Văn Tư Uyên bỗng lùi lại vài bước, những người ngồi bên trong phát hiện ra bầu không khí khác thường, đồng thời cảnh giác.
Phi Khấu Nhi đứng dậy, tư thái của hắn đã khác trước hoàn toàn. Hắn ưỡn thẳng sống lưng, giống như một mũi tên rũ sạch mọi tro bụi lắp vào dây cung, trên người hắn tản ra hơi thở vô cùng đáng sợ.
Đôi mắt Phi Khấu Nhi đen láy, bình thường trông có vẻ chất phác nhưng lúc này mắt hắn ánh lên một tia lạnh lẽo, im lặng nhìn Văn Tư Uyên chằm chằm, hắn tạm thời không nhúc nhích, dường như đang suy nghĩ hậu quả khi ra tay.
Một thoáng đứng im khiến mọi người rùng mình, Thương Vãn đã đặt tay lên chuôi đao theo phản xạ.
Vẻ mặt Văn Tư Uyên vô cùng khó coi, y cố giữ vững vẻ trấn định, “Muốn gϊếŧ ta? Đừng quên ở đây có ai.”
Một lúc lâu sau, Phi Khấu Nhi mới chớp mắt một cái.
Văn Tư Uyên khống chế nhịp tim, nói tiếp, “Ngươi cũng rõ nếu chuyện kia bị lộ ra ngoài thì sẽ có hậu quả gì. Đừng nhất thời xúc động, huống hồ ngươi còn cần tin tức ở chỗ ta.”
Phi Khấu Nhi vẫn không nói gì, mắt hơi cụp xuống.
Văn Tư Uyên cảm thấy sát ý của đối phương đã giảm xuống thấp, y nói tiếp, “Lần này chỉ cần ngươi đồng ý, mặc kệ chuyện Thổ Hỏa La có thuận lợi hay không, ta chắc chắn sẽ giữ kín như bưng, tuyệt đối không nhắc lại.”
Phi Khấu Nhi chậm rãi ngồi xuống ghế, tay vuốt eo như muốn hòa hoãn cảm xúc.
Bầu không khí dần dần thả lỏng, Văn Tư Uyên biết lần mạo hiểm này đã thành công.
Phi Khấu Nhi mở mắt ra, trong đáy mắt chỉ có sự lạnh lẽo, mặt không cảm xúc hỏi, “Ngươi cho rằng chuyện này sẽ thành công? Chỉ bằng nhóm người chia năm xẻ bảy này?”
Lời nói đâm thẳng vào lỗ tai của quần hùng, không đợi có người mở miệng, Tả Khanh Từ đã bất ngờ tiếp lời: “Các hạ có thể yên tâm, chuyến này ta sẽ đồng hành, cùng bàn bạc và tiến lùi với chư vị.”
Một câu nói ra khiến tất cả mọi người đều kinh sợ.
Thổ Hỏa La cách Trung Nguyên vạn dặm, đường đi hung hiểm khó lường, suốt hành trình lại phải che chở cho một công tử Hầu phủ cành vàng lá ngọc không biết võ công, phiền phức là điều không thể tránh khỏi. Huống chi chàng không giống người thường, suy cho cùng chàng cũng là một người nằm triền miên trên giường bệnh hơn mười năm, trên đường đi nếu bị nhiễm phong hàn bệnh dịch hoặc là bị hiểm cảnh dọa sợ, xảy ra chuyện không may thì dù có thành công lấy lại Sơn Hà Đồ cũng khó tránh khỏi bị Tả Hầu trách cứ.
Mọi người cảm thấy không ổn nhưng không biết phải nói thế nào, sau thoáng chốc lúng túng trầm mặc, Thương Vãn nói: “Thân thể công tử đáng giá ngàn vàng, không cần phải dấn thân vào chốn hiểm nguy, chúng tôi sẽ xử lý mọi chuyện ổn thỏa.”
“Đa tạ chư vị quan tâm, ta đã khoẻ mạnh như thường, trước kia cũng đi thăm thú đây đó một thời gian, không sợ mưa gió nóng lạnh. Hơn nữa ta học y tiêu khiển, trên đường đi có thể giúp ích cho chư vị.” Dường như Tả Khanh Từ đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của mọi người, “Sơn Hà Đồ liên quan đến an nguy xã tắc, chư vị hiệp khách đều tình nguyện mạo hiểm, sao ta có thể tiếc tấm thân này. Ta đã nói rõ lòng mình với phụ thân, dù có bất trắc cũng là số trời, tuyệt không liên lụy đến chư vị.”
Không ai đáp lại, hiển nhiên hiệu quả của lời giải thích này không được tốt, Tả Khanh Từ cũng không để ý, cười nhạt nói: “Thứ lỗi cho ta nhiều lời, chuyến đi này cần mọi người đồng lòng vượt qua gian nguy, ta không thể không hỏi lại ý của chư vị, nếu như có điều không tiện, xin cứ nói thẳng.”
Lần này Thẩm Mạn Thanh là người đầu tiên mở miệng, dung nhan xinh đẹp của nàng vừa mang khí khái hào hùng lại vừa mềm mại uyển chuyển, “Ta và sư đệ nguyện đi, trợ giúp một phần sức lực.”
Lục Lan Sơn hét một tiếng dài, tiếng rít gào không lớn nhưng truyền đi cực xa khiến mặt hồ gợn sóng, tiếng hét tan đi, ông trầm giọng nói: “Lục mỗ nguyện đi.”
Tu La Đao Thương Vãn cũng tiếp lời, “Đã được Hầu phủ coi trọng, Thương mỗ nguyện đi.”
Thương Vãn nói xong thì cục diện yên tĩnh trở lại, tất cả mọi người đều chờ Phi Khấu Nhi, phi tặc trầm mặc một lúc lâu mới cất giọng khàn khàn: “Giao trước một nửa vàng.”
Trong phòng không có ai nhắc đến tư lợi, Phi Khấu Nhi vừa mở miệng đã yêu cầu vàng, Thẩm Mạn Thanh nghe thấy vậy thì hàng lông mày thanh tú cau lại, đáy mắt Ân Trường Ca lộ ra vẻ xem thường, Lục Lan Sơn và Thương Vãn cũng vậy.
Văn Tư Uyên cũng không thấy xấu hổ, lập tức hỏi ý kiến của Tả Khanh Từ: “Công tử nghĩ thế nào?”
Tả Khanh Từ không trả lời trực tiếp, đôi mắt phượng đẹp đẽ lóe lên tia sáng, đuôi mắt hơi cong lại mang đến cảm giác hờ hững, “Vàng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nội thương của vị này không hề đơn giản, vừa nãy lại ngưng tụ chân khí, chỉ sợ…”
Hình như Phi Khấu Nhi bị câu nói của chàng làm chấn động, hắn đột nhiên khục một tiếng, ho khan dữ dội. Thiếu niên hơi khom lưng, một tay đè chặt cạnh sườn, ho vô cùng khổ sở.
Thấy dáng vẻ chật vật của phi tặc, những người ở trong phòng đều cười trên nỗi đau của người khác.
Giọng điệu của Tả Khanh Từ vừa hòa nhã lại vừa có phần lo lắng: “Nội phủ bị tổn thương không phải chuyện trong hai ba ngày có thể khỏi, nhất định phải nhanh chóng điều dưỡng, có cần ta xem mạch không?”
Thấy tiếng ho của Phi Khấu Nhi càng lúc càng thưa, Ân Trường Ca thoải mái cười lạnh: “Xem ra Thần Bộ Yến Quy Hồng có vài phần lợi hại, cảm giác bị thương hình như không tốt lắm.”
Thương Vãn cũng trào phúng theo Ân Trường Ca: “Cũng khó trách không dám đi, không bằng chui vào ổ dưỡng thương đi.”
“Không dám làm phiền công tử.” Văn Tư Uyên trả lời thay Phi Khấu Nhi, lời nói hợp tình hợp lý, một giọt nước cũng không lọt: “Thương huynh không cần quá lo lắng, hành trình lần này kéo dài vài tháng, đến lúc đi nội thương đã sớm khỏi, không đến nỗi không đi được.”
Tiếng ho khan ngớt dần, Phi Khấu Nhi ấn cạnh sườn hít sâu một hơi, xem như không nghe thấy những lời đâm chọc bên cạnh.
Trên người Tả Khanh Từ có một loại khí độ khiến người ta không thể khó chịu, “Văn huynh nói có lý, vẫn chưa biết nên xưng hô với vị này như thế nào.”
Chỉ một câu đơn giản nhưng Văn Tư Uyên lại không nói nên lời, Phi Khấu Nhi trầm mặc một lát, chớp mắt nói: “Lạc.”
Tả Khanh Từ mỉm cười, lại hỏi tiếp: “Tục danh của Lạc huynh là?”
Lần này thiếu niên không hề trả lời.
Bất luận là hình tượng, lời nói hay là thái độ, Phi Khấu Nhi đều khiến người ta không thích nổi, Ân Trường Ca không nén được căm ghét, mở miệng trào phúng: “Công tử việc gì phải hỏi lại, kẻ nào làm trộm cũng không dám dùng tên thật để gặp người.”
Thẩm Mạn Thanh cũng không có thiện cảm với người này nên không ngăn sư đệ mở miệng châm chọc.
Tả Khanh Từ không để ý mỉm cười, “Đa tạ chư vị, bất luận sau này chuyện có thuận lợi hay không, ta đều cám ơn các vị trước. Tình thế gấp như lửa, ít ngày nữa sẽ phải khởi hành, nếu cần sắp xếp người nhà và có chuyện riêng cần giải quyết, Hầu phủ chắc chắn sẽ dốc toàn lực tương trợ.”
Lục Lan Sơn cũng không khách khí: “Lần này đi rất lâu, ta muốn viết một lá thư gửi cho người nhà.”
Tả Khanh Từ đồng ý: “Đúng là nên làm như thế, xin Lục huynh yên tâm, thư chắc chắn sẽ được gửi đến quý phủ.”
Ân Trường Ca và Thẩm Mạn Thanh phụng lệnh sư phụ mà đến nên không có điều gì ràng buộc, Thương Vãn độc lai độc vãng cũng ít có điều lo lắng, chỉ có Phi Khấu Nhi sinh sự: “Ta có việc phải làm, hai tháng sau sẽ hội họp ở Dịch quán Kim Thành.”
Phi tặc lại phá vỡ bầu không khí hòa bình, đám người không nhịn được nữa, ánh mắt đều trở nên lạnh lùng.
Chỉ có Tả Khanh Từ bình tĩnh như thường, “Nếu Lạc huynh có việc gấp thì đừng ngại nói ra, ta nhất định sẽ sắp xếp người đi làm thay. Chuyện Thổ Hoa La là chuyện gấp, không thể lãng phí thời gian.”
Phi Khấu Nhi trầm mặc liếc nhìn Văn Tư Uyên.
Văn Tư Uyên thở dài một hơi, nụ cười trở nên méo mó, y bước lên trước một bước dài: “Xin công tử thứ lỗi, quả thực hắn có chuyện quan trọng không thể để người khác đi xử lý. Làm phiền công tử đổi vàng thành ngân phiếu, gửi ở tiền trang Thông Ký trên đường Chu Tước, một canh giờ sau sẽ có người đến lấy. Hắn chắc chắn sẽ không trễ hẹn ở Dịch quán Kim Thành, Văn mỗ xin đảm bảo.”
“Làm gì cũng che che giấu giấu, quả nhiên tính ăn trộm khó sửa đổi, muốn lừa tiền rồi bỏ chạy sao?” Ân Trường Ca nghe không lọt tai, giọng nói cao ngạo tràn ngập vẻ khinh thường, “Văn huynh cũng là người nổi danh trên giang hồ, sao lại làm bạn với kẻ tiểu nhân?”
Thẩm Mạn Thanh nghe đến đây thì cảm thấy không ổn, Bách Hiểu công tử có võ công không cao nhưng chuyện thám thính tin tức lại đứng đầu thiên hạ, đồng thời y khéo léo đưa đẩy, kết giao với vô số người, không nên tuỳ tiện đắc tội.
Nhận được sự ra hiệu của sư tỷ, Ân Trường Ca cố kìm nén cơn giận, không ngờ Phi Khấu Nhi lại mở miệng, “Ta vốn nhận tiền làm việc, ngươi ghen tị thì cứ nói thẳng với Hầu phủ.”
Một câu nói giống như đốt cháy một thùng dầu hỏa, Ân Trường Ca giận dữ quắc mi, “Ai tham lam, thấy lợi quên nghĩa giống như ngươi!”
Thẩm Mạn Thanh cũng có chung suy nghĩ nhưng ngại động thủ chỉ vì giao tranh miệng lưỡi, nàng chỉ lạnh nhạt liếc nhìn Phi Khấu Nhi, giữ chặt Ân Trường Ca.
“Không sao, ta tin Lạc huynh đã nói là làm, sẽ không để Văn huynh khó xử.” Tả Khanh Từ hóa giải bầu không khí căng thẳng một lần nữa, quay đầu nói với Phi Khấu Nhi, “Mong Lạc huynh hết lòng tuân thủ thời gian đã định, hẹn gặp lại ở Dịch quán Kim Thành.”
Phi Khấu Nhi không để ý đến bất kỳ kẻ nào, đi thẳng xuống lầu, Văn Tư Uyên cũng không ở lại, cúi đầu vái chào Tả Khanh Từ và mọi người trong phòng rồi rời đi.
Lòng Ân Trường Ca tràn ngập giận dữ lại không có chỗ trút ra, vẫn còn ghi hận: “Hai người này đang diễn trò, một ca một múa, sử dụng mánh lới lươn lẹo. Chuyện lớn há có thể nhờ vả tiểu nhân chỉ biết trục lợi, công tử thứ lỗi cho ta nhiều lời, người này yêu tiền như mạng, tham sống sợ chết, giữ hắn ở lại có ích lợi gì.”
Tả Khanh Từ chỉ mỉm cười, gương mặt tuấn mỹ sâu xa khó dò: “Nghi thì không dùng mà đã dùng thì không nghi, đa tạ Ân huynh nhắc nhở.”
Hết chương 5.