Dẫn Sói Vào Nhà

Chương 4

Nàng không mặt mũi nào gặp mọi người! Bởi tại Hổ Nhi sau khi bị Tây Môn Sóc nhìn thấy hết thân mình trần trụi, liền xấu hổ đến mức không thể ngẩng đầu lên. Thật chẳng giống nàng.

Phải, một chút cũng không giống.

Bình thường nàng là cô nương nhiệt tình, có thể xưng huynh đệ , đối đãi tốt cùng bọn nam quan, cũng đứng đầu thứ nhất cùng người đấu võ nếu có khách nam đến Tục Hương Lầu gây rối, cho dù không cẩn thận bị thương, nàng cũng thực phóng khoáng nói không sao.

Nhưng là, tất cả nhiệt tình của nàng lúc trước, toàn bộ bị hủy ở đêm nay.

Mọi người đều biết chuyện nàng trần trụi bị Tây Môn Sóc ôm vào trong ngực, động tác của hai người rất mờ ám, toàn thân hắn lại ướt đẫm... Hình ảnh như vậy, khiếm người ta tưởng tượng rất nhiều. Nàng tức giận cho hắn một cái tát, ngượng ngùng trùm thêm áo khoác, lập tức đi thẳng về phòng.

Thật đáng giận ―

Hắn đi đi! Nàng muốn cách hắn thật xa để trốn đi khóc to mà không sao làm được.

"Đừng như vậy, tôi thề tôi thực sự không có nhìn gì hết." Tây Môn Sóc cũng thực không muốn chút nào, nhìn cái ổ chăn gồ lên rất giống ngọn núi nhỏ kia nói.

Nàng trốn ở bên trong thật lâu, mà hắn thì đã ngồi bên cạnh lâu lắm rồi, thực mệt nhọc nha.

"Anh cút đi!" Hiện tại bổn cô nương vô cùng khó chịu, cái người gây ra họa này còn dám cùng nàng rầy rà!

Có lầm hay không a? Chịu thiệt là nàng, cũng không phải hắn, hắn còn dám nói không có nhìn thấy "gì" hết"? Đây là nói mát (mỉa mai) cơ đấy!

Nàng càng nghĩ càng tức, vụиɠ ŧяộʍ lần theo dưới gối đầu lấy ra một con dao găm.

"Tiểu Hổ Nhi, ngủ một giấc nào, coi như hôm nay là một cơn ác mộng, chắc chắn cảm động tới trời đứng lên lập tức quên sạch thôi." Tây Môn Sóc cứ nghĩ nói lời an ủi là xong, còn không quên hết lòng vỗ vỗ núi chăn nhỏ. Bỗng dưng, Hổ Nhi xốc chăn lên, trên mặt đầy tức giậc, tay trái cầm chặt dao găm, tốc độ nhanh hơn so với bình thường mà đánh úp về phía hắn.

Nàng thừa dịp giờ phút này hắn không hề phòng bị, đem dao găm hung hăng để ở trước cổ của hắn.

"Ta muốn gϊếŧ anh!" Nàng giống một con cọp mẹ nhảy vào tấn công, chỉ thiếu không có trợn mắt nhe răng trước hắn thôi.

Tây Môn Sóc sửng sốt một chút, thân thể vẫn cứ bất động, bàn tay to chậm rãi lùi về. "Tiểu Hổ Nhi, đao kiếm không có mắt, nếu em làm bị thương chính mình sẽ không tốt đâu."

"Câm miệng!” Nàng tức giận gầm nhẹ một tiếng. "Anh thực sự cho là ta không dám động đến anh sao? Ỷ vào anh là vị hôn phu của tiểu thư, là anh có thể kiêu ngạo không kiêng nể gì ư? Anh có biết nơi này là địa bàn của ai không?"

Hắn quyết định im lặng, hiểu được hiện tại nàng là vì thẹn quá hóa giận đâm ra kích động thôi.

Cũng chỉ là một cô nương gia, bởi vì khi tắm rửa không cẩn thận té ngã mà thét chói tai, nhưng lại đưa tới nhiều người xúm lại xem như vậy. Quan trọng hơn là, nàng còn trần trụi như trẻ con trong lòng một người nam nhân. Nói lại thì, hắn là vị hôn phu của Hoa Lưu Ly, thân phận như vậy là vô cùng tế nhị. Bất quá, hắn ở trong lòng vẫn vụиɠ ŧяộʍ nói một câu, Hổ Nhi da thịt thật sự là trắng trẻo mượt mà a......

"Không cho phép anh nhớ lại chuyện vừa rồi nữa!" Thấy hắn không nói lời nào, nàng vừa thẹn vừa giận nói.

"Nghĩ thôi cũng không được?" Ngang ngược như vậy.

"Anh cho là ta không dám gϊếŧ anh thật ư?" Hổ Nhi đem dao găm ép đi xuống một chút, mũi dao tỉ mỉ kề vào gáy của hắn, lập tức vẽ ra một đường vết máu.

Dao găm bắt đầu buông lỏng ra, máu liền theo vết dao chảy xuống.

Nhưng Tây Môn Sóc ngay cả lông mày cũng chưa nhíu một cái, vẫn giữ như cũ cười nhìn nàng. "Ta tin tưởng nếu hôm nay là nam nhân khác, đã sớm chết ở dưới tay của em rồi."

Nghe giống như hắn không thèm quan tâm thái độ lời nói làm cho Hổ Nhi nhịn không được nhíu mày một chút.

"Anh..."

" Hổ Nhi, tôi cùng với nam nhân khác không giống, em hẳn là đã sớm hiểu được, không phải sao?” Tây Môn Sóc tươi cười có chút tà mị (xấu xa), có vẻ rất tự tin. Hắn giống như đã sớm biết nàng không xuống tay được, nhất là với hắn! Đúng vậy, hắn không phải người khác, hắn là Tây Môn Sóc, chỉ cần là nữ nhân thì đều muốn yêu thương nhung nhớ nam nhân!

"Đúng! Anh thực sự không giống!" Nàng thở mạnh thu về dao găm, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn hắn.

"Anh so với bon nam nhân kia càng khốn kiếp, càng nhàm chán, càng xấu xa!"

Ngay sau đó, nàng đem tay phải bị khóa chặt lôi kéo, làm cho tay của hai người đặt ở trên giường.

"Hôm nay ta nhất định phải đưa khóa tay mở ra, ta rốt cuộc không chịu nổi anh rồi!" Nàng đem mũi nhọn của dao găm hướng còng tay luồn vào khoảng giữa của ổ khóa.

Nhưng bộ còng tay này quả thật là làm bằng sắt mất ngàn năm hàn tạo thành, hơn nữa mặt trên khóa không những tinh tế mà còn phức tạp, đều không thể lấy dụng cụ sắt bình thường mà cạy mở được.

Tây Môn Sóc mồm há hốc, hắn cứ nghĩ là nàng muốn trực tiếp đem dao găm hướng trên cổ tay hắn chặt một cái, không ngờ là nàng chỉ tính cạy mở ổ khóa.

Hành động này của nàng đáng yêu làm hắn không thể không phì cười. "Đáng chết, sao khó mở ra như vậy?" Nàng ngồi xếp bằng ở trên giường, tay giơ lên cẩn thận nhìn còng tay.

"Muốn mở ra, chỉ có thể ngoan ngoãn chờ chủ tử của em đem chìa khóa đến." Hắn giống như là xem kịch vui, thoải mái ở một bên nói, còn không quên ngáp một cái.

Hổ Nhi không hờn giận ngước mắt trừng hắn, "Anh không biết tiểu thư luôn thích làm là hù hạ nhân sao? Thậm chí rất thích lấy việc chỉnh chúng ta làm vui."

"Phải không?" Tây Môn Sóc thật ra cùng nàng nhàn nhã nói chuyện trong nhà.

"Lạ thật? Rõ ràng là vị hôn phu của chính mình, vì sao không tự mình bảo hộ, phải cột anh cho ta chứ? Ta đây là đời trước mắc nợ các người ư?" Con dao găm cạy thế nào cũng cạy không ra còng tay, nàng vừa tức vừa giận.

Tây Môn Sóc cười mà không đáp. Dù sao chuyện của hắn thực sự rất phức tạp.

“Quên đi.” Nàng đành thôi vậy.

Khi hắn nghĩ đến nàng đã dùng hết tinh lực (tinh thần và sức lực), chuẩn bị ngoan ngoãn đi ngủ, lại phát hiện nàng ngóng nhìn hắn.

" Tiểu Hổ Nhi, muốn ngủ ư?" Hắn cười vui vẻ hỏi.

"Bớt cái vẻ mặt cười đùa cùng ta đi." Nàng chỉ cần yên tĩnh lạnh lùng, sẽ nghĩ đến vừa mới hình dạng khó xử ở nhà tắm. Nói ra nói vào, nam nhân này tiếp tục ở bên người nàng càng lâu, tựa như trong đời nàng có dính vết ố, càng lúc càng lan rộng.

"Tôi tính vốn lạc quan, miệng thường luôn nở nụ cười." Hơn nữa sau khi gặp gỡ nàng, tâm tình (tình cảm thầm kín) của hắn không hiểu sao luôn cảm thấy thoải mái thích thú,

" Tây Môn Sóc, ta với anh thương lượng (trao đổi) một việc đi." Hổ Nhi vòng vo đảo tròn con mắt, áp chế tức giận trong lòng, phát ra tiếng nói ôn hòa một ít.

"Em muốn cùng tôi thương lượng?” Ồ, trời muốn sập tới nơi rồi .

"Tiểu thư có danh y bên người, tên là Bạch Tây Trần, anh cũng từng được hắn chữa trị rồi, hẳn là không có bất kỳ bệnh lạ gì có thể làm khó anh ta, cho nên đợi lát nữa anh cắn răng cố nhịn một chút, đau tí liền hết thôi, lại cầu xin Bạch đại phu đích thân đem anh đón trở về, từ nay về sau chúng ta lập tức nước giếng không phạm nước sông......”

Ngay khi nói xong, tay trái của nàng không quên đè lại chỗ tay kia của hắn bị khóa cùng với nàng

"Này ―" Không nghĩ tới nàng thực sự dám làm thế!

"Sẽ không đau nhiều đâu!" Nàng hiếm khi mở miệng cười với hắn, cười đến giống như hoa anh túc (cây thuốc phiện) rất xinh đẹp. Theo bản năng, Tây Môn Sóc thấy con dao găm đã sắp hướng cổ tay trái của hắn mà hạ xuống, rất nhanh duỗi tay hướng cần cổ của nàng mà bổ

Động tác của hắn luôn nhanh và chính xác, vừa vặn bổ vào phía trên huyệt mê của nàng.

Nàng còn không kịp mở miệng nói gì, lập tức hai mắt vừa mở, trong tay dao găm rơi xuống keng một tiếng trên mặt đất.

Hắn dễ dàng đỡ được thân thể nàng xụi lơ, mùi hương thơm dịu cũng bay đến mũi.

" Tiểu Hổ Nhi, tôi đối với tay trái của mình còn rất vừa mắt, không muốn cùng nó tách ra a."

Tây Môn Sóc đem nàng đặt ở trên giường, sau đó nằm xuống bên cạnh nàng, hai tròng mắt vẫn không thể dời khỏi khuôn mặt mê man của nàng

Ừm, nàng thực sự càng nhìn càng đáng yêu!

Hổ Nhi chưa từng có gặp qua loại nam nhân da mặt dày giống như Tây Môn Sóc. Tối qua hắn thế nhưng đem nàng bổ bất tỉnh, sáng nay lại vẫn cười vui gọi nàng rời giường ăn sáng! Quá đáng !

Hổ Nhi phát hiện bản thân mình sau khi gặp hắn, tâm tình luôn phập phồng, không có một khắc (một phần tư giờ) nào bình tĩnh để suy nghĩ.

Mà Tây Môn Sóc lại giống như cũ, thừa cơ hội một chút lập tức cùng nàng khua môi múa mép (ba hoa, khoác lác).

Nàng đoán, ngày nào đó hắn thực sự "chết đi", miệng hắn vẫn sẽ không ngừng nói líu ríu, tỏ vẻ hắn đã từng tới trên đời một lúc.

Líu ríu thì cứ líu ríu đi, nhưng là hắn há mồm rồi cũng không biết tốt xấu, nàng nói một câu, hắn liền đáp lại một câu, mà mỗi câu hắn nói, gân xanh trên trán nàng lập tức nổi lên một cái, nói có hai câu mà chia ra hai vẻ mặt, đến lúc trong lòng nàng tràn đầy tức giận, liền bắt đầu cùng hắn động tay.

Biết rõ nàng đánh không lại hắn, lại luôn cùng hắn đấu võ, bởi vì nàng chỉ nổi giận thôi! Miệng của nàng chính là vụng về, không giống như các tỷ tỷ miệng lưỡi sắc bén, nàng chỉ biết rống to giọng ngăn lại, sau đó ra tay lấy lại công bằng. Cùng hắn nhiều lời chẳng ích lợi gì, nhưng ngay cả quyền cước nàng đều thua bởi hắn, thật sự là nỗi nhục của nàng a!

Cho nên, sáng nay nàng nghĩ rồi lại nghĩ, không nên tiếp tục để cho tên đê tiện này ở lại bên cạnh nữa, nàng phải làm một cái gì đó.

Bọn họ đều nói bộ còng tay này người thường không thể mở ra, như vậy nàng phải đi tìm thợ nổi danh khéo léo nhất mở giùm ra thì thật tốt!

Sau khi ăn xong một chút bữa sáng , Hổ Nhi mặc kệ Tây Môn Sóc có đồng ý hay không, lập tức kéo hắn đi ra ngoài.

Vừa ra đến ngoài đường, hai người vì che giấu bộ còng tay kia, đành phải sánh vai đi cùng một chỗ.

Cũng bởi vì bọn họ khóa cùng một chỗ, nàng không thể không mặc vào loại xiêm y nhẹ nhàng của cô nương gia, dùng tay áo dài che khuất bộ còng tay thật tốt.

Đáng chết! Nàng có chút không thích nghi được ánh mắt người khác.

Dù sao Hổ Nhi nàng ở Trân Châu thành cũng coi như có chút tiếng tăm, đáng chết là có một người nam nhân sát bên người, nàng lại mặc áo xuân lộ ra rất nhiều da thịt, mặc kệ cúi đầu như thế nào đều thực chọc cho người nhìn chăm chú.

"Tôi thật hứng thú khi em hẹn tôi đi dạo một chút, nhưng là..." Tây Môn Sóc không vui nhìn ra bốn phía. "Tôi còn thích ở riêng với em."

Nàng liếc mắt nhìn nghiêng hắn một cái, giữ yên vẻ mặt tiếng nói lấy tay phải đυ.ng vô hông của hắn một chút, giọng nói lạnh lùng: "Câm miệng, ta hôm nay không muốn cùng anh nói chuyện."

"Tiểu Hổ Nhi, em đừng sinh tức giận tôi tối hôm qua chứ." Hắn lại lộ ra nụ cười tà mị (xấu xa). "Tôi cũng không phải cố ý nhìn lén em tắm rửa, cũng không phải......”

"Anh có tin hay không nếu anh nói nữa, ta trước sẽ bóp cái miệng dơ bẩn của anh!" Trời ạ, hắn ồn ào hết sức, ầm ỹ đến nỗi nàng cũng không muốn để ý đến hắn nữa!

Tây Môn Sóc huýt sáo, thấy sắc mặt nàng thực sự rất khó coi, đành phải tạm thời ngậm miệng lại.

Trong chốc lát sau, hai người đi vào nhà thợ khéo trong thành.

Nhà thợ khéo có tiếng lừng danh, nghe nói trên đời này không có nhà thợ khéo mà thợ khóa không mở được khóa, vấn đề về các loại khóa cùng chìa khóa đều không làm khó được bọn họ. Nay lão bản (chủ tiệm) tuổi tác đã cao, không trông nom công việc nữa, mà giao cho vài nữ tử của hắn phụ trách sinh ý của cửa tiệm, nghe nói bọn họ trò giỏi hơn thầy, thậm chí không ai có thể phá giải được cơ quan bên trong mộ cổ của đế vương. Hai người vừa đi vào cửa tiệm, thợ khéo thiên kim lập tức tiến lên nghênh đón.

" Cô nương, xin hỏi là muốn mua khóa hòm, hay là ...."

"Ta muốn mở khóa." Hổ Nhi duỗi tay đưa đến trước mặt thợ khéo thiên kim.

Thợ khéo thiên kim nghiêng đầu nhìn nhìn, lại nhìn xem ổ khóa của còng tay, cuối cùng mặt lộ vẻ ngượng ngịu.

"Bộ còng tay này ..."

"Sắt này ngàn năm hàn mới đúc xong, không có cái chìa khóa là tuyệt đối đập không ra. "Tây Môn Sóc vừa thấy mỹ nhân, liền nhịn không được tự mình mở miệng.

Hổ Nhi liếc mắt trừng hắn một cái. Hắn thích lắm mồm a!

"Đúng vậy, hơn nữa chỗ cơ quan khóa rất tinh xảo, cần chút thời gian mới có cách mở ra được." Thợ khéo thiên kim gật gật đầu nói.

"Mặc kệ cần thời gian bao lâu, xin hãy giúp ta mở ra." Hổ Nhi vẻ mặt kiên quyết nói. Nàng nhất định phải thoát khỏi xú nam nhân này!

“Tiểu Hổ Nhi, thì ra em dẫn tôi tới chỗ này, là vội vã muốn đá tôi đi?" Vẻ mặt Tây Môn Sóc rất đau lòng, biểu tình rất khổ sở.

"Anh còn diễn cơ đấy!" Nàng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, không nghĩ lại cùng hắn lắm chuyện ở trước mặt người xa lạ.

"Tôi nói thật, cùng em ở chung nhà, chúng ta ăn cơm, ngủ, ngay cả tắm rửa cũng cùng nhau......”

"Câm miệng!” Thấy hắn vẫn nói không dứt, Hổ Nhi vội vàng đưa hắn kéo ra bên ngoài. "Thật có lỗi, ta hôm khác lại đến.”

Hai người như là vừa diễn trò khôi hài, Hổ Nhi da mặt mỏng, mặt gần như một màu đỏ đến tận tai.

" Tiểu Hổ Nhi, tôi nói thật, nếu có ngày chúng ta thực sự xa nhau, tôi sẽ rất nhớ em... " Giọng nói Tây Môn Sóc vô cùng dịu dàng, con ngươi đen còn thật sự nhìn nàng.

Nhưng Hổ Nhi lại ngước mắt oán hận trừng hắn.

"Tây Môn Sóc, anh đừng có quá quắt!" Nàng kéo hắn vào trong một ngõ nhỏ, chỉ vào nũi hắn`bắt đầu mắng. "Anh đừng cho là ta cùng cô nương khác giống nhau, nhìn thấy anh đầu óc liền choáng váng !"

"Em chính là cùng các cô nương kia khác nhau, mới hấp dẫn ánh mắt của tôi." Ánh mắt hắn thật chân thành. Nhưng mà ngày thường hắn quen thói cà lơ phất phơ, bởi vậy nàng cho rằng hắn chỉ nói hươu nói vượn. "Hừ! Anh đừng mong chỉnh được ta!" Hổ Nhi tức giận thật sự.

"Anh là vị hôn phu của tiểu thư, sao lại nói với ta những lời như vậy? Ta cho anh biết, ta rất chán ghét anh!"

Nói xong rồi, nàng liền bắt đầu cất bước rời đi, chẳng dè hắn như quả núi bất động, nàng lại bị kéo lại.

"Cho dù tôi là ai, tôi chỉ muốn trở thành Tây Môn Sóc của em." Khóe miệng hắn vẫn cười, cười đến đầy mê hoặc.

Chính là, Hổ Nhi như là đầu óc rất ngốc nghếch, cho rằng câu nói của hắn không có chỗ

nào có thể tin, chỉ cảm thấy hắn thật nhàm chán, luôn lấy nàng ra làm trò cười thôi.

"Anh có đi hay không hả?" Nàng không đáp lại lời nói của hắn, chỉ là lạnh lùng hỏi.

Hắn bất đắc dĩ nhún vai, đành phải di chuyển hai chân.

Ai nha nha, không nghĩ tới Tây Môn Sóc hắn ở trước mặt nữ nhân luôn bách chiến bách thắng (đánh đâu thắn đó), ai ngờ ở trên người Hổ Nhi lại bị đá văng! Thật sự là đau khổ nha!

Rõ ràng là càng nhìn càng thấy ghét, vì sao bỗng nhiêu từ lúc nào, mỗi lần nhìn thấy hắn cảm giác sẽ khó hiểu một ít vậy?

Từ lúc Tây Môn Sóc ở trên đường cùng nàng nói những lời quái lạ kia, toàn bộ đầu óc Hổ Nhi giống như trở nên rất lộn xộn.

Chỉ cần vừa nhìn hắn thôi, sẽ nhớ tới một câu kia của hắn ― cho dù tôi là ai, tôi chỉ muốn trở thành Tây Môn Sóc của em.

Những lời này là ý gì chứ? Cái miệng hắn đáng bị coi thường, chỉ cần đối mặt với cô nương gia, hắn đều múa mép khua môi như vậy ư?

Nếu nói nàng không có bị hắn ảnh hưởng là gạt người

Hai người sớm chiều ở chung, vả mặt hắn luôn cười cười, hơn nữa nàng còn chưa từng gặp qua bộ dáng hắn lúc tức giận, ngay cả khi nàng tức giận, còn có thể đùa giỡn nàng như thế. Ngày đó trước khi quay về Tục Hương Lầu, Tây Môn Sóc mua một miếng ngọc bội ở trên đường đưa nàng, là miếng ngọc hình con mèo. Hắn nói, nàng tuy tên là Hổ Nhi, nhưng là hắn cảm thấy nàng giống con mèo hơn, cho nên đưa cái này cho nàng.

Nàng nên xem thường cái gì hắn đưa mới phải, ấy thế mà nàng giống như bị trúng tà, nhận lấy ngọc bội, còn làm cho hắn giúp nàng đeo ở lên gáy nữa.

Này .... Hai người bọn họ trong lúc đó giống như càng lúc càng không đơn giản.

Hắn là vị hôn phu của tiểu thư a! Thân phận của hắn, nàng chưa từng quên đi.

Nhưng Hổ Nhi đầu cùng tâm tư đều đơn giản, nàng thực sự không hiểu tiểu thư cùng Tây Môn Sóc rốt cuộc nghĩ cái gì.

Nếu như bọn họ định một ngày thành thân, vì sao tiểu thư sẽ mặc kệ hắn cùng nàng ở chung đây?

Kỳ lạ, nàng thực sự nghĩ không ra.

Mà gần đây, hắn cũng trở nên khác thường.

Hổ Nhi trộm đưa mắt liếc Tây Môn Sóc một cái, hắn vẫn ở trước cửa sổ dựa vào, ban đêm gió lạnh thổi, uống rượu Hoa Túy làm ra. Kỳ thật ... Nàng với hắn một chút cũng không biết chi. Nàng chỉ biết danh tính (họ tên) của hắn, biết hắn là thiếu trang chủ Tây Môn sơn trang, còn biết hắn là vị hôn phu của tiểu thư, chuyện khác của hắn, nàng đều hoàn toàn mù tịt.

"Muốn uống một ly không?" Tây Môn Sóc đột nhiên quay đầu, đem cả cái chén đến trước mặt nàng hỏi.

Hổ Nhi lắc đầu, với mấy loại rượu này không có hứng thú. " Không cần.”

"Em sợ là sau khi say em có khả năng loạn tính (mất lý trí) sao?" Hắn lấy giọng nói giỡn hỏi.

Nàng khép nhanh lông mày. "Đối với anh á? Hừ, ta thà rằng không cần."

"Tôi đối với em mà nói, thực sự không có hấp dẫn như vậy sao? Hắn lại làm vẻ mặt buồn bã, đem khuôn mặt đẹp chuyển qua trước mắt nàng .

Hắn nhìn như có say chút ít, song đầu óc vẫn là tỉnh táo.

Ừm, mặc kệ nàng xem hắn ra sao, nàng vẫn là làm cho hắn khó dời ánh mắt.

Hắn rốt cục hiểu được vì sao, từ lúc hôn mê đến sau khi tỉnh lại, liền hướng Hoa Lưu Ly yêu cầu gặp mặt Hổ Nhi, bởi vì nàng thật sự rất khác. Nàng không phải là đặc biệt xinh đẹp, ánh mắt có khí khái, hai tròng mắt sáng rực, khóe môi đầy đặn. Nhưng là bên trong mắt luôn tản ra sức sống mãnh liệt, làm cho hắn rất muốn tìm hiểu cuốc sống của nàng đặc sắc đến cỡ nào, làm cho nàng mỗi ngày đều dùng không hết tinh lực (tinh thần sức lực).

Kết quả, cuộc sống nàng cũng quá bình thường.

Nhưng là, nàng cùng cô nương gia bình thường không giống nhau, nàng có ý nghĩ của riêng mình, muốn làm cái gì liền dũng cảm tiến tới. Mới không có bao lâu, hắn đối nàng đã có một tia động lòng.

"Anh không phải không có hấp dẫn." Hổ Nhi cắn cắn môi, cuối cùng quyết định nhìn thẳng con ngươi đen nóng bỏng của hắn. "Anh chỉ là đem hấp dẫn dùng sai ở trên người ta thôi."

"Phải không?" Tây Sóc cảm thấy những lời này của nàng rất có ý tứ. "Ý em nói là, em đối với tôi một chút cảm giác cũng không có sao?"

"Có, ta đối với anh có cảm giác chứ." Nàng lạnh lùng hừ một tiếng.

"Hả? Cảm giác gì cơ?" Hắn vẻ mặt mong chờ.

"Là loại cảm giác muốn đào cái hố rồi đem anh chôn đó!" Hừ, lấp cho đầy sau đó dùng sức đạp nấm đất mấy đá, hy vọng hắn có thể rơi xuống mấy tầng địa ngục.

Hắn cười ha ha vài tiếng. "Hổ Nhi, em có biết không, nữ nhân rất thích khẩu thị tâm phi (lòng nghĩ thế này miệng nói thế kia)?"

"Vậy anh có biết không, anh kỳ thật rất thích lật ngược phải trái?” Cùng hắn ở chung một khoảng thời gian, nàng cũng biết nhanh mồm nhanh miệng, tóm lại không thể ngây thơ để bị lừa gạt

"Vậy em dám đánh cuộc với tôi không?" Hắn buông ly rượu, tròn xoe mắt cười nói: "Nếu em thắng, tôi sẽ không làm phiền em nữa, chúng ta cùng đến Hoa cô nương hỏi chìa khóa, thả tự do cho em."

"Thật chứ?"

" Một lời đã nói ra, sẽ không thay đổi."

"Đánh cuộc gì?” Nàng bắt đầu nóng lòng muốn thử chút.

"Tôi cá là kỳ thật trong lòng em đối tôi cũng có một ít ý nghĩa." Tây Môn Sóc duỗi tay nâng cằm của nàng lên, khóe miệng khẽ nhếch.

"Dùng cái gì chứng minh?” Hổ Nhi hít một hơi thật sâu, che đi rung động bất chợt trong đầu kia. "Nếu em đối tôi không có cảm giác gì, em hẳn là dám hôn tôi...."

"Anh đây là chiếm tiện nghi của ta?" Nàng đánh gãy lời của hắn, cái miệng nhỏ nhắn tức giận nâng lên, không quên biểu thị sự xem thường hắn.

"Nếu em thực sự đối tôi không có cảm giác, khi em hôn tôi, tôi sẽ biết tình cảm bên trong cái hôn của em, không có tình cảm thì hôn lạnh nhạt, như là hôn một tảng đá vậy." Hắn không ý tốt lấy lý do như vậy thuyết phục nàng. "Huống chi chỉ là một cái hôn, đến lúc đó em thắng, không phải như em mong muốn sao? Không phải trước giờ em luôn tự tin tràn đầy sao?"

Hổ Nhi hướng về phía con ngươi đen sâu lường được của hắn, trong đầu tất cả đều do hắn giựt dây.

Đúng vậy, nếu nàng nếu nàng thực sự đối hắn không có cảm giác gì, hôn một lần, hai lần hoặc là hơn trăm lần đều không có sao đi?

Nàng sao lại muốn từ bỏ cơ hội tốt này chứ? Chỉ cần hôn hắn một lần, có thể đổi lấy tự do say này, đáng giá!

"Được." Nàng quyết định cùng hắn đánh cuộc. Hôn, chẳng qua là miệng với miệng chạm vào vào một chút, có gì phải sợ?

Không sợ, cùng hắn làm!