Thể loại: Đoản, BL, manh miêu công x nhân loại thụ
Lam Sơn gần đây rất ưu sầu, mình chỉ là một nông dân chất phác kiếm ăn nhờ thời vụ, ngay cả vợ còn chưa lấy được, nhưng đã nhặt phải con rơi.
Tên gia hỏa đang ngửa bụng phơi nắng kia, cái gì cũng không biết làm, mà lúc nào cũng đòi ăn cá ăn thịt. Hắn tưởng nơi này là cơ ngơi của một đại lão gia sao?
Bất quá ban đầu cũng tại mình thấy hắn giống cậu ấm nhà giàu thiểu năng đi lạc, mới lỗ mãng nhặt về —— Lam Sơn chỉ đợi đến lúc lão cha phú hộ của thiếu gia này tìm tới cửa, sẽ cho mình một món tiền thưởng.
Khổ nỗi, lão cha phú hộ được chờ mong kia hơn nửa năm trời vẫn không xuất hiện, Lam Sơn đoán, vị thiếu gia này tám chín phần mười là bởi vì quá ngốc, nên mới bị người nhà cố ý vứt bỏ trong núi.
Nghĩ như vậy, ánh mắt Lam Sơn lại mang theo một điểm thương hại. Mao Nhị đang tắm nắng thấy Lam Sơn từ ái (?) nhìn mình, hí ha hí hửng nhào tới. Lam Sơn đẩy hắn ra, dọa hắn nếu không tiếp tục bắt chim, tối nay sẽ không có thịt ăn, tuy rằng trong chum vẫn còn hai con cá Mao Nhị bắt được.
Mao Nhị đối với Lam Sơn luôn là nói gì nghe nấy, xuống bếp tìm nửa cái bánh sáng sớm ăn còn dư, ngắt vụn rải đều quanh gốc cây, rồi lẳng lặng ngồi rình một bên.
Chỉ chốc lát sau liền có hai con chim tham ăn bay tới bắt đầu thử mổ vụn bánh màn thầu trên mặt đất, Mao Nhị vẫn không nhúc nhích, hai con chim lá gan dần to lên, mổ đến nhiệt liệt sôi nổi. Mao Nhị liền như tên rời dây cung phốc tới, hai tay trái một con phải một con, nhất kích đắc thủ.
Ban đầu vốn là Lam Sơn đặt một cái l*иg trúc cùng cốc nước mẻ ở giữa sân dụ chim, bảo Mao Nhị đứng một bên học hỏi. Kết quả không đợi chim chui vào l*иg, Mao Nhị đã vọt tới, cả đàn chim lập tức bay sạch sẽ. Lam Sơn đang muốn mắng ầm lên, lại thấy Mao Nhị vẻ mặt tranh công vươn hai tay ra, trong lòng bàn tay cư nhiên là một con chim xấu số.
Kể từ đó thiếu gia ngốc này liền bị Lam Sơn triệt để tận dụng làm thợ săn. Bất quá Mao Nhị tuy tốc độ kinh người, nhưng khí lực chỉ thường thường bậc trung. Bắt thỏ, chim, cá gì đó thì còn tạm ổn, nhưng một khi đυ.ng phải con mồi lớn một chút là hoàn toàn thất thế.
Hôm nọ Lam Sơn đốn củi trở về bắt gặp Mao Nhị ngồi trong sân khóc như cha chết, hắn nhìn thấy Lam Sơn liền như thấy mẹ hiền, ôm eo Lam Sơn mếu máo kể lể ngày hôm nay chạm trán một con chó hoang hung tàn cỡ nào, tay mình bị móng vuốt chó cào trúng đau ơi là đau.
Đối diện khuôn mặt nước mắt giàn giụa kia, Lam Sơn chỉ cảm thấy vừa đáng thương vừa khả ái, lấy tay áo lau khô nước mắt cho hắn, bắt đầu dỗ hắn, một đại nam nhân lại bị chó hoang dọa thành nông nỗi này, lần sau phải nhớ nhặt hòn đá chọi ngay mõm nó, nó sẽ không dám đuổi theo.
Mao Nhị long trọng gật đầu, còn cúi đầu cọ qua cọ lại trước ngực Lam Sơn, mang theo giọng mũi vô hạn quyến luyến nói: “Ta còn tưởng mình không về được nữa.”
Lam Sơn cõi lòng như bị đuôi gà rừng thoáng phớt qua, nhịn không được khom lưng ôm mặt Mao Nhị hôn một cái thật kêu. Mao Nhị nín khóc cười toe, nhưng Lam Sơn lại sửng sốt bởi hành vi của chính mình.
Từ hôm đó Lam Sơn liền cự tuyệt không tiếp thu Mao Nhị cọ, nhào, ôm. Mao Nhị ủy khuất khôn kể, con mồi bắt về cứ nhỏ dần nhỏ dần. Lam Sơn một bên thầm mắng tiểu tử này không làm gì ra trò, một bên lãnh tĩnh tự an ủi trên bàn cơm cũng không thiếu mấy lạng thịt.
Nướng chim ăn xong bữa trưa, Lam Sơn liền phái Mao Nhị vào rừng, bắt được gì dùng nấy, bắt không được cũng phải về nhà ăn cơm chiều trước khi mặt trời xuống núi. Mao Nhị đeo bầu trúc đựng nước, nhăn nhó đảo quanh người Lam Sơn, vẫn không chịu xuất phát. Lam Sơn mất kiên nhẫn nhìn hắn, hắn mới hạ giọng nói: “Ta rất sợ chó hoang…” Lam Sơn đang định mắng hắn nhát gan, Mao Nhị lại đột nhiên lớn tiếng nói: “Ngươi cứ hôn ta một cái như lần trước, ta sẽ không sợ nữa.”
Lam Sơn thẹn quá hóa giận, trướng khuôn mặt táo đỏ quát: “Lớn tiếng như vậy làm gì? Sợ người khác không nghe thấy sao?”
Mao Nhị đòi hôn thất bại, ủy khuất nói: “Rõ ràng ngươi còn lớn tiếng hơn.”
Lam Sơn không nhiều lới với hắn, thúc hắn ra ngoài, Mao Nhị đột nhiên rướn cổ thơm Lam Sơn một cái, trúng ngay môi Lam Sơn.
Lam Sơn sửng sốt, cánh tay đẩy Mao Nhị mất lực đạo, Mao Nhị thừa cơ tức tốc chuồn ra ngoài, vừa chạy vừa hắc hắc cười ngố. Lam Sơn đứng đờ tại chỗ, giơ tay bịt mắt, nửa ngày mới phun ra một câu: Đồ dở hơi!
Lúc mặt trời sắp xuống núi Lam Sơn bắt đầu chuẩn bị bữa tối, thế nhưng cơm chín, đồ ăn bày đầy bàn vẫn chưa thấy Mao Nhị trở về. Lam Sơn mới đầu như lửa bén mông đi vòng vòng khắp nhà, vòng vo một hồi liền thắp đèn l*иg ra ngoài tìm người. Đứa ngốc này thật khiến người không hết lo.