[Đoản Văn Đam Mỹ] Các Thể Loại Siêu Dễ Thương!!!!

Chương 74

Đoản nhỏ 1:.

Hôm nay cậu đi thi học kỳ. Anh với cậu được xếp vào ngồi cùng một bàn. Cậu vốn rất lười học nên dĩ nhiên không làm được bài. Cậu quay sang cầu cứu anh: "Mau làm giúp em đi!"

Anh dùng khẩu hình: "Hỏi một câu làm một lần."

"Có thể đổi điều kiện khác không?"

"Không được."

Cậu hạ giọng: "Mau giúp em đi!"

"Một câu một lần."

Cậu cắn răng chấp nhận: "Được."

Anh đưa cho cậu đáp án cả đề.

Cậu ngửa mặt lên nhìn... Trần nhà, khóc không ra nước mắt, thầm nghĩ: "Là 50 câu đó!"

Còn anh thì vô cùng, vô cùng vui vẻ, nở nụ cười tỏa nắng khiến cho những người ngồi gần bỗng cảm thấy ấm áp lạ thường.

Hết giờ. Nộp bài.

Cậu nhanh chân chạy trước nhưng vẫn bị anh tóm lại: "Nào, ngoan, để anh đưa em về!"

Đoản văn 2:

Ngày nảy ngày nay, có một cậu thanh niên tự nhận mình là trai thẳng, rất thẳng, cực kỳ thẳng.

Cho tới ngày kia, một chàng gay cao ráo đẹp trai không biết sống chết, mặt dày mày dạn theo đuổi và tỏ tình với cậu.

Lần thứ nhất anh tỏ tình với cậu, cậu từ chối thẳng thừng: "Anh thật ghê tởm, biếи ŧɦái!"

Anh im lặng ra về.

Lần thứ hai anh tỏ tình, cậu mắng sa sả: "Tôi nói rồi, tôi không bao giờ chấp nhận loại người biếи ŧɦái như anh, anh không hiểu tiếng người à?"

Anh lại im lặng ra về.

Lần thứ ba anh tỏ tình, câụ run run xúc động: "Tất... Tất nhiên là em... Em yêu anh... Rồi!"

"Em đồng ý kết hôn với anh chứ?"

"Vâ... Â... N... Ng~~,em... Em đồng ý!" Cậu nghẹn ngào, rưng rưng nước mắt.

Anh mỉm cười hài lòng, thu lại khẩu súng lục đang chĩa vào đầu cậu.

Một tuần sau họ tổ chức đám cưới. Từ đó, hai người sống hạnh phúc mãi mãi về sau.

À, nghe nói, chú rể nhỏ rất ngoan, cực kỳ ngoan.

Đoản văn 3:

Có cậu trai nọ đi bệnh viện kiểm tra tổng quát sức khỏe, bác sĩ nói: "Có tin tốt và tin xấu. Tin xấu là theo kết quả kiểm tra, tôi phát hiện cậu có khuynh hướng đồng tính, và rất khó chữa."

"Trời ơi... Thế còn tin tốt?"

"Tôi thấy em khá là đáng yêu~"

Đoản văn 4:

3 tuổi, anh và cậu vào chung lớp mẫu giáo.

6 tuổi, anh và cậu vào chung lớp tiểu học, ngồi cùng bàn với nhau.

Như một duyên phận, họ cứ mãi gặp nhau và cùng nhau lớn lên, tuổi thơ của anh và cậu cùng gắn liền với nhau.

Đến năm 23 tuổi, anh cầm nhẫn quỳ trước mặt cậu, cậu vui vẻ nhận lời. Họ cùng nhau vào lễ đường nhận được sự chúc phúc của mọi người xung quanh.

Năm 30 tuổi, anh ôm ảnh của cậu khóc nức nở: "Bà xã, sao em nỡ bỏ anh."

Thư ký của anh đứng kế bên bất lực lên tiếng: "Giám đốc, phu nhân vừa về nhà mẹ đẻ được 3 tiếng thôi mà."

#Hủ Ngốc