Bên phải tầng thứ ba của Đình Vân Tạ có một dãy nhã gian, ở giữa thông thoáng cao rộng, bày mười mâm cỗ cũng không hề chật chội, nhưng hôm nay lại phá lệ vắng vẻ.
Ba mặt hồ quang đãng, rèm cửa nửa cuốn, gió mát chầm chậm ùa vào, trên đó chỉ có một thanh niên mặc cẩm y ngọc phục đang ngồi.
Người thanh niên thong dong thưởng thức quạt giấy, dường như hắn đang chờ ai đó, nan quạt làm bằng ngà voi bóng láng như son, quý báu phi phàm.
Một cơn gió thoảng qua, trước mặt hắn bỗng xuất hiện một thiếu niên tướng mạo bình thường, có thể nhìn thấy ở khắp phố phường.
Thanh niên không hề ngạc nhiên, liếc qua đồng hồ nước, “Giờ Tuất hai khắc, không tồi, ngươi vẫn đúng giờ như vậy.”
Thiếu niên không trả lời, ngồi xuống đối diện hắn.
Thanh niên bình tĩnh dò xét: “Từ sau khi trộm Đàn Lục Khinh, đã mấy tháng không gặp, gần đây ngươi ổn chứ?”
Rèm cửa cuốn một nửa chắn bớt ánh sáng, tia nắng chiếu vào vạt áo xám của thiếu niên khiến hắn lặng lẽ như một chiếc bóng, giọng nói cũng nhạt nhòa như thế, “Muốn thứ gì? Thù lao nhiều hay ít?”
Thanh niên không trả lời mà hỏi lại, “Ngươi hiểu biết bao nhiêu về phủ Tĩnh An Hầu?”
Thiếu niên ngẩn ra.
“Yên tâm, không bảo ngươi đi trộm đâu. Ai mà không muốn sống nữa, lại đi đắc tội với phủ Tĩnh An Hầu.” Thanh niên ung dung mỉm cười, gõ gõ chiếc quạt giấy: “Dù có người dám mở ra con đường này, ngươi không sợ thì ta cũng không dám nhận.”
Không phải mục tiêu, vậy là chủ thuê? Thiếu niên cau mày.
Thanh niên đưa ra lời giải thích: “Không sai, lần này phủ Tĩnh An Hầu là chủ thuê.”
Thiếu niên trầm mặc một lát, chỉ trả lời một câu ngắn gọn: “Ngươi biết rõ ta không nhận những mối làm ăn như thế.”
“Ta biết ngươi có quy định không tiếp nhà quyền quý nhưng chuyện lần này có điều khác biệt.” Thanh niên có sở trường thuyết phục, quăng ra một điều kiện hấp dẫn: “Phủ Tĩnh An Hầu cực kỳ rộng rãi, bỏ ra thù lao không hề nhỏ, chừng hai ngàn lượng vàng.”
Cái giá này khiến người khác kinh hãi, thiếu niên vô thức mở to mắt, dưới ánh mặt trời con ngươi đen kịt giống như có thể nuốt hết tia sáng. Hắn run người chớp mắt rồi nói: “Ta không đi.”
Đối phương từ chối thẳng thắn dứt khoát, thanh niên cũng không bực bội, hỏi: “Lý do?”
Có lẽ thiếu niên không quen giải thích, suy nghĩ một lúc mới nói: “Thù lao nhiều, tất có nguy hiểm.”
“Ngươi nghe lời tên lừa đảo chết bằm kia đã đủ lâu, thực sự không cần chuyện gì cũng phải tuân theo.” Thanh niên không hề che giấu ý trào phúng, hắn đóng quạt lại, chiếc quạt phỉ thúy vẽ ra một tia sáng trong không trung: “Thêm một điều kiện nữa, ngoài tiền thù lao thì sau khi chuyện thành công, Tĩnh An Hầu sẽ dâng tấu chương xin xóa bỏ toàn bộ tội của ngươi trong quá khứ, thế nào?”
Không đợi thiếu niên trả lời, thanh niên đã chặn trước: “Nhiệm vụ này không phức tạp, chỉ cần hợp tác với mấy người trong võ lâm, lấy giúp công tử của Hầu phủ một món đồ.”
Hắn nói rất mơ hồ, thiếu niên cũng không hỏi kỹ, lắc đầu: “Ta không hợp tác với người khác.”
Thanh niên không chấp nhận bị từ chối, từ từ dụ dỗ: “Ngươi có thể yên tâm, chuyến này phủ Tĩnh An Hầu mời những nhân vật có tiếng trong chốn võ lâm, tuyệt đối không gây phiền phức cho ngươi.”
Mặc cho đối phương dùng mọi cách thuyết phục, từ đầu chí cuối thiếu niên đều không có một chút hứng thú.
Nhận ra hắn kháng cự quá mạnh mẽ, thanh niên nói chậm lại, “Không nhắc đến những thứ khác, nhờ vào chuyện này mà có thể xóa bỏ tội trước kia, miễn trừ sự truy nã như thiên la địa võng, cả người nhẹ nhõm không tốt sao? Cái danh xưng Phi Khấu Nhi này chẳng hề dễ nghe.” Thanh niên khôn khéo giảo hoạt, mỗi một câu đều như gõ vào tận đáy lòng, “Ta đã xem xét thay ngươi, mặc dù tốn chút thời gian nhưng chỉ một lần đã thu được hai ngàn lượng vàng chắc là không quá nguy hiểm, đáng để thử một lần.”
Hắn lại nói thêm vài câu, thiếu niên cụp mắt, đột nhiên phá vỡ sự trầm mặc: “Văn Tư Uyên, ngươi được lợi mấy phần?”
Đối mặt với sự chất vấn, Văn Tư Uyên vẫn bình tĩnh như thường, trả lời không chút sơ hở, “Quả thực Hầu phủ trả tiền thuê không ít nhưng ta khuyên ngươi nhận là vì chuyến này chỉ có lợi mà không có hại. Ngươi vừa trộm đàn Lục Khinh của Triệu gia ở Vân Dương, chuyến này Yến Quy Hồng truy đuổi gắt gao, sao ngươi không đi quan ngoại tránh né một thời gian, chờ khi quay lại tất cả tội đã được xóa bỏ, hơn nữa còn có một khoản thù lao bỏ vào túi, thế chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?”
Miệng lưỡi Văn Tư Uyên dẻo quẹo, ba hoa chích chòe một lúc lâu mà thiếu niên vẫn không mắc câu, hắn nhìn y một lúc rồi nói: “Yến Quy Hồng khó chơi ta vẫn có thể ứng phó, còn Hầu phủ khó dò, quá nguy hiểm. Ta không cần tha tội, ta muốn tiếp tục làm kẻ trộm.”
Thiếu niên nói xong thì ngậm chặt miệng, những lời đó Văn Tư Uyên nghe đã hiểu, y nói tiếp, “Sao lại có nguy hiểm? Lần này có mấy người đồng hành, chém gϊếŧ đã có cao thủ khác lo liệu, nói không chừng còn an toàn hơn cả ngày thường. Hơn nữa giờ ngươi ở lại Trung Nguyên cũng không có việc để làm, dù món tiền thu được từ đàn Lục Khinh khá dày nhưng lại trêu vào người có tiếng, gần đây muốn nhận mối làm ăn cũng không dễ.”
Nghe ra ý uy hϊếp trong lời nói của y, đôi mắt đen kịt của thiếu niên xuất hiện một tia cảnh giác.
Văn Tư Uyên lấy một quả hạch đào trong mâm đựng trái cây ra, vò trong lòng bàn tay thưởng thức, vẻ mặt mang theo ba phần chán nản, bất đắc dĩ nói: “Ngươi cũng biết ta kiếm tiền dựa vào các mối quan hệ, nếu lần này chọc giận phủ Tĩnh An Hầu thì chỉ có nước bỏ nghề.”
Trong nhà thủy tạ yên tĩnh đến mức nghe thấy cả tiếng kim rơi, thiếu niên nhíu mày nhìn y: “Tại sao là ta?”
Dường như Văn Tư Uyên cũng cảm thấy ngạc nhiên, lời nói nửa thật nửa giả mang theo chút nghi ngờ, “Ai biết được, công tử chỉ đích danh ngươi.”
Thiếu niên ngẫm nghĩ một lúc lâu quyết định không hỏi nữa: “Được.”
Thấy thiếu niên thả lỏng, Văn Tư Uyên lập tức thoải mái, “Ngươi yên tâm, ngươi đi chuyến này chắc chắn không lỗ.”
Thiếu niên lại khôi phục vẻ chậm chạp, Văn Tư Uyên không để ý, pha một tách trà thơm đưa đến, “Đây là trà xuân mới chuyển đến tay ta, ta mang theo để thưởng thức cùng ngươi.”
Thiếu niên không có hứng thú với trà, hắn mở nắp tách trà nhấp một ngụm, người bỗng như bị đóng đinh.
Văn Tư Uyên cầm tách trà lên, quan sát phản ứng rất nhỏ của hắn, “Trà Thiên Lan sinh trưởng ở nơi biển mây tụ hội trên Thiên Đô Phong, hơn nửa đều là cống phẩm chuyển vào cung. Trà này có giá ngàn vàng, ta phải tốn rất nhiều công sức mới lấy được, ngươi thấy thế nào?”
Bả vai thiếu niên cứng đờ, hắn chớp mắt, bàn tay cầm tách trà thơm cũng trở nên cứng ngắc, giọng nói nặng nề, “Ngươi không phải người dễ dàng bị người khác kiềm chế như vậy. Nãy giờ ngươi toàn nói láo, tất cả chỉ vì kết thân với phủ Tĩnh An Hầu?”
Văn Tư Uyên thoáng im lặng, một lát sau y mở quạt ra phe phẩy, không còn dáng vẻ rầu rĩ như khi nãy: “Nhanh như vậy đoán được, hai năm nay ngươi tiến bộ không ít.”
Thiếu niên đặt chén trà xuống, cúi đầu trầm mặc một lúc, sờ quả hạch đào Văn Tư Uyên bỏ xuống, “Những năm này ta kiếm giúp ngươi không ít tiền.”
Văn Tư Uyên không hề xấu hổ vì bị vạch trần: “Không sai, không có ngươi ta tuyệt đối không có được địa vị như ngày hôm nay.”
Quả hạch đào trong lòng bàn tay lặng lẽ bị tách ra, vỏ ngoài cứng rắn vỡ thành từng mảnh đều nhau, thiếu niên nhìn hồi lâu, nói, “Ta trộm đồ nhưng người thu được danh tiếng là ngươi.”
Văn Tư Uyên ung dung trả lời, “Tiền tài vào túi mới là điều quan trọng nhất, nếu không phải tin tức của ta chuẩn xác, sao ngươi có thể đắc thủ nhiều lần.”
Có lẽ cảm thấy dù mình nói thêm gì cũng chỉ tốn nước bọt, thiếu niên từ bỏ đề tài này, “Hầu phủ muốn thứ gì?”
Văn Tư Uyên né tránh không trả lời, nhìn ngắm cảnh tượng bên ngoài cửa sổ: “Thời gian còn sớm, chi bằng chúng ta ngắm phong cảnh một lát, nhìn xem trên đường này có mấy người đáng để lưu ý?”
Canh giờ nóng nhất trong ngày đã trôi qua, nhìn từ nhà thủy tạ bờ hồ là một dải phồn hoa. Chủ sạp lớn nhỏ bày ra gấm vóc lụa là, trâm vòng châu ngọc, phục vụ trẻ tuổi lớn tiếng rao hàng, Hồ cơ xinh đẹp nấu rượu bán rượu, người bán canh hạt sen, bán kẹo, bán bánh ngọt, bán hàng rong tản ra chào khách, đầu đường cuối phố người qua kẻ lại nhộn nhịp không dứt.
Nan quạt chỉ về phía xa, Văn Tư Uyên chọn ra một người: “Ngươi thấy người kia thế nào?”
Quạt chỉ một người đàn ông cao lớn bước đi chậm rãi trên phố, người này chừng hơn ba mươi tuổi, mày rậm cằm vuông, mặc quần áo màu nâu phong trần mệt mỏi, bước đi vững vàng như núi, ngựa hắn dắt lộ rõ vẻ uể oải, hiển nhiên là đi đường xa đến.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn về nơi xa, hình như đang phân biệt phương hướng, Văn Tư Uyên nói: “Chân của người đó dính bùn đỏ, hẳn là vào thành từ cửa Nam, ngươi có thể nhìn ra mấy phần còn lại?”
Thiếu niên trầm mặc dựa vào lan can, giống như không nghe thấy gì.
Sao Văn Tư Uyên có thể để người khác phớt lờ mình: “Nói thử đi, để ta xem bây giờ ánh mắt của ngươi thế nào.”
Giằng co một lúc lâu, Văn Tư Uyên cũng không thúc giục, cuối cùng thiếu niên cũng mở miệng: “Mỗi bước đi của người này dài hai thước ba tấc, đặt chân trầm ổn, có sở trường là công phu ngoại môn, trình độ rất cao. Bao vải treo bên hông ngựa nặng ít nhất bảy mươi cân trở lên, dựa vào trọng lượng có lẽ là đoản búa hoặc đoản kích, cấu tạo và hình dạng của yên ngựa là đặc trưng của đất Lỗ.”
Nghe xong, Văn Tư Uyên cũng không bình luận gì, chỉ một người khác, “Người kia thì thế nào?”
Đó là một người đàn ông trung niên có cặp mày như đao, dáng người dong dỏng, vẻ mặt âm trầm.
Lần này thiếu niên nghiêng đầu nhìn khá lâu: “Rất nguy hiểm, khi bước đi sống lưng thẳng tắp, lúc nào cũng ở trong trạng thái phòng bị, ánh mắt quét qua những nơi có lợi cho việc mai phục trên phố. Người này có tính cảnh giác cực cao, trong ngực có giấu vũ khí, có thể là đoản đao hoặc đoản kiếm, người có thói quen như vậy chắc chắn là thích khách.”
Văn Tư Uyên gật đầu kính phục: “Hai người kia thì thế nào?”
Dưới ánh mặt trời, nan quạt làm bằng ngà voi lướt qua tạo thành một luồng sáng lóa mắt, chỉ vào một đôi nam nữ mới di chuyển từ góc đường ra.
Đôi nam nữ lưng đeo trường kiếm vô cùng xuất sắc, thân hình người nam thẳng tắp, mày kiếm mắt sáng, người nữ có dung nhan thanh nhã, xinh đẹp đoan trang. Khí chất của hai người khác hẳn với người thường, giống như một đôi hạc ngạo nghễ xuất trần, nổi bật giữa phố xá ồn ào.
Tròng mắt đen kịt đột nhiên co lại, thiếu niên vô thức lùi về sau rồi đột nhiên bừng tỉnh, quay sang nhìn Văn Tư Uyên ngồi bên cạnh.
Dưới mái hiên nhà, Văn Tư Uyên cũng đang nhìn hắn, gương mặt khôn khéo không hề che giấu ý dò xét.
Bầu không khí dường như đóng băng lại giống như chỉ là ảo giác.
Một lúc lâu sau, thiếu niên quay đầu về hướng khác, bờ môi hơi mấp máy nhưng không nói gì.
Văn Tư Uyên rời mắt, nở một nụ cười bí ẩn, trong giọng nói có một tia vui vẻ đắc ý, “Thẩm Mạn Thanh và Ân Trường Ca, danh xưng Thiên Đô Song Bích, đồ đệ của Kim Hư chân nhân – Chưởng giáo Chính Dương Cung, ngươi thấy hai người họ thế nào?”
Hết chương 2.