Bạn Trai Ta Là Con Sói

Chương 23

Trên xe, Diệp Tây Hi ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đặt ngay ngắn lên đầu gối, lưng cũng cứng đờ thẳng tắp.

“Sặc, sao cô cứ ngồi cứng ngắc như bị điểm huyệt thế hả?” Hạ Phùng Tuyền hỏi.

“Tôi sợ làm nhàu bộ váy này, với cả làm đầu tóc bị rối bù lên nữa.” Diệp Tây Hi rất thành thật trả lời: “Đến lúc ấy anh lại mắng tôi không biết giữ thể diện cho anh.”

“Đừng lo lắng.” Hạ Phùng Tuyền cười nhạt rồi nói: “Đến lúc đó tôi liền giả bộ không quen biết cô là được ấy mà.”

Đối với những lời cay độc châm chích của hắn cô đã tập dần thành thói quen, Diệp Tây Hi không thèm để ý, lại tiếp tục hỏi: “Đúng rồi, rốt cuộc thì chúng ta đang đi đâu vậy?”

Hạ Phùng Tuyền chống cằm quay lại nhìn cô, bộ dạng như đang chờ đợi một việc gì đó hay ho sắp sửa diễn ra vậy. Tiếp theo, hắn nhẹ nhàng nói: “Du gia.”

“Cái gì???” Quả nhiên, Diệp Tây Hi lớn tiếng thét lên.

“Tôi nói, bây giờ chúng ta đang trên đường đến Du gia.” Hạ Phùng Tuyền không chút hoang mang nhắc lại một lần nữa.

“Tại sao? Tại sao? Tại sao lại muốn đưa tôi đến Du gia?” Diệp Tây Hi lắp bắp hỏi.

“Điều này phải hỏi những gì cô đã làm ấy.” Hạ Phùng Tuyền lạnh lùng trả lời.

Nhớ tới những ngày sống kiếp sống như một con chuột bạch thí nghiệm, Diệp Tây Hi bị doạ sợ hãi mồ hôi chảy đầm đìa, liên tục cầu xin, không ngừng nhận lỗi lầm: “Tôi sai rồi, tôi thề sẽ không dám cho vào cà phê của anh chút nướ© ŧıểυ nữa.”

Hạ Phùng Tuyền nhíu mày nguy hiểm: “Còn gì nữa không?”

“Tôi sẽ không bao giờ cho thêm vào cơm hải sản của anh mấy con tôm đã hết hạn nữa đâu.”

“Và quan trọng nhất là??” Trong mắt Hạ Phùng Tuyền phóng ra những tia gϊếŧ người, ánh mắt sắc lạnh.

“Còn nữa, còn nữa,” Diệp Tây Hi cắn răng quyết định, nói nhỏ: “Tôi sẽ không dám lấy ảnh đồng tính luyến ái của anh tung lên mạng, báo hại điện thoại của anh bị người ta gọi tới quấy rối liên tục nữa.” (ảnh chị này ở mấy chương trước lúc hoá trang thành anh Phùng Tuyền rồi tình cờ gặp Du Giang Nam ấy)

“Cô giỏi lắm!” Hắn phóng ánh mắt hình viên đạn như muốn bóp chết cô.

“Tôi không dám nữa.” Diệp Tây Hi vội vàng cầu xin tha thứ: “Đừng đem tôi đến nơi đó.”

Hạ Phùng Tuyền nhìn cô, cười đến người khác cũng cảm thấy rét lạnh: “Đã muộn rồi.”

“Không!!!!!!!!!!”

Diệp Tây Hi thê thảm không ngừng gào thét mà chiếc xe vẫn bon bon hướng Du gia đi tới.

“Thì ra là một bữa tiệc sinh nhật, làm tôi sợ muốn chết.” Đến nơi, Diệp Tây Hi mới kịp biết đây là bữa tiệc mừng sinh nhật Liễu Vi Quân.

Miễn là người sói của gia tộc có uy tín danh dự thì đều được mời đến, mặc dù Du Hạ hai nhà trước nay luôn bất hoà, nhưng vì thể diện nên đành miễn cưỡng mời Hạ gia.

Bữa tiệc này đặc biệt xa hoa, quần áo đầu tóc của các vị khách đều cầu kì đẹp đẽ, ăn uống linh đình, thức ăn ngon, rượu hảo hạng, có đội ngũ phục vụ được huấn luyện chuyên nghiệp, có màn biểu diễn Violon rất hoành tráng.

Mọi thứ ở đây đều rất hoàn mỹ.

Diệp Tây Hi đột nhiên nghĩ tới những vị khách cao quý đang ngồi ung dung trên ghế khách kia lại nghĩ tới tình hình của mình bây giờ, cảm giác có chút quái quái.

“Ở đây thế này có thể có nguy hiểm gì không? Chúng ta bây giờ đang đứng trên địa bàn của Du gia mà?” Diệp Tây Hi khẩn trương hỏi thăm.

“Trước mặt mọi người, bọn họ sẽ không dám hành động lỗ mãng thiếu suy nghĩ thế đâu.”

Diệp Tây Hi nghe vậy đang dần cảm thấy yên tâm, lại nghe Hạ Phùng Tuyền chậm rãi tiếp tục bổ sung: “Tuy nhiên, bọn họ rất có thể nhân lúc cô lơ ngơ lạc ở đây mà chớp thời cơ chộp lấy.”

Nghe vậy, Diệp Tây Hi vội vàng gắt gao túm chặt cánh tay của Hạ Phùng Tuyền, một giây cũng không chịu buông, cho đến khi nhìn thấy rõ nụ cười âm thầm, nham hiểm của hắn cô mới phát hiện ra mình bị lừa, vội buông tay ra, giọng nói có chút hờn dỗi: “Hạ Phùng Tuyền ,anh thật là nhàm chán.”

“Bất kể nhàm chán hay không, tối nay cô nhất định phải luôn trong tầm mắt của tôi.” Hạ Phùng Tuyền đưa tay nắm chặt hông cô, kéo cô lại gần sát hắn.

“Tay của anh, không nên đặt ngang hông tôi, rất bất tiện a~” Diệp Tây Hi khó chịu quyết giãy dụa, nghĩ cách xa hắn một chút.

Hạ Phùng Tuyền không buông tay, chỉ cúi đầu xuống, nhẹ nhàng ghé sát tai cô mà nói: “Tay của tôi chỉ đặt trên hông bạn gái, hoặc…trên ngực, cô chọn đi.”

“…”

“Như thế nào?”

Diệp Tây Hi bình tĩnh trả lời: “Hay là đặt ngang hông đi.”

Vậy nên, khoảng thời gian tiếp theo, Hạ Phùng Tuyền liền ôm Diệp Tây Hi an tĩnh đứng ở một góc phòng.

Nhưng mà vì Hạ Phùng Tuyền là người kế nghiệp của Hạ gia, mọi người tự nhiên đều muốn làm quen lấy lòng hắn cho nên toàn bộ đều đổ xô vây quanh hai người họ.

Diệp Tây Hi chỉ có thể làm theo chỉ thị của Hạ Phùng Tuyền, mỉm cười mỉm cười, tiếp tục mỉm cười, cho đến khi cơ mặt rút gân.

Đang mệt muốn chết bỗng nhiên cô cảm thấy như có ai đó đang quan sát mình, Diệp Tây Hi quay đầu, trong đám người hỗn loạn này có một bóng dáng cao mảnh khảnh.

Gương mặt anh tuấn, dáng người mảnh khảnh, khí chất nho nhã cao quý, vô cùng an tĩnh trầm mặc.

Du Giang Nam?

Ánh mắt Diệp Tây Hi vẫn dõi theo bóng dáng ấy, cho đến khi vành tai tự nhiên thấy nhói đau, làm cô nhanh chóng định thần lại.

“Anh làm cái gì vậy, sao lại cắn tôi?” Diệp Tây Hi che lỗ tai, ngẩng đầu chất vấn.

Hạ Phùng Tuyền không nói gì chỉ nhẹ nhàng cúi xuống liếc cô một cái.

Thật sự là không thể chịu nổi loại cực hình xã giao này nữa, Diệp Tây Hi viện cớ đi toilet, định bước đến ban công hóng mát một chút.

Nhưng ở đó đã có hai người đến trước cô.

“Sinh nhật của mẹ, ngươi lại đến tay không, ngươi không cảm thấy như thế rất quá đáng sao?” Liễu Vi Quân nói.

Du Giang Nam ngồi trên lan can đá, nhẹ giọng nói: “Hết thảy mọi thứ bà đều có đủ, chẳng phải sao?”

Liễu Vi Quân không để ý đến sự châm chọc trong lời nói của con trai,chỉ tiếp: “Biết món quà sinh nhật ta muốn nhất ở ngươi là điều gì không?”

Du Giang Nam không lên tiếng, chỉ nhìn về phía chân trời xa, như ẩn như hiện ánh trăng rằm.

“Mẹ muốn con đừng đối nghịch với ông ấy nữa.” Liễu Vi Quân nhẹ nhàng nói: “Con có thể đồng ý với mẹ không?”

Du Giang Nam lạnh lùng đáp: “Vĩnh viễn không có khả năng.”

“Đây là câu trả lời chắc chắn của ngươi?” Liễu Vi Quân lắc đầu: “Ngươi còn nhớ đến tình mẫu tử nữa không?”

“Gả cho kẻ đã gϊếŧ hại chồng mình, bà còn nhớ đến tình vợ chồng chứ?” Du Giang Nam trong lời nói không bộc lộc chút cảm xúc nào, nhưng cũng chính bởi như thế mà làm cho nó trở nên đặc biệt lạnh lùng, vô cảm.

Liễu Vi Quân nghiêm mặt: “Đã đến lúc ta phải đi cắt bánh ngọt rồi, ta hy vọng sẽ có một ngày sinh nhật vui vẻ, vì thế, mời ngươi về đi.”

Nói xong không đợi Du Giang Nam trả lời, bà ta bước nhanh xuống lầu.

Không bao lâu, bên dưới vang lên tiếng chúc mừng, tiếng ca hát vui vẻ, từng nhịp từng nhịp vang tới,

Du Giang Nam dựa lưng vào cột đá cẩm thạch tròn, yên lặng ngắm nhìn bầu trời đêm.

Đang trong lúc Diệp Tây Hi nghĩ rằng cái không khí trầm mặc này sẽ vĩnh viễn kéo dài như thế thì bỗng nhiên Du Giang Nam lên tiếng: “Đứng ở chỗ đó, cô không thấy mỏi sao?”

Diệp Tây Hi đành phải đi ra, lẩm bẩm nói: “Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý nghe lén.”

“Xin lỗi ư?” Du Giang Nam mỉm cười cô độc “Giữa chúng ta, người nên nói lời xin lỗi, phải là tôi mới đúng.”