"Được rồi, nếu Nhạc công tử đã giao đầu sỏ ra thì bản Thế tử cũng không làm khó dễ nữa." Khương Kỳ khoát tay, để hộ vệ đẩy tên tùy tùng của Nhạc Anh Kỳ kia ra trói lại. Hắn đứng lên chỉnh trang lại quần áo sau đó đưa tay đỡ Nghiêm Tiêu Nghi đứng dậy.
Hắn nói với Chu Trung: "Mang theo hai người, đưa Nhạc công tử và Lư tiểu thư về Lư gia, nhất định cố gắng nghe Nhạc công tử giải thích với Lư gia như thế nào. Nếu như Nhạc công tử quên cái gì thì nhớ nhắc nhở, để Lư Thái phó khỏi sinh ra hiểu lầm không nên có."
Chu Trung vội vàng chắp tay lĩnh mệnh, mang theo kia hai hộ vệ giữ lấy Lư Viện đi đến bên Nhạc Anh Kỳ: "Nhạc công tử, mời!"
Nhạc Anh Kỳ gần như là cắn răng, hướng về phía Khương Kỳ chắp tay nói cảm ơn hắn đã tha thứ.
Khương Kỳ hất cằm, khẽ cười một tiếng: "Không dám."
Chu Trung rất cung kính đi sau lưng Nhạc Anh Kỳ, mang theo Lư Viện vẫn bị trói lấy hướng về nơi cắm trại của bọn họ mà đi. Trên đường đi Lư Viện nỗ lực xin Nhạc Anh Kỳ giúp đỡ, hạ nhân Lư gia cũng lôi kéo Chu Trung muốn cầu tình.
Chu Trung một mặt khó xử: "Không phải chúng tiểu nhân không thả mà là hành động vừa rồi của Lư tiểu thư thật sự là... Ngộ nhỡ lúc này vừa thả ra, Lư tiểu thư lại làm ra chuyện gì, tiểu nhân cũng không biết làm sao ăn nói với Thế Tử."
Dám mắng Nghi phu nhân chúng ta còn muốn kêu ta thả người? Không có cửa đâu!
Đôi mắt Lư Viện đỏ như lửa nung, gắt gao nhìn chằm chằm Chu Trung, hận không thể đem tên bộc tử chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng này phanh thây xé xác. Đến lúc này, nàng ta cũng hiểu được đạo lý khi bản thân chọc trúng phu thê Khương Kỳ.
Phóng ngựa đυ.ng phải vốn là hiểu lầm, huống chi cũng không làm ai bị thương. Huống hồ ngay trước mặt của nhiều người như vậy, bọn họ đã giải thích hợp lý nhưng lại động thủ với nàng ta, Ninh Quốc Công phủ dù có quyền có thì thế nào cũng không thể tự viên kỳ thuyết*. Nhưng mà rõ ràng Khương Kỳ đầu tiên là khinh người, lại bởi vì mình xúc phạm Nghiêm Tiêu Nghi, tình huống đảo ngược, để nàng ta mất hết mặt mũi, chật vật không chịu nổi.
*Tự viên kỳ thuyết: tự bào chữa, biện hộ cho bản thân
Lư Viện nàng ta khi nào chịu qua loại nhục nhã như thế này? Khương Kỳ, Nghiêm Tiêu Nghi, nàng ta nhất định sẽ trả thù, nàng ta sẽ để cho hai người bọn họ, không! Để toàn bộ Khương gia bọn họ chết không có chỗ chôn.
Những người ở xung quanh xem náo nhiệt thấy đám người Lư Viện rời đi, lập tức cũng tan tác như chim muông. Một số người nhát gan, trong lòng còn đang suy nghĩ, chỉ mong Lư Viện không nhìn thấy hắn (nàng) là được.
Mà lúc này đây, Hồ quản sự chuồng ngựa mới dẫn người khoan thai tới chậm. Hồ quản sự không ngừng xin lỗi Khương Kỳ, nói bản thân vì tiễn Thẩm Lập Phong đi cho nên không tới kịp.
Không nhìn thấy hắn, Thẩm Lập Phong lại làm sao tuỳ tiện rời đi trước? Khương Kỳ biết đây là Hồ quản sự tìm một cái lý do cho Thẩm Lập Phong tránh mà không ra, nhưng mà Thẩm Lập Phong ra hay không ra, Khương Kỳ cũng không quan tâm, lúc này hắn chỉ để ý Nghiêm Tiêu Nghi.
Bọn họ ngồi xe ngựa về quốc công phủ. Trên xe, Khương Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, dáng vẻ không muốn phản ứng với người khác.
Ngồi tại đối diện Nghiêm Tiêu Nghi che miệng khẽ cười nói: "Thế tử đang giận thϊếp?"
"..." Khương Kỳ không để ý tới nàng.
Nghiêm Tiêu Nghi đưa tay lôi kéo Khương Kỳ, di chuyển ngồi ở bên người của hắn, thấp giọng nói: "Thế tử thật không có ý định nói chuyện với thϊếp sao?"
Khương Kỳ vẫn không nói chuyện nhưng bàn tay lại nắm chặt tay Nghiêm Tiêu Nghi theo thói quen.
Nghiêm Tiêu Nghi cúi đầu cười trộm, nam nhân này thật sự đau lòng nàng đây mà!
Chỉ thấy Nghiêm Tiêu Nghi khẽ cắn môi son, hơi tiến lên trước, ở bên tai Khương Kỳ nhẹ nhàng nói: "Thế tử, sau này thϊếp không dám nữa."
Nghiêm Tiêu Nghi thổ khí như lan*, chọc cho tai Khương Kỳ ngứa ngáy. Khương Kỳ oán trách trong lòng nhưng vẫn không nỡ để Nghiêm Tiêu Nghi chịu ủy khuất. Khương Kỳ quay đầu, nhìn nàng nói: "Chuyện Lư Viện cho dù nàng không ra tay, nàng ta cũng sẽ tự mình phạm sai lầm. Sao nàng phải cực khổ động đến để nàng ta ở trong đám đông nhục mạ nàng?"
*Thổ khí như lan: Hơi thở như hoa lan
"Cùng chờ đợi nàng ta phạm sai lầm, tại sao không để cho nàng phạm sai lầm?" Nghiêm Tiêu Nghi tựa ở trên vai Khương Kỳ, chậm rãi nói." Dù sao nàng ta cũng là đích tôn nữ Lư Thái phó, nếu chỉ dựa vào một chuyện ngoài ý muốn mà Thế tử đã xuống tay với nàng ta, vô luận như thế nào Lư gia cũng sẽ vì nàng ta mà đòi một lời giải thích. Còn những lời kia của Lư Viện đối với thϊếp mà nói không đau không ngứa, huống chi Tiêm Xảo không phải cũng thay thϊếp xả giân sao?"
Khương Kỳ ôm Nghiêm Tiêu Nghi, cằm gác trên đầu nàng, cổ họng yếu ớt nói: "Càng để nàng bảo vệ ta, càng làm cho ta có chút nhụt chí."
Nghiêm Tiêu Nghi lại có chút không hiểu hỏi: "Thế tử, chàng và vị Nhạc công tử kia có phải có khúc mắc hay không?"
Khương Kỳ ngẩn người, lập tức lắc đầu nói: "Bản Thế tử chính là không quen nhìn loại người như hắn thôi."
Nghiêm Tiêu Nghi ngửa đầu, muốn nhìn rõ sắc mặt Khương Kỳ. Nhưng lại bị Khương Kỳ ôm chặt trong ngực, hoàn toàn không có cách nào nhìn hắn: "Thế tử, chớ có làm cho thϊếp vui vẻ. Dù thế nào Nhạc công tử cũng là Vương tử Nam Chu, triều đình vì lôi kéo quyền lực nên đối với Chất tử Nam Chu luôn luôn khoan dung..."
"Chỉ là ngoài mặt mà thôi, mặc dù Nam Chu xưng thần nhưng trăm năm trước nó đã từng ngấp nghé biên giới triều ta, làm sao có thể tin tưởng hoàn toàn." Khương Kỳ tựa đầu lên trên vai Nghiêm Tiêu Nghi, hít thật sâu một hơi: "Phu nhân, hôm nay vi phu thật sự bị kinh sợ, nàng phải an ủi vi phu thật tốt mới được."
Khương Kỳ đột nhiên làm nũng khiến Nghiêm Tiêu Nghi bất đắc dĩ, sau đó khuôn mặt nhỏ cũng bất giác nóng lên. Nam nhân này càng ngày càng quá đáng, trong xe ngựa đã bắt đầu nói hươu nói vượn.
Nghiêm Tiêu Nghi đưa tay muốn đẩy Khương Kỳ ra nhưng lại không nghĩ bị Khương Kỳ gắt gao ôm lấy: "Không ngờ những người kia lại làm cho người ta phiền chán, bây giờ phu nhân nên suy nghĩ thật kỹ nên an ủi vi phu như thế nào mới phải."
Khương Kỳ ngẩng đầu, chế trụ Nghiêm Tiêu Nghi hôn lên.
Mà lúc này ở Lư gia cũng đã là gà bay chó chạy.
Đến trước cửa phủ Lư gia, Chu Trung cho người thả Lư Viện ra. Nha hoàn bà tử đi theo Lư Viện kia thấy Lư Viện không có gông cùm xiềng xích cũng không băn khoăn. Hai đại nha hoàn đỡ lấy Lư Viện tiến vào phủ mà trong đó có một bà tử vừa vào cửa đã bắt đầu gọi người.
Chu Trung chậc lưỡi, nói: "Thật đúng là náo nhiệt."
Hắn bước nhanh về phía trước, đuổi theo Nhạc Anh Kỳ đi ở phía trước, vẫn như cũ cung kính nói: "Nhạc công tử, còn xin đi chậm một chút. Thế tử đã phân phó, vẫn phải để tiểu nhân đi theo công tử đấy ạ!"
Sao có thể có thể để ngươi đi trước một bước, để ngươi nói hươu nói vượn à! So với Lư Viện giảo biện, bọn họ cùng trình bày thì lời nói của vị học trò Lư Thái phó này mới làm cho Lư gia tin tưởng.
Lư Viện bị hộ vệ Ninh Quốc Công phủ áp giải trở về một cách chật vật khiến Lư Thái phó nổi giận. Nghe bọn người Chu Trung đưa người tới, sau đó không những không rời đi, còn đường hoàng tiến vào phủ, Lư Thái phó triệu tập gia đinh trong phủ đi đến tiền viện muốn bắt Chu Trung cùng đám hộ vệ Quốc Công phủ.
Chu Trung thấy thế cũng không hoảng hốt, sau khi hộ vệ Quốc Công phủ đánh lui mấy tên gia đinh xông tới, cười cười tiến lên một bước, khom người thi lễ nói: "Lư Thái phó, tiểu nhân đến theo mệnh Thế tử, cố ý đưa Lư tiểu thư hồi phủ. Thế tử đã dặn, hôm nay Lư tiểu thư ở chuồng ngựa sở tác sở vi*, Thế tử ta cũng không truy cứu. Nhưng cũng chỉ lần này thôi, nếu như lần sau Lư tiểu thư vẫn làm ra việc không ra dáng, đến lúc đó cũng đừng trách Thế tử không giữ lại mặt mũi."
*Sở tác sở vi: hành động đã thực hiện
Không đợi Lư Thái phó nói chuyện, Lư Anh vốn giả vờ cáo ốm cũng từ hậu viện chạy tới, chỉ vào Chu Trung nổi giận mắng: "Lẽ nào lại như vậy, Khương Kỳ tiểu nhi chớ có khinh người quá đáng. Tiểu nữ vô tội bị Ninh Quốc Công phủ ngươi khi nhục, Ninh Quốc Công phủ nhất định phải cho chúng ta một câu trả lời bằng không bản quan nhất định phải thượng tấu bệ hạ, báo cáo việc này."
Chu Trung sững sờ, ơ! Đây chính là cha của Lư Viện à? Quả nhiên như Thế tử nói, là một con mọt sách. Lư Thái phó còn biết trước tiên phải thu thập bọn họ đấy nhưng vị này lại nghĩ đến thượng tấu?
Chu Trung không nhanh không chậm, khom người hướng về phía Lư Anh hành lễ nói: "Lư đại nhân chớ nóng, hai vị bên người tiểu nhân cũng đều đã đi theo Quốc Công gia dạo chơi nơi biên quan, hơi không cẩn thận sợ là sẽ làm ra chuyện quá kích. Hơn nữa ngọn nguồn vấn đề này trước hết vẫn nên nghe rõ một lần. Chỉ là nếu tiểu nhân tới nói thì sợ Lư đại nhân sẽ cho rằng tiểu nhân bịa ra, cho nên tiểu nhân chỉ có thể mời Nhạc công tử giải thích thay Thế tử nhà ta một phen."
Dưới ánh nhìn chăm chú của Lư Thái phó và Lư Anh, Nhạc Anh Kỳ có chút kháng cự.
Bị một hạ nhân uy hϊếp, điều này khiến Lư Thái phó giận không kềm được nhưng này hai tên hộ vệ mang quan đao lại làm cho lão không thể không nhịn.
Chu Trung lại nói: "Trước khi đến, Thế tử có lời, mặc dù Nhạc công tử là học trò của Lư Thái phó nhưng là người chính trực, đương nhiên sẽ không thiên vị bất kỳ bên nào, hai vị đại nhân cũng nên tin tưởng."
Lư Anh nghe vậy, lập tức quay đầu nhìn về phía Nhạc Anh Kỳ: "Nhạc công tử..."
Nhạc Anh Kỳ một mặt khó xử, cúi đầu không nói.
Lư Thái phó thấy thế liền biết sự việc cũng không giống như mấy lời rải rác mà nha hoàn bên người Lư Viện thuật lại.
"Đã như vậy, kính xin các ngươi trở về đi! Chờ lão phu hỏi Nhạc công tử rõ nguyên do..." Lư Thái phó nghĩ trước mắt đuổi bọn Chu Trung rời đi, đợi hỏi Nhạc Anh Kỳ rõ ngọn nguồn trước sau rồi mới suy tính chứ tuyệt đối không thể làm rõ ngay lúc này.
Chu Trung theo Khương Kỳ nhiều năm, cũng không phải mấy câu là có thể đuổi được, lập tức cắt ngang Lư Thái phó: "Lư Thái phó vẫn nên ở trước mặt nói rõ mới được, nếu không sau khi tiểu nhân trở về không tiện bàn giao. Vả lại vạn nhất Nhạc công tử nói sót gì đó, gây nên hiểu lầm, coi như không tốt."
Theo Chu Trung, hai người hộ vệ kia hơi tiến lên một bước, tay đặt ở trên quan đao trên hông. So với lời nói vừa nãy của Chu Trung thì hành động này làm râu Lư Thái phó đều sắp bị lửa giận phun ra từ xoang mũi lão đốt cháy..
Nhưng mà phẫn nộ thì lại làm sao? Đã từng là Lư Thái phó trên cổ kề đao cũng không thay đổi tâm chí hào kiệt mà bây giờ vì hào quang sau này của Lư gia, lão rất sợ chết. Lúc này lão sợ hai hộ vệ Quốc Công đây sẽ đột ngột nhảy tới, bắt lão làm cho Khương Kỳ hả giận.
Cuối cùng dưới sự ra hiệu của Lư Thái phó, Nhạc Anh Kỳ rốt cục vẫn nói rõ ngọn nguồn sự tình. Nhưng mà những lời Lư Viện mắng Nghiêm Tiêu Nghi kia thô tục không chịu nổi, Nhạc Anh Kỳ thật sự là khó mà mô phỏng nói ra thành lời.
Nhưng cho dù Nhạc Anh Kỳ nói kín đáo, Lư Thái phó và Lư Anh cũng hiểu được. Đồng thời cũng rõ ràng Lư Viện chọc vào bọn họ, Khương Kỳ là trước một bước sai người chế trụ nàng ta. Nhưng mà chỉ bằng việc Lư Viện ở trước mặt mọi người dùng lời nói nhục mạ nữ nhân kia thì đã để Lư gia không cách nào để giải thích.
"Thế tử vốn không muốn giải quyết đơn giản nhưng Nghi phu nhân khoan hậu, biết dựa vào gia phong Lư gia tất nhiên sẽ cho Ninh Quốc Công phủ một cái công đạo cho nên Thế tử mới đồng ý đưa Lư tiểu thư trở về." Chu Trung cảm thán nói: "Còn hy vọng Lư Thái phó chớ có phụ lòng kỳ vọng của học trò trong thiên hạ rộng lớn này, dựng nên tấm gương không mưu cầu danh lợi."
Lúc trước Lư Thái phó lấy phẩm hạnh lập thân, bây giờ những thứ này cũng trở thành thứ để thế gian ràng buộc Lư gia. Nếu không phải cũng sẽ không vì tỏ ra con cháu Lư gia không tham luyến quan chức mà khiến cho trưởng tử Lư Anh đến bây giờ cũng chỉ là Học sĩ Hàn Lâm viện. Đương nhiên, đám con cháu Lư thị bị Lư Anh chặn ở phía sau thì lại không phải vậy. Mà thế gian này vốn hà khắc với nữ nhân. Lư Viện làm nữ nhi Lư gia, ở trong mắt thế nhân nàng ta nên là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn tồn lễ độ. Bây giờ lại ở trước mặt mọi người làm ra hành vi bát phụ* như vậy, lan truyền ra ngoài, uy tín nhiều năm của Lư Thái phó ở trong lòng chúng đệ tử sợ là phải hủy hoại chỉ trong chốc lát.
*Bát phụ: đàn bà đanh đá
Khương Kỳ biết rõ, một người vì thanh danh mà hi sinh trưởng tử làm sao lại để một tôn nữ tổn hại danh tiếng ở trong lòng?