Phục Hôn

Chương 20

"Sao cơ..." Tạ Thư Diễn sờ soạng cửa sổ sát đất, ngón tay khẽ cong, anh muốn nhìn rõ vẻ mặt Hạ Phỉ.

Khi Hạ Phỉ bị hỏi ngược lại, hắn liền mất tự tin, "Tôi... không có ý gì khác, chỉ lo em xảy ra chuyện..."

Tạ Thư Diễn bệnh cũ tình huống không lớn không nhỏ, những vấn đề đó hoàn toàn có thể tồn tại, trước đây anh cũng từng trải qua khó chịu hơn.

Thành phố của họ đang là mùa thu, Hạ Phỉ, người không đáng tin cậy lắm, khá đau lòng. Áo sơ mi của hắn phẳng và thẳng cùng với áo khoác gió màu xám bạc, đèn đường đưa thân ảnh hắn kéo dài.

Ở khoảng cách này, Tạ Thư Diễn không rõ mình có nhìn nhầm không, nhưng vẻ lo lắng và mệt mỏi trên gương mặt của Hạ Phỉ là do đâu mà có.

“Thầy Tạ, tôi có thể lên được không?” Giọng của Hạ Phỉ nhỏ hơn trước rất nhiều, trầm thấp từ tính, gõ vào trái tim Tạ Thư Diễn.

Đợi một hồi cũng không thấy Tạ Thư Diễn cho hắn một cái tin chính xác, Hạ Phỉ có chút chịu không nổi, “Tôi lên đây.” Nói xong liền tiến lên một bước, trong điện thoại cũng không có một tiếng cự tuyệt của Tạ Thư Diễn. Hạ Phỉ sợ Tạ Thư Diễn sẽ hối hận, vì vậy hắn không chút do dự chui vào cửa tòa nhà.

Khu này toàn là tầng thấp, Tạ Thư Diễn sống ở tầng trệt không cao, Hạ Phỉ chạy lên còn nhanh hơn nhiều so với đợi thang máy, chờ đến khi hắn hổn hà hổn hển chạy lên tầng trên, Tạ Thư Diễn đã mở cửa chờ hắn.

Hạ Phỉ không có thời gian để sắp xếp quần áo, hắn thở gấp mấy lần, trên trán chảy ra một tầng mồ hôi mịn, tóc trên trán lòa xòa, cảm giác chật chội chưa từng thấy, đỏ mặt cúi người trước mặt Tạ Thư Diễn. "Cảm … cảm ơn em"

Đối với Hạ Phỉ, đối mặt với Tạ Thư Diễn là một việc cực kỳ khó khăn, không phải là cùng Tạ Thế Hữu cãi nhau, không thể đánh nhau với miệng lưỡi hoa sen đến mặt đỏ bừng, cũng không phải như cãi nhau với Khôn Tử, hắn chỉ sợ mình không nhẹ không nặng, nói sai khiến em ấy sinh khí.

Hắn đã sớm không phải cái tuổi hoa quý mùa mưa, cũng không phải là chưa từng nói chuyện yêu đương, duy chỉ là khi đối mặt với Tạ Thư Diễn, hắn luôn cảm thấy miệng mình thật không hữu dụng.

Hạ Phỉ lúng túng đến mức không biết phải nói gì, thẳng cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Tạ Thư Diễn, hắn mới nhớ ra mục đích lên lầu của mình.

"Không thoải mái?"

Tạ Thư Diễn lắc đầu, anh không biết đói bụng có được coi là một loại khó chịu hay không, nhưng thời điểm Hạ Phỉ hỏi điều này, trong lòng anh bỗng dưng sinh ra chút ủy khuất.

Rút kinh nghiệm lần trước, Hạ Phỉ thăm dò hỏi: "Em đói bụng?"

Tạ Thư Diễn ánh mắt sáng rực nhìn hắn, như thể hỏi làm sao anh biết được.

Hạ Phỉ dở khóc dở cười, "Em muốn ăn gì thì nói."

Tạ Thư Diễn đang một mực yên lặng bỗng nhiên mở miệng, "Chúng ta... Cổng đại học... Đồ nướng..."

Hạ Phỉ há hốc mồm, tưởng mình nghe nhầm, "Em... nửa đêm, ở cổng trường đại học lấy đâu ra thịt nướng cho em?"

Một yêu cầu cổ quái như vậy, Hạ Phỉ nghe xong không thấy buồn cười mới lạ. Tạ lão sư bình thường nghiêm như vậy cũng sẽ có thời điểm hoang đường.

Hắn liếc mắt nhìn thời gian, bọn họ đi ra ngoài ăn cướp còn quá sớm, tiến vào đại học chắc là nghẹn chết, "Ngày mai thứ bảy, em, có lên lớp sao?"

“Không, tuần này không có tiết hóa học.” Thứ bảy, các giáo viên của trường luân phiên nhau dạy bù, còn Tạ Thư Diễn vừa vặn được nghỉ ngơi.

“Em ở đây một hồi, không đi một hồi liền có thể làm được.” Hạ Phỉ đi tới đi lui hai bước, “Không phải trước cửa đại học là được rồi sao?"

Tạ Thư Diễn mở trừng hai mắt, không biết Hạ Phỉ muốn làm gì.

Hạ Phỉ đẩy anh vào phòng ngủ, "Em đi thay quần áo rồi tôi đưa em ra ngoài."

Nghe vậy, Tạ Thư Diễn giống như một học sinh tiểu học tạm thời được thông báo về chuyến đi chơi mùa xuân, thường xuyên quay lại nhìn Hạ Phỉ, trong con ngươi lóe lên tia sáng.

Sau khi Tạ Thư Diễn thay quần áo xong, Hạ Phỉ lại nhìn thấy bánh quy trên ghế sô pha, vừa rồi Tạ Thư Diễn là ngồi đây ăn bánh? Đêm hôm khuya khoắt, thật là đáng thương, hắn thật sự không biết Tạ Thư Diễn đang nghĩ gì, cho dù ở nhà không có gì ăn, người bình thường cũng sẽ gọi đồ ăn bên ngoài về.

Nghĩ lại, Tạ Thư Diễn bình thường đều có thói quen ăn uống và nghỉ ngơi tốt, những điều cần lưu ý là điều gì đó nằm ngoài phạm vi ảnh hưởng đến sức khỏe, nghĩ cũng thấy hợp tính hợp lý.

Hắn và Tạ Thư Diễn đã kết hôn lâu như vậy, đừng nói đến việc ăn khuya, bình thường bước ra khỏi cửa đi ăn cơm với nhau cũng không có.

Không phải là Hạ Phỉ không mang theo, mà là Tạ Thư Diễn cho hắn ảo giác không giống với cư sĩ như hắn, một bữa tối sẽ làm ô uế thần tiên giáng trần.

Hạ Phỉ đột ngột tát vào miệng mình, lấy cớ, không mang theo người chính là do mình không mang theo.

Tạ Thư Diễn đi ra đúng lúc thấy Hạ Phỉ tự tát mình, Hạ Phỉ sau khi quay mặt đi, cứ coi như đêm nay say rồi.

Hai người họ ra khỏi nhà, Hạ Phỉ không có kỹ năng nào khác, nhưng những địa phương ăn uống chơi bời thì cứ hỏi hắn.

Đồ nướng theo chủ đề ven sông, Hạ Phỉ chọn một vị trí hướng ra sông, một đường nhìn thẳng tắp ra sông, nhân viên phục vụ đứng một bên đợi họ gọi món.

Hạ Phỉ biết Tạ Thư Diễn không đến nơi như vậy, ăn cái gì đoán chừng cũng không có chủ ý, nhưng Hạ Phỉ không biết Tạ Thư Diễn thích ăn gì, thậm chí hắn còn không biết Tạ Thư Diễn có ăn cay không.

Sau khi báo lại tên món ăn, hắn thấy Tạ Thư Diễn không có phản đối gì, Hạ Phỉ thăm dò hỏi: "Thầy Tạ, em ăn cay được hả?"

"Ừ."

Hạ Phỉ thở phào nhẹ nhõm và nói với người phục vụ: "Trước mắt cứ như vậy đã."

"Được rồi, Phỉ ca, hai người chờ một chút."

Lông mày Hạ Phỉ đều vặn thành một đống, "Cậu không thể giả vờ không biết tôi sao?"

Đang hảo hảo đột nhiên nghe thấy âm thanh Phỉ ca, làm cho cậu ta rất giật mình, giống như mười dặm tám thôn đều biết tới Hạ Phỉ, lộ ra vẻ cậu ta đã vô cùng bất lịch sự.

Cái này, người sáng suốt đều có thể nhìn ra đây là một cuộc hẹn... Phục vụ làm sao có thể không nhìn ra, lập tức nói: "Phỉ ca bình thường đều là đi cùng bằng hữu, vẫn là lần đầu tiên mang..."

Người phục vụ gặp khó khăn, cậu ta không biết phải gọi Tạ Thư Diễn như thế nào, nhưng hương vị pheromone trên cơ thể Tạ Thư Diễn đủ để giải thích tất cả, "Đối tượng! Phải không?"

Bất quá chỉ là cố ý, mặc dù người phục vụ nói thật, nhưng Hạ Phỉ sợ miêu tả của mình càng ngày càng tối, xua tay, "Cậu đi trước đi, đừng làm phiền ở đây."

Hắn còn đang bận giải thích với Tạ Thư Diễn, "Tôi từng đến trước đây...... Đã lâu không đến..."

Tạ Thư Diễn không hiểu hàm ý của Hạ Phỉ, chẳng qua là nhàn nhạt gật đầu.

Gió sông kéo tới, trên mặt Tạ Thư Diễn cũng dần có huyết sắc, anh nghiêng đầu nhìn dòng sông, trong mắt đều là bóng dáng nước sông chảy lăn tăn.

Hạ Phỉ biết Tạ Thư Diễn ít nói, nhưng hắn vẫn muốn nói chuyện với Tạ Thư Diễn một lúc, và hắn cũng tò mò không biết em ấy có cao hứng vì một buổi hẹn hò bình thường này không.

"Thầy Tạ chưa từng tới loại địa phương này ư?"

Nghe được Hạ Phỉ nói chuyện, Tạ Thư Diễn quay lại nhìn hắn một cái "Không có." Công việc của giáo viên cấp ba bận rộn hơn tưởng tượng, người ngoài nghĩ bọn anh có ngày nghỉ cố định, có cả nghỉ đông và nghỉ hè, nhìn như thế nào cũng thấy không bận quá.

Bất luận là kỳ nghỉ nào thì cũng đều phụ thuộc vào tỷ lệ cả một năm học của trường trong năm trước. Khi tỷ lệ không cao, nhà trường sẽ dùng mọi biện pháp để cho học sinh học bổ sung.

Hơn nữa, phàm là tất cả các giáo viên có chút kinh nghiệm giảng dạy đều là những người đã có gia đình có con nhỏ, ngoài giờ học ra thì rất ít thời gian để quây quần riêng với nhau.

Chỉ có tại thời điểm không có gánh nặng như khi học đại học, Tạ Thư Diễn mới được bạn cùng phòng lôi đến những nơi khác nhau.

Hạ Phỉ không khỏi cảm thấy buồn cười, Tạ Thư Diễn là vợ cũ của hắn, nằm ngủ bên cạnh hắn hơn hai năm, hắn rõ ràng một chút xíu quan hệ xã giao của Tạ Thư Diễn cũng không biết.

Hắn từng nghĩ rằng với tính cách của Tạ Thư Diễn, dù ở trường học hay ngoài xã hội, cũng sẽ là đối tượng bị xa lánh và cô lập, nhưng Tạ Thư Diễn nắm quyền đã nói với Hạ Phỉ rằng em ấy chung sống với mọi người rất hoà bình, thậm chí còn xịn hơn những gì Hạ Phỉ tưởng tượng.

Điều mà Hạ Phỉ không nghĩ ra chính là "Mọi người" là phạm vi rộng lớn như vậy, tại sao lại bài trừ mỗi mình hắn, chẳng lẽ hắn không phải người?

Phục vụ mang món ăn lên làm gián đoạn suy nghĩ của Hạ Phỉ, nhìn đồ nướng trên bàn, Hạ Phỉ nói ra: "Thầy Tạ nếm thử đi, xem có khác gì với cổng trường học em từng ăn không?"

Tạ Thư Diễn lẩm bẩm nói: "Tôi không còn nhớ rõ mùi vị đồ nướng ở cổng trường nữa."

Hạ Phỉ sững sờ một chút, "Vậy mà em còn muốn ăn? Em cố ý trêu chọc tôi?"

Tạ Thư Diễn cũng không biết phải trả lời làm sao, khi nãy Hạ Phỉ hỏi, đồ nướng bỗng loé lên trong đầu anh.

“Ăn ngon không?” Hạ Phỉ hỏi theo một cách khác, hắn không biết sở thích ăn uống của Tạ Thư Diễn, nhưng trong ấn tượng của hắn, Tạ Thư Diễn không kén ăn.

Quả nhiên, Tạ Thư Diễn lại gật đầu.

Có thể do Tạ Thư Diễn ăn quá nhã nhặn, Hạ Phỉ nhìn không ra là đến cùng em ấy có thích hay không, được một tấc lại tiến thêm một thước: “Nếu thầy Tạ thích, sau này tôi sẽ thường xuyên mang em đến đây".

Trong lúc đấy, Hạ Phỉ đột nhiên cảm thấy Tạ Thư Diễn không đặc biệt như hắn tưởng tượng, rất dễ dỗ dành và dễ dàng thỏa mãn, đối tượng kết hôn của hắn luôn là Tạ Thư Diễn mà không phải như hắn đã tưởng tượng, cái gì mà đoá hoa cao lãnh, cái gì mà cao cao tại thượng, thật sự tồn tại ư? Hắn chưa bao giờ chân chính hiểu rõ người trước mặt này.

Nghe thấy lời nói của Hạ Phỉ, động tác của Tạ Thư Diễn trì trệ lại, mân mê im lặng không trả lời.

Hạ Phỉ không biết, thời điểm hắn đổi xe, hắn thuận miệng nói với Tạ Thư Diễn một câu, lại để cho Tạ Thư Diễn một mực nhớ kỹ: "Hiện tại tôi đã đổi xe, sau này cảm ơn thầy Tạ sẽ thuận tiện hơn*."

(*) Ý kiểu châm biếm ấy.... =))))

Đã vô số buổi tối, Hạ Phỉ đều không có đến, Tạ Thư Diễn hình thành thói quen đi bộ về nhà, Hạ Phỉ vẫn không có đến, ngay khi Tạ Thư Diễn hoàn toàn thất vọng với sự mong đợi này, Hạ Phỉ lại xuất hiện vào cái đêm mưa lớn đó.

Tình huống giống đêm nay như đúc, đây là lần đầu tiên Tạ Thư Diễn đi ngoài với Hạ Phỉ, anh không biết nó có được tính là một buổi hẹn hò hay không.

Hạ Phỉ luôn như vậy, khiến Tạ Thư Diễn một mực hãm sâu, mắc kẹt trong vực thẳm và không thể tự giải thoát cho mình.

Hạ Phỉ coi sự im lặng của Tạ Thư Diễn như một sự đồng ý, lúc nhất thời có chút đắc ý quên hình, mọi người đều bị hắn đuổi ra hết ngoài, dứt khoát đem buổi tối nay thành một cuộc hẹn hò tốt nhất có thể.

Hắn cầm tay Tạ Thư Diễn một chút, Tạ Thư Diễn theo bản năng nắm chặt tay, giống như khẩn trương chờ đợi những lời tiếp theo của Hạ Phỉ.

"Thầy Tạ, dù sao chúng ta cũng ra ngoài rồi, ngày mai em không phải lên lớp, tôi đưa em đi xem phim a."

Hạ Phỉ không biết có phim nào để xem vào lúc này không, hắn lấy điện thoại ra và lướt qua một rạp chiếu phim gần đó, bộ phim cuối cùng đã bắt đầu hơn mười phút trước.

Hạ Phỉ không từ bỏ ý định, "Không sao, mới phát sóng hơn mười phút. Trước tiên chúng ta cứ đi hỏi xem có mua được vé nữa không."

Tạ Thư Diễn dung túng hắn, biết rõ Hạ Phỉ đem sự im lặng của mình thành đồng ý, anh cũng không mở miệng giải thích, Hạ Phỉ cũng đồng dạng khư khư cố chấp, không truy tìm nguồn gốc, đâm lao thì phải theo lao.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ lão sư từ nhỏ đến lớn cũng chỉ ưa thích qua một người là Hạ Phỉ, hơn nữa so với Hạ Phỉ còn động tâm trước, hắc hắc, có thảm hay không

...

1/11/2020

#NTT