Thác Tích

Chương 6: Lại ngửi!

“Đáng yêu?” Quý Tửu nhìn Lạc Du với ánh mắt “anh đang nói cái gì cơ”.

Lạc Du tận tình khuyên nhủ: “Đáng yêu là một phẩm chất đáng quý, có thể khiến bản thân trở nên vui tươi rạng rỡ, cũng có thể làm người khác hài lòng! Em trai, không muốn mình trở nên đáng yêu sao?”

Quý Tửu không lên tiếng, không giống như đã nghe lọt tai.

Lạc Du chẳng hề nản chí, thấy khuyên nhủ không có tác dụng, vẫn còn cách thức khuyên nhủ khác.

“Cậu vừa trưởng thành, cũng đừng nên lạnh lùng thế chứ, đáng yêu mới đúng… Ai, cậu làm gì?”

Lạc Du đẩy mặt Quý Tửu đang dí sát lại, thuận tay che cổ mình: “Lại ngửi, cậu là cún à!”

Quý Tửu cảm nhận được Lạc Du giải phóng tinh thần lực.

Một người có tinh thần lực ở cấp cao có thể khống chế rất chuẩn xác. Tinh lần lực cấp SS như Lạc Du đây thậm chí còn hơn thế nữa.

Vừa rồi không kết nối với máy móc, cũng không đánh nhau, cảm xúc cũng không đạt đến tình trạng hưng phấn. Nếu so sánh tinh thần lực với xúc tu, vậy hàng ngàn hàng vạn xúc tu kia đang tập trung vào hắn.

Quý Tửu cảm nhận được, mùi hương nhạt nhòa làm hắn sung sướиɠ kia thậm chí còn thôi thúc hắn muốn nhiều hơn nữa.

Vì thế, hắn mới không kìm lòng được sát lại gần cổ Lạc Dù.

Lần đầu tiên “ngửi” được tinh thần lực của Lạc Du là ở khoang mô phỏng.

Lần thứ hai là lúc theo Lạc Du ra khỏi trung tâm y tế.

Lần thứ ba là lúc Lạc Du cùng hắn vượt qua ba chướng ngại vật cuối cùng.

Kể từ đó, số lần hắn “ngửi” được càng lúc càng tăng lên, có lúc hắn chẳng cần nhìn thấy Lạc Du, cũng đã cảm nhận được nguồn tinh thần lực quen thuộc kia.

Việc này không thể nào là vì Lạc Du thường xuyên giải phóng tinh thần lực.

Chỉ có thể là, hắn đã trở nên nhạy cảm hơn với tinh lần lực của anh.

Từ nhỏ, mọi lời châm chọc giễu cợt xung quanh hắn đều có chung một nội dung —— Mày là con quái vật không có tình cảm.

Hắn thản nhiên nhận lấy mọi lời chửi rủa ghê tởm, thản nhiên như mặt biển không một gợn sóng.

Tinh thần lực của Lạc Du là thứ khiến hắn lần đầu tiên biết được cảm giác hiếu kỳ.

Hiếu kỳ, muốn “ngửi” nhiều hơn nữa, thậm chí muốn chiếm thứ tinh thần lực này làm của riêng mình.

Lạc Du nói người ta là cún xong xuôi rồi, lại hối hận.

Quý Tửu bị anh đẩy ra phía sau vẫn dõi theo anh, bóng lưng anh cùng ánh sáng như tan vào đôi ngươi đen tuyền ấy.

Quý Tửu không phản ứng gì, anh nghĩ rằng chắc Quý Tửu giận rồi.

“Anh chỉ nói hành động ngửi người khác bậy bạ của cậu giống cún thôi. Cậu nhìn cậu xem, một đứa trẻ đẹp trai bao nhiêu, trước bàn dân thiên hạ lại đi ngửi ngửi người khác thì còn thế nào? Hơn nữa không phải lần trước anh nói rồi à, đội trưởng của cậu ngày nào cũng tắm rửa, không có mùi mồ hôi nhá!”

Quý Tửu lắc đầu: “Không phải mùi mồ hôi.”

Có việc càng nói lại càng thấy sai sai, Lạc Du sờ xuống cổ mình theo phản xạ, còn chìa ngón tay lên ngửi một cái.

Thật sự là không có tí mùi nào!

Đúng lúc này, Quý Tửu nói thêm một câu: “Dễ ngửi.”

Lạc Du: “? ? ?”

Cậu hơi kì rồi đó!

Cua một cái, câu chuyện làm sao để biến một nhóc lạnh lùng thành nhóc đáng yêu không thể tiếp tục được nữa.

Lạc Du cảm thấy mình không nên bàn việc này với Quý Tửu, phải tìm đội viên khác mới được.

Chi đội 3 thân thiết như người một nhà, chưa bao giờ làm trò chia bè kết phái cô lập người khác.

“Đội trưởng Lạc, anh thiên vị rồi.” Giang Cửu đi đầu lên tiếng, “Quý Tửu không giao du với mọi người đâu phải là vấn đề của chúng ta? Chỉ cần cậu ta có chút ý thức hòa mình vào tập thể, bọn em cũng đã không đến mức ném cậu ta sang một bên như vậy.”

Dalimes nói: “Đúng thế, đó là vấn đề của bản thân cậu ta.”

Hai bên đều không nói nổi, bên đội viên nhất trí cho rằng Quý Tửu có tính cách như kia, mãi mãi cũng không bao giờ đáng yêu cho được.

“Thực ra em cảm thấy Quý Tửu rất đáng yêu.” Lạc Du ngầm nói với Hồng Phỉ phía sau.

Hồng Phỉ đánh giá Lạc Du từ đầu đến chân: “Lần trước cậu không nói thế.”

“Anh và mọi người phiến diện với cậu ấy quá.” Lạc Du vò tóc mình, đội trưởng anh đây khó khăn quá đi, “Cậu ấy cũng không quái gở đến vậy, không hiểu thì sẽ hỏi, dù hơi kiệm lời nhưng cũng diễn đạt đủ ý tứ, còn thích, thích…”

Hồng Phỉ: “Hả?”

Thích đi theo em, ngửi em.

Lạc Du nuốt mấy chữ cuối cùng ấy về bụng: “Thích đi theo người khác.”

Hồng Phỉ nói: “Ồ, trừ cậu ra, mấy đội viên của chi đội 3 chúng ta không phải người à?”

Lạc Du vỗ đùi mình: “Hẹp hòi!”

“Cậu ta đi theo cậu, cậu nghĩ những người khác sẽ để ý cậu ta sao?” Hồng Phỉ nói, “Cậu ta càng theo chân cậu thì càng bị những người khác xa lánh. Đấy không phải là kiểu của chim non à?”

Tay Lạc Du nổi đầy da gà: “Coi em là chim mẹ? Anh đang nói ngôn ngữ loài người hả? Em đây một lòng phục vụ Liên Minh, cũng chỉ là chim non thôi nhá.”

Hồng Phỉ: “Khục —— “

Lạc Du phiền: “Anh đừng có cười! Cậu ấy theo em như thế không có cơ hội tiếp xúc với người khác. Mà em cũng đâu đuổi cậu ấy đi được?”

Hồng Phỉ ngẫm nghĩ một chút: “Việc này cậu gấp cũng không được gì, cứ thuận theo tự nhiên đi. Quý Tửu đến quân khu 9 chưa bao lâu, ở mãi trong cứ điểm chắc không biết nơi chúng ta đang bảo vệ. Tuần sau không phải đến lượt cậu nghỉ à, chẳng bằng dẫn cậu ta lên thành phố An Tức ở chơi mấy ngày, đến lúc cậu ta quen cuộc sống ở đây rồi không chừng sẽ mở lòng.”

“Anh muốn nghỉ phép?” Vừa kết thúc một bài huấn luyện điều khiển chiến hạm, Quý Tửu tháo mũ bảo hiểm xuống, đến gần Lạc Du.

“Anh cũng xin nghỉ cho cậu rồi.” Lạc Du đứng lên, kéo Quý Tửu dậy.

Buổi huấn luyện này đối với anh không hề có chút khó khăn nào, nhưng với Quý Tửu mà nói, thì đây là một buổi tiêu hao thể lực đến cùng cực.

Mỗi lần kết thúc, đồng phục chiến đấu của Quý Tửu đều sẽ ướt đẫm mồ hôi, hắn phải mượn chút sức mới đứng dậy nổi.

“Tân binh vốn không có kỳ nghỉ vào năm đầu tiên. Nhưng mà anh đã nói coi cậu là em trai anh, sẽ không nuốt lời.” Lạc Du cười nói, “Cùng anh trai về nhà nghỉ ngơi mấy ngày nào.”

Hai bàn tay nắm với nhau tách ra, Quý Tửu cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, có mồ hôi của Lạc Du lẫn vào mồ hôi của hắn.

Nguồn tinh thần lực cực lớn Lạc Du giải phóng ra vừa rồi vẫn chưa thu lại hoàn toàn, hắn như được bao phủ bên trong, cảm thấy thoải mái cùng hưng phấn.

“Về nhà?” Quý Tửu hỏi.

“Là thành phố An Tức.” Lạc Du đáp lời, “Anh cậu ở đó.”

Thời kỳ tinh tế, con người làm chủ những vùng lãnh thổ rộng lớn hơn rất nhiều. Mỗi quân khu bao gồm một hoặc một vài hệ hành tinh*, theo lối cũ của nhân loại thời địa cầu, mỗi hành tinh được gọi là một thành phố.

(*)

Thành phố An Tức, trên thực tế là hành tinh An Tức.

Bao bọc hành tinh trọng yếu này là một cứ điểm quân sự cùng tên với hành tinh, đóng quân trong không gian, cũng là cảng không gian của chiến hạm.

Quý Tửu đi từ quân khu 1 đến quân khu 9, các điểm chuyển tiếp không nằm trên các hành tinh mà ở tại các cứ điểm.

Từ khi đến cứ điểm An Tức, hắn cũng chưa từng đặt chân lên bề mặt đất của thành phố An Tức.

Nó là một hành tinh màu xanh lam, bề ngoài khá giống với Trái Đất, là một trong bốn hành tinh quan trọng nhất của quân khu 9, là nơi sinh sống của số lượng lớn cư dân, cũng là nơi đóng quân của bộ binh và lực lượng không gian của quân đội Liên Minh.

Quý Tửu không có hứng thú với thành phố An Tức, nhưng nếu Lạc Du sống ở thành phố này…

“Được, tôi đi với anh.”

Con đường duy nhất nối liền cứ điểm và thành phố An Tức là tuyến đường quân sự, hằng ngày có một lượng lớn tàu quân sự qua lại vận chuyển nhân lực và vật liệu.

Đồ quân dụng không thoải mái bằng dân dụng, con người và hàng hóa được vận chuyển trên cùng một chiếc phi thuyền.

Quý Tửu bị ép vào một góc, vì nóng và thiếu không khí, gương mặt trắng lạnh lẽo nhanh chóng đỏ ửng lên.

Lạc Du ở đối diện hắn, dưới chân hai người là túi hành lý căng phồng.

Nhìn thấy gương mặt đỏ bừng của Quý Tửu, Lạc Du mới nhận ra mình sai lầm rồi.

Anh ngồi quen loại phi thuyền này, không có chỗ ngồi, ngột ngạt, không gian tệ hại, bị dồn tới ép lui, nhưng dù sao cũng không tốn bao nhiêu thời gian, chịu đựng một chút là xong.

Nhưng cũng có loại phi thuyền cao cấp ba ngày mới có một chuyến, có khoang hành khách riêng, còn có cung cấp đồ ăn thức uống.

Nhưng Falcon chưa có ai ngồi qua, ngại tốn thời gian.

Thực tế hôm nay có một chuyến phi thuyền cao cấp, xuất phát sau chuyến này ba tiếng.

Lạc Du quên mất tính ngạo kiều của đóa hồng nhỏ, lúc này nhìn người nọ chịu đựng vất vả, trong lòng rất băn khoăn.

“Cậu…” Lạc Du nhìn vào mắt Quý Tửu, “Chưa từng ngồi loại phi thuyền như vậy đúng không?”

Quý Tửu gật đầu.

Lạc Du thầm thở dài.

Đã ngồi trên đây rồi, chỉ có thể đặt chuyến cao cấp lúc về cho Quý Tửu.

Nói chuyện có thể khiến người ta quên đi sự khó chịu, cũng khiến thời gian như trôi nhanh hơn, Lạc Du lập tức nghĩ ra đề tài: “Vậy trước đây cậu ngồi phi thuyền thế nào?”

Quý Tửu khẽ nhíu mày, khóe môi mím xuống.

Trước khi đến quân khu 9, hắn đã đi rất nhiều phi thuyền, có những chuyến đi giữa các hành tinh với nhau, cũng có chuyến đi lại giữa khu trên và khu dưới của thành phố.

Khu trên và khu dưới là hai khu vực hành chính ở tinh cầu thủ đô.

Khu trên là phần đảo nổi* được hình thành bởi hệ thống phản trọng lực tác dụng lên mảng kiến tạo, phần đất liền là khu dưới.

(*)

Khu trên là nơi tập hợp các cơ quan đầu não của chính phủ, các tụ điểm xã hội và khu dân cư cao cấp, khu dưới là nơi sinh sống của thường dân.

Hệ thống phản trọng lực là một phát minh vĩ đại, trên thực tế, tinh cầu thủ đô cũng không cần phần đảo nổi, dân cư ở quân khu 1 cũng không đông đúc đến mức phải dời một phần lên đảo nổi.

Người sinh sống và làm việc ở đảo nổi chủ yếu tượng trưng cho tầng lớp và địa vị xã hội.

Để duy trì đảo nổi, mỗi năm cần tiêu hao nguồn kinh phí và năng lượng cực lớn.

Nguồn kinh phí và năng lượng đó nếu dành cho đội tuần tra quân khu 3, đủ để nuôi ra nhánh quân không gian tinh nhuệ như Falcon trong vòng ba năm.

Đôi khi, những lễ phục lỗng lẫy còn quan trọng hơn cả những bộ giáp cứng và bền chắc.

Quý Tửu hoàn hồn, thấy Lạc Du đang chờ mình nói tiếp.

Mắt Lạc Du rất to, bình thường ít khi mở to như thế.

Cũng chỉ những lúc thế này, sự sắc bén của anh mới phai nhạt đi mấy phần, tròn xoe chậm chạp, như đôi mắt mở lớn của động vật.

Quý Tửu sửng sốt một hồi, mãi sau mới nhớ ra họ đang nói đến chuyện phi thuyền.

Đó là phương tiện giao thông bình thường nhất ở quân khu 1, rộng rãi, thoải mái.

Nghĩ đến chúng, hắn cũng chẳng còn vui vẻ bao nhiêu.

Còn không bằng chiếc phi thuyền rách nát này.

Lạc Du lúng túng.

Câu hỏi này đặt không khéo, có lẽ đã khiến đóa hồng nhỏ Quý Tửu nhớ lại tinh cầu thủ đô nơi không có tình thương của mẹ cha, và cũng chẳng khác nào anh đang nghi ngờ tò mò về gia cảnh người ta cả.

Anh không phải người lắm mồm như thế!

Khi Lạc Du đang nghĩ cách làm sao để dời chủ đề này đi, một nhóm đàn ông mặc quân phục đi tới.

Người nào cũng có chiều cao từ 1 mét 9 trở lên, thậm chí có người vượt quá 2 mét, vai rộng hông thô, rất oai vệ cường tráng.

Trong quân đội, đây là vóc người rất thường thấy.

Lạc Du chỉ cao 1 mét 84, tuy cơ bắp không thua hai, nhưng toàn bộ thể hiện vẻ thiên gầy mà khỏe mạnh, đứng chung một chỗ với mấy người nọ lại như vị văn thư cần được bảo vệ.

Đám người to lớn nọ đi qua, một người không cẩn thận đυ.ng vào lưng Lạc Du, túi đồ dưới chân hai người cũng không biết bị ai đạp vào.

Ánh mắt Quý Tửu gần như lạnh đi trong nháy mắt.

Gã đàn ông to xác nọ quay người, chắp hai tay lại cười nói: “Xin lỗi, ở đây hẹp quá.”

Người này trông có vẻ dữ tợn, trên cổ còn có một vết sẹo khủng khϊếp, thế nhưng nụ cười lại rất hiền lành chất phác.

Lạc Du phẩy tay, ý nói không có chuyện gì.

Đúng là người nọ không cố ý quẹt phải và giẫm lên hành lý, họ cũng thô lỗ quen rồi, không tính toán nhiều.

Chính anh khi ở trên phi thuyền cũng từng giẫm phải của người khác, có thể hiểu được.

Mà vừa nói chuyện xong, quay lại nhìn, sắc mặt Quý Tửu lạnh lẽo đến mức có thể rơi cả vụn băng xuống.

Lại nhìn túi hành lý dưới chân, cả một dấu giày to đùng.

Mặc dù cái túi nọ là của anh, nhưng nó cũng chứa đồ đạc cá nhân của Quý Tửu.

Hôm nay anh đến ký túc xá của Quý Tửu đón người, thấy hắn đang sắp xếp đồ đạc, túi anh không đựng gì nhiều, cứ thế bảo Quý Tửu nhét đồ vào túi anh, mình anh đeo là được rồi.

Quần áo Quý Tửu đựng không vừa, anh còn ném ra ngoài.

“Quần áo coi như khỏi đi, cậu cũng không ngại phiền. Nhà anh có, cậu mặc của anh.”

Bây giờ túi cũng bị đạp luôn rồi.

Lạc Du lập tức đưa ra phán đoán —— Đóa hồng nhỏ tức giận.

“Đừng giận mà, người ta không cố ý.” Lạc Du đưa tay ra, chống lên vai Quý Tửu.

Quý Tửu vừa hé mở mắt, đồng tử thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên.

“Anh cậu tính sai rồi, lúc về dẫn cậu ngồi phi thuyền cao cấp, không cần chen lấn thế này nữa.” Lạc Du che chở Quý Tửu trong ngực mình, khoảng cách giữa hai người gần hơn cả vừa nãy.

Anh lại cười: “Giờ không còn cách nào khác, đành để cậu chịu khó một chút vậy. Yên tâm, anh ở đây, chút nữa có người chen đến cũng là chen anh, không chen đến cậu đâu.”

Tiếng anh này nối tiếp tiếng anh kia, Lạc Du càng nói càng cảm thấy trọng trách trên vai mình nặng nề.

Quá gần rồi, hơi thở của Lạc Du lướt trên gương mặt Quý Tửu.

Quý Tửu chớp chớp mắt, gương mặt còn đỏ ửng hơn cả trước.

Lạc Du thầm lặng quở trách bản thân tập hai, nhìn xem, lại làm nhóc ấy nóng nữa rồi!

Trong khoang phi thuyền có thứ mùi không dễ ngửi lắm, vừa đặt chân lên Quý Tửu đã ngửi thấy.

Nhưng bấy giờ thứ mùi ấy biến mất tăm, hay là nói, đã bị tinh thần lực của Lạc Du bao trùm lấy.

Quý Tửu đắm chìm trong hơi thở hắn yêu thích, chậm rãi hít vào một hơi.

Thực tế Lạc Du không hề giải phóng tinh thần lực, càng không biết Quý Tửu đang thưởng thức tinh thần lực của mình.

Anh cực kỳ có trách nhiệm dùng lực tay chống đỡ, cố gắng tạo cho đóa hồng nhỏ không gian an toàn thoải mái.

Nhưng đột nhiên, đóa hồng nhỏ nhích lại thật gần, chóp mũi chạm lên cổ anh, khẽ khàng hít ngửi.

Thứ xúc cảm tê dại nhẹ nhàng quanh quẩn trên cổ, Lạc Du vẫn ngoan cường chống tay, quên cả đẩy người ra.