nhà vệ sinh để rửa tay.
Thành thật mà nói, vị trí xa của quán bar này xa xôi còn chưa tính, ngay cả thiết bị bên trong cũng cẩu thả, nhà vệ sinh phân biệt giới tính, chẳng qua là có phòng ngăn cách riêng.
Bất quá, người ta omega cũng không kháng nghị, tất nhiên alpha mặt dày như Tạ Thế Hữu lại càng không thành vấn đề.
"Tại sao lại phải chạy xa như vậy a? Quán bar này không tốt lắm." Một người trong hai omega lẩm bẩm, "Cậu không phải là theo đuổi Hạ Phỉ thất bại, ý định trốn tránh hắn mới không đến quán bar Khôn Tử a?".
Hạ Phỉ? Tạ Thế Hữu cho rằng hắn ta nghe nhầm, giả vờ giả vịt mà lại bon chen rửa tay lần nữa.
“Nói cái gì đó” Nói chuyện chính là Ninh Tất, cậu ta bất đắc dĩ cười trừ “ Tôi trốn tránh hắn? Hắn trốn tránh tôi cũng không sai biệt lắm đâu.”
Omega kia tức giận, "Cậu nói Hạ Phỉ đã ly hôn mà, hắn làm gì mà cùng cái kia vợ trước... gọi là gì nhỉ?"
"Tạ Thư Diễn"
"Đúng vậy, tại sao họ không rõ ràng? Hắn không phải đang sử dụng vợ cũ của mình như một cái cớ sao, phải không?"
Nếu chỉ là tên của Hạ Phỉ, thì cũng có thể chỉ là cùng tên và họ, giờ lại cộng thêm Tạ Thư Diễn, không đơn giản như vậy, Tạ Thế Hữu cúi đầu, nhanh chóng xoa xoa tay mình một lớp bọt.
Tạ Thư Diễn cùng Hạ Phỉ ly hô khi nào? Tại sao mọi người trong nhà nửa điểm cũng không biết? Hắn ta đang lo lắng chính mình không có cơ hội quấy rầy Hạ Phỉ, đây còn không phải là chủ động dâng tới tận cửa sao?
Omega cảm thấy tổn thương và bất công thay cho Ninh Tất, "Hạ Phỉ lúc đầu bỏ rơi cậu cũng thật dễ dàng, quay đầu lại cùng Tạ Thư Diễn kết hôn. Bây giờ ly hôn rồi mà vẫn vương vấn không dứt được? đây còn không phải là tra nam cặn bã sao? Cậu tại sao vẫn còn níu kéo cái cây này để tự treo cổ "
Ninh Tất không nói chuyện, một bên omega kia vẫn còn đang nói đâu đâu, "Liền tính liền một chữ đều không có giải thích."
Nghe giọng điệu này, omega trước mặt chắc chắn từng có quan hệ với Hạ Phỉ, Tạ Thế Hữu nhất định phải đem chuyện này làm rõ ràng, không giáo huấn Hạ Phỉ một chút, hắn lại cho rằng hắn ta không sợ hắn.
Tạ Thế Hữu tắt vòi nước đứng thẳng lên, "Cậu đang nói về Hạ Phỉ?"
Ninh Tất cùng người bạn đang định rời đi, lại nghe thấy giọng nói của một alpha lạ lẫm, "Hả?"
“ Ài, tôi từng đến quán rượu Hạ Phỉ ăn tối. Tôi là người quen cũ, cũng không có nghe nói hắn đã ly hôn.” Tạ Thế Hữu lau xong tay liền đưa qua chỗ Ninh Tất " Tôi họ Hồ, Hồ Thế Hữu, cậu gọi như thế nào?"
Tuy rằng alpha trước mặt có chút đột ngột, nhưng hai tay duỗi ra trước mặt Ninh Tất, nếu không bắt thì có vẻ bất lịch sự, "Ninh Tất."
Omega ở một bên than thở: "Gần một tháng à nha."
Ninh Tất kéo góc quần áo của Omega ra hiệu cho cậu ta đừng nói nhiều nữa.
Cả tháng? Tạ Thế Hữu không ngờ lại có thể bùng nổ một tin tức chấn động như vậy, cách đây không lâu Hạ Phỉ còn ngủ lại lão phòng. Hai người bọn họ rốt cuộc đang chơi trò gì a?"
Thấy Ninh Tất rất cảnh giác, Tạ Thế Hữu chỉ có thể bất động thanh sắc mà nói: "Chuyện này... Tôi thật sự không biết. Lúc tôi kết hôn cũng khá đột ngột, tôi cũng đi theo tham gia náo nhiệt."
“Đúng vậy, chuyện kết hôn và ly hôn đều được giữ kín như chuyện lên ngôi của hoàng đế, trước sau gì cũng không có tin tức.” Omega thay Ninh Tất bất mãn. "Tôi nói này Ninh Tất, tật xấu của Hạ Phỉ bây giờ là cái gì thì tôi không biết, lúc trước nói không kết hôn hơn phân nửa muốn quăng cậu "
Tạ Thế Hữu giả bộ giọng điệu người ngoài,"Nếu có chuyện gì, tốt nhất hai người ở trước mặt nên nói trực tiếp."
Ninh Tất còn chưa mở miệng nói chuyện, omega ở bên cạnh đã trách vù vù, "Người muốn gặp không có đến, trốn tránh Ninh Tất."
“Đây còn không phải là trùng hợp sao?” Tạ Thế Hữu xích lại gần bọn họ giả làm thân. “Khi đến quán bar hẻo lánh như vậy, vẫn có thể gặp gỡ bằng hữu của bạn bè, cho nên nếu muốn nói gì với hắn, tôi có thể giúp cậu."
Ninh Tất mắt nhìn Tạ Thế Hữu, những lời khác cậu ta nghe không lọt, ngược lại câu nói "có gì thì nên nói trực tiếp" khiến cậu ta nghe xong cảm thấy thoải mái, nhưng alpha trước mặt có chút quen thuộc, không mời mà đến tham gia cuộc trò chuyện của họ, lại để cho Ninh Tất có chút khó chịu.
"Không cần."
Tạ Thế Hữu không ngờ rằng Ninh Tất sẽ một ngụm cự tuyệt, hắn cười khan một tiếng "Tôi cũng không có ý gì khác, không cần thì là không cần, coi như nhận thức bằng hữu."
Nhìn thấy bóng lưng Tạ Thế Hữu đi xa, omega ở một bên lo lắng, "Cậu tại sao không dùng? Nhờ người hẹn Hạ Phỉ không phải tốt hơn sao?"
Ninh Tất thở dài, đi tìm người xa lạ này, còn không bằng cậu ta trực tiếp tìm Khôn Tử, Khôn Tử còn không phải là hiểu mười mươi Hạ Phỉ hơn là tiểu bằng hữu này sao?
***
- Tác giả có lời muốn nói:
Bố vợ góp phần tránh thai cho hai thằng con =))
......
28/5/2021
#NTT