Không gian yên tĩnh, mọi người không khỏi lúng túng, ngay cả Ân Trường Ca dũng mãnh gan dạ cũng không nói một lời.
Tả Khanh Từ không để tâm, liếc nhìn từng người, ánh mắt dừng lại trên người Phi Khấu Nhi đứng xa nhất.
Dường như Phi Khấu Nhi không quan tâm đến những chuyện này, ngoại trừ khi nãy nghe thấy Tam Ma thì chớp mắt một cái thì vẫn luôn im lặng gặm trái cây.
Đôi mắt phượng thoáng hiện lên một tia quỷ quyệt, Tả Khanh Từ bỗng đặt câu hỏi, “Lạc huynh nghĩ thế nào?”
Phi Khấu Nhi thoáng ngẩn người, hắn không cảm thấy vấn đề khó giải quyết này có liên quan đến mình, nhưng Tả Khanh Từ truy hỏi liên tục, “Địch mạnh ta yếu, chúng ta lại ở dị quốc xa xôi, Lạc huynh cho rằng nên đối phó như thế nào?”
Phi Khấu Nhi trầm mặc một lát, nhai xong dưa bở mới chậm rãi nói, “Ngươi có biện pháp.”
Tả Khanh Từ cũng không phủ nhận, mỉm cười, “Trước mắt quả thật có một kế.”
Tất cả mọi người lập tức lắng tai nghe, Tả Khanh Từ ung dung nói, “Thuật cải trang của Lạc huynh xuất quỷ nhập thần, không bằng cải trang thành Đoạn Diễn dẫn dụ Tam Ma rời đi, thế nào?”
Mọi người còn tưởng rằng có diệu kế gì, nghe thấy biện pháp này thì không khỏi thất vọng.
Phi Khấu Nhi nhìn chàng một lúc lâu mới trả lời, “Không thể, ta chưa hiểu rõ về hắn, cao thủ dễ dàng nhìn ra sự khác biệt.”
Thái độ của Tả Khanh Từ ôn hòa, nhưng lại mang theo ý hăm dọa hiếm thấy: “Lạc huynh sợ?”
Hai đầu lông mày dần nhíu lại, dường như Phi Khấu Nhi muốn nói gì đó nhưng lại nhịn xuống.
Tả Khanh Từ dùng dăm ba câu nói kế hoạch dễ như trở bàn tay, “Đang ở hiểm cảnh chỉ có thế dùng mưu trí, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là diệu thuật của Lạc huynh thích hợp nhất, chỉ cần dùng kế điệu hổ ly sơn thì có thể bắt được Đoạn Diễn dễ dàng.”
Phi Khấu Nhi trầm mặc một lúc, nói: “Dịch dung không phải phép thần thông.”
Tả Khanh Từ không cho hắn từ chối, “Thủ pháp của Lạc huynh đã đạt đến siêu phàm, không cần lo sợ.”
Phi Khấu Nhi cụp mắt không nói thêm gì nữa, bầu không khí trở nên cứng ngắc.
Lục Lan Sơn nghe thấy vậy thì lắc đầu, Tam Ma rất khó đối phó, tùy tiện kɧıêυ ҡɧí©ɧ bọn họ chẳng khác gì đi chịu chết, tính khả thi của mưu kế này cực thấp, công tử cao quý suy nghĩ quá đơn giản, hắn mở miệng khuyên bảo, “Chuyện này cần phải suy nghĩ thêm, xung đột chính diện với Tam Ma tuyệt đối không phải thượng sách, dịch dung thành Đoạn Diễn cũng quá mạo hiểm, dù sao Tam Ma cũng sớm chiều kề cận hắn, khó mà giấu diếm được.”
Lục Lan Sơn làm việc ổn trọng, lời nói của ông có phần được xem trọng, Tả Khanh Từ cũng không phải người chuyên quyền độc đoán nhưng lần này lại cố chấp khác thường, ngoảnh mặt làm ngơ, “Lời này của Lục huynh sai rồi, chuyện thành do người, trước mắt chỉ là một trở ngại nhỏ, nếu ngay cả một chút dũng khí mạo hiểm mà Lạc huynh cũng không có thì nói gì đến cái khác.”
Bạch Mạch đón nhận ánh mắt của chủ nhân, lập tức mở miệng phụ họa: “Tránh né mọi chuyện thì có tác dụng gì, đã đồng ý thì không nên sợ hãi kẻ địch, nếu không thì còn gì là quy củ giang hồ?”
Lục Lan Sơn im lặng, không biết phải nói thế nào để đôi chủ tớ này hiểu. Mặc dù dịch dung rất thần kỳ nhưng không phải thứ không gì không làm được mà Tả Khanh Từ hi vọng. Một khi bị Tam Ma phát hiện ra, dù Phi Khấu Nhi có tài giỏi cũng khó mà tìm được đường sống, chuyện ắt hẳn phải chết ai lại chịu đi, sao có thể cho rằng đó là nhát gan rụt rè được.
Phi Khấu Nhi cúi đầu, lau đi giọt nước dưa bở dính trên môi, một lúc sau mới mở miệng, “Nói mục đích thực sự của ngươi, không quá đáng ta làm; không làm được ta đi, vàng trả lại ngươi.”
Phi tặc công khai uy hϊếp rời đi, Bạch Mạch tức giận, bật thốt lên lời khiển trách, “Ngươi đang uy hϊếp công tử?”
Phi Khấu Nhi chẳng buồn để ý, chỉ chờ Tả Khanh Từ đáp lời.
Tả Khanh Từ không phẫn nộ như Bạch Mạch, chàng khẽ chớp mi, dáng vẻ linh động giảo hoạt, đột nhiên chuyển ý: “Nếu Lạc huynh cảm thấy dịch dung thành Đoạn Diễn là quá sức, như vậy đổi một kế khác, cải trang thành ca cơ, giúp ta gặp mặt Tuyết Cơ, thế nào?”
Lục Lan Sơn định tiến một bước khuyên giải nghe thấy vậy thì ngạc nhiên, mọi người ở đây đều cho rằng mình nghe nhầm.
Nghe đồn Phi Khấu Nhi có thể hóa trang thành vô số gương mặt, nhưng chưa từng nghe nói hắn cải trang thành nữ. Tất cả mọi người vô thức nhìn thoáng qua Phi Khấu Nhi – gã sai vặt hèn mọn người Hồ đứng giữa phòng, vẻ mặt ai nấy đều trở nên quái dị, khó mà tưởng tượng hắn giả trang thành nữ sẽ như thế nào.
Sự yên tĩnh kéo dài một lúc lâu, Lục Lan Sơn ho khan một tiếng, hỏi nguyên do, “Vì sao công tử muốn gặp Tuyết Cơ?”
“Chỗ dựa lớn nhất của Đoạn Diễn là Thổ Hỏa La Vương, nếu hắn đã vào triều thì thông báo Vương đình sẽ chỉ nhận được kết quả trái ngược, còn nếu trực tiếp ám sát thì bên ta chưa đủ sức để làm việc đó. Ta nghĩ cứ đi gặp sủng cơ của Thổ Hỏa La Vương trước, có lẽ sẽ mở ra một con đường khác.” Tả Khanh Từ giải thích có lý có cứ, ngôn từ trôi chảy, hiển nhiên không phải ý định nhất thời.
Lục Lan Sơn là người từng trải, lập tức nghĩ ra nguyên cớ, đề nghị hoang đường lúc đầu chỉ sợ là để làm nền, lời nói lúc này mới là chân thực, nhưng mà càng nhìn phi tặc, Lục Lan Sơn càng cảm thấy không ổn, “Công tử nói có lý, nhưng nam giả nữ chỉ sợ không ổn, không bằng để Thẩm cô nương…”
Không đợi Lục Lan Sơn nói dứt câu, Ân Trường Ca đã biến sắc, lạnh lùng cắt đứt suy nghĩ của ông, “Sư tỷ lớn lên ở Đạo môn, cử chỉ lễ độ, đoan trang nhã nhặn, giả trang ca cơ chỉ sợ là không thích hợp.”
Lời sắp nói nghẹn trong cổ họng, Lục Lan Sơn vỗ trán rồi sờ mũi, không nói thêm gì nữa.
Dù Thẩm Mạn Thanh không nói gì nhưng ý cười đã tắt, rõ ràng không thích đề nghị ngày.
Tả Khanh Từ ung dung bình tĩnh, biết lắng nghe để sắp xếp mọi việc chu toàn: “Thẩm cô nương đúng là không phù hợp, giả trang ca cơ không những phải biết hát mà còn phải tùy cơ ứng biến, đồng thời thông hiểu ngôn ngữ Thổ Hỏa La.”
Thấy đối phương không có ý định với Thẩm Mạn Thanh, Ân Trường Ca mới bớt giận, “Hay là thuê một người trên phố?”
Tả Khanh Từ khẽ cười, chậm rãi nói, “Khi gặp người trong Vương đình người này phải không biến sắc, còn có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh, tránh né được tai mắt của La Mộc Da, làm Tuyết Cơ xúc động triệu chúng ta vào cung. Chúng ta hoàn toàn không biết tính tình Tuyết Cơ ra sao, giả sử nàng ta đột nhiên trở mặt, nếu vị ca cơ này không có bản lĩnh thoát thân thì phải có dũng khí làm tử sĩ, Ân huynh cảm thấy người như thế có thể dễ dàng thuê được?”
Ân Trường Ca nhất thời á khẩu không trả lời được.
Lục Lan Sơn đã hiểu lúc trước hắn nghĩ chuyện này quá đơn giản, “Công tử suy nghĩ chu toàn, chỉ là trừ công tử và Bạch Mạch, những người còn lại đều không rành ngôn ngữ Thổ Hỏa La…”
“Lạc huynh thì khác.” Tả Khanh Từ nhẹ nhàng ngắt lời ông, gương mặt tuấn tú hiện lên nét vui mừng, “Ở A Khắc Tô hắn đã biết nói một ít tiếng Thổ Hỏa La, dọc đường đi lại học thêm từ người dẫn đường, hơn nữa Văn Tư Uyên từng nói Lạc huynh có thể thay đổi giọng nói, chỉ cần học thêm mấy khúc hát của người Hồ, chuyện ắt sẽ thành.”
Mấy đôi mắt đồng thời dừng trên người phi tặc, mang theo vẻ ngạc nhiên xen lẫn nghi ngờ.
Phi Khấu Nhi ngẩng đầu nhìn Tả Khanh Từ, trong đôi mắt âm trầm có thêm một tia cảnh giác.
Tả Khanh Từ giống như không phát hiện ra, vui vẻ nói, “Kỹ viện là nơi có mạng lưới giao thiệp hàng đầu, không chỉ học được tiếng Hồ mà còn dễ tìm hiểu tin tức ở Tây Vực. Lạc huynh làm việc cẩn thận, phòng ngừa chu đáo, thật sự khiến người ta khâm phục.”
Hắn càng tán dương thì Phi Khấu Nhi càng cảnh giác, trong mắt người khác Lạc chỉ là một kẻ nhát gan không dám nhận trách nhiệm, Thương Vãn thậm chí còn âm thầm xì một tiếng.
“Ta đã nghe ngóng cẩn thận, ngày mười lăm hàng tháng Tuyết Cơ sẽ đến chùa Ma Ni Tự ở phía Tây thành thắp hương. Đây là cơ hội duy nhất có thể tiếp xúc với nàng ta ở ngoài hoàng cung, Lạc huynh có bằng lòng thử một lần?” Tả Khanh Từ cười tủm tỉm, giọng điệu chân thành nhờ giúp đỡ, nói nửa ngày cuối cùng bắt chẹt một câu, “Ta cũng biết Lạc huynh có điều khó khăn, nhưng chuyện đã đến nước này, vì an nguy xã tắc và muôn dân trăm họ, kính xin Lạc huynh chịu ấm ức một lần.”
Không nhìn ra Phi Khấu Nhi đang suy nghĩ điều gì, một lúc lâu sau chàng nói, “Ta không biết gảy đàn của người Hồ.”
Mọi người đang chờ đợi sốt ruột, Lục Lan Sơn nghe vậy thì vui mừng lập tức nói, “Chuyện này đơn giản, thuê một nhạc công ở Thổ Hỏa La là được.”
Phi Khấu Nhi lắc đầu: “Người thường sẽ luống cuống hoảng sợ.”
Lại là một vấn đề nan giải, ai nấy đều sầu muộn, chẳng lẽ lại phải đi tìm một nhạc công thâm tàng bất lộ?
Tả Khanh Từ bỗng mỉm cười, sóng mắt long lanh lưu chuyển ẩn chứa vẻ cao thâm khó dò.
Câu tiếp theo của Phi Khấu Nhi là nhằm vào chàng, “Con cháu thế gia chắc chắn từng luyện đàn, công tử có đồng ý làm nhạc công mãi nghệ?”
Đây là một yêu cầu không thể tưởng tượng, Bạch Mạch run rẩy, suýt nữa thì nổi đóa, “Làm càn, ngươi muốn công tử giả trang làm nhạc công mãi nghệ?”
Phi Khấu Nhi cầm một quả bưởi lên, cúi đầu lột vỏ ngoài, “Chuyện liên quan đến an nguy xã tắc và muôn dân trăm họ, chịu ấm ức một lần thì đã sao.”
Bạch Mạch cảm thấy không thể nói lý với người ngày, “Công tử có thân phận như thế nào, loại chuyện này không cần công tử tự mình ra tay.”
Phi Khấu Nhi đáp lại một câu, “Chẳng qua chỉ là tạm thời nắm quyền, chuyện nào cũng né tránh thì đến đây làm gì.”
Những lời này rất quen tai, Phi Khấu Nhi nói ra với vẻ đàng hoàng trịnh trọng, nghe vô cùng châm chọc. Bạch Mạch nghẹn họng không trả lời được, đây là lần đầu tiên hắn phát hiện tên phi tặc này rất khó chơi.
Phi Khấu Nhi không nói thêm gì nữa, chậm rãi lột bỏ lớp màng của quả bưởi, bưởi ở Thổ Hỏa La có vị ngọt ngào, màu như mật ong, múi bưởi hắn lột ra óng ánh như châu ngọc, tươi mát mê người.
Lục Lan Sơn ngồi bên cạnh cảm thấy đau đầu, dù Phi Khấu Nhi có nói thế nào thì công tử Hầu phủ cũng không thể giả làm nhạc công được, ông đang khổ sở tìm từ khuyên giải thì đột nhiên có người di chuyển.
Trước mặt phi tặc xuất hiện một bóng người, Tả Khanh Từ không nhanh không chậm cầm lấy quả bưởi gặm cắn. Đôi mắt đẹp thoáng hiện lên vẻ kɧıêυ ҡɧí©ɧ, khóe môi dính nước bưởi khẽ cong cong.
“Đã vậy, ta bằng lòng gảy Hồ cầm, trợ lực cho Lạc huynh.”
Hết chương 14.